Khúc Ca Biệt Ly

Quyển 2 - Chương 6



Không có điều gì mới lạ dưới ánh mặt trời.

Nếu như dùng câu “kinh thánh” này để hình dung Thiên Trung, e rằng rất khó thành lập. Trong mắt tôi, so với những ngôi trường yên tĩnh hiền lành của chúng tôi ở dưới huyện, Thiên Trung chính là nơi doanh trại tập trung của các trò kỳ quái, mỗi ngày đều dễ dàng đẻ ra đủ thứ tin tức mới lạ.

Ngày thứ Hai này, ở cánh cửa sau của lớp chúng tôi tự dưng có một thông báo được dán lên đó, giấy trắng khổ to, chữ màu đỏ rực. Người dán là Nhan Dự Dự, đại ý của thông báo là như sau: Bổn nhân đang gặp tình huống hiện kim eo hẹp, số hiện kim cần gấp là 5000 đồng, xin các vị giang hồ bằng hữu hiệp lực tương trợ, giúp tại hạ vượt qua cửa ải này, tại hạ vô cùng cảm tạ. Số tiền vay mượn đảm bảo sẽ trả dứt trong vòng 1 tháng, cộng thêm 20% lợi tức để biểu đạt lòng biết ơn. Ai nguyện ý, xin tức tốc gọi điện. Số di động của bổn nhân: 138XXXX0453.

Tờ giấy này được dán lên cửa trong giờ nghỉ giải lao. Nhưng khiến cho Nhan Dự Dự trở tay không kịp chính là, thầy Sướng thế mà lại theo mọi người vào lớp ngay sau giờ nghỉ giải lao để kiểm tra vệ sinh. Thế là, bản thông báo vừa mới được dán lên, liền bị thầy Sướng dùng một tay xé ngay xuống trong tiếng cười của cả lớp.

Thầy vo tờ giấy mềm mại kia thành một cục, vứt lên bàn học của Nhan Dự Dự.

“Em gặp khó khăn gì? Tôi cho em mượn được không?” Thầy Sướng dùng một ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn của Nhan Dự Dự, nói một cách không vui. Nhan Dự Dự ngoan ngoãn lượm cục giấy lên, nhanh chóng vứt nó vào trong thùng rác phía sau lớp.

May sao thầy Sướng vào lớp là vì có chuỵện khác cần tuyên bố, hoàn toàn không đặt tinh lực vào việc liên quan đến chuyện này. Nhưng tôi biết Nhan Dự Dự đang rất nghiêm túc, trông thấy bộ dạng cô ấy vỗ vỗ ngực, mặt như tro tàn sau khi thầy Sướng đi rồi, tôi liền biết là cô ấy thực sự đã rơi vào bước đường cùng. Nếu không, cô ấy sẽ tuyệt đối không dùng hạ sách rất mất mặt ấy. Nguyên một tiết học buổi sáng cô ấy luôn mất tập trung, đặt di động ngay dưới sách giáo khoa, lén lút ấn nút, phát ra những âm thanh “bíp bíp” rất không bình tĩnh. Ấn một hồi, không biết là do sợ ảnh hưởng đến việc học của tôi hay là sợ tôi nhìn thấy nội dung của tin nhắn của cô ấy, cô ấy dứt khoát xây lưng lại, đổi qua tay kia để gửi tin. Giữa giờ lên lớp, tôi vào phòng vệ sinh xong quay lại nghe thấy Tiêu Triết đang bình tĩnh nói với cô ấy: “Cậu là phải bị ăn một bài học.”

Cô ấy hung hăng lườm cậu ta một cái, đập sách trong tay bình bịch tỏ ý bất mãn.

Nhưng cô ấy vẫn khăng khăn giữ lấy chút quật cường của cô ấy, không mở miệng mượn tiền của tôi.

Mùa xuân ở thành phố này ngắn ngủi giống như một tiếng huýt sáo, mùa hè đã rất ồn ào kéo tới. Đoạn cuối của tháng Tư, nhiệt độ cấp tốc tăng lên, có thể đánh hơi ra cái oi bức mà chỉ mùa hè mới có.

