Trong giờ tin học, tôi lướt ngang qua một đoản văn trên BBS của Thiên Trung, tên đoản văn là “Ngày đông của Thiên Trung,” mở đầu như thế này: “Ngày đông của Thiên Trung, không âm thanh không sắc màu không hết thảy của hết thảy. Tôi gắng sức mở to đôi mắt, chỉ để tìm kiếm một chút màu xanh mà ước mơ đã từng để lại trong tim tôi. Nhưng, tôi vẫn còn là một cô gái mang ước mơ ư? Trong toà thành thiếu bốn mùa này, tôi nghĩ, chắc đến cả thiên thần cũng không nguyện ý dừng chân lại?……”
Đoản văn đỏng đảnh này đến từ tay của một nữ sinh lớp 10, cô ta có một cái tên mạng rất nũng nịu, kêu là “Ưu Ưu.” Tuy tôi hoàn toàn không biết cô ta là ai, nhưng điều tôi không chút nghi ngờ chính là, cô ta đã lớn lên trong một hoàn cảnh rất ưu việt, căn bản không biết mùi vị chân chính của“đau buồn” là thứ cảm giác tan nát ruột gan đến chừng nào.
Thế nhưng, tôi hâm mộ cô ta.
Tựa như tôi hâm mộ bất cứ một nữ sinh nào ở Thiên Trung vậy.
Tôi biết, suốt một cuộc đời, tôi cũng không có cách nào trở nên giống như bọn họ được. Tôi không thể giống bọn họ mà ăn diện ganh đua với chúng bạn, không thể dùng giọng điệu giống bọn họ để nói chuyện hoặc nhõng nhẽo, tôi cũng mãi mãi viết không nổi một đoạn văn đầy “cung đàn và ý thơ” như vậy, như thầy Sướng luôn nhìn đăm đăm vào cuốn vở luận văn của tôi mà lắc đầu nói: “Mã Trác, văn phong của em điệu này không thích hợp với lối viết văn thi vào đại học, có cách nào đổi một chút không?”
Thầy cho tôi một điểm đánh giá trung bình, nếu không, tôi đã có thể đứng đầu trong kỳ thi kiểm tra trước khi thi cuối học kỳ rồi.
Cho nên lần này, người đứng đầu, là Tiêu Triết.
Dù đã cố gắng che dấu, nhưng cậu ta vẫn không cách nào dấu được vẻ nghênh nghênh tự đắc của mình. Hai bữa đó cậu ta giống như đi đường cũng không đi được, đầu cứ nhìn lên trời, hở tí lại gật gà gật gù, lại còn đi an ủi tôi không dưới 3 lần:
“Chỉ chênh nhau có 2 phần trăm mà thôi, cậu sẽ rất dễ dàng đuổi kịp.” Tôi xin thề, tôi vốn chẳng để ý gì đến 2% đó, đứng thứ nhì, đứng thứ nhất, trong mắt tôi hoàn toàn không quan trọng. Đối với thành tích, tôi có đủ tự tin, cho nên đã sớm nghĩ thông suốt, nếu như để cho tôi vì % mà sống lây lất đến bắt mệt như Tiêu Triết, tôi cảm thấy tôi thà chết sướng hơn.
Phòng học của lớp tin học rất lớn. Màn hình của mọi người đều mở trang mạng chính của trường. Nguyên lớp học đều vang lên tiếng xì xào thảo luận, lâu lâu xen lẫn với những tiếng cười, vừa sôi nổi vừa ồn ào. Tiêu Triết ngồi cả mấy hàng ghế phía sau vứt cho tôi một mẩu giấy, trên đó viết số QQ của cậu ta, ý là bảo tôi bỏ cậu ta vào.
