Khúc Ca Biệt Ly

Quyển 1 - Chương 24



Mắt không thấy lòng không phiền, tôi quyết định quay về ký túc xá.

Lúc tôi khuân một chiếc cặp to đùng nhét đầy sách vở bước ra khỏi lớp, Nhan Dự Dự và Tiêu Triết vẫn còn chưa quay lại.

Lúc này sân trường tĩnh mịch đến vậy, chỉ có vài đốm sao lạnh lẽo, nằm phía trời bắc khẽ yếu ớt run rẩy. Tôi thích những thứ khiến ta trầm tĩnh, sao trời là một trong số đó. Ở nhà cũ dưới huyện, chiếc giường con của tôi kê sát cửa sổ, mỗi lúc trời quang có thể trông thấy những ngôi sao sáng. Sao trời cũng có tính khí, bốn mùa tuy luôn đến đi theo trình tự, nhưng sẽ có lúc sao sáng hơn một chút, cũng có khi mờ hơn, khiến ta không nắm chắc được. Tôi ngước đầu nhìn tinh tú một hồi, cổ cũng đã mỏi, thế là kéo mũ áo len lên, che đầu lại, bắt đầu bước nhanh hơn. Gần như là chạy, quãng đường bình thường mất 10 phút, tôi chỉ dùng một nửa thời gian là đã đi xong.

Do trường học muốn tiết kiệm điện, đèn trong hành lang của dãy lớp học phải đợi đến 10 phút trước lúc tan lớp mới bật lên. Tôi chỉ có thể một mình chầm chậm dò dẫm trong hành lang mờ tối, lần mò đường lên lầu.

Không biết có phải do trời tối, tai của tôi trở nên đặc biệt thính nhạy. Vừa lên tới lầu hai, tôi liền nghe thấy hình như trên lầu truyền đến tiếng động sột soạt, nghe không giống như chuột, cũng không giống như tiếng bước chân. Tôi không muốn thừa nhận là tôi đang sợ hãi, nhưng mà tay tôi vẫn hơi run lên. Tôi ôm cặp trước ngực, lại bước lên thêm một tầng lầu, vừa định tiến về phía trước, mới thấy ở trong góc cầu thang bên kia, thế mà lại thực sự có người đang ngồi.

Tôi không tới gần nhìn, cái chỉ có thể trông thấy rõ chính là đôi mắt đang sáng long lanh lên trong bóng tối. Nhưng mà chỉ cần đôi mắt ấy, cũng đủ khiến cho tôi nhận ra ngay: đấy là Vu An Đoá.

Cô ta chắc đang ngồi xổm dưới đất, không phát ra bất cứ âm thanh nào, giống như một con mèo đã ngồi rình ở đó hồi lâu, toàn thân toả ra một làn khí khiến cho người ta cảm thấy bất an, nồng đậm và rất riêng.

Giờ này phút này, cô ta ở đây làm cái gì, lẽ nào đang đợi ai?

Cô gái này tuy xinh đẹp nhưng kỳ quặc, mỗi lần gặp cô ta, tôi đều căng thẳng một cách khó hiểu, cảm tạ bóng tối của buổi đêm đem cho tôi một cái cớ, tôi hoàn toàn không định dừng bước vì cô ta, xoay người lướt ngang qua cô ta, tiếp tục đi lên trên.

Nhưng ngay lúc tôi lướt ngang qua người cô ta, cô ta bất chợt lên tiếng: “Con điếm!”

Giọng điệu của cô ta, vậy mà lại thốt ra y chang như giọng điệu oang oang của một đứa con gái trong ký ức.

Sau lời xỉ vả lạnh lùng bình tĩnh này, tim tôi theo đó mà treo lơ lửng, thời gian thoảng như một chiếc tàu hoả qua núi mà xình xịch xình xịch xuyên ngang qua đầu tôi, giá lạnh tràn lan một mạch từ dưới chân lên trên.

Cô ta đang chửi tôi ư? Ô, nếu như đúng vậy, thì cô ta nhất định đã điên rồi.

Thời gian đã qua lâu như vậy, tôi cứ tưởng mình đã rời cái “ác” tương đối đủ xa, tôi cứ tưởng là sẽ không còn ai có thể đánh động được tới sự thù địch và thiếu thiện chí mà hầu như đã bên tôi từ lúc lọt lòng, nhưng không ngờ chúng nó có thể theo hai con chữ kia mà dễ dàng băng non vượt biển xông tới chiếm lấy tôi.

