Hunt lao ô tô vút đi, những ngọn đèn xanh chớp tắt trong vỉ trước đầu xe. Yoakum, ngồi sát cạnh bên, khuôn mặt đanh lạnh như thép. Đồng hồ trên táp-lô chỉ 1:10 sáng. Hunt đã dàn xếp một cuộc họp khẩn cấp với biện lý và thẩm phán tòa sơ thẩm. Mất hết một giờ đồng hồ, nhưng ông có trát bắt xếp bên trong túi áo khoác và hai cảnh sát mặc đồng phục được chọn lựa đi theo yểm trợ. Không một ai khác biết chuyện. Kể cả cảnh sát trưởng. Kể cả tất cả các cớm khác. Họ tiến hành công chuyện trong bóng tối, nhỡ trong trường hợp Cross có bạn bè nào đó có thể đến nhà mách nước trước. “Năm phút,” Hunt nói.
Lần thứ ba, Yoakum kiểm tra băng đạn trong cây súng mượn tạm. Điện thoại của Hunt reo vang. Ông liếc màn hình hiển thị số điện thoại người gọi rồi trả lời. Cú điện thoại ngắn gọn, và khi nói xong, ông không nhìn Yoakum. “Bác sĩ khám nghiệm tử thi,” ông nói. “Hồ sơ răng hàm trùng hợp. Tử thi chính là Alyssa.”
Yên lặng. Bánh xe cao su lăn trên mặt đường nhựa.
“Tôi rất lấy làm tiếc, Clyde.”
“Bốn phút.”
Ba mươi giây sau, điện thoại Hunt lại reo vang. Ông không nhận ra được số điện thoại hiển thị, nhưng vẫn trả lời cú gọi. “Cậu đang ở đâu đó, Johnny? Bình tĩnh. Tôi đây. Không. Không. Cứ thong thả.”
Hunt nghe cả phút dài, không nói lời nào. Khi Johnny nói xong, mảnh ghép cuối cùng được ráp vào đúng chỗ và Hunt hoàn tất bức tranh. Tất cả chúng. Xếp vào gọn gàng chặt chẽ. “Được rồi, Johnny. Tôi đã hiểu và tôi sẽ dàn xếp chuyện này. Không, tôi sẽ dàn xếp nó ngay đêm nay. Ngay lúc này. Cậu đang ở đâu?” Một phút yên lặng. “Không. Tôi không muốn cậu ở ngoài tiền sảnh. Tôi muốn cậu trở về phòng, ngay bây giờ. Tôi đã dàn xếp hết mọi chuyện. Chúng ta sẽ nói chuyện vào ngày mai.”
Ông cúp máy lần nữa và Yoakum chờ mười giây đồng hồ. “Lại chuyện gì thế?”
Hunt thuật lại câu chuyện bằng những câu cộc lốc, hằn học. Alyssa chết thế nào. Làm sao thi thể cô bé ở dưới đáy giếng mỏ.
Yoakum tiêu hoá chuyện này khoảng một đỗi. “Cô bé thiệt mạng vì tai nạn?”
“Thằng Gerald say rượu. Cross giấu biến xác nạn nhân để bảo vệ anh con trai. Ông ta vất xác cô bé xuống dưới giếng mỏ. Một mình dưới đó.” Ông hít một hơi thở nặng nhọc. “Lạy Chúa tôi.”
“Ông không sao chứ?”
“Chúng ta cũng sẽ tóm cổ Gerald.”
“Chúng ta không có trát bắt Gerald.”
“Tình nghi ngộ sát. Bao nhiêu đó đủ để thẩm tra hắn.”
“Johnny quả là một nhóc tì cứng cựa,” Yoakum nói.
“Đúng vậy.”
“Cross sẽ bị tóm cổ.”
“Một phút nữa.”
Hunt rẽ xe vào khu hàng xóm nhà Cross.
Johnny mở cửa phòng khách sạn bằng thẻ khoá. Hai ngọn đèn đang cháy. Mẹ cậu ngồi cạnh chiếc giường gần nhất. Trông bà mệt mỏi nhưng hai mắt khô cong.
“Mẹ không thể gọi Hunt,” bà nói, và đứng dậy. “Ông ta sẽ không bao giờ để con trở về bên mẹ.”