Tôi chưa từng dùng qua QQ. Cho nên tôi để kệ cậu ta. Tôi đóng trang đoản văn không có gì mà cũng than thở kia, vào trang BBS của trường. Vừa mở ra đã thấy một tiêu đề bảnh cả mắt: một chuyên đề “Hình nóng của Hoa khôi Vu An Đoá.” Trời ạ, tôi cuối cùng đã hiểu ra, vì sao hôm nay bầu không khí trong lớp tin học lại quỷ dị như vậy. Mỹ nữ Vu An Đoá đáng thương, coi bộ cô ta từ đầu đến cuối không tránh được số mệnh phải làm nhân vật tiếng tăm.
Tôi không nghĩ ngợi gì mở ngay cái chuyên đề “thú vị” kia ra. Tôi thừa nhận, từ sau khi cô ta kể cho tôi nghe những chuyện mà cho đến nay tôi không bằng lòng tin là có thật, tôi đâm ra có một cảm giác hiếu kỳ nói không rõ là thế nào. Nhưng sau khi mở ra rồi thì mới phát hiện, cái “chuyên đề” này, trên thực tế cũng chỉ là vài tấm hình của Vu An Đoá, mà cái “nóng bỏng” được đề cập đến, cũng chỉ là một tấm hình chụp vào mùa hè, cô ta mặc một chiếc váy đầm mini hở vai mà thôi. Chẳng qua kẻ tung hình uy hiếp ở bên dưới: “Mời ‘kẻ điên’ cút ra khỏi Thiên Trung! Còn không, sẽ có hình ảnh ‘đẹp mặt hơn’ được đưa hết lên, hy vọng biết điều!”
Người đọc đã để lại một đống comments phía dưới, có kẻ tỏ ý đồng tình, có kẻ vui trên tai hoạ của người khác, có kẻ đứng hóng hớt, có kẻ hếch mũi lên trời, comments đua nhau chồng chất, người người văn phong lưu loát, cách xa vẻ thiếu thốn từ vựng mỗi khi phải viết luận văn.
“Quá nhiều tình địch mà!” Nhan Dự Dự thì thầm than bên tai tôi, “Cái chàng Thuốc Độc kia, tên rất đúng, không thể dính vào, tớ thấy Vu An Đoá là hồng nhan bạc mệnh tới nơi rồi! Sớm muộn gì cũng bị hắn hại chết!”
Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện tuyết bên ngoài lại bắt đầu rơi, tuyết phương Nam trong ngày đông này, rơi buông thả chưa từng có, giống như trái tim đã bao năm an phận của tôi, nay mất khống chế như chưa từng có vậy. Tôi không hỏi thăm tình hình của Thuốc Độc, tuy rằng có lẽ Nhan Dự Dự chắc biết đôi chút. Hình như đã rất lâu rồi tôi không nghe ai nhắc đến hắn, không biết hắn đã lành bịnh chưa, không biết hiện giờ hắn đang ở đâu? Tôi không phải là không muốn hỏi, tôi cảm thấy tôi không thể hỏi. Trong những ngày qua, tôi đã quen với việc ngồi ngây người trong lớp, trừ khi ngủ, tôi rất sợ việc quay về ký túc xá, tôi cũng giống hệt hắn, như bị trúng tà, những nơi hắn từng đến, đều có vẻ ngập tràn mùi vị riêng biệt của hắn, khiến cho ta choáng váng, xua không tan.
Tôi không biết tôi đang trốn tránh điều gì.
Dường như số phận đã định sẵn, hôm ấy vừa tan khoá tin học, liền chạm mặt Vu An Đoá ở sân vận động, cô ta ăn mặc rất phong phanh, áo len trắng, một chiếc váy đỏ, đi từ xa thật xa tới. Môi mím chặt, nét mặt như đang gánh chịu một sự uất ức to bằng trời. Tuyết rơi một trận xong đã dần dần nhỏ lại, chúng tôi đều không che dù. Tôi thả chậm bước chân trong vô thức, cô ta nhất định đã trông thấy tôi, nhưng cô ta không dừng lại, cũng không nói một câu nào với tôi, đơn thân độc mã khuất bóng.
