Tôi chưa từng nhìn thấy anh lộ ra biểu tình bi thương như vậy, ánh mắt buồn bã như vậy. Chỉ trong một nháy mắt, thế giới của tôi đã hoàn toàn sụp đổ.
Tôi nói với bản thân mình. “Vì sao tôi lại khiến anh trở nên đau thương như vậy?”
Đúng vậy, tôi đã tổn thương anh ấy quá sâu…
Anh thậm chí không có cách nào đối mặt sự thật, thậm chí muốn dùng trốn tránh để chịu đựng trái tim tan vỡ của mình…
Nhiều lần anh nỉ non. “Gein, cậu đang ở đâu, vì sao… Tôi không tìm thấy cậu…”
Mà tôi chỉ có thể ôm anh thật chặt vào lòng mình, đau lòng mà nói. “Tôi ở đây… Tôi ở đây mà…”
Chỉ là…
Anh vẫn không nhìn thấy tôi…
Anh quá hoài niệm quá khứ đã qua, trong lòng nghĩ đến, nhìn đến, chỉ là ký ức, chỉ là lúc trước…
Mà tôi cũng đã đi qua xa xôi, tôi không cách nào trở lại bản thân mình ngày trước…
Cho nên, dù cho tôi ngồi trước mặt anh, anh vẫn không ngừng gọi kêu. “Gein… Cậu ở đâu… Cậu trở lại đi…”
Tôi rốt cục hiểu được, anh không quan tâm biệt thự xinh đẹp, không quan tâm đàn dương cầm sang quý, anh chỉ quan tâm thời gian tốt đẹp chúng tôi vui vẻ ở cạnh nhau, cuộc sống bình thản nương tựa lẫn nhau trong căn phòng đơn sơ ở Vienna ấy.
Nhưng chúng đã biến mất không còn gì giữa lửa đạn, tôi lại tự tay hủy đi kỷ niệm mà anh trân trọng nhất…
Tôi đã cho rằng tôi có thể mang lại cho anh mọi điều, cuối cùng lại khiến anh trắng tay…
Tôi trơ mắt nhìn anh gọi tên tôi, một lần lại một lần, bất lực…
Alpha… Anh thật sự muốn trở về như vậy sao…
Alpha… Tôi mang anh trở về… Được không…
Hắn cuối cùng quyết định buông xuôi tất cả, chỉ cần anh còn có thể nhìn thấy hắn, chỉ cần anh không còn biểu tình đau thương như thế nữa…
Hắn ôm anh và nói. “Tôi mang anh trở lại Áo, tôi mang anh trở lại Vienna. Tôi mang anh trở về thôn nhỏ yên bình ấy, chúng ta trở về…. Trở về thôi…”
Hắn nói mà nước mắt rơi đầy mặt, bởi vì hắn đột nhiên nhớ tới người mình đang ôm trong lòng đã từng nở nụ cười vui vẻ siết bao…
Thời gian hạnh phúc ấy, cách bọn họ quá xa xôi, quá xa xôi…
Alpha… Chúng tôi sẽ trở về …. Tôi nhất định sẽ mang anh trở về …