Người chịu ngồi trong lớp buổi chiều càng lúc càng ít đi, mọi người đều chọn về ký túc xá ngủ một giấc vào giữa trưa. Tôi không có thói quen ngủ trưa, phần lớn là ở lại trong lớp làm bài tập hoặc ôn bài. Trưa hôm ấy, tôi vừa làm xong một bài toán rất khó, ngay khi còn đang giụi mắt, liền trông thấy có hai nam sinh từ lớp trên, đứng ngay trước cửa lớp chúng tôi ngó quanh ngó quất, trông thấy tôi đang còn nhìn thẳng vào bọn họ, liền hỏi tôi: “Nhan Dự Dự đâu?”

Tôi lắc lắc đầu.

“Bảo nó đừng có trốn.” Một người trong bọn họ nhìn quanh lớp học, kéo dài giọng ra, cũng không biết là đang nói với ai, “Nó mà có trốn đến chân trời góc bể, tiền này nó cũng vẫn phải trả lại thôi.”

Tôi cúi đầu xuống làm bộ không nghe thấy, tiếp tục đọc sách.

Buổi chiều Nhan Dự Dự cúp cua, không tới lớp. Chiều tối tôi ăn cơm xong quay về ký túc xá để lấy sách cần dùng trong tiết ôn bài buổi tối mới trông thấy cô ấy. Cô ấy dựa vào khung cửa ban công, đầu tóc rối bù, trên mặt mang dấu vết sưng tấy, tôi không biết chính xác là có phải đã bị người ta đánh hay không.

“Cậu sao vậy?” Tôi hỏi cô ấy.

“Không có gì, “ Cô ấy ra sức lắc đầu, “Trưa nay ông Sướng gọi mẹ tớ tới, tớ bị bà ấy cho ăn một cái bạt tai.”

Rốt cuộc vẫn bị người nhà biết được. Nhưng mà biết cũng là chuyện tốt, ít ra thì nợ cũng đã thanh toán giùm cho cô ấy chứ nhỉ. Tôi vỗ vỗ vai của cô ấy nói: “Đi rửa ráy chải chuốt lại một chút, tiết tự học buổi tối đã bắt đầu rồi, tớ đợi đi cùng cậu.”

“Mã Trác.” Cô ấy bất chợt níu lấy tôi, “Cậu có thể giúp tớ một việc được không?”

“Vẫn cần tiền hả?” Tôi hỏi cô ấy.

Cô ấy nghĩ một chút, nói: “Mẹ tớ đã giúp tớ trả lại tiền đặt cọc rồi, để lấy mớ hàng đó, tớ đã vay tiền nặng lãi, nếu mà tớ nói cho bà ấy biết, bà ấy ngay đến ý định giết tớ cũng sẽ có. Nhưng mà Mã Trác, tớ nói ra cậu cũng không tin, lô hàng đó của tớ bị đánh cắp một cách rất khó hiểu. Tớ chỉ muốn làm cho ra là ai trộm thôi, không thể nào cứ ấm ớ mà nuốt trôi cái vụ thua lỗ này.”

“Cậu bị mất ở đâu? Có đầu mối gì không?”

Cô ấy lắc lắc đầu bảo: “Tớ đi lấy hàng, rõ ràng là bỏ vào trong cặp, nhưng lúc tớ về đến trường, chúng nó cứ thế mà mất tích một cách khó hiểu như vậy. Mã Trác, cậu đi hỏi Thuốc Độc giúp tớ được không, hắn nhất định biết đầu đuôi ra sao. Nếu hắn đồng ý tìm hàng về lại giùm tớ, tớ có thể trả hắn 1000 đồng làm thù lao.”

“Vì sao cậu không đi tìm Vu An Đoá?” Tôi hỏi.

“Cái con khốn vô liêm sỉ đó.” Nhan Dự Dự nói, “Nó nói cái gì nó cũng không biết, không dính dáng gì đến nó.”

“Vậy rốt cuộc là cậu thiếu bao nhiêu tiền?”

“Nếu như tuần sau mà không trả, tiền vốn cộng với lãi ít nhất là 2500 đồng.”

Trời, rốt cuộc là cô ấy mượn tiền hay là mượn mạng đây!

