Khúc Giao Hưởng Quân Hôn

Chương 3



Hai người đều là phần tử trí thức, biết phân rõ phải trái, tất nhiên sẽ không vì hai người không có tình cảm mà ngày ngày náo loạn ầm ỹ, khiến hàng xóm chê cười.

Cho nên để duy trì hoà bình thế giới, đảm bảo cho cuộc sống bình yên, không ảnh hưởng lẫn nhau, hai người đề ra một loạt các quy định.

Bởi vì cô kén ăn nhưng lại không nấu cơm, nên trọng trách cầm muôi cao cả tất nhiên được giao cho Nhan Bồi Nguyệt.

Khi Dư Nhược Nhược còn đang thầm khen ngợi anh không có thói xấu của con cháu thế gia là “ con trai tránh xa nhà bếp”, anh đột nhiên lên tiếng: “ Anh chịu trách nhiệm nấu cơm, còn lại đều do em phụ trách.”

“ Tại sao? Cái này không công bằng, anh chỉ nấu cơm, còn em phải giặt quần áo, lau nhà, đổ rác, gấp quần áo……..” Thật là càng đếm càng thấy thua thiệt mà.

“ Có muốn hay không thì tuỳ em, em cũng có thể lựa chọn đến nhà ăn ăn.”

Biết rõ là thức ăn trong nhà ăn cô ăn không quen, mặc dù không giống như thời chiến tranh gian khổ phải gặm dây lưng nhai rễ cây, nhưng dù sao nhà ăn vẫn là nhà ăn.

Chuyện phân chia công việc cứ như vậy mà “vui vẻ” quyết định.

Đúng lúc Dư Nhược Nhược đối diện với trần nhà tưởng tượng trên đó là khuôn mặt của Nhan Bồi Nguyệt mà giương nanh múa vuốt đấm đá, cửa phòng bất thình lình bị Nhan Bồi Nguyệt gõ hai cái. Anh đang mặc quân trang mùa hè, cho dù là ở nhà, cũng bày ra tư thế đứng nghiêm tiêu chuẩn. Cả người dường như đắm chìm trong ánh sáng mặt trời. Dư Nhược Nhược đôi khi hoài nghi xương sống của bọn họ liệu có phải bị rỉ sét không, muốn khom lưng cũng không được……..

Vừa vào phòng đã nằm thẳng đơ trên giường, chưa kịp đóng cửa, giờ phút hành động của cô đang phá hư khí chất tiểu thư khuê các, khẳng định đã bị anh thu hết vào mắt rồi…………..( Quần chúng nhân dân: Dư Nhược Nhược cô mà có khí chất của tiểu thư khuê các thì chắc cũng giống như khí chất của thổ phỉ thôi = =)

Cô vừa âm thầm cảm thấy may mắn là mình không có nói gì cay độc, vừa sửa sang lại quần áo, đôi mắt cười có thần nhìn về phía anh: “ Sao anh lại về giờ này?”

Thật ra trong lòng vẫn đối với anh tay đấm chân đá, cho anh biết thế nào là chức vụ cao này, cho anh biết thế nào là chiếm tiện nghi của Xã Hội Chủ Nghĩa này……

“ Về nhìn xem trong nhà có bị ăn trộm không. Đúng rồi, em vừa kí nhận một phần chuyển phát phải không, để ở chỗ nào rồi hả?”

“ …….” Có cảnh vệ đặc biệt đứng canh gác, chung cư sẽ bị trộm đột nhập sao? Này, anh đang ám chỉ em là ăn trộm chắc?! Sắc mặt cô giận đến phát xanh.

“ Khoan đã, bưu kiện kia không phải là khăn lụa của em sao?” Cô hỏi ngược lại.

“ Em đại khái có thể mở ra để kiểm hàng mà.”

Nhắc đến kiểm hàng, Dư Nhược Nhược đột nhiên nhớ tới buổi sáng mới cùng Trữ Tĩnh lớn tiếng thảo luận xem người đàn ông trước mặt này đã bị bóc tem hay chưa…………

Bỗng dưng, gương