Mặt của tôi đỏ lên, chạy như bay lên lầu, không muốn đợi thêm một giây nào nữa.

Không nghe thấy bất cứ âm thanh nào đàng sau lưng tôi, huống chi tôi cũng đã không còn phân biệt rõ ràng rốt cuộc cô ta có nói gì nữa hay không. Tôi chạy một hơi đến trước cửa phòng ký túc xá, tức tốc lấy chìa khoá mở cửa, thở hổn hà hổn hển.

Nhưng “bất ngờ” không chỉ có bấy nhiêu, cửa vừa đẩy ra xong, tôi thất thanh hét lên một tiếng, ngồi bên giường của tôi thế mà lại là hắn! Hơn nữa hắn còn đang thản nhiên ngồi dùng ánh đèn mờ mờ khi sáng khi tối ngoài cửa sổ để đọc cuốn tập ngữ văn của tôi!

Sao hắn lại có thể ở chỗ này?!

“Hoan nghênh em đã về.” Hắn đóng cuốn vở lại, làm một động tác mở rộng vòng tay đón chào với tôi.

Giống như chúng tôi đã sớm hẹn trước, hắn chỉ đang chuyên chính đợi tôi ở nơi này.

“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

“Muốn biết, thì đóng cửa lại.” Hắn chậm rãi nói.

“Tôi không muốn biết, tốt nhất là cậu cút ra khỏi phòng của tôi ngay lập tức.” Tôi dùng sức hất cửa mở toang ra, rống lên, “Đây là cơ hội cuối cùng của cậu.”

“Mã Tiểu Trác, bình tĩnh một chút.” Hắn vứt cuốn vở văn của tôi xuống, đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt tôi, mặc cho tôi phản đối, kéo cánh cửa đàng sau lưng tôi đóng sập lại.

“Còn lại nhiều nhất là 10 phút.” Hắn nói, “Nơi đây sẽ có người tới lui. Nếu tôi hôn em ngay trước mặt mọi người, em nói xem liệu có lên tới đầu trang BBS của Thiên Trung không?”

“Cậu cũng sẽ không có kết quả tốt.” Tôi nói.

“Tôi?” Hắn không nể nang gì cười rộ lên, “Tôi nhiều nhất thì sẽ bị bảo vệ của bọn em kéo ra, bảo vệ của Thiên Trung rất hiền, đánh người cũng không biết đánh. Hơn nữa em nói xem, một kẻ ngày ngày chạy tới đồn cảnh sát như tôi, tôi có gì để sợ chứ?”

Lời của hắn quả thực khiến tôi từ bỏ ý định lớn tiếng tri hô. Đúng vậy, không sai, hắn nói rất phải, nhiều nhất là 10 phút nữa, nơi đây sẽ ông đi qua bà đi lại, tôi chạy ra khỏi lớp tự học sớm, mà hắn thì ngồi lì trong phòng ký túc xá của tôi, ở dưới lầu còn có cô bạn gái mặt đầy ác ý của hắn, tôi có mọc một trăm cái miệng, cũng giải thích không rõ ràng.

Tôi ngoảnh mặt đi, chỉ hy vọng hết thảy chỉ là một giấc mơ. Sau khi tỉnh giấc, hắn là hắn, tôi là tôi, chúng tôi vẫn là hai thế giới hoàn toàn bất đồng, mãi mãi luôn không bao giờ có giao điểm.

“Cô ấy ở dưới lầu.” Qua một lúc, tôi nhắc nhở hắn.

“Tôi biết.” Hắn nói một cách hoàn toàn bất cần, “Không phải là cô ấy thì tôi làm thế nào lên được chứ.”

Phen này tôi hoàn toàn không hiểu hắn đang nói gì nữa.

“Em đang ghen à?” Không biết có phải là do ánh mắt đăm chiêu của tôi hay không, hắn lại coi thành giống như một kiểu khen ngợi để càng lúc càng sán tới gần tôi, “Tôi ghét nhất là người khác cự tuyệt quà của tôi, mà em còn đem nó vứt vào trong thùng rác. Nếu là đứa con gái khác, tôi đã sớm vặn cổ nó. Thế nhưng nếu là Mã Tiểu Trác mà nói, tôi nghĩ, tôi vẫn nên tuân thủ lời hứa của mình, đích thân tự tay đeo nó lên em thì tốt hơn.”

Hắn vừa nói vừa lấy cái thứ “rác rưởi” đã từng nằm trong thùng rác từ trên cổ hắn xuống.

