Buổi tối thứ Năm, lúc tôi làm vệ sinh cá nhân xong chuẩn bị về lại phòng, ký túc xá đã tắt đèn. Trong hành lang mờ tối bỗng xẹt qua một bóng người, thò tay cản đường tôi, làm tôi giật bắn cả mình.
Là Vương Du Duyệt.
“Mã Trác, đi với tớ một chút được không?” Giọng điệu của cô ta mang vẻ cầu xin, hoàn toàn khác hẳn với dạo trước, kéo tôi quành qua khúc ngoặt của cầu thang, giọng của cô ta hối hả nói, “Tớ có việc muốn cầu xin cậu.”
“Có gì nói thẳng đi.”
“Cậu ấy cứ mãi không khoẻ lại được, cậu có thể nào tới nhà cậu ấy thăm cậu ấy không, cậu ấy muốn gặp cậu.”
“Thôi khỏi đi.” Tôi nói, nhớ lại cái lần nọ ở trong phòng tập múa, cũng là do Vương Du Duyệt dẫn dắt, tôi mới đi gặp Vu An Đoá. Đấy là một trải nghiệm không vui vẻ gì cho lắm, rất lâu sau đó, hễ đến buổi chiều, tai của tôi lại sinh tật, cứ nghe thấy âm thanh đáng sợ của lưỡi lam tiếp xúc với da thịt. Cái cô gái xinh đẹp nhưng có hơi hướng mắc bịnh thần kia, trực giác bảo tôi vẫn nên tránh cô ta càng xa càng yên thân.
“Năn nỉ cậu đấy.” Sự mềm mỏng của cô ta khiến cho tôi hoài nghi lỗ tai của mình phải chăng lại sinh tật gì nữa.
Vương Du Duyệt để một mái tóc kiểu con trai, thân thể rắn rỏi, da dẻ ngăm đen, thuộc loại nữ lực sĩ. Nếu như không phải do vóc dáng thấp, nói không chừng còn có thể được xem thành bạn trai của Vu An Đoá. Có lẽ vì trong đầu của Vương Du Duyệt bị thiếu mất một dây thần kinh, cô ta trước giờ vẫn toàn đóng vai phụ. Nhưng cô ta lại đóng rất tận tình, không thể không nói cô ta cũng có chút bản lĩnh.
Chỉ là đối với cô ta, tôi vẫn luôn không có chút thiện cảm.
“Hay vẫn thôi đi.” Tôi nói, “Mình với cô ta cũng chưa phải là quen biết đến mức độ đó, chuyển lời giúp mình chúc cô ta sớm bình phục là được rồi.”
“Mã Trác!” Vương Du Duyệt không để cho tôi đi, “Chỉ cần cậu chịu đi tới nhà cậu ấy, sau này cậu bảo tớ làm gì cũng được. Được không.”
Tôi vẫn đẩy cô ta ra, bưng thau rửa mặt của mình chuẩn bị quay về phòng, nhưng điều tôi không cách nào ngờ được là, cô ta lại đi quỳ “bịch” một tiếng xuống ngay sau lưng tôi, tôi trông thấy màn này trong gương của hành lang, hoảng đến độ rớt mất cái thau, xoay người vươn tay kéo cô ta dậy, nếu mà bị người khác nhìn thấy, không biết sẽ bị nói thành cái dạng gì nữa. Nhưng cô ta quá nặng, tôi vốn kéo không nổi cô ta, cô ta vừa khóc vừa nói: “An Đoá là người bạn quan trọng nhất của tớ, xin cậu nhất định phải giúp cậu ấy. Hiện giờ cậu ấy bị nhốt ở nhà, ngay đến tự do cũng không có, thực sự rất đáng thương, xin cậu đấy, giúp cậu ấy đi mà.”
Không biết vì sao, hành động này khiến cho tôi liên tưởng đến Nhan Dự Dự, liên tưởng đến cái lần cô ấy đứng trên ghế giữa lớp mà vỗ tay giùm cho kẻ làm biếng là tôi, trù ẻo những ai đã nói những lời đồn thổi về tôi sẽ bị “thối lưỡi rớt ra.” Tình bạn của con gái, thực sự tựa như một bầu nước trong lành, bất kể là ai đụng vào nó, cũng vẫn sóng sánh tràn ra. Cho nên, tuy không hiểu cái câu “giúp cô ấy” của cô ta rốt cuộc có nghĩa là gì, một khắc ấy tôi vẫn mềm lòng.
