Khúc Giao Hưởng Quân Hôn

Chương 18



Dư Nược Nhược rất ít khi cùng người khác phái đứng gần như vậy, ở bên ngửi được mùi nước súc miệng của anh thật thơm mát. . .của cô là vị cam, còn anh là vị bạc hà. . .ban đầu trên một trang web quảng cáo nước súc miệng vợ chồng, nhìn nó cô nhất thời thích nên mua.

Hiện tại cô mới phát hiện, đó là một loại mùi thơm ẩn chứa ma lực, dễ dàng mê hoặc lòng người. . .

Khiến cho lòng cô tựa như tiếng trống thúc giục trên chiến trường, phanh oành phanh oành như tiếng sấm đánh. Cô theo bản năng nuốt ngụm nước miếng, liếm liếm đôi môi khô khốc. . .

Nhan Bồi Nguyệt cúi đầu chống lại ánh mắt của cô, to tròn linh động, giống Kháo Kháo như đúc, cũng giống như chậu hoa thủy tiên trên tảng đá màu rám nắng ở ngoài ban công.

Lông mi mềm mại như cánh chim, hơi nhếch lên, dưới ánh đèn một mảnh bóng râm chằng chịt. Sống mũi cao ngạo nghễ ưỡn lên thật đẹp, thoáng nhìn thấy lông tơ màu vàng. Gương mặt như bị hơi nước xông vào đỏ bừng lên, giống như quả đào mới chín, khiến cho người ta dâng lên một loại dục vọng. . . .

Cô hô hấp ngày càng dồn dập, thân thể nhỏ bé phập phồng dựa vào vào anh quá gần, do dính không ít nước, quần áo trở nên trong suốt, tất cả các đường cong duyên dáng đều hiện ra trước mắt. Một tay Nhan Bồi Nguyệt ôm lấy eo thon của cô, mềm mại mà nóng bỏng.

Trong không gian nóng rực này, các đường vân trên da dần dần lộ ra, chân tay như bị thiêu đốt. . .

Anh rốt cuộc nhíu mày một cái, buông cô ra, xoay người rời đi, hung hăng đóng cửa phòng tắm lại. Lưng cô dựa vào vách tường để đứng vững lại, trên mặt toàn là lửa nóng, rất lâu mà không giảm bớt chút nhiệt nào.

Từ từ ngồi xuống, tiếp tục máy móc tắm rửa cho Kháo Kháo, trong miệng lẩm bẩm: “mình đang làm sao vậy?”

Sau khi ra khỏi cửa Nhan Bồi Nguyệt đi thẳng đến quân khu, trên đường vẫn luôn lảm nhảm: “Phu thánh hiền chi sách, dạy người thành hiếu, thận ngôn kiểm tích. . .”.

(chồng thánh hiền hướng tới sách vở, giáo dục nên chữ hiếu, cẩn thận kiểm điểm lại lỗi lầm. . .hình như là như vậy, ta cũng không biết rõ lắm. . .hihihi)

Bị người khác nhìn chằm chằm nhưng anh cũng không để ý, chỉ điên cuồng chạy, điên cuồng đổ mồ hôi, điên cuồng đọc Gia huấn Nhan gia để ngăn cản dục vọng đang mãnh liệt như nước thủy triều dâng.

Anh rõ ràng ghét bỏ Dư Nhược Nhược, anh rõ ràng không phải là người dễ dàng động tâm.

Nhưng vì cái gì, khi thấy gương mặt vô hại, khuôn mặt yên tĩnh, còn dáng người ấy, liền nổi lên thú tính. . .thì ra anh còn một mặt xấu xa như vậy, dễ dàng bị cô lôi ra ngoài ánh sáng.

Đây là đại kị của một người quân nhân.

Trần Kiến thấy đoàn trưởng đột nhiên xuất hiện thì bị dọa sợ hết hồn, anh đang trong nhà xem phim hoạt hình, vô cùng kích động, cánh tay để trần, động tác mở cửa hết sức thô lỗ.

“Cho tôi mượn phòng tắm một chút”. Trên mặt Nhan Bồi Nguyệt cũng không có vẻ gì đặc biệt, mấy lọn tóc bết lại vào với nhau do mồ hôi chảy ướt ròng.