Tôi đang đoán, trong cặp của cô ta không biết có hai chiếc dù giống y chang nhau không? Chiếc dù kia bị tôi đánh mất, tôi vẫn mãi chưa bù lại cho cô ta, tôi còn nợ cô ta một phong thư, và một sự hiểu lầm vĩnh viễn không giải thích rõ được. Nhưng hiện giờ, bọn họ nhất định đã tốt đẹp như lúc ban đầu rồi chứ nhỉ. Dĩ nhiên, điều tiên quyết là hắn đã khỏi bịnh rồi.
Tiêu Triết bắt kịp tôi từ phía sau, cậu ta đang huýt sáo, hình như là bài “Sứ Thanh Hoa” của Châu Kiệt Luân. Kỹ thuật của cậu ta rất tầm thường, lấy một bài hát hay huýt thành đứt quãng lung tung không chút tình cảm, tôi không ngoái đầu, mãi đến khi cậu ta rảo bước, sóng vai cùng tôi, dừng cái miệng đang huýt sáo của cậu ta, nói với tôi: “Mã Trác, cuối tuần này cậu có về nhà không?”
“Không về.” Tôi đáp.
“Tớ muốn mời cậu tới nhà tớ ăn.” Tiêu Triết ngập ngừng nói, “Dĩ nhiên, còn có rất nhiều bạn học khác. Tại vì, tại vì là sinh nhật tớ! Hơn nữa, sắp sửa thi học kỳ rồi, cũng là để cổ vũ tinh thần chiến sĩ, văn võ song toàn đủ cả mà, cậu nói xem có đúng không?”
“Sinh nhật vui vẻ nhé.” Tôi nói, “Tớ nghĩ chắc tớ không đi đâu.”
“Vì sao chứ?” Cậu ta kéo dài giọng ra hỏi tôi một cách rất ngốc nghếch.
“Xin lỗi.” Tôi nói, “Trong nhà tớ có việc.”
Phản ứng của cậu ta cực nhanh: “Không phải đã nói không về nhà sao?”
Tôi khựng lại một giây: “Ba tớ sẽ ghé thăm tớ.”
“Vậy, hay là, cũng mời chú luôn. Không biết chú có chịu ngồi chơi với thiếu nhi hay không?”
Mười sáu tuổi rồi còn gọi mình là thiếu nhi nữa, trên thế giới này ngoại trừ Tiêu Triết, còn có ai khác nữa không?
“Bố tớ là một đầu bếp rất khá.” Tiêu Triết tiếp tục lôi kéo tôi, “Cậu nhất định phải tham gia đấy. Tớ đã khoe khoang với bố tớ rồi, bảo lần này tớ sẽ mời một nữ trạng nguyên về nhà dùng cơm.”
“Hiện giờ cậu đang đứng thứ nhất mà.” Tôi nhắc cậu ta.
Cậu ta làm như không nghe thấy, lại còn đứng tại chỗ không đi nữa, đỏ mặt tía tai, quýnh quáng nói, “Mã Trác, cậu nhất định phải đi đấy. Không thể không đi đấy. Mã Trác, cậu không lẽ nào vì tớ đứng nhất mà trong lòng không vui đó chứ? Thật ra, cậu hoàn toàn không cần phải lo lắng. Trái lại tớ mới là người nghĩ đến cậu bị đứng nhì thì trằn trọc khó ngủ!”
Vừa nói xong câu cuối, cậu ta giống như ý thức có gì không đúng, cúi gằm đầu giậm chân thật mạnh xuống đất, tạo nên một dấu chân cực lớn.