Cô ấy nói: “Lần này tổn thất của tớ rất lớn, không chỉ có tiền, mà còn có uy tín của tớ. Sau này không biết là còn có ai dám mua đồ của tớ nữa hay không.”

Tôi xoay người, rút cuốn sổ tín dụng của tôi từ trong tủ ra, mỗi lần A Nam cho tôi tiền, tôi đều không dùng hết, đem chúng nó gửi hết vào trong nhà băng bên cạnh trường học, tôi mở ra nhìn một chút, con số trên đó là 2270 đồng. Tôi nghĩ, chí ít cũng đủ cứu nguy cô ấy một phen đi.

“Cầm lấy.” Tôi nói, “Mật mã tớ sẽ viết cho cậu.”

“Mã Trác,” Cô ấy sắp khóc tới nơi, “Tớ biết làm sao để đền đáp cậu.”

“Cầm lấy đi, cũng không phải là cậu không trả lại, mốt kiếm được tiền trả tớ sau.” Tôi nói, “Mau đi đi.”

“Nhất định!” Cô ấy cầm cuốn sổ tiết kiệm của tôi ra đến cửa, lại quay đầu lại nói với tôi, “Cuối cùng tớ đã hiểu ra, vì sao những tên con trai ấy đều thích cậu, Mã Trác, tớ tự cảm thấy mình thua kém.”

Lời khen ngợi này, tôi hoàn toàn không dùng tới được. Tôi làm như thế, chỉ vì tôi khó quên được đêm tuyết ấy, cô ấy nắm lấy tay tôi, nói với tôi một cách kiên định: “Chúng ta là bạn bè, tớ không thể cứ thế mà để mất cậu được.”

Đấy là lần đầu tiên tôi được nếm trải sự ấm áp của tình bạn, thật ra tôi vẫn chưa từng quên bao giờ. A Nam đã sớm dạy tôi phải hiểu cách làm một người biết ơn, tôi tin rằng, nếu như ông biết tôi làm như vầy, cũng nhất định sẽ ủng hộ tôi.

Tôi vốn tưởng Nhan Dự Dự chỉ cần trả xong tiền, sự tình sẽ được trời quang mây tạnh. Nào biết một cơn sóng chưa yên, đợt sau lại xô tới. Buổi tối thứ Sáu lớp chúng tôi có cuộc thi kiểm tra môn Toán, cho nên không được nghỉ, Nhan Dự Dự nói muốn cám ơn tôi, khăng khăng đòi kéo tôi đến căng tin, dùng một bữa tiệc linh đình. Tôi nói với cô ấy không cần thiết, nhưng cô ấy rất kiên trì.

“Chúng ta gọi một món canh một món rau.” Nhan Dự Dự nói, “Nếu không để cho tớ tỏ chút lòng này, tớ sẽ cứ khó chịu đến độ ăn cơm không vô.”

Tôi không khuyên can nổi cô ấy, chỉ đành đón nhận ý tốt của cô ấy. Nhà ăn là nơi học sinh ngày thường dùng để cái thiện món ăn, hôm ấy lúc chúng tôi đi, thời gian đã hơi muộn, người ngồi ăn ở đó đã không còn bao nhiêu. Tôi trông thấy Vu An Đoá, cô ta ngồi cùng với vài nữ sinh, cười nói rộn ràng không biết đang nói cái gì, trước mặt bọn họ là 7,8 chai bia. Bọn họ thật là đã làm phản rồi, dám to gan lớn mật ngồi ngay chỗ trường mà nghênh ngang uống rượu, cũng không biết rượu lấy từ đâu ra. Lúc chúng tôi đi ngang qua bọn họ, Nhan Dự Dự đột ngột dừng bước đứng yên, nhìn chằm chằm vào Vu An Đoá. Nhìn không lâu sau, cô ấy bước xăm xăm tới, đi thẳng đến trước mặt cô ta, một tay tóm lấy mặt dây chuyền trước ngực cô ta hỏi: “Đây là gì?”

“Mặt dây chuyền.” Vu An Đoá lạnh lùng nói, “Nhìn đồ xin dùng mắt, đừng có hở tí là dùng tay chụp.”