“căn thứ hai bên trái”. Anh lấy từ trong ngăn tủ ra một bộ quần áo ngủ mới mà mình vẫn tiếc chưa dám mặc đi vào, chỉ nghe thấy tiếng nước rào rào trong phòng tắm.

Chẳng lẽ đoàn trưởng cãi nhau với vợ? anh sờ sờ cằm phỏng đoán.

Suy nghĩ một chút lại cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi, trong lòng anh, đoàn trưởng là một thần cấp, trên căn bản tương đương với cấp đại thần trong trò chơi Hủy diệt giả mã. Thật không biết lúc cãi nhau với chị dâu rồi tức giận bỏ đi sẽ có bộ dạng như thế nào. . .

Không nên, không nên, trong khóa huấn luyện thực tế cách đây không lâu Nhan đoàn trưởng chỉ huy năm đội giành được chiến thằng, chỉ huy trưởng đã khao mọi người một bữa no say, tại sao lại có chuyện không thể giải quyết được cùng phụ nữ?

Nhất định là anh suy nghĩ quá nhiều.

Đang suy nghĩ miên man, Nhan Bồi Nguyệt đã tắm nước lạnh xong rồi. Vì dáng người không chênh lệch bao nhiêu, anh mặc vừa vặn bộ quần áo ngủ của tên vệ binh rồi nhàn nhã tùy ý nằm xuống sô pha hơi cũ, mày kiếm lạnh lùng, giống như vị thần tiên cao cao tại thượng, bộ dáng người lạ chớ lại gần.

Mà bây giờ, giống như một người phàm ưu tú giữa hồng trần náo nhiệt, cũng sẽ có cau mày, phiền não, có cảm giác mệt mỏi, có gò má mờ mịt.

“Lấy vợ chưa?” anh nhàn nhạt mở miệng, trong giọng nói không thể phát hiện ra tâm tình.

Trầm Kiến quy củ báo cáo; “Báo cáo đoàn trưởng, tôi đã lấy vợ, con gái năm nay vừa tròn ba tuổi”.

“Thả lỏng một chút, bây giờ chúng ta là hai anh em tào lao tán gẫu”. Anh ở trên sô pha ngước đầu nhìn đèn treo tường nhìn trần, “Sao em dâu lại không ở đây?”

“Lúc trước chưa thăng chức tôi còn ở trong kí túc xá, không thể sắp xếp chỗ ở cho hai mẹ con cô ấy, cho nên mới kéo dài đến bây giờ, căn phòng này đem sửa sang lại một chút, tuần sau đưa họ tới đây”.

“Ừ, đến lúc đó cho cậu nghỉ ngơi mấy ngày, mang hai mẹ con đi chơi một chút”.

!!!! Trần Kiến thật sự cảm thấy kinh hãi rồi, đoàn trưởng luôn cứng rắn vô tình ấy hôm nay tự nhiên lại yêu thương chiến hữu như vậy? Đây gọi là cho nhiều hơn để rồi không tiêu hóa nổi, tựa như khi còn bé thầy giáo ngày ngày cầm thước bắt đọc sách có một ngày lại chủ động trêu đùa bạn. . .

Dạng làm cho người ta nổi da gà.

“Đoàn trưởng có phải anh cãi nhau với chị dâu không?” anh thận trọng hỏi, tổ tông này không thể không phục vụ tốt được

Lúc này Nhan Bồi Nguyệt mới ngẩng đầu lên nhìn anh vẻ mặt không thể giải thích được. “Làm sao có thể?”

. . . .

Vịt chết còn cứng mỏ cái gì. Trong mắt Trần Kiến nhất nhất khẳng định như vậy.

“Phụ nữ thật ra rất đơn giản, chính là muốn được dụ dỗ, tai cũng rất mềm, chỉ cần thay đổi nói đen thành trắng là họ lập tức vui mừng ra mặt, tốc độ trở mặt còn nhanh hơn lật sách”. Anh dương dương tự đắc truyền thụ lại kinh nghiệm dỗ vợ của mình.

Nhan Bồi Nguyệt không nhịn được, giọng nói trở nên cường ngạnh: “Tôi đã nói rồi, không phải vấn đề này!”

Anh cũng không nói lại nữa, nhìn chằm chằm màn hình TV không nhúc nhích, trong lòng chợt hiểu, thì ra đây là đồng chí thủ lĩnh cực kì sĩ diện.

