Khúc Dương Cầm Dưới Trời Phát Xít

Chương 5: Ký ức của Gein…



Vienna trong ký ức không thể thiếu đi nụ cười của anh. Bên cạnh hồ nước vàng ươm, trong hương thơm hoa cỏ, anh luôn luôn mỉm cười với tôi, cảm giác gần trong gang tấc, dẫu thế nào cũng có thể chạm đến.

Phảng phất tất cả vẫn như ngày hôm qua, nhưng là ngày hôm qua đã xa xôi vô tận. 

Anh rốt cuộc đã không còn chơi được bản “Moonlight.”

Lúc đó, anh luôn đi theo bên cạnh tôi. Tôi cô đơn, một mình, quay người lại sẽ thấy nụ cười ấm áp của anh. Anh thích dùng giọng nói trầm ấm để gọi tên của tôi.

“Gein… Gein… Gein…”

Tôi mặc dù không có phản ứng, nhưng vẫn không cự tuyệt, tôi yêu mến cách anh gọi tôi. Điều này khiến tôi cảm nhận được sự tồn tại của bản thân, điều này khiến tôi cảm thấy có người vẫn đang âm thầm bảo vệ tôi.

Về sau, không biết bắt đầu từ đâu, tôi đã chậm rãi tiếp nhận anh rồi.

Anh nói anh là cô nhi, cha mẹ mất sớm, anh hỏi tôi có muốn sống cùng anh ấy hay không.

Đó là tôi mười năm trước, lần đầu tiên cảm nhận được một buổi chiều tươi nắng.

Tôi ngồi trong lồng ngực anh, học xong bài “Moonlight”, anh nắm tay tôi cùng trở về “nhà.”

Đó là một ngôi nhà rất đơn sơ nhưng cũng rất ấm áp, hai người chúng tôi sống nương tựa lẫn nhau.

Tôi sẽ ngồi lặng lẽ bên cạnh nghe anh đánh đàn, anh sẽ rót một ly sữa ấm cho tôi vào mỗi bữa ăn. Chỉ là những chuyện vô cùng đơn giản như vậy, lại khiến tôi cảm thấy rất thỏa mãn, rất hài lòng…

Thời gian nghèo khó như vậy lại rất hạnh phúc. Tôi thường hỏi anh, nếu có tiền anh ấy sẽ làm gì.

Anh sẽ cười một cái rồi nói, đầu tiên là mua một toà nhà xinh đẹp, lại mua một cây đàn dương cầm sang quý, sau đó chỉ hai chúng tôi sống trong ngôi nhà ấy, mãi cho đến già…

Giấc mộng ấy, từ đó về sau tôi chưa từng quên lãng…

Giấc mộng ấy, kiếp này tôi cuối cùng không cách nào thực hiện được…

Thời gian năm năm trôi nhanh như nước chảy, tôi lớn lên giữa tháng ngày qua mất, thân thể cũng vậy, tâm hồn cũng vậy. Chỉ có bộ dáng anh vẫn giống như năm năm trước, dung mạo không thay đổi, nội tâm không đổi thay.

Tôi lúc ấy đã nghĩ: Nếu Alpha cả đời này cũng không thay đổi thì tốt biết bao nhiêu, nhưng tôi đã quên rằng dòng thời gian vẫn luôn vô tình với người đời như thế.

Mùa hè năm 1928, cha tôi đến Vienna, ai cũng không ngờ rằng ông ta là vị tướng nước Đức, chẳng ai ngờ rằng tôi sẽ là con trai của vị tướng ấy.

Tôi nói cho anh biết, tôi không muốn đi, so với vinh hoa phú quý, tôi càng quan tâm anh ấy hơn.

Anh nhìn tôi, chỉ mỉm cười nhàn nhạt, nụ cười mờ mịt và ưu thương. Anh nói: “Làm sao tôi có thể ngăn cản tương lai tươi sáng của cậu đây?”

Chỉ vì một câu nói kia, tôi quyết tâm khiến anh vì tôi mà kiêu ngạo.

Một đêm trước khi lên đường về nước, tôi và anh ngồi trước chiếc đàn dương cầm cũ nát, trắng đêm không ngủ, ánh trăng bàng bạc rơi trên người anh, mang một vẻ diễm lệ mờ ảo, tốt đẹp nói không nên lời. 

Tôi nhớ rõ chính mình ghé vào tai anh, nhẹ giọng hỏi anh. “Alpha… Nếu như tương lai tôi có tiền… Sẽ mua cho anh một biệt thự xa hoa… Có được không?” 

Anh nói: “Được…”

Tôi lại hỏi anh. “Tôi còn muốn mua cho anh chiếc đàn dương cầm sang quý nhất trên cả thế giới này, được không…”

Anh vẫn nhẹ gật đầu như trước: “Được…”

“Chúng ta vẫn một mực ở trong ngôi nhà ấy, bên nhau đến già, anh nói có được không…”

“… Được…”

Bao nhiêu năm sau, mỗi lần nhớ lại một đêm kia, nước mắt tôi rơi đầy mặt.

Anh vẫn lẳng lặng nằm trong ngực tôi tựa như lúc ấy, lẳng lặng ngủ say, lẳng lặng để cho tôi hôn lên đôi môi anh một lần rồi lại một lần.

Có thể lúc đó, anh rất hạnh phúc, hạnh phúc hơn cả bây giờ…

Alpha, vì cái gì… Chúng ta không thể trở về được đây…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.