“Đây là đồ của tao,” Nhan Dự Dự nghiến răng nghiến lợi nói, “Mày lấy từ đâu ra, tốt nhất là cho tao một lời giải thích, còn không, thì theo tao tới văn phòng bảo vệ của trường một chuyến.”

“Của mày?” Vu An Đoá cười nói, “Trên đây có ghi tên Nhan Dự Dự của mày à?”

“Tao có nhân chứng!” Nhan Dự Dự nói một cách kích động, “Không tin mày tới ký túc xá nữ hỏi xem, mọi người đều biết mặt dây chuyền này, nó, họ, Nhan!”

Tôi cũng tiến tới vài bước, định thần nhìn một cái, quả nhiên là sợi dây đó, cỗ người máy bé xíu, mắt thuỷ tinh, dùng lời của Nhan Dự Dự mà nói, trăm năm khó gặp, tinh phẩm độc nhất vô nhị. Vì sao nó lại treo trên cổ của Vu An Đoá?

“Nhân chứng?” Vương Du Duyệt hất một cái đẩy Nhan Dự Dự ra, nói, “Đây là thứ tao đi cùng với Vu An Đoá ra Hoa Tinh mua đấy, tao cũng có thể làm nhân chứng!”

“Mày tưởng tao ngốc à?” Nhan Dự Dự vẫn dùng cánh tay trái giữ chặt lấy mặt dây chuyền trên cổ Vu An Đoá, quay đầu qua hỏi Vương Du Duyệt.

“Trên mặt mày treo bảng đấy thây.” Vương Du Duyệt cười lạnh, nữ sinh xung quanh hùa vào, dùng đũa gõ loạn lên trên ly thuỷ tinh, không biết đang hào hứng cái gì.

Nhan Dự Dự không biết từ lúc nào đã giơ tay phải lên, táng một cú vào mặt của Vương Du Duyệt. Vương Du Duyệt không kịp dè chừng, nhưng phản ứng cực nhanh, lập tức cầm một đĩa thức ăn trước mặt lên vứt thẳng vào người Nhan Dự Dự, đồng phục của Nhan Dự Dự bị lấm toàn thịt thái chỉ xào nước mắm, cô ấy dùng sức hất tay tôi ra, xắn tay áo lên lao bổ nhào vào người Vương Du Duyệt, nhưng rất rõ ràng, bất kể là sức lực hay là bất cứ phương diện nào khác, cô ấy không phải là đối thủ của bọn chúng. Đám nữ sinh đang ngồi đua nhau đứng hết lên, có một người rất cao trong bọn chúng còn dùng cả đầu đũa nhắm vào phía dưới bụng của cô ấy đâm loạn lên. Tôi khó khăn lắm mới len được vào giữa, đỡ cho cô ấy rất nhiều cú, rồi mới cứu được cô ấy ra từ đám đông hỗn loạn ấy.

Hai người chúng tôi phải đối diện với 5 người bọn chúng.

Nhan Dự Dự vẫn còn không bỏ qua, cô ấy đứng trước mặt quần chúng cởi đồng phục đang nhỏ dầu tỏng tỏng ra, giơ lên cao thật cao, vẫn còn đang gào rống: “Tao đem bộ đồng phục này lên văn phòng hiệu trưởng, chết mẹ nó hết bọn bây!”

“Là mày ra tay trước.” Nữ sinh dáng cao kia chỉ vào Nhan Dự Dự, không khỏi nhắc nhở cô ấy một cách châm biếm.

Chúng tôi không có bất cứ ưu thế nào.

Lúc này trong nhà ăn đã không còn ai tới ăn nữa, nhưng đám nhân viên phục vụ ít ỏi trong nhà ăn đều đang tụ tập ở một góc phòng dùng cơm, vốn chẳng buồn để ý gì đến chúng tôi. Tôi sợ Nhan Dự Dự sẽ còn bốc đồng nữa, nên kéo cánh tay đang giơ cao của cô ấy xuống, nắm chặt trong tay của mình.