Lát sau, Nhan Bồi Nguyệt rốt cuộc không kiềm chế nổi nữa, giống như lơ đãng mở miệng hỏi: “Cậu làm thế nào để xác định là em dâu? Cô ấy rất hoàn hảo sao?”

“Làm sao có thể hoàn hảo? cô ấy ăn nói thôi tục, tính khí không tốt, thường động tay động chân với tôi, quanh năm suốt tháng tôi có về nhà được mấy lần, nhưng nhiều lần toàn cãi nhau. Không có cô ấy một ngày mới có thể sống yên ổn. Nhưng tôi quyết định chính là cô ấy, một lời thì không thể nói rõ tất cả được, cô ấy không khuynh quốc khuynh thành, không phải là cô gái thông minh nhất, không phải là cô gái dịu dàng nhất. . .”

“Có lẽ cô ấy chỉ là cô ấy đi, cô ấy không giống bất kì người phụ nữ khác, cho nên cũng không có ai thích hợp với tôi hơn cô ấy”. Hình như nhớ tới mình là một người chồng, vẻ mặt Trần Kiến cũng dịu dàng hơn, thoát khỏi dáng vẻ nghiêm túc thường ngày.

Chỉ là bởi vì, cô chính là cô? Không giống bất cứ người phụ nữ nào khác?

Đây là đạo lý gì vậy?

Màn đêm giăng đầy khắp lối, anh mới đi ra từ nhà Trần Kiến, vẫn mặc trang hục cũ của mình, vẫn là dáng vẻ cao ngất. Các nữ binh đi ngang qua đều bàn tán xôn xao, thỉnh thoảng có vài lời truyền đến lỗ tai anh: “ai nói ba phần diện mạo bảy phần ăn mặc, là ai lớn tiếng dựa vào trang phục, xem tên nhãn hiệu, người ta cho dù khoác bao bố cũng là ngọc thụ lâm phong”

Anh không chút để ý nhìn sang, đều là các cô gái trẻ tuổi, ai cũng giống nhau như đúc.

Trong lòng anh chợt nhớ tới đôi con ngươi sáng long lanh của Dư Nhược Nhược, gương mặt lớn chừng bàn tay. Chợt hiểu: đây chính là cô chính là cô, không giống bất cứ người phụ nữ khác sao?

Đúng lúc Ngũ Việt vượt đại dương gọi điện thoại tới: “huynh đệ, đang làm gì đó? Chỗ cậu bây giờ mới bảy giờ tối thôi phải không? Không phải sớm như vậy đã cùng chị dâu làm cái chuyện cấm trẻ em đó chứ?”

Nhan Bồi Nguyệt lơ đãng nhớ tới chuyện buổi chiều, lúng túng ho khan hai tiếng: “Có chuyện gì thì mau nói, không có chuyện gì thì tôi cúp đây!”

“Tôi từ Melboirne xa xôi gọi điện thoại về dễ dàng như vậy sao? Đã vậy lại không được chào đón. . . “ Ngũ Việt hơn một giây oán thán.

“Có chuyện mau nói!” Nhan Bồi Nguyệt cũng không cảm kích, giọng nói lạnh lùng, còn để ý chuyện ngày đó Ngũ Việt ôm vợ mình đấy.

“Chị dâu có ở đó không, cho cô ấy nghe điện thoại đi.”

“Tôi đang ở bên ngoài, tìm cô ấy làm gì?” Anh càng thêm tức giận.

“Sao cậu lại có thể hẹp hòi như vậy chứ, chút chuyện mà cũng phải ăn giấm trong mấy tháng như vậy sao? Tôi tìm cô ấy là để hỏi thăm số điện thoại của mỹ nữ hôm đó, về phần cậu. . .yêu vợ như mạng cũng không cần trọng sắc khinh bạn như vậy chứ!!!”

Không biết đã chạm vào chỗ nào, Nhan Bồi Nguyệt quả quyết cúp điện thoại.

Gió thu mang theo khắc nghiệt cùng một chút thê lương, thổi nhẹ vào da thật thoải mái.

Bước chân Nhan Bồi Nguyệt ngày càng gấp gáp, anh cảm thấy vô cùng muốn trông thấy cô, cô chính là cô, không có một ai có thể so sánh với cô cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.