Khúc Cầu Hồn

Chương 51



Freemantle vẫn nói chuyện, âm giọng vút cao át cả tiếng gió lẫn tiếng động cơ. Vẫn những chữ giống nhau. Trở đi trở lại. “Gã này làm tớ lạnh giò.” Jack vặn radio to hơn và bắt đầu bấm nút trên radio. Mỗi đài hắn dò bắt được đều là nhạc phúc âm hoặc rao giảng giáo lý liên tục. Hắn vặn nút dò đài, lẩm nhẩm nói trong tiếng thở; và Johnny nghe hắn nói, “... Im đi, im đi...” Hắn nói nó điên khùng, và nó gây sợ hãi. Hắn lẩn thẩn với nút dò đài cho đến khi hắn vặn hết từ đầu này sang đến đầu bên kia của dãy tần số. “Ở tít tận ngoài này không thể tìm một đài nào để nghe.” Hắn tắt radio, ngửa người ra đằng sau, và Johnny bẻ lái vào con đường mòn dẫn ra ngoài. Họ theo con đường mòn cho đến khi nó dẫn ra đường cái. Jack mở cánh cổng, rồi sau đó đóng lại đằng sau. Hắn để mắt tới gã Freemantle, nhưng gã khổng lồ cuối cùng cũng nằm bất động và yên lặng, những ngón tay co lại. “Gã lại thăng một lần nữa.”

Johnny nhìn trở ra sau một lần, sau đó gài số xe tải. Xe họ lăn bánh trên đường nhựa đen láng, một con đường ngoằn ngoèo với độc nhất một lằn vạch màu vàng cũ mòn trơ ra lớp nhựa đường đen ở dưới. Trước mặt, một chiếc xe đậu ở ven lề đường. Nó hầu như mất hút trong cái nóng hầm hập, nhưng Johnny thấy nó leo chồm lên đường nhựa, bẻ cua chữ U ngang con đường và lao đi. “Cậu có muốn tớ thả cậu xuống chỗ nào không?”

Jack nhìn như muốn thế, do vậy Johnny cố gắng làm ngơ khuôn mặt thằng bạn cậu đang co giật, cái kiểu tay phải của hắn gõ nhịp thật mạnh phía bên trong cánh cửa. Jack run sợ. Nếu hắn muốn chuồn về, hắn nên chuồn; nhưng cuối cùng khi Jack lên tiếng, nó chỉ là một cái nhún vai. “Còn sớm mà,” hắn nói.

Và chỉ có thế.

Jack chơi luôn.

Hai anh nhóc trên đường trở về thị xã, ra khỏi nơi trống vắng, đi quá những biệt thự cũ và sân gôn, rồi rẽ hướng tây đến đoạn đường kéo dài vắng vẻ áp sát sau lưng nhà Johnny. Johnny tìm thấy ngã rẽ hẹp trong hàng thông dài và cho xe đi vào con đường đất. Jack mở cánh cửa khác, đóng nó, và họ lái xe vào nông trại thuốc lá bỏ hoang. Họ đi qua những hàng cây mỏng và rẽ về hướng trái khi con đường phân nhánh. Nó tụt dốc hụp xuống một lần, rồi trèo lên và rẽ về hướng phải, đến nơi mà nhà kho thuốc lá xây dựng trong một bụi rậm. Johnny đi vòng theo đường cua và dừng xe tải.

Một con quạ đơn độc đậu trên đỉnh nóc nhà. Nó ngoác mỏ và thêm ba con quạ nữa hạ cánh xuống sát bên. Johnny cảm nhận được Jack đang căng thẳng bên cạnh cậu, thấy những ngón tay của hắn sờ áo sơ mi ngay nơi cây thánh giá bạc nằm sát da thịt. “Bớt căng thẳng một chút đi.” Jack chồm tới và trố mắt nhìn qua kính trước xe tải. Con quạ thứ năm đập cánh ở trên nóc. “Đồng ruộng ngoài này có nhiều hạt kê dại,” Johnny nói. “Cũng có cả dâu xanh. Rất nhiều dâu. Nó cũng chẳng mang ý nghĩa gì.”