Tôi vừa khéo nhìn thấy cổ của cậu ta lộ ra. Miếng tượng phật vàng kia đã quay trở về chỗ đáng thuộc về nó. Vì lười không muốn phí tâm đi giải thích, cho nên tôi không hề đích thân đưa nó cho cậu ta, mà tới bưu điện, dùng dịch vụ giao tận tay mà gửi cho cậu ta. Bữa nhận được nó, cậu ta kích động đến không biết phải làm sao cho đúng, còn chạy đi mua hamburger và khoai tây chiên mời mọi người ăn. Có lẽ mất đi rồi lại tìm được cũng tính là một trong những điều tốt đẹp nhất của nhân sinh. Tôi cũng rất mừng cho cậu ta, chỉ là nợ Thuốc Độc một lời cám ơn, không biết có còn cơ hội nào để chính miệng mình nói ra cho hắn nghe nữa không.
Hôm nay Tiêu Triết đội một chiếc mũ khá ngộ nghĩnh, nguyên cái đầu cậu ta bị trùm kín trong một đống len đan xù màu xanh sẫm, phía trên còn có chút tuyết lất phất, nhìn khá thú vị.
“Đang nghĩ gì vậy?” Tiêu Triết cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, lại nhìn tôi chăm chú, dùng một giọng điệu như cầu xin nói: “Đừng nghĩ nữa mà, tham gia đi mà, được không?”
Tôi còn đang không biết phải trả lời như thế nào, may thay Nhan Dự Dự đã giải cứu tôi, cô ấy che một chiếc dù màu xanh như da ếch chạy tới, la lối: “Mã Trác, Mã Trác, vở của cậu bị rớt ở trong lớp tin học này!”
“À.” Tôi nói, “Tớ đói rồi, cậu đi với tớ ra tiệm mua chút đồ ăn được không?”
“Tớ có cái bánh bao kim sa ở đây!” Nhỏ Nhan Dự Dự ngu ngốc đó kẹp dù vào cổ, kéo khoá cặp ra, vội vã lấy bánh dâng lên cho tôi.
“Tớ không muốn ăn đồ ngọt.” Nói xong, tôi kéo cô ấy chạy về phía tiệm tạp hoá. Nhan Dự Dự bị tôi lôi chạy sềnh sệch, thở phì phò, không ngừng hỏi tôi: “Hắn mời cậu chưa hắn mời cậu chưa?”
“Cái gì?”
“Sinh nhật của Tiêu Triết á.” Cô ấy nói, “Hắn sợ bị cậu từ chối mất mặt, nhè mặt tớ mấy lần bảo tớ nói với cậu, tớ cổ vũ cho hắn bảo tự hắn đi mà nói.”
“Ừ. Nói rồi.” tôi dừng lại trước cửa tiệm, năn nỉ Nhan Dự Dự, “Cậu làm ơn nói với cậu ta là tớ không đi đâu, cậu cũng biết, tớ vốn không quen với những màn hội họp.”
“Vầy rất không hay đâu, Mã Trác.” Nhan Dự Dự nhìn tôi, rất nghiêm túc phê bình, “Cậu có biết không, thật ra hồi cấp 2, Tiêu Triết rất sợ phải nói chuyện với người khác, bọn tớ cứ cảm thấy như hắn bị chứng tự bế. Hắn cũng phải rất cố gắng rất cố gắng mới thay đổi bản thân được như hiện giờ, cậu biết hôm nay tự hắn đích thân đến mời cậu, hắn phải lấy biết bao nhiêu can đảm không? Mà cậu sao lại cứ méo mó như thế này chứ, thật ra có rất nhiều sự việc, cậu thực sự không cần phải để ý đâu. Mọi người đều chỉ là bạn bè, đúng không nào?”
Nói xong câu đó, Nhan Dự Dự nhét chiếc bánh bao Kim Sa vào trong tay tôi, đầu không thèm ngoái, chạy mất.
Tôi đứng yên tại chỗ.