Johnny bước vào phòng và đóng cửa.
“Con đã bỏ mẹ,” bà nói, và Johnny thấy người bà đông cứng như thế nào.
“Con sẽ không bao giờ làm như vậy nữa.”
“Làm sao mẹ tin được điều đó?”
“Con hứa.”
Bà đi ngang căn phòng và quàng tay ôm choàng lấy cậu. “Hứa với mẹ một lần nữa đi.”
Johnny ngửi thấy mùi xà phòng và tóc tai sạch sẽ. “Con hứa.”
Bà ôm ghì lấy con, và khi bà lùi bước, Johnny nói với bà những gì cậu biết được. Không dễ dàng tí nào, và phải mất một thời gian. Alyssa chết rồi, nhưng đó là một tai nạn. Cậu giải thích chuyện ấy hai lần, và vài lời lăn ra khỏi cửa miệng của bà.
Một tai nạn.
Sau đó cả hai yên lặng một lúc thật lâu.
Yên lặng, nhưng ở cạnh bên nhau.
Hunt nhận cú điện thoại khi họ chỉ còn cách hai dãy phố. “Xin chú ý, hàng xóm trình báo có vũ khí ở hiện trường.”
“Mẹ kiếp!”
Hunt rú còi và chiếc xe tuần tiễu theo sát ngay sau lưng cũng làm tương tự. Hai lần quẹo nhanh chóng và căn nhà của Cross hiện ra ngay bên phải. Đèn cháy sáng dọc theo đường biên nóc nhà, nhiều ngọn đèn chiếu lớn ở các góc, nhiều ngọn đèn treo trên cột dọc theo đường bộ hành. Chiếc xe tải trắng lao mũi vào trước tiên và đổ sụp xuống bên hông nhà. Cỏ dưới sân bị cày nát đằng sau, những bụi cây bị ủi sạch. Một ngọn đèn sau xe chớp tắt, chớp tắt. Đỏ. Đỏ. Đỏ. Thám tử Cross ở trong sân nhà; cả bà vợ và anh con trai Gerald. Cross đang gào thét. Vợ ông ta quỳ gối, Thánh kinh cầm trên tay, ghì siết cầu nguyện.
Jack có cây súng trên tay.
Hắn chĩa nòng súng vào ông bố.
Hunt và Yoakum lao ra khỏi ô tô cùng lúc với hai cảnh sát viên mặc đồng phục. Súng rút ra khỏi bao. “Kềm chế hoả lực,” Hunt nói. “Tôi biết anh nhóc. Tôi không muốn hắn bị thương tích.”
Những cớm khác nghe lời ra lệnh của ông, nhưng súng vẫn chĩa. Hunt giữ súng của ông trong vỏ súng. Ông đi nhẹ vào trong sân cỏ, hai tay đặt hai bên hông. Jack đỏ ửng người và run rẩy. Mặt đầm đìa nước mắt. Cross đóng vai người cha nghiêm khắc. “Jack, con đưa bố cây súng ngay bây giờ! Ngay giây phút này! Bố không đùa đâu!” Cross thấy Hunt đến gần và đưa một tay ra. “Tôi làm được chuyện này,” ông nói. “Sẽ ổn thôi.” Trở lại với anh con trai. “Jack, con thấy chuyện này không? Ai đó gọi cảnh sát rồi. Bây giờ là lúc chấm dứt chuyện này. Đưa bố cây súng.”
Đằng sau Jack, mẹ hắn rung người trên hai đầu gối. Jack nhìn về hướng bà, và một tay mò tìm được cây thánh giá bạc đeo trên cổ. Giọng của bà vươn cao và như thể bà ta đang nói chuyện trong lưỡi. “Đừng, mẹ.” Khuôn mặt của Jack co giật. “Đừng làm vậy.” Hắn giật phăng cây thánh giá và vứt nó về hướng bà.
“Đưa cho bố cây súng, Jack.”
Jack rời mắt khỏi mẹ hắn. Ông bố hắn tiến đến gần hơn. Một mét rưỡi. Một mét hai. “Đây là lỗi của bố.” Giọng của Jack thì thào.
“Con trai.”
Hắn chĩa cây súng vào ông bố. “Con sẽ đi xuống hoả ngục, và đây là lỗi của bố.”