“Được rồi.” Tôi nói, “Nhưng mà mình có thể làm được gì chứ?”
“Cảm ơn cậu, Mã Trác!” Cô ta đứng lên, mừng đến phát khóc, “Chúng ta xuất phát ngay bây giờ, được không? Cậu tới nhà cậu ấy là sẽ hiểu hết tất cả!”
Hả? Gấp vậy sao? Lẽ nào thực sự xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng lắm?
Vương Du Duyệt dường như đọc được ý trong lòng tôi, vỗ vỗ lồng ngực mình nói: “Có người bảo kê như tớ đây, cậu đừng lo đêm hôm khuya khoắt! Tớ lấy nhân cách ra đảm bảo sự an toàn của cậu!”
Chẳng lẽ là kiếp trước tôi thực sự đã thiếu nợ ai đó?
Tuỳ nhiên sớm muộn gì cũng phải lo trả nợ, vậy thì lần này để tôi thanh toán sạch sẽ đi vậy.
Đêm hôm mười một giờ rưỡi, Vương Du Duyệt dắt tôi đến một tiểu khu biệt thự hào hoa nhất ở giữa lưng chừng núi. Xe taxi tiếp tụi lăn bánh tới phía trước, qua khu biệt thự quãng chừng 1km, chúng tôi mới gặp nhà của Vu An Đoá.
Không thể không nói, đây là một ngôi nhà sang trọng nhất tôi được trông thấy.
Cho dù là ở trong khu vực toàn biệt thự, trang bị cũng được coi là cao cấp nhất. Nhìn xuyên qua song sắt của cánh cổng, sân cỏ nhà cô ta cũng đã bự bằng 2/3 sân vận động trường chúng tôi rồi. Phía gần cửa nhà có hai bồn phun nước khổng lồ, bốn ngọn đèn dưới đất ở bốn góc nhà hắt lên ánh sáng yếu ớt, soi rõ đường nét hình thù của toà nhà, trong bóng đêm, trông uy nghiêm như một toà thành trì nho nhỏ giát vàng.
Hết thảy những thứ này, tôi chỉ từng được xem qua trên TV.
“Bố của cậu ấy không cho bạn học tới, chúng ta đi cổng sau.” Sau khi xuống xe, Vương Du Duyệt đưa tôi đi bọc một đường vòng, đến trước một chiếc cổng sắt nho nhỏ.
Cô ta móc ra một chiếc chìa khoá, nhanh nhẹn mở cánh cổng đó ra, nhìn trái nhìn phải nói với tôi, “Vào trong.”
Đây là một khu vườn nho nhỏ, từ khu vườn nhỏ đó tới toà nhà của Vu An Đoá, phải đi ước chừng thêm 200-300m nữa. Không biết vì sao, bắt đầu ngay từ giây phút đặt chân vào nhà của Vu An Đoá, tôi liền cảm thấy một luồng khí lạnh buốt. Không biết có phải là do căn nhà này quá rộng lớn, hay là phong cách bài trí quá đỗi lạnh lẽo, tôi lại còn hơi bị run lên.
Bước đến trước cửa nhà, Vương Du Duyệt kéo tôi đến chỗ tủ giày, kêu tôi trốn cho kỹ. Cô ta nói: “Vào lúc này thì bố cậu ấy không có nhà, nhưng người làm trong nhà của cậu ấy đang có mặt, còn dữ hơn cả bố cậu ấy. Đợi chút nữa tớ dụ bả ra ngoài rồi thì cậu vào liền, sau đó đi thẳng lên lầu 2, căn phòng bên trái đầu tiên, An Đoá đang ở trong đó.”
Vương Du Duyệt nói xong, để tôi trốn kỹ, bản thân cô ta chạy vào trong phòng khách trước, không lâu sau liền nghe thấy cô ta bắt đầu cãi nhau với người làm.
“Dì bị sao vậy, đến cả cổng nhà mà cũng không đóng, quá không an toàn!”
“Không thể nào, đích thân tôi đóng mà.”
“Dì đóng thì sao cháu có thể vào được chứ, hơn nữa nếu cháu mà không tới thì làm sao biết tối này dì đã cho cậu ấy ăn cái gì rồi, dì đừng tưởng là cháu không biết lúc bố cậu ấy không có nhà là dì ngược đãi cậu ấy!”
“Ôi, cô nói bậy bạ gì thế! Khuya như vầy rồi, cô mau mau về đi! Đừng tưởng là tôi không biết cô trèo trường vào đây!”