Chưa từng có ai nói với tôi như vậy. Mã Trác xưa giờ vốn không phải một kẻ khiến người ta yêu thích, Mã Trác cũng chưa từng mong muốn đi làm một kẻ người người yêu thích, đúng vậy đúng vậy, tôi sớm đã quen thế này, nhưng tại sao lời của cô ấy lại khiến cho tôi cảm thấy như bị một chiếc kim vừa to vừa thô đâm cho một cái? Không, không chỉ mình cô ấy, có lẽ còn có Tiêu Triết nữa. Nói thật thì việc cậu ta thích tôi, tôi có thể cảm giác được, tôi chỉ không muốn thừa nhận. Cái thích này không nhiễm tạp chất, so với cách cái tên Thuốc Độc kia xâm phạm tôi, loại tình cảm này càng thuần khiết và khiến cho người ta trân trọng hơn đúng không, cớ sao tôi lại muốn cự tuyệt chứ?
Tôi tìm không ra câu trả lời. Liên quan đến vấn đề cảm tình, tôi hình như không được di truyền bản lãnh lợi hại của bà ấy.
Tôi quay về lớp, phát hiện trên bàn vẫn đặt một túi nước nóng tròn chĩnh, tựa như chưa từng có chuyện gì đã xảy ra, Nhan Dự Dự cười nói với tôi: “Sáng nay quên đưa cho cậu, tớ vừa mới chạy về ký túc xá lấy đấy, mệt chết được. Đúng rồi, đã sạc pin đầy đủ, sưởi ấm đi.”
Tôi nói cám ơn, sau đó nhét túi nước nóng vào trong túi áo khoác của mình. Hơi ấm cách lớp áo chậm rãi truyền đến, tôi vẫn còn cứ nghĩ đến cái từ Nhan Dự Dự dùng để hình dung tôi: méo mó.
Nói thật thì, cái từ này giống như mặt gương, khiến cho tôi lần đầu tiên trong đời cảm thấy xấu hổ với tư cách làm người của mình. Hoặc có lẽ, tôi thật nên thay đổi một chút?
Cuối tuần A Nam ghé thăm tôi, ông vẫn cứ như cũ, xách bao lớn bao nhỏ, còn có một chiếc khăn quàng cổ to tướng bà tôi đan cho tôi, màu xanh nước biển, có thể dùng để quấn hết nửa người của tôi lại. Ông dắt tôi đến căng tin của trường, chúng tôi ăn một bữa cơm phong phú, ngoài món ông thích ăn nhất là món thịt xá xíu, còn có thêm món tôi thích ăn nhất là trứng xào cà chua. Ngoài trời mưa tuyết lẫn lộn, nhưng trong căng tin đèn sáng trưng, máy sưởi cũng rất ấm áp. Tôi đưa túi nước nóng Nhan Dự Dự tặng cho A Nam, để ông sưởi tay.
“Cái đồ này hay nhỉ” Ông nói.
“Bạn học tặng cho con đấy.”
“Bạn học của con thật tốt.” Ông nói.
“Bạn nữ.” Tôi nói. Nói xong lập tức cảm thấy mình vẽ chuyện đến buồn cười, thế là vội vàng uống trà để che dấu sự bối rối của mình.
“Ha ha ha.” Ông cũng không để ý mớ bòng bong đáng buồn cười trong lòng tôi, bất chợt sấn người tới, dùng giọng thật thấp, mang chút dáng vẻ thần bí nói với tôi: “Ba đang có một kế hoạch lớn.”
“Gì ạ?” Tôi hỏi ông.
“Còn nhớ những gì ba từng nói với con không, ba muốn mở một cái chợ trong thành phố.” Ông nói, “Ba đã coi địa chỉ xong hết rồi, rất gần Thiên Trung, mùa xuân sang năm sẽ tiến hành, được như thế, con sẽ không cần phải ở trong trường nữa rồi.”
“Thật sao?”
“Thật đấy.” Ông nói.
“Cám ơn ba.” Tôi nói. Tôi biết ông làm như thế, đều là vì tôi.
“Sắp sửa thi rồi phải không?” Ông hỏi tôi.
“Vâng ạ, thứ năm tuần tới, thi xong sẽ nghỉ học.”