“Cậu có bao giờ thấy chúng như thế này trước đây không? Kia kìa? Tất cả vẫn như vậy à?”

Johnny quan sát đám quạ. Cậu chưa từng thấy quạ ở nhà kho trước đây, không như thế này. Chúng quá yên lặng, tất cả chúng, những đôi mắt như cẩm thạch nhìn chết dí vào chiếc xe tải, lông bóng mượt như kính đen. “Chúng chỉ là loài chim,” cậu nói, và mở cửa xe. Cậu nhặt một hòn đá lên và ném lướt lên nóc nhà. Nó khua loảng choảng vài chục phân. Đám quạ tho ló mắt nhìn thêm vài giây, và khi cậu cúi xuống lượm hòn đá khác, chúng bốc cánh thành một bầy và hạ cánh xuống ở những rặng cây thật xa. “Thấy không?”

Jack trèo ra khỏi xe. Họ hạ bửng sau xe xuống và khều Freemantle đủ để lôi gã xuống xe và vào trong nhà kho. Phải mất một lúc lâu, nhưng họ giúp được gã nằm duỗi chân duỗi tay trên nền nhà. “Gã bốc mùi tệ hơn,” Jack nói.

“Cơn sốt vẫn leo thang.”

“Bây giờ làm gì?”

Họ đứng ở bên ngoài, gió quật mạnh những cành cây nghiêng ngả, mặt đất trơ than đen thui nơi đống lửa đốt hai đêm trước đây. Johnny trỏ. “Căn nhà ở quá tảng đá lớn, giữa những rặng cây. Nhảy qua con suối và cậu sẽ thấy.”

Giọng nói của Freemantle phát ra từ bên trong nhà kho. “Nhảy qua con suối và cậu sẽ thấy...”

Hai cậu con trai chờ nhưng Freemantle không nói gì khác. Gã nằm bất động trong bóng tối ảm đạm của nhà kho. “Cậu sẽ nói chuyện với mẹ cậu chứ?”

Johnny nhìn vào trong về hướng Freemantle. “Tớ không thể nghĩ bất cứ chuyện gì khác để làm. Mẹ tớ có thể nói chuyện với thám tử Hunt. Tớ không biết. Nếu bà ta không có ở đó, tớ sẽ mang thêm nước sạch và thức ăn. Thuốc men nữa. Tớ chỉ cần một phút. Một phút khi gã nói chuyện với tớ.”

“Cái đó đâu có trong kế hoạch, Johnny.”

Cậu nhún vai. “Nếu tớ không thể làm điều gì khả dĩ sớm, chúng ta sẽ gọi xe cứu thương, cớm, hoặc bất cứ thứ gì.”

Jack dụi mũi một chiếc giầy vào lòng đất ẩm. “Nếu gã thiệt mạng thì sao? Cái này to chuyện, trời ơi.”

Johnny nhìn vào bên trong xám xịt, không nói gì.

“Còn tớ thì sao?” Jack nói. “Bây giờ tớ phải làm gì?”

“Ai đó cần phải ở đây.”

“Tớ muốn đi với cậu.”

“Không.”

“Gã đằng nào chẳng ngủ mê, Johnny. Nếu cậu gặp rắc rối thì sao? Ngoài kia không có ai để giúp cậu đâu.”

Jack nói có lý, nhưng Johnny biết, sự thật, rằng thằng bạn của cậu đang sợ hãi. Cậu lôi cây súng ra khỏi xe tải, giơ ra, và Jack lấy cây súng. “Chỉ cần ở xa khỏi tầm với của gã,” Johnny nói.

Jack nhìn vào trong nhà kho và nuốt xuống thật khó khăn. “Cậu nợ tớ,” hắn nói. “Tớ muốn cậu nhớ điều đó.” Nhưng Johnny đã bắt đầu bước đi. Jack nhìn cậu lặn vào trong tàng cây và biến mất, sau đó hắn quay vào nhà kho và bước vào bên trong. Hai phút sau đó, một con quạ đơn độc hạ cánh xuống nóc nhà.

Rồi thêm một con khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.