“Còn đánh hay không?” Vu An Đoá cuối cùng cũng lên tiếng, không chút nghi ngờ, cô ta đang đóng vai dân đàn chị, hoàn toàn không giống với Vu An Đoá nhón chân trên sân khấu bộ dạng ưu mỹ như thiên nga. Cô ta là một con người thần bí nhiều bộ mặt, khó trách được hắn có tình cảm đặc biệt đối với cô ta. Tôi thế mà lại còn có thể thất thần đi nghĩ.

“Trả tao! Đục chết mày! Quân trộm, ăn cướp!” Nhan Dự Dự đỏ hoe mắt, tuy không còn tiếp tục xông lên, nhưng giọng điệu vẫn còn rất mạnh miệng.

“Đừng nóng nảy!” Tôi giơ hết hai cánh tay ra ngăn Nhan Dự Dự lại.

“Mã Trác cậu ngăn nó làm gì?” Vu An Đoá nói, “Cho nó tới đây, tôi muốn xem coi ai đục ai.”

“Cần gì phải vậy,” Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta nói, “Sự việc làm ầm lên thì đối với ai cũng không tốt.”

Cô ta cười, bất giác khom mình, dây chuyền lọt vào trong cổ cô ta, bị quần áo che hết phân nửa, sau đó cô ta nói: “Được rồi, hôm nay bọn tôi có người đang mừng sinh nhật, tôi cũng không muốn làm hỏng không khí, nhưng cái tát kia của Vương Du Duyệt không thể nào ăn khơi khơi, bọn cậu nói xem, phải làm thế nào?”

“Làm cái con mẹ mày!” Nhan Dự Dự nói, “Mày mà không trả lại dây chuyền cho tao, tao nhất định không để mày yên, chúng bây mà dám động đến một cọng lông cọng tóc tao, tao có thể làm cho chúng mày cút hết ra khỏi Thiên Trung, tin hay không tin tuỳ chúng bây!”

“Tao chính là không tin.” Vu An Đoá tỏ thái độ rất cứng rắn nói, “Nếu mày cầu xin tao, may ra tao còn có thể nói cho mày biết chút gì đó, thái độ mày như vầy, tao nói rõ cho mày hay, không có cửa!”

Tôi thật không ngờ tính khí của Nhan Dự Dự nóng như vậy, cô ấy vừa nghe lời này xong, khuân nguyên chiếc cặp bự sau lưng nhắm ngay mặt Vu An Đoá mà quật, Vu An Đoá tránh không kịp, bị cô ấy quật trúng đầu, cô ta ôm lấy đầu chạy vào giữa đám đông trốn, những đứa con gái đứng xung quanh đều lo vây lấy cô ta, thò tay bắt lấy quần áo của Nhan Dự Dự. Tôi điên cả đầu, mắt trông thấy một màn ẩu đả lại sắp sửa bắt đầu, may là toán bảo vệ kịp thời chạy tới, bọn họ cuối cùng mới bị tách ra.

“Cha mẹ em trả không biết bao nhiêu tiền đưa em tới đây đúng không? Tôi cho em biết, đây là nơi thi lên đại học, không phải là nơi cho em đánh lộn!” Một ông chú cao to dẫn đầu lôi Nhan Dự Dự ra một bên, còn đẩy cô ấy một cái, “Mau đi về lớp cho tôi, lần sau mà còn để cho tôi thấy nữa, sẽ phải theo tôi vào văn phòng bảo vệ nói chuyện!”

Giữa những tiếng cười khinh mạn của bọn chúng, Nhan Dự Dự lượm cặp của mình lên, sải từng bước lớn ra khỏi căng tin.

Kết quả bữa tối hôm đó là tôi mời cô ấy ăn —- hai cái bánh bao khô, một bình nước khoáng, bởi vì trừ những thứ đó ra, không mua được bất cứ gì khác nữa. Nhìn dáng vẻ chật vật của cô ấy cúi đầu nuốt bánh bao là biết ngay cô ấy đang sắp tức điên rồi.

“Quên đi,” Tôi khuyên cô ấy, “Làm cho rõ sự tình rồi hẵng đi cãi với cô ta cũng không muộn.”