Coi bộ đây chính là món vật tuỳ thân của hắn.

“Còn nhớ hôm bữa em đề cập tới bùa hộ mệnh.” Hắn bảo, “Không sai, đây là bùa hộ mệnh của tôi, tôi tặng nó cho em, em biết ý nghĩa là gì chứ?”

Tôi muốn tránh. Nhưng tôi không dám tránh. Trong hành lang hình như đã bắt đầu truyền lại tiếng bước chân của nữ sinh, tôi không giãy giụa, đeo thì đeo đi vậy, hắn đeo xong tôi vẫn có thể tiếp tục vứt. Hiện giờ hy vọng duy nhất của tôi là hắn có thể im hơi lặng tiếng biến mất khỏi nơi này. Được rồi, tôi thừa nhận tôi không có can đảm để trở thành nhân vật nổi tiếng.

Hắn hài lòng nhìn khuôn mặt tái mét của tôi, hài lòng đeo cái đồ quỷ đó lên cho tôi. Sau đó, lúc tôi hoàn toàn chưa kịp phản ứng, hắn khom người xuống, hôn tôi.

Khi tôi hiểu ra đây là một cái “hôn,” hết thảy đã muộn rồi. Cái hôn này dĩ nhiên không mỹ miều. Thậm chí tôi còn ngại dùng bất cứ từ ngữ nào để miêu tả nó. Một khắc đó, tôi chỉ nghĩ tới những con cua. Năm ngoái vào dịp tết, A Nam xách về rất nhiều cua sống. Bà tôi đem chúng thả trong một cái xô lớn, dùng bàn chải chà sạch mai chúng. Giữa khuya, chúng đua nhau nhả bong bóng, vô số những cái chân cọ vào thành xô phát ra những tiếng động. Tôi vẫn luôn cho là, tiếng động ấy ẩn chứa một luồng tà khí. Vì thế luôn lo mau mau ngủ trước lúc trời khuya, sợ sẽ phải nghe thấy. Thế mà giờ phút này, bọn chúng lại dường như tụ tập bên tai tôi, càng lúc càng vang dội, giữa những âm thanh đó, tôi không có cách nào lẩn trốn.

Tôi nhắm thật chặt mắt lại, không biết qua bao lâu mới mở cái miệng đã bắt đầu khó thở, hung hăng cắn xuống.

“Fuck.” Hắn rên lên một tiếng, nhích mặt hắn từ chỗ mặt tôi đi. Tôi vội mở trừng mắt, tận mắt nhìn thấy hắn liếm liếm môi nhuốm máu, sau đó, hắn rất vô cùng vui vẻ cười lên, hắn dùng sức ôm lấy thắt lưng tôi, tôi cảm thấy cả người mình giống như sắp bị hắn bẻ gãy đôi ra ở chỗ thắt lưng. Hắn nheo mắt nhìn tôi, dùng một giọng điệu từ tốn khiến cho tôi cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên mà nói: “Mã Tiểu Trác, rốt cuộc em chui từ đâu ra thế hả?”

Tôi ngoảnh mặt đi, không muốn nhìn thấy gương mặt xấu xí và cái miệng xấu xí của hắn. Tôi thế mà lại bị một kẻ thô lỗ như vầy cướp đi nụ hôn đầu tiên của tôi. Thật là, nhục nhã không đâu bằng, nhục không ngóc đầu lên được.

Chính ngay lúc này, tôi nhạy bén cảm giác được sau lưng có động tĩnh. Cánh cửa vốn chưa được đóng kín hoàn toàn giống như bị ai đó “két” một tiếng đẩy ra đôi chút.

Tôi hết hồn ngoái đầu lại, giật bắn mình ngó phía sau lưng.

Là Vu An Đoá.

Nửa người của cô ta lộ ra ngoài cửa, đôi mắt to thật to đến giống như bị ai khoét đi mất hai tròng, dường như do đau đớn kịch liệt, nước mắt lã chã rớt xuống không ngừng. Nói thật, tôi chưa từng nom thấy ai khóc giống vậy, mặt không mang biểu cảm nhưng nước mắt đầm đìa, khoảnh khắc đó, tôi lại đi nghĩ đến mưa ở Thành Đô, mà khuôn mặt xinh đẹp của cô ta thì giống như một cánh cửa sổ pha lê. Điều duy nhất không trùng hợp là, nước mắt của cô ta lặng lẽ rơi, không như những hạt mưa lớn kia. Tôi bị kiểu khóc đó doạ chết điếng, muốn mở miệng, lại không thốt ra được một chữ nào để giải thích.