Jack bước lại gần hơn trong khi bà mẹ của hắn gào khóc. Cross đưa hai tay lên. “Con trai...”
“Chúa tha thứ cho những lỗi lầm nhỏ.”
Hunt thấy cò súng chuyển dịch, nhưng ông ở cách đó khá xa. “Đừng.” Ông lao đến chụp lấy Jack. Cò súng hướng lên cao và rơi xuống; Cross gào lên trong khi cò súng rơi xuống kêu một tiếng cạch khô khan. Jack lại bóp cò một lần nữa, nhưng không có chuyện gì xảy ra.
Hunt quật ngã cậu nhóc.
Cây súng văng ra khỏi tay hắn và Cross với tay lượm súng. “Đừng động đến nó,” Hunt nói với ông ta. Ông ta nằm sõng soài trên sân cỏ, Jack bị chẹt phía dưới người ông. “Đừng động đến cây súng và không được động đậy!”
“Ý ông là sao?”
“Tất cả các người không ai được động đậy.” Hunt lôi Jack đứng dậy và giao hắn cho Yoakum.
“Nhẹ nhàng thôi nhé,” ông nói, và Yoakum dắt cậu con trai đi chỗ khác, khóc bù lu bù loa và mũi dãi lòng thòng.
“Tôi muốn nói chuyện với Johnny.” Jack chống chọi ở ngay cửa xe ô tô. Hắn vùng vẫy và hét lên, “Tôi muốn nói chuyện với Johnny.” Tay của Yoakum đặt trên đầu Jack. “Johnny! Tôi muốn nói chuyện với Johnny!”
Cánh cửa đóng sầm, ngắt quãng tiếng gào của hắn, và hắn bạng mạnh đầu mình vào cánh cửa kính bốn lần. Hunt nhặt cây súng lên và tháo trái khế. Trống rỗng. Ông bỏ cây súng vào trong túi áo khoác. Cross mạo hiểm bước một bước, hai tay chìa ra. “Thằng nhóc ấy say rượu. Nó có vấn đề. Chúng tôi sẽ mang nó đi cai nghiện và tìm sự giúp đỡ.”
“Ông cần đi theo tôi,” Hunt nói. “Về trụ sở nha cảnh sát.”
“Nó là con trai của tôi, Hunt. Tôi sẽ không yêu cầu khởi tố hắn.” Cross cố gắng cười gượng. Khuôn mặt Hunt vẫn không hề biểu lộ cảm xúc, điều này cũng phải vất vả tập dượt mới có được. “Ông và anh con trai Gerald,” Hunt nói, tay để rất gần bao da đựng súng. “Lời yêu cầu của tôi vì phép lịch sự.” Ông chỉ qua sân những nhà hàng xóm, vài người đứng ngoài sân và theo dõi diễn tiến sự việc. Hunt bước gần hơn nhưng không hề hạ thấp giọng. “Tôi nghe câu chuyện từ Jack. Chuyện đã xảy ra với Alyssa. Sự liên can của Gerald. Tất cả mọi thứ.” Hunt bồi cho ông ta một cú giật thót tim. “Chúng tôi tìm thấy thi thể cô bé vài giờ trước đây.”
Cross nhìn anh con trai, bà vợ vẫn còn đang sụt sùi khóc.
“Hãy hành động cho tử tế,” Hunt nói.
Khi Cross quay nhìn trở lại, cái mặt nạ rơi xuống. Khuôn mặt ông ta hoàn toàn là sự tính toán. “Tôi không hiểu ông đang nói chuyện gì.”
“Ông David Wilson tìm được thi thể của Alyssa. Trước tiên, tôi nghĩ việc ông ta gọi nha cảnh sát và nói chuyện với ông hoàn toàn do ngẫu nhiên, nhưng không có dấu tích nào trong sổ lưu các cú gọi điện thoại, và không có ai may mắn như thế cả.”
“Ông nhầm rồi.”
