Hunt đang đi tít về hướng Bắc của thị xã thì Cross gọi điện. Ông trả lời máy khi chuông reo tiếng thứ hai.
“Ông có tin gì mới đó?”
Một phút yên lặng trên đường dây, tiếng ì èo, sau đó Cross nói, “Ông phải nhanh chân đến đây.” Vài giây im lặng trôi qua. Nhiều giọng nói yếu ớt phía đằng sau.
“Chuyện gì vậy?” Hunt hỏi.
“Thi thể đầu tiên mới trục ra khỏi đất.”
“Không phải Alyssa.” Hunt cảm thấy bóng tối bao trùm.
“Không phải Alyssa.”
“Thế...”
“Đó là ông bố của Alyssa.” Một hơi thở. “Bố của Johnny.”
Hunt tạt xe vào lề đường. Các bánh xe rơi xuống khỏi mặt đường lộ và thế giới nghiêng ngửa. “Ông có chắc không?”
Cross không nói gì. Hunt nghe thấy những giọng nói vang to, hò hét, rồi Cross cũng hò hét. “Phóng viên không được vào, không có phóng viên! Tống cổ gã kia ra. Ngay bây giờ. Lôi cổ gã ra!”
“Cross?”
Cross trở lại đường dây. “Ông nghe cái đó chứ hả?”
“Ừ.”
“Ông phải đến đây ngay.”
Hunt nhìn xuống con đường chật hẹp. Hơi nóng ma quỷ bốc lên cao và ông thấy một chiếc xe tải te tua tơi tả rẽ bánh lên con đường nhựa. Dường như nó đứng nguyên không nhúc nhích, phần đuôi xe tan biến vào trong làn hơi nước lờ mờ lung linh.
“Thám tử Hunt...”
Bố của Johnny.
“Thám tử?”
“Phong toả khu vực,” Hunt nói. “Tôi đang trên đường đến.”
Hunt cho xe lăn bánh trở lại trên đường. Những gì ông được báo cáo không làm sao hiểu nổi. Ông Spencer Merrimon đã chết.
Chồng của bà Katherine.
Chết.
Hunt chớp mắt dưới ánh nắng mặt trời. Không chuyện nào mang ý nghĩa gì cả, nhưng sau đó, bất thình lình, nó lại trở nên có lý. Hunt hiểu, và cảm thấy sự thương tiếc dâng lên trong cổ họng, đau buồn và chắc chắn. Ông lắc đầu, trong khi đằng sau lưng ông, mặt đường nhựa mờ dần, trở thành khối mù sương màu bạc sáng, chiếc xe tải ở một khoảng xa dường như nổi bồng bềnh.