“Ba đến đón con!” A Nam nói, “À, đúng rồi, ba còn đem đồ cho con nữa.” Ông khom người, lôi từ trong chiếc túi xách của ông ra một chiếc di động màu đỏ, đặt trước mặt tôi bảo: “Con nhìn xem có thích không?”
Tôi trách ông: “Ba lại phí tiền lung tung, bà sẽ cằn nhằn đấy.”
“Là bà bảo ba mua cho con mà. Con ở trường, cứ dùng điện thoại bàn hoài rất bất tiện, mau nhìn xem có thích không, pin đã sạc xong hết rồi, số điện thoại ba cũng nhớ xong rồi, lúc nào có thể mở điện thoại thì cứ mở, tiện cho ba tìm con.”
Trong đời sống hàng ngày, tôi chưa từng có bất cứ yêu cầu nào đối với ông, nhưng ông vẫn cứ luôn cưng tôi như vậy. Tôi chợt nghĩ, nếu có một ngày, tôi kiếm được thật nhiều tiền, chắc tôi nên mua cho ông cái gì ông yêu thích nhất chứ nhỉ?
Nhưng ông thích cái gì nhất đây?
Tôi mới phát hiện, tôi chưa từng biết những gì ông yêu thích, ông không hút thuốc không uống rượu, không đánh mạt chược. Hoặc có lẽ cái gì đối với ông cũng không thành vấn đề, cái gì cũng tốt, dần dần thành ra, chẳng có cái mà ông đặc biệt yêu thích nữa.
Nghĩ thế, tôi thật là không sao tránh được cảm giác cảm động.
Ôi, có lẽ ông nên tìm một người vợ hiền, lo cho ông cái ăn cái mặc. Ông không thể cứ cả đời nhớ mãi một Lâm Quả Quả đã sớm không còn tồn tại.
“Hình như con gầy đi rồi?” Đương nhiên ông đâu biết tôi còn đang nghĩ lung tung, nhìn tôi một cách lo lắng.
“Đâu có.” Tôi sờ sờ má mình nói, “Sáng nay bạn con còn bảo con đi giảm béo nữa kìa.”
“Đừng giảm!” Ông rối rít nói, “Đừng học theo đám con gái ăn uống mấy thứ bậy bạ, không tốt cho sức khoẻ!”
“Dạ con biết.” Tôi nói, “Ba yên tâm đi.”
“Chê ba dông dài?” Ông cố ý nói một cách bất mãn, “Nghe lời ba sẽ không có hại.”
Ông hoàn toàn không phải loại người dông dài, xưa nay cũng chưa từng bao giờ có yêu cầu quá mức gì đối với tôi, chỉ là chúng tôi đã khá nhiều ngày không gặp mặt, ông phải dùng cách thức này để tỏ ra cho tôi biết sự quan tâm của ông đối với tôi. Tôi rất phối hợp gật gù. Ăn cơm xong, ông lại giúp tôi xách đống đồ về ký túc xá, tôi cầm dù nghiêng nghiêng, đưa ông ra tới tận cổng trường. Nhìn thấy chiếc xe của ông đỗ ở đó, trên mui xe toàn những tuyết.
Đây là chiếc xe ông mới mua hồi hè, màu xanh lam, không to, dùng đưa rước và vận chuyển đều được, ông giữ rất kỹ, hầu như ngày nào cũng rửa một lần, cũng chưa từng cho ai hút thuốc trong xe.
“Ba.” Tôi hỏi ông, “Xe mà bị người ta rưới xăng, lau sạch rồi, có cần phải lo gì nữa không?”
“Con hỏi cái này làm gì?” Ông giống như bị câu hỏi của tôi doạ giật bắn mình.
“Con hỏi đại thôi mà, tuyết lớn, lái chậm một chút.” Tôi dặn dò ông.
“Nghe lời con gái rượu.” Ông cười nói rồi lên xe, mắt tôi dõi theo chiếc xe của ông cho đến khi khuất dạng giữa đất trời đầy tuyết, trong mắt không biết có phải là do bị màu sắc của tuyết làm chói hay sao mà lại cay cay.
