“Gã định giết tớ,” Jack nói. “Cậu thấy mà. Chúa ơi. Cái gã khổng lồ hung tợn đó muốn giết tớ!”
“Nếu gã muốn cậu chết, cậu đã toi mạng rồi.” Johnny quỳ bên cạnh Freemantle. “Đừng có như con gái vậy chứ!”
“Đừng đụng đến gã, Johnny. Cậu làm gì vậy hả?”
“Tớ không có đụng gã. Bình tĩnh đi.” Johnny tựa người gần hơn đến gã Freemantle. “Gã ta chỉ bị ốm.”
Đôi môi Freemantle mấp máy, và có những lời nói gì đó, Johnny nghĩ vậy. Cậu tựa người gần hơn.
“... Nhà đang bốc cháy... Mẹ bị bỏng lửa...”
Johnny nghe rõ.
“... Nhà đang bốc cháy...Mẹ bị bỏng lửa...”
Lời nói được buông ra. Johnny ngước nhìn lên. “Cậu có nghe thấy không?”
“Không.”
“Đến đây giúp tớ.”
“Dẹp đi.”
“Gã cần thuốc men hoặc vào nhà thương.”
“Được,” Jack nói. “Tụi mình sẽ về nhà và gọi xe cứu thương, để họ lo ba cái chuyện này.”
“Nếu mình gọi xe cứu thương, họ sẽ gọi cho cớm và tớ sẽ không biết được những gì gã biết.”
“Vậy cứ để cớm truy hỏi gã đi. Đó là việc của họ.”
“Cớm muốn kết tội hắn giết người. Họ nghĩ Alyssa chết rồi. Họ sẽ không điều tra chuyện gì ở hắn. Mà cũng không kịp nữa.” Johnny ấn ấn vào vai Freemantle nhưng gã đàn ông không hề đụng đậy.”
“Vậy bây giờ cậu tính sao?”
“Tớ không biết, bạn ơi. Được chưa? Tớ giải quyết chuyện này đến đâu hay đến đó. Tớ chỉ cần thêm một cơ hội. Đôi khi, đó là tất cả. Tổ cha, Jack, giúp tớ một tay.”
“Được. Cậu muốn tớ làm chuyện gì bây giờ?”
“Trông chừng gã. Tớ đi lấy chiếc xe tải.”
“Việc đó mất hai mươi phút.”
Nhưng Johnny đã biến mất. Jack nhìn xuống đôi môi nứt nẻ của gã Freemantle, đôi mắt trợn ngược đằng sau mí mắt mỏng như tờ giấy. “Đau đớn quá,” hắn nói, sau đó cầm cây súng. Hắn chĩa nòng súng vào gã Levi Freemantle, rồi ngồi bệt xuống đất.
Levi bị đốt cháy trong lửa đen. Hắn biết đó là lửa bởi vì hắn đã từng bị đốt trước đây. Hắn từng bị thiêu trong căn nhà bốc cháy, mẹ hắn trong vòng tay của hắn, đầu tóc bà ấy bốc cháy ngùn ngụt như ngọn đuốc. Hắn không biết tại sao căn nhà bốc cháy hoặc tại sao hắn lại ở trong đó. Dường như chuyện này đã từng xảy ra từ hồi lâu lắm rồi.
Nhưng hắn đang bốc cháy.
Cơn đau đớn khủng khiếp vì nó nằm ở dưới lớp da.
Hắn nghe những giọng nói, ở nơi xa lắm; và hắn cố gắng nói với họ.
“... Nhà đang cháy... Mẹ đang bị cháy...”
Nhưng họ không nghe được tiếng của hắn. Và không ai đến cứu giúp.
Không ai đến.
Da thịt nóng bỏng.
Bốc cháy...
Johnny bỏ chạy thục mạng, cậu đang nuốt gió khi cậu chạy đến chiếc xe tải. Cậu leo lên xe, đóng cửa lại. Chiếc chìa khoá trơn tuột giữa các ngón tay, nhưng máy nổ. Khói xanh cuộn vào trong không khí. Lời hát nhạc phúc âm đang vang lên trong radio. Johnny lái chiếc xe tải đến nhà kho và để động cơ nổ. Jack đứng ở cửa và nhìn thảm não.
“Làm sao cậu vực được gã ta dậy?”
Johnny không trả lời. Cậu phóng ra khỏi xe tải, đi vào bên trong nhà kho, và quỳ cạnh bên Freemantle. Cậu gọi tên gã, rồi sờ vào tay gã và ngước lên trên. “Người gã nóng như lửa ấy.”
“Còn phải nói nữa.”
“Không. Bệnh tình của gã ngày càng tệ hơn. Gã ta đang bốc cháy.”
“... Mẹ đang cháy... Nhà đang bốc cháy...”
“Cái gì vậy trời?” Jack tựa vào gần hơn. “Cậu có nghe thấy không?”
Johnny chỉ về hướng cái nhà bị cháy. “Tớ nghĩ mẹ gã bị thiệt mạng trong vụ hoả hoạn đó.”
Johnny đẩy vai gã một lần chót, lắc gã thật mạnh. Gã lăn trở lại. “Chúng ta không thể vác gã bỏ lên xe tải.”
“Gã đã tỉnh lại một lần rồi.”
“Mình nên hắt nước lên mặt gã.”
“Cái đó chỉ có tác dụng trong phim ảnh.”
“Khỉ thật!” Johnny nói.
“Tớ đã bảo cứ bỏ gã ở đây và biến ra khỏi đây cho xong việc mà lại.”
Johnny lắc đầu. “Chúng ta sẽ chờ.”
“Thế là đủ rồi, Johnny.”
“Tớ đã ăn cắp chiếc xe tải. Tớ là người quyết định.”
Vậy là họ chờ, khói xanh bay tỏa vào không gian, tiếng nhạc phúc âm trên radio vẫn đều đều.