“Ai trèo tường, dì không tin tự mình ra ngoài nhìn đi, rõ ràng là cổng mở toang mà!”
Tôi dán người chặt vào tường, mắt nhìn hai người bọn họ vừa cãi vã vừa đi ra ngoài, tôi vội vàng lẻn vào trong, chảy thẳng một hơi lên đến lầu 2, chiếu theo lời của Vương Du Duyệt, đẩy cánh cửa lớn của phòng đầu tiên bên tay trái.
Một khắc bước vào bên trong, tôi sợ ngây người.
Tôi đã trông thấy Vu An Đoá, cổ tay và cổ chân của cô ta đều quấn băng vải trắng dày cui, hai chân bị thứ gì đó cố định ở trên giường, hai tay bị cố định ở hai bên hông, nguyên một tấm lưng hoàn tàn bị dính chặt vào tấm phản đầu giường, quanh thắt lưng cũng bị cố định bằng cách thức tương tự.
Tôi thật không thể nào tin vào mắt mình được! Vì sao cô ta lại biến thành như vầy? Người nhà của cô ta sao lại có thể đối xử với cô ta như vậy? Lẽ nào tất cả những việc này đều là do một tay “Lão Vu Hói” trong truyền thuyết làm?
Ánh đèn vàng hắt trên khuôn mặt hao gầy của cô ta, tôi chậm chạp tiến đến gần, cô ta dường như phải tốn rất nhiều sức mới có thế nhận ra tôi, hơi cười cười nói: “Mã Trác, cậu cuối cùng cũng tới rồi.”
Cô ta ấy thế mà vẫn còn cười, hơn nữa cười đến thân thiết như vậy.
Tôi thử kéo cánh tay của cô ta, không xê dịch được. Rõ ràng là cô ta đã bị trói vầy rất lâu rồi, dây dùng để trói không phải là dây thừng, cũng không phải loại dây dùng trong y khoa, mà là một loại dây dẻo như cao su đặc biệt, giao điểm của dây trói và băng vải quấn tay hằn lên những lằn rất sâu, có vẻ như cô ta nhất định đã giãy dụa giằng co.
Tôi hoàn hồn từ cơn chấn động, trong lòng chỉ có hai chữ: cứu người. Tôi loay hoay trong phòng, mở tất cả những ngăn kéo và tủ đựng đồ với ý định tìm vật sắc bén gì đó có thể cắt được cái thứ dây như cao su kia ra, cô ta nhìn ra ý định của tôi, lẳng lặng nói: “Đừng tốn thời gian nữa, trong căn phòng này, bao gồm cả căn nhà này, cậu sẽ không tìm ra được thứ cậu muốn tìm.”
Tôi lấy điện thoại ra.
Cô ta rối rít kêu lên: “Đừng, cậu nghe lời tớ nói trước đã được không?”
Tôi ngồi xuống bên mép giường cô ta, nói một cách lo lắng: “Rốt cuộc là ai đối xử với cậu như thế này?”
“Tự tớ.” Tôi nghi là cô ta vì đã dùng thuốc an thần, cho nên nhìn mới có vẻ như bình tĩnh đến vậy, “Thực sự không phải là lỗi của bất cứ ai, là vấn để của bản thân tớ. Bọn họ không còn cách nào nữa.”
“Vì sao?”
“Nói chuyện với tớ một chút nhé.” Vu An Đoá nói, “Mấy hôm nay trừ Vương Du Duyệt đến thăm tớ ra, tớ chẳng còn ai khác để nói chuyện, tớ rất cô đơn.”
Trong phòng chỉ bật mỗi một chiếc đèn bàn nhỏ, cô ta lại yêu cầu tôi tắt nó đi.
“Tắt đi đi, ánh đèn này cứ chiếu khiến cho tớ cảm thấy rất mệt. Tắt đèn đi rồi chúng ta nói chuyện tiếp.” Tôi làm theo lời cô ta, tắt đèn, ánh trăng hắt vào xuyên qua kẽ hở của rèm cửa sổ, chiếu lên gương mặt tái nhợt của cô ta, mái tóc của cô ta mềm mại buông xoã trên bờ vai, cả người chỉ còn lại mỗi một cặp mắt sáng ngời đến hút hồn, trông như một con búp bê bằng sứ trong suốt. Vốn tưởng Vu An Đoá là một con nhím đụng vào sẽ xù lông tấn công, nhưng khi cô ta đã mất đi năng lực đả kích, mới khiến cho tôi hiểu được cái chuyện “hoa khôi” kia là thế nào. Cô ta thực sự rất đẹp, đẹp đến khiến cho người ta lưu luyến cứ muốn nhìn thêm một lần nữa.