Người thân duy nhất trên đời này của tôi. Tôi biết phải làm sao để tỏ ra cho ông biết tôi thật lòng rất yêu quý ông?
Tôi về đến ký túc xá, nghiên cứu chiếc di động mới của mình, Nhan Dự Dự giựt lấy: “Cho tớ xem, ái chà, là Nokia 5330, hiệu quả phát nhạc của cái này tốt lắm à nha. Ôi, cha của cậu đối xử với cậu thật tốt, thật khiến người ta hâm mộ.”
“Chẳng lẽ ba của cậu không vậy sao?” Tôi hỏi cô ấy.
“Quên đi, ông bố của tớ, suốt ngày trừ cằn nhằn tớ thì chả biết gì khác. Di động không phải là bị ổng tịch thu mất rồi sao, nói tớ phát tin nhắn quá nhiều!” Nhan Dự Dự than thở, “Cậu á, chính là đang hưởng phúc mà không biết đấy. À đúng rồi, ngày mai 10 giờ sáng thì qua nhà Tiêu Triết ăn sinh nhật, rốt cuộc là cậu đi hay không đi?”
Tôi trầm ngâm một lúc, nói: “Nhưng mà, tớ không biết nên tặng quà gì mới được.”
“Cái này còn không phải đơn giản sao!” Nhan Dự Dự vỗ mạnh xuống vai tôi một cái, “Cậu ra một cái giá là được, tặng cái gì cứ để tớ lo, tớ bảo đảm sẽ chọn cho cậu một món đồ tốt!”
“Quá đắt thì tớ không mua nổi, cậu đừng chém quá mạnh nhé.” Tôi nói một cách nghiêm túc.
“Cái đó khó nói.” Cô ấy cười hì hì mà đáp, “Tớ làm ăn nhỏ kiểu này bộ dễ lắm sao.” Nói xong, cô ấy móc ra một cuốn album, trong ấy toàn những thứ quái lạ.
“Đây đều là đồ mốt đấy.” Nhan Dự Dự nói, “Cậu cứ chọn thoải mái, tớ bán cho cậu giá gốc, bảo đảm không ăn một đồng lời nào của cậu.”
Đối với việc tặng quà này tôi là một kẻ ngốc thượng hạng, trừ cái lần tôi đi mua giày cho A Nam, tôi hầu như chưa từng tặng quà gì cho người khác, càng đừng nói là tặng quà cho con trai. Tôi chọn tới chọn lui, cũng không biết phải chọn cái gì cho đúng, Nhan Dự Dự cứ xúi tôi mua một lọ sữa rửa mặt Lancôme cho đàn ông, chỉ một lọ sữa rửa mặt bé xíu mà đòi 200 bạc, còn là đã được giảm giá, trong lòng tôi không có cách nào chấp nhận. Cô ấy lại bảo tôi mua một chiếc áo sơ mi trắng, nói là hiệu gì gì đó, hạng A rất tốt, hoàn toàn không khác gì hàng chính hiệu. Nhưng mà, tặng áo liệu có phải là quá thân mật rồi không, tôi thật không muốn mạo hiểm kiểu đó. Cuối cùng tôi chọn một chiếc đèn pin, chiếc đèn pin đó rất mới lạ, có thể dùng làm đèn pin, mở ra bên trong còn có một bộ dao nĩa, có thể dùng khi đi dã ngoại.
“Cũng được.” Nhan Dự Dự đồng ý, “Lúc ăn sinh nhật cũng có thể dùng luôn á.”
Cái đèn pin đó giá là 128 đồng, tôi móc tiền trong túi ra đưa cho Nhan Dự Dự, cô ấy đón lấy, tìm tiền lẻ thối lại cho tôi, hai đồng lẻ tôi bảo khỏi cần, cô ấy vẫn khăng khăng giúi cho tôi. Sau đó, cô ấy dọn dẹp cặp vở của mình, cầm cuốn album kia cẩn thận cất về lại, nói với tôi đêm nay cô ấy phải về nhà, sáng mai sẽ đi lấy hàng, tới lúc đó sẽ gói lại đàng hoàng đưa giùm tôi, chúng tôi hẹn nhau 11 rưỡi trưa gặp nhau trước cửa tiểu khu của Tiêu Triết.