“Cứ bình tĩnh. Tôi đã nói chuyện với bà Patricia Defried tối hôm nay. Bà ta nói với tôi tất cả mọi chuyện.” Và bà ta nói hết. Cross bắt quả tang bà ta trong một vụ gian lận chi phiếu. Vụ bắt bớ đó là trọng tội lần thứ ba, cú vấp ngã thứ ba. Nếu bị kết án, bà ta sẽ ngồi tù ít nhất mười hai năm. Do đó Cross tạo điều kiện dễ dàng cho bà ta. Ông ta muốn biết bất cứ người nào lai vãng gần giếng mỏ. Bất cứ ai. Bất cứ lúc nào. Bà nói bà không biết vì sao Cross quan tâm về những giếng mỏ, và Hunt tin lời nói của bà ta. Ông muốn bà ta nói ra bí mật, và muốn trông thấy vẻ sợ hãi của bà ta hiện lên trên mặt. Hunt nói, “Tôi giải thích với bà ta gian lận chi phiếu chỉ là chuyện rất nhỏ so với liên đới hình sự đến giết người. Tôi nói cho bà ta biết tôi đang rất nghiêm túc, và rằng bà ta sẽ chung xuồng đi tù với ông. Bà ta khai hết và bà sẽ ra khai trước toà. Bà ta sẽ nói ông xuất hiện như thế nào ở giếng mỏ sau khi bà ta gọi điện thoại cho ông, làm sao năm phút sau đó, ông Wilson chạy thục mạng trên chiếc xe gắn máy của ông ta bị chính ông đuổi theo sát sạt sau đuôi. Bà ta ghi chú ngày giờ. Johnny Merrimon thấy ông Wilson rơi xuống qua lan can cầu mười lăm phút sau.”
“Bà ta là kẻ lừa gạt và nát rượu. Không phải là nhân chứng tử tế.”
Hunt sục sạo tìm kiếm xe ô tô đậu dọc theo lề đường. “Xe ô tô của ông đâu?” Ông hỏi. “Chiếc Dodge Charger đúng không? Tôi sẽ phải gọi bao nhiêu tiệm làm đồng trước khi tôi tìm thấy nó? Dĩ nhiên không phải tiệm nào ở trong thị xã. Nhưng có thể ở Wilmington? Raleigh? Một trong những thành phố lớn, tôi nghĩ vậy. Nhưng chúng tôi sẽ tìm nó. Hư hỏng bẹp nát phía dè trước. Nước sơn trùng hợp với nước sơn chúng tôi thâu lượm được ở cây cầu.”
“Tôi cần một luật sư.”
Hunt ra hiệu cho hai cảnh sát viên đồng phục. “Ông bị bắt vì liên quan đến vụ án mạng giết ông David Wilson. Ông có quyền giữ yên lặng...”
“Tôi biết quyền lợi của tôi.”
“Bất cứ điều gì ông nói có thể và sẽ được dùng để truy tố chính ông.”
“Chờ một chút. Chờ một chút.” Cross liếm môi. “Tôi muốn nói chuyện với ông. Chỉ với ông. Chỉ một giây đồng hồ.” Hunt chần chừ. “Ông muốn làm điều phải, đúng không? Đó là những gì ông muốn thế, đúng không? Con bà Hướng Đạo Sinh.” Hunt đưa lên một tay ra hiệu và cảnh sát đồng phục lùi bước. “Ông nên suy nghĩ về chuyện ông đang làm. Ông nên suy nghĩ cho thật kỹ.”
“Tôi không cần thiết phải suy nghĩ. Tôi có trát bắt của toà án.”
Cross nghiêng người vào. Hai mắt của ông chớp chớp ở hai người cảnh sát đồng phục qua bờ vai của Hunt và lời thầm thì của ông ta thổi hơi thở nóng bỏng vào trong không khí. “Con trai của ông cũng có mặt trên chiếc xe tải.”
Hunt bước ra chỗ khác. “Hắn ta không hề.”
“Hắn ngồi ở ghế đằng trước khi Alyssa bị cán dưới bánh xe.”
“Tôi không tin ông.”
“Hắn như thế nào trong suốt năm vừa qua? Thằng con trai của ông? Bình thường? Có phải cũng thằng con trai của ông như cách đây một năm qua? Ồ, để tôi đoán. Buồn rầu ủ rũ? Bồn chồn lo lắng? Đoạn giao với ông, đúng không? Hãy làm điều phải đi Hunt. Với gã đàn ông, không có gì quan trọng hơn gia đình. Tất cả mọi chuyện này cũng từ đó mà ra cả."