“Có tin tức gì của hắn không?” Cô ta hỏi tôi.
Tôi lắc đầu.
“Sao cậu không đi thăm hắn?”
Tôi lắc đầu.
“Thật ra, tớ biết cậu yêu hắn, tớ cũng biết hắn yêu cậu.” Vu An Đoá nói, “Tớ chỉ là không muốn chịu thua, có phải ngu ngốc lắm không?”
“Đừng nói những chuyện này nữa.” Tôi đứng dậy bảo, “Mình phải nghĩ cách cởi trói cho cậu.”
“Yên tâm đi, bố tớ về sẽ cởi trói cho tớ.” Cô ta nói, “Ngay trước lúc ông ấy ra khỏi nhà, tớ lại lên cơn bệnh, ông ấy đành phải làm vậy. Nhưng có lẽ chắc hôm nay ông ấy có việc, dùng bữa xã giao chắc hơi về muộn, cho nên, tớ bị trói hơi lâu thêm một tí.”
“Rốt cuộc cậu mắc bệnh gì?” Tôi hỏi.
“Tớ thích tự sát,” Cô ta nói một cách rất thoải mái, “Tớ đã thử qua rất nhiều rất nhiều cách để chết, nhảy lầu, thuốc ngủ, cắt mạch máu…….Lần đầu tiên là năm 13 tuổi, tớ dụ một nữ sinh trong lớp bọn tớ lấy trộm thuốc ngủ cho tớ, mẹ cô ấy mở tiệm thuốc, mỗi lần cô ấy ghé tiệm thì lấy trộm một ít cho tớ. Tớ tích góp rất lâu, gom từng chút thành nhiều. Cuối cùng một tháng sau đó, tớ đã có 70 viên thuốc ngủ. Đêm đó sau khi làm xong bài tập, tớ trốn trong buồng vệ sinh, kiên nhẫn nghiền hết đám thuốc thành bột, sau đó đổ vào trong một ly sữa rồi nốc nguyên một hơi. Đáng tiếc là thuốc ngủ không dễ hoà tan vào trong nước, lúc đó tớ còn nhỏ, không hiểu rõ tình hình, cặn thuốc ở dưới đáy ly liền bị người ta nhanh chóng phát hiện ra, cho nên tớ mới vừa ngủ được 15 phút đồng hồ, liền bị xách vào trong nhà thương rửa ruột. Nhưng cho dù chỉ là 15 phút đồng hồ, tớ lại giống như mơ được rất nhiều giấc mơ, trong mơ hắn cùng tớ bay lên, nhìn thấy rất nhiều cánh chim ngũ sắc, trong mỏ của mỗi một con chim đều ngậm một đoá hồng, tớ nằm trên lưng hắn, trong không khí toàn là mùi hương của hoa hồng, trong miệng của tớ cũng toàn là hương hoa say lòng người kia…… Sau đó tớ tỉnh dậy trong bệnh viện, nhìn thấy bố tớ tức giận đến xanh mặt, tớ lại chợt cảm thấy chán chết được. Tớ lại giựt kim ra rồi nhảy từ trên lầu của bệnh viện xuống đất, có cô y tá nọ ôm chặt lấy thắt lưng tớ, cô ta sợ hãi la hét ỏm tỏi. Tớ cực kỳ yêu thích cảm giác ấy, dọa cho người ta sợ run bắn người lên, thật đã. Sau đó, giống như mắc nghiện vậy, tớ bắt đầu dần dà đâm ra yêu thích cảm giác tự sát. Hơn nữa, cậu có biết gì không? Mỗi một lần tớ chết, hắn liền quay về lại bên tớ lần nữa. Cái chết tựa như chiếc lò xo được tớ và hắn cầm ở hai đầu, mỗi lần tớ càng kéo nó tới gần mình thêm một chút, hắn ở đầu kia sắp sửa lìa xa tớ sẽ nhún trở về bên tớ. Bọn tớ cứ chơi trò bật đi nhún về như thế, thú vị biết bao.”
Tôi nhắc nhở cô ta: “Nhưng hiện giờ hắn đã thế này rồi, cho dù cậu trả giá bằng sinh mạng, cũng không cứu được hắn đâu!”