“Có bao nhiêu người đi vậy?” Tôi vẫn thấp thỏm.
“Bao nhiêu người đi thì cuối cùng cũng không bằng một mình cậu đi á.” Nhan Dự Dự cười hì hì, nói chuyện cà rỡn. Tôi nhịn không được giơ tay đập cô ấy, cô ấy đeo cặp chạy như bay ra khỏi ký túc xá.
Đám người Ngô Đan đã sớm về nhà hết, ký túc xá chỉ còn lại mỗi mình tôi. Lúc tôi đi vào phòng tắm rửa ráy mặt mũi về, khoảnh khắc đẩy cửa ra, trong không khí có thứ mùi vị kia đánh úp vào tôi một cách chết người, tôi bịt chặt lấy mũi mình như một con mắc bịnh thần kinh, vội vàng chui vào giường, lấy gối trùm kín đầu mình, muốn ngủ để tìm chút yên ổn. Cửa lại “keeeeét” một tiếng bị ai đó đẩy ra, tôi sợ đến độ hét lên một tiếng ngồi bật dậy, mới phát hiện ra là Nhan Dự Dự.
“Về hết được rồi, về hết được rồi.” Cô ấy than thở, “Tuyết rơi rõ nặng, xe buýt dừng hết rồi, cũng gọi không được xe taxi, nghe nói ngoài đường có quá chừng tai nạn xe cộ!”
Tôi đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, mới phát hiện ra tuyết quả thực đã rơi quá nhiều, tôi lớn chừng này rồi mà chưa bao giờ gặp trận tuyết nào lớn như vậy, tuyết bao trùm lấy mặt đất, giống như nuốt chửng cả một thế giới, dưới ánh đèn đường leo lét, Thiên Trung đã biến thành một thành trì trắng xoá.
Tôi chợt nghĩ đến A Nam, không biết ông đã về đến nhà chưa. Tôi vội vàng cầm chiếc di động mới lên gọi cho ông một cú điện thoại, đầu kia truyền đến là: “Số điện thoại quý khách gọi đến đã tắt máy, nếu như đối phương là khách hàng của Giang Tô, xin cúp máy rồi gọi đường dây cáp 12580…….”
Công việc làm ăn của A Nam rất bận rộn, trong ấn tượng của tôi, ông xưa giờ chưa từng tắt máy. Một dự cảm không lành xông vào tim tôi, tôi lập tức gọi vào số máy ở nhà, không ai bắt, không ai bắt, không ai bắt.
Chuyện gì thế này? Lẽ nào bà tôi cũng không có nhà sao?
Tôi đứng trong ký túc xá hai phút đồng hồ, lại gọi hai lần vào di động của A Nam, vẫn không gọi được. Tiếp đó đầu óc của tôi đi vào ngõ cụt không biết phải làm sao. Tắt máy? Hết pin? Không có khả năng, lúc ngồi ăn trong căng tin, tôi còn nhìn thấy ông nhận một cuộc gọi. Tôi lại nhớ đến cảnh lúc tiễn ông ra về, cảnh chiếc xe con đó tập tễnh tiến vào trong biển tuyết. Tôi xoay người, đeo chiếc cặp con của tôi lên, mang giày thể thao vào, cầm di động, không để ý đến Nhan Dự Dự đang còn la lối đàng sau lưng tôi, xông ra khỏi ký túc xá nữ sinh, đâm đầu vào trong trời tuyết mênh mông.
——————
Bài hát Sứ Thanh Hoa của Châu Kiệt Luân (hay quái gì đâu…. nhưng Jay Chou nên giữ kiểu tóc này)