“Độc nhất vô nhị!” Nhan Dự Dự giơ một ngón tay lên trườc mặt tôi, “Cậu có biết cái gì gọi là độc nhất vô nhị không? Đấy chính là sợi dây chuyền của tớ, đồ của tớ, xưa giờ tớ đều chưa bao giờ nhận lầm.”

“Cô ta liệu có phải là mua lại từ tay tên trộm?”

Nhan Dự Dự nói: “Căn cứ theo những gì tớ hiểu về nó, ngoại trừ việc mua đồ cho Thuốc Độc, nó sẽ không nỡ bỏ món tiền đó ra, cho nên, nhất định là có người mua cho nó, nhưng mà cứ đợi mà xem, tớ nếu mà không ép cho ra câu trả lời, coi như uổng công tớ đi theo con đường này.”

“Cậu định làm gì?” Tôi hỏi cô ấy.

Cô ấy nghĩ xong trả lời tôi: “Để tớ nghĩ.”

Cô ấy hoàn toàn không nghĩ quá lâu, ngày hôm sau trong tiết công nghệ thông tin, bảng BBS của Thiên Trung có thêm một tiêu đề mới, tên của tiêu đề là: “Là Quán Quân, Hay Là Quân Ăn Trộm?” Không chỉ đính kèm hình Vu An Đoá đeo sợi dây chuyền kia đi ăn mừng thắng lợi và ghi rõ ràng các đặc điểm của sợi dây chuyền đó, mà còn đặc biệt dùng tin tức liên quan đến giải thưởng của cô ta để mà liên kết, hoàn toàn thật hao tốn rất nhiều tâm sức.

“Đây là biện pháp của cậu?” Tôi dùng QQ hỏi cô ấy.

“Đúng vậy!” Nhan Dự Dự nhanh chóng gõ chữ trả lời tôi, còn dùng chữ lớn màu đỏ, “Tớ phải khiến cho hết thảy mọi người nhìn thấy, đồ bị mất của tớ đã xuất hiện! Nếu như nó bị oan uổng, thì đưa chứng cứ ra đây!”

“Không thể giải quyết trong hoà bình sao?”

“Tớ chưa trả thù, là đủ hoà bình rồi.” Cô ấy trả lời tôi.

Tiêu đề này chưa được vài hôm đã bị xoá mất, nhưng chiến tranh đã bắt đầu đến mức độ không thể kiếm soát được nữa. Trưa hôm ấy, Nhan Dự Dự đang còn trong buồng tắm gội đầu, đột nhiên, tôi nghe một tiếng thét xé gan xé phổi.

Lúc tôi xông vào, thấy ngay Vương Du Duyệt mang một vẻ mặt rất hài lòng vứt một thứ gì đó màu kem ra ngoài cửa sổ, sau đó chạy như bay về lại phòng ký túc xá, đóng cửa sắt khoá lại. Còn Nhan Dự Dự thì xách phích nước nóng từ trong buồng tắm xông ra. Cô ấy chạy đến trước cánh cửa sắt đóng chặt kín, cầm một phích nước nóng cực lớn liệng thẳng vô, “Bang” một tiếng, phích nước va vào cửa sắt, ruột phích bể tan nát.

Nhan Dự Dự thở hồng hộc, trên đầu là từng cụm bọt xà phòng, nước xuôi theo mớ tóc ướt sũng của cô ấy lọt vào trong cổ áo.

Tôi chạy tới kéo cô ấy ra, tránh xa đám mảnh sành, hỏi cô ấy bị gì vậy.

Cô ấy dùng đôi mắt đỏ quạch nhìn tôi một cái, không nói gì, lại chạy vào trong buồng tắm, mở nước hết cỡ, gội đầu của mình.

Hôm đó cô ấy gội đầu mất hết nguyên một tiếng rưỡi đồng hồ.

Sau đó tôi mới biết, thứ Vương Du Duyệt vứt đi, là bao cao su. Nó đổ đầy ắp nước vào trong một bao cao su, trút hết lên đầu của Nhan Dự Dự.

Hôm ấy Nhan Dự Dự gội tóc cho đến tiết buổi chiều thứ nhì mới vào lớp, cả một buổi chiều cô ấy chỉ nói bốn chữ: “Nợ máu trả máu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.