“Tớ không cứu được, bố tớ có thể cứu. Đáng tiếc bố tớ không cho hai đứa bọn tớ qua lại, trước giờ ông ấy chưa bao giờ cho phép, cho nên, ông ấy muốn hắn chết, không muốn hắn sống. Mã Trác cậu biết không? Trên mỗi con người đều có một sợi tơ chết chóc, đầu này cột vào mình, đầu kia cột vào người yêu dấu của họ. Tớ đã hết cách rồi, hoàn toàn hết cách rồi, cho nên tớ nghĩ đến cậu.”
Cô ta trần thuật đến đây, mới gom lại được ánh mắt trước đó không sao tập trung được, đặt trên mặt tôi, tôi trông thấy hai má của cô ta đã vì những lời kể vừa rồi mà đỏ lên, nhưng mồm miệng của cô ta vẫn vô cùng lanh lợi, tiếp tục tràng giang đại hải ra thêm một đống lời nữa: “Tớ không biết cậu đã từng nghe Thuốc Độc nhắc qua chưa, người bố tớ yêu nhất, là chị Hạ Hoa của hắn. Mà người Hạ Hoa yêu nhất, là em trai của chị ta. Đáng tiếc là Hạ Hoa đã biến mất, ngoài Thuốc Độc ra, không ai biết chị ta ở đâu nữa. Cho nên, xin cậu đi tìm Thuốc Độc, hỏi xem Hạ Hoa ở đâu, rồi thay mặt tớ đi tìm Hạ Hoa về đây, kêu chị ta ra mặt để nắm thóp bố tớ, chỉ cần chị ta cầu tình bố tớ, thì mới được việc. Mà chỉ cần bố tớ chịu giúp, thì không chừng hắn sẽ bình an vô sự. Mã Trác, cậu nói xem được không hả?”
Tôi còn đang ngẫm nghĩ về những lời nói phức tạp này của cô ta, thì cô ta lại giống như chợt nhớ ra gì đó, bỗng nở một nụ cười am hiểu, bảo: “Cậu yên tâm đi, chỉ cần hắn không sao, hắn muốn cặp với ai tớ cũng sẽ không để ý, thật đấy, tớ sẽ không đề ý.”
Giọng của cô ta nhẹ nhàng như một sợi tóc tơ mềm mại, nhẹ nhàng như thế, không một chút nghẹn ngào. Tôi lại như bị mắc nghẹn, hốc mắt hoen ướn, tôi không khỏi vươn tay, xuyên qua lớp lớp băng vải, chạm vào đầu ngón tay của cô ấy. Da thịt của cô ấy nóng rực, truyền hơi nóng lên bàn tay lạnh lẽo của tôi. Tôi không biết vì sao bản thân lại làm như vậy, một khắc đó chúng tôi giống như hai chị em, giống như chợt thân thiết đến không còn khoảng cách. Nhưng sự thân thiết không khoảng cách này, tuyệt đối không giống như kiểu tôi với Nhan Dự Dự, nó giống như một kiểu thông hiểu và đồng tình vượt trên mức bình thường hơn.
Nắm lấy ngón tay của cô ấy, lòng của chúng tôi tựa như biến thành hai tấm gương trong veo, cùng phản chiếu nhau, bao nhiêu ngờ vực và oán hận đều tan như mây khói, rồi cứ vậy soi rõ những đường vân trong trái tim nhau.
Ngay lúc ấy, tay kia của tôi chạm vào xâu chìa khoá để ở trong túi áo, tôi chợt nhớ ra, trên đó có móc một cái kéo nhỏ.
Tôi tức tốc lấy xâu chìa khoá ra, tìm cách dùng chiếc kéo nhỏ mà cắt những sợi dây cao su. Đây là một quá trình rất hao sức, cô ấy bảo tôi: “Mã Trác, đừng phí sức nữa, bố tớ cũng sắp về đến nơi rồi, ông ấy xử lý mấy thứ này rất nhanh mà.”
Tôi lơ cô ấy, tiếp tục cắt. Chiếc kéo nhỏ không có nhiều lực, lúc không dùng được, tôi liền dùng răng cắn. Tôi bỗng nhớ đến nhiều năm về trước, tôi cũng từng cứu bà ấy như thế này. Sau đó trở đi, tôi đã theo bà ấy rời khỏi Nhã An, bay đến một đất trời mới. Nghĩ đến đó, tôi càng làm càng thành thạo, ngón tay cái và ngón tay trỏ vì dùng sức quá độ để điều khiển kéo mà bắt đầu ngấm ngầm đau, dẫu vậy, tôi cũng không dừng lại. Mãi đến khi cắt được đến sợi dây trói cuối cùng, tôi ngồi ở đó, xoa nắn ngón tay, không muốn làm gì nữa.