Hunt nhìn xung quanh sân nhà. Jack là một vết bẩn đỏ phía đằng sau ghế ngồi trên xe ô tô của cớm. Gerald trong trạng thái gần khóc. Vợ Cross hai mắt nhắm nghiền khi bà lắc lư và van nài than vãn. “Tôi không nghĩ gia đình ông chịu đựng nổi chuyện này, Cross.”
“Hắn là đứa con trai duy nhất của ông, đúng không?”
Hunt tiếp ánh mắt nhìn của ông ta trong ba giây đồng hồ.
“Hãy làm theo lẽ phải,” Cross nói.
Hunt lùi bước và ra hiệu cho hai viên cảnh sát đồng phục. “Ông có quyền đại diện bởi luật sư.”
Cặp còng được lôi ra.
Cross chống cự, rồi bị vật ngã, gào thét. Ông ta mất cả hai chiếc dép khi họ lôi kéo ông ta ra xe.
Gần sáu giờ sáng khi Hunt rời nha cảnh sát. Cross từ chối không khai báo, nhưng mọi chuyện từ Gerald được tuôn ra ào ạt như nước thủy triều dâng. Nó tuôn ra từ mặc cảm tội lỗi. Đơn giản và thuần tuý. Thằng con trai bị dày vò từ bên trong.
Mặt trời tạo một chấm đỏ nhạt nhoà khi con đường dốc ngược lên, nhưng nhà Hunt vẫn còn chìm đắm trong màn đêm. Ông mở cửa vào nhà và đứng lặng lẽ trong nhà bếp. Tiếng tủ lạnh u u vang đều. Một cánh cửa ga-ra mở ra ở đâu đó cuối con đường.
Hunt đặt cây súng và thẻ hành sự lên mặt quầy. Những bậc thang thở dài kẽo kẹt dưới bước chân của ông và ông cảm thấy luồng gió nóng khi ông mở cửa phòng thằng con trai. Hắn ta cuộn mình trong chăn, tóc hanh vàng, và tuổi hồn nhiên đã mất.
Quá khứ.
Quá nhiều kỷ niệm êm đềm.
Hunt kéo cái ghế cạnh giường và ngồi xuống. Ông ấn các đầu ngón tay vào hai mắt và thấy những đốm lóe điên khùng quen thuộc. Chuyện này không thể là kết cục được. Vẫn còn có quyền năng trong sự chọn lựa. Hunt tin tưởng như vậy. Không bao giờ quá trễ để làm theo lẽ phải. Đôi môi ông mấp máy trong yên lặng.
Không bao giờ quá trễ.
Hunt nhìn anh con trai ngủ, và đôi môi của ông mấp máy trở lại.
Nhắc lại nó.
Một lời cầu nguyện của chính ông.
Phải mất hai mươi phút Allen mới tỉnh giấc, và đó là hai mươi phút dài nhất trong cuộc đời Hunt. Hai lần ông đứng lên, nhưng cả hai lần ông đều ngồi lại, cho đến khi ánh sáng nhạt và hồng chạm da mặt con trai của ông. Đôi mắt của hắn rất ngây thơ khi chúng mở ra. “Ủa, bố. Chuyện gì xảy ra vậy?” Hắn dụi mắt và ngồi lên trên những cái gối.
“Con biết bố thương yêu con, đúng không?”
“Đúng. Chắc chắn. Chuyện gì...”
Hunt giữ thái độ nghiêm trang. “Con có đang bị vướng mắc vấn đề gì không, con trai?”
“Chuyện gì ạ? Không.”
Hunt chồm nghiêng người. “Có điều gì con muốn nói cho bố nghe không? Bất cứ điều gì. Bố về cùng phe với con. Con và bố. Được không?”
“Không, bố. Không có chuyện gì. Chuyện gì xảy ra vậy?”
Hunt chết điếng người. Ông đặt một bàn tay trên cánh tay anh con trai. “Bố nằm nghỉ một lúc.” Ông đứng lên, rồi nhìn xuống. “Hôm nay là một ngày quá nhiều chuyện xảy đến, Allen.”
“Ý bố là sao?”
Hunt dừng lại ở cửa. “Bố sẽ thức giấc nếu con cần bố.”
Hunt băng qua hành lang và nằm doãi người trên giường. Trong một phút giây, cả căn phòng quay cuồng, nhưng ông cố sức chống chọi.