Kể ra cũng buồn cười, cảnh tình thế này, tôi còn có thể giải thích cái gì nữa?

Chưa hết một giây, Vu An Đoá xoay người bỏ chạy mất.

Tôi đẩy mạnh hắn một cái, ra ý cho hắn đuổi theo, hắn lại quay đầu, nhìn tôi cười một cái, sau đó giống như chưa có gì từng xảy ra mà nói: “Cái tên họ Tiêu kia, hiện giờ đang ở trong lớp, em nói xem tôi trả lại cho hắn một ly nước sôi thì tình huống sẽ như thế nào?”

Tôi yếu ớt nói với hắn: “Cậu đừng làm bậy.”

“Nói lại lần nữa.” Hắn ra lệnh cho tôi.

“Cậu sẽ bị quả báo.”

“Tiếp tục.” Hắn khiêu khích.

Cuối cùng tôi không dám nhìn mặt hắn. Mắt của hắn mở rất lớn, tròng đen rất đen, đen đến độ tôi có thể trông thấy bản thân mình ở trong đấy —- một bản thân vô cùng chật vật, rụt đầu rụt cổ, ánh mắt sáng long lanh. Đến lúc tôi muốn nhìn cho rõ hơn một chút, cặp môi của hắn lại ghé xuống một cách khốn nạn, đến bên môi tôi, vô cùng nhẹ nhàng ngoan dịu, khẽ trằn trọc cả mấy giây.

“Đừng làm việc xấu nữa……” Ngay cả bản thân tôi cũng không rõ vì sao, tôi cố gắng thật lâu, thốt lên lời thì lại ra nửa câu dư thừa như vậy.

“Em là đang vì một tên đàn ông khác mà đi cầu xin người đàn ông của em sao?” Hắn bật cười.

“Không!” Tôi ngoảnh mặt đi, dùng sức giằng ra khỏi hắn. Nhưng tôi đã không thành công, đến nay tôi mới phát hiện, sức của con trai mạnh đến thế, hắn chẳng qua chỉ mới vươn một cánh tay, tôi đã không ngọ nguậy nổi.

“Nhưng mà nếu em đã nói không, vậy tôi sẽ tha cho hắn.” Nói đoạn, hắn cúi đầu, dùng hai ngón tay cầm tấm bùa hộ mệnh kia trước ngực tôi lên, nói với tôi: “Tôi cảnh cáo em, không được lấy ra, càng không được để mất, bằng không…….”

Hắn nói đến đây, cố ý ngừng lại. Đến lúc đầu óc tôi không kiềm được mà tưởng tượng ra đủ thứ trò theo lời dẫn dắt của hắn, hắn mới công bố câu trả lời: “Bằng không sẽ chết người đấy, tin hay không tin tuỳ em.”

Không biết vì sao, càng nói sẽ chết người, tôi càng muốn lấy cái thứ trên cổ xuống, vứt thẳng vào mặt hắn. Tôi thật muốn nhìn xem, Mã Trác này thì chết kiểu nào?

Hoặc có lẽ như lời hắn nói, “trong lòng không sợ mặt giả bộ sợ,” chính là thế này?

Không biết có phải do muốn xoá bỏ lời dự báo của hắn đối với tôi hay không, tôi không hề nhúc nhích.

Giọng điệu của hắn trở nên ôn hoà một cách lạ kỳ: “Mã Tiểu Trắc, tôi cưa chắc em rồi. Em là của tôi, em nhớ cho kỹ. Những chuyện trước đây tôi có thể không tính toán, nhưng từ nay về sau, bất cứ tên đàn ông nào mà dám có ý tưởng không yên phận với em, hắn sẽ chết một cách rất khó coi.” Nói xong câu ấy, hắn đột ngột thả thắt lưng tôi ra giống như thả xích đu vậy, lượm chiếc mũ lưỡi trai quen thuộc bị thảy trên giường của tôi, đội lên đầu, sau cùng đến bên tôi, hôn cái lá bùa trước ngực tôi một chút, lại nhéo nhéo mặt tôi, nói: “Gặp lại sau.”

Tiếp đó, hắn mở cánh cửa phòng ký túc xá của tôi, nghênh ngang bước ra.

Đầu óc tôi, vẫn là một mảng trắng xoá. Trắng xoá tựa như một căn phòng mới vừa quét vôi xong, trắng đến vuốt ra bụi phấn.

Không biết lúc nào, thính giác của tôi mới khôi phục lại, nghe thấy nguyên một dãy phòng học và dưới lầu xôn xao tiếng người.

Đèn sáng lên.

Tiết tự học đã kết thúc. Người trong ký túc xá đều đã về hết.

Mà tôi, vẫn còn đứng giữa phòng ký túc xá. Không biết phải làm gì, giống như một con gà trống ngu ngốc bị vặt trụi lông.

Tôi đến bên giường mình, cởi giày ra, chui vào trong chăn nệm lạnh như băng cuộn mình lại. Hai tay bó gối. Bên miệng tôi vẫn ngưa ngứa làn hơi nóng bỏng kia, làn hơi ấy quá mãnh liệt, thậm chí tôi còn không dám đưa ngón tay lên chạm vào, e sợ sẽ bị đốt phỏng.

Tôi không thay đồ ra, cả người cuộn mình trong ổ chăn.

Lá bùa trước ngược trực chỉ vào lòng tôi, ảo giác của tôi đang báo cho tôi biết, bất kỳ lúc nào nó cũng có thể khoét một lỗ nhỏ, moi tim tôi ra, đem tặng cho cái tên gọi là Thuốc Độc kia. Mặc cho hắn đùa giỡn, mặc cho hắn tận tình quan sát, thậm chí thưởng thức.

Hình như Nhan Dự Dự ngồi bên mép giường tôi một chặp, hình như cũng gọi tên tôi. Nhưng mà tôi toàn không trả lời, cũng không xoay người qua, tôi nghĩ nhất định cô ấy biết tôi đang khóc, cho nên cô ấy không tiếp tục làm phiền tôi nữa. Tôi cứ giữ tư thế cứng ngắc ấy như vậy, mắt mở trừng trừng nhìn bức tường trắng nhuốm bụi bặm của ký túc xá, nước mắt như suối tuôn, không sao khắc chế được. Đã bao lâu rồi tôi chưa khóc như vậy, tôi chả biết nữa, nước mắt đã rời tôi quá lâu, đến lúc tôi đã không nhớ nổi dư vị của nó, nó bất chợt đột kích tôi, khiến cho toàn thân tôi rã rời. Nhưng tôi biết, dẫu cho tôi chảy cạn toàn bộ nước mắt, cũng không sao đem đi so với nước mắt của Vu An Đoá được, tôi nghĩ tôi thực sự có thể thấu hiểu đến tận da thịt nỗi đau đớn của cô ta, tôi giống như một kẻ cướp đáng hổ thẹn bị chuốc bùa mê thuốc lú, cướp đi thứ quý báu nhất của cô ta, lòng tự tôn, niềm kiêu hãnh, mơ ước, tình yêu, hết thảy của hết thảy, dẫu rằng tôi không tình nguyện không cam lòng như thế, nhưng sự thật chính là sự thật, không cách nào thay đổi được nữa. Tôi còn nghĩ tới nụ hôn của tôi đã bị người khác cuỗm đi một cách rất vớ vẩn, nghĩ đến A Nam, nếu những chuyện này bị ông biết được, cùng với sự căm ghét Thuốc Độc, ông liệu có cảm thấy thất vọng đối với tôi không, tôi nên phản kháng lại, không phải ư, tôi sợ cái gì chứ? Cho dù bị đâm đến chết, tôi cũng không nên để chút yếu mềm của tôi thành toàn cho hành vi lưu manh của hắn.

Hồ đồ mờ mịt, tôi gần như sắp ngủ đến nơi, mới chợt loáng thoáng nghe chỗ ký túc xá của nữ sinh bỗng truyền đến một tiếng la kinh hoàng, đèn trong ký túc xá hình như cũng thình lình bật sáng lên, tầng trên tầng dưới xôn xao, tôi nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân của mọi người chạy tới chạy lui, Nhan Dự Dự từ giường trên nhảy xuống, chạy ra ngoài cửa, quãng một phút sau, cô ấy quay về, hét lên: “Không xong rồi, không xong rồi, Thuốc Độc chia tay với Vu An Đoá, Vu An Đoá nhảy lầu rồi!”

Tôi muốn ngồi dậy, nhưng toàn thân tôi không có một chút hơi sức, cảm giác như tim tôi trong khoảnh khắc đó ngừng đập, linh hồn bay ra khỏi thân xác, chỉ còn lại một cái vỏ trống rỗng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.