“Cảm ơn cậu, Mã Trác.” Vừa được tự do xong cô ấy vừa ngọ nguậy thân hình vừa nói, “Cậu thật kiên cường, kiên cường hơn cả tớ.”
Tôi bóp ngón tay sưng tấy, thương lượng điều kiện với cô ấy: “Cậu hứa với mình sẽ không tự sát nữa, mình hứa sẽ đi tìm Hạ Hoa cho cậu.”
“Thật hả?” Cô ấy nghe tôi nói vậy, hai mắt sáng rỡ, sau đó không ngừng gật đầu.
“Phải giữ lời hứa.” tôi nói.
“Nhất định!” Cô ấy tiếp tục gật đầu.
Ngay lúc này, tôi nghe đồng hồ dưới lầu của nhà cô ấy gõ mười hai tiếng, “Coong coong coong coong” y như tiếng chuông từ giáo đường, thần bí và bình yên. Rồi cửa phòng bị mở ra, người giúp việc bưng một chén cháo bước vào, bà ta bấm công tắc bên cửa, chùm đèn lớn nhất trong phòng bừng sáng, ngay cả một góc tối cũng không tìm ra được trong căn phòng này nữa. Bà ta ngẩng đầu trông thấy tôi, hết hồn la lên: “Cô là ai? Ở đây làm gì?!”
“Bạn cháu đang ngồi chơi với cháu, không sao.” Vu An Đoá đột ngột bị ánh sáng cường độ mạnh làm chói mắt, chỉ có thể nheo mắt nói, “Dì ra ngoài trước đi.”
Bà người làm đặt thẳng chén cháo xuống đất xong chạy một mạch xuống lầu, không biết có phải là muốn đi gọi điện thoại cho bố của Vu An Đoá hay không. Tôi bước đến bên cửa, bưng chén cháo lên, đến bên giường của Vu An Đoá nói: “Mau ăn đi kẻo nguội.”
Cô ấy khẽ mỉm cười đón lấy. Tôi phát hiện ra tay của cô ấy bị băng bó rất dày, căn bản là không tiện để bưng chiếc chén. Tôi lấy lại chén cháo, đút cho cô ấy từng muỗng một. Cô ấy hơi ngây ra, nhưng lập tức ngoan ngoãn mở miệng. Một chén cháo rất nhanh chóng được cô ấy ăn sạch sẽ. Cô ấy mỉm cười bảo tôi: “Mã Trác, cậu biết không, đây là là bữa ăn đầu tiên trong ba ngày qua của tớ.”
“Sau này mỗi ngày đều phải ăn.” Tôi nói, “Không thì lấy đâu ra sức để chờ tin vui từ mình!”
Vu An Đoá rõ ràng rất phấn khởi, lớn tiếng đáp lời tôi: “Tớ tin hắn không sao, tớ cũng tin hắn sẽ không giết người. Tớ còn tin là cậu nhất định sẽ cứu được hắn!”
Ngoài cửa có tiếng ồn vang lên, tôi tưởng người giúp việc lại quay vào, ngoái đầu liền thấy Vương Du Duyệt, mắt của cô ta dừng lại trên chiếc chén không trong tay tôi, không biết có phải là ảo giác hay không, sao tôi lại thấy như mắt cô ta ươn ướt?
Một hồi lâu sau, cô ta tới gần, đón lấy chiếc chén trong tay tôi, nói với tôi một câu cực kỳ chấn động như sét đánh. Cô ta nói: “Bà chị, từ rày về sau có chuyện gì xin bà chị cứ sai bảo, cho dù là lên núi xuống biển gì, đàn em dù chết cũng không màng!”
________________________________________
Mới quành trở lại Q.1 bổ sung thông tin về cái tên Vương Lục Diệp của Vương Du Duyệt. Lý do bị gọi là Lục Diệp vì cái từ này có nghĩa là “vai phụ, phông nền.” Trong một bộ phim, nữ chính là “hoa hồng,” còn các nữ phụ còn lại gọi là “lá xanh.” Lá xanh làm nền cho hoa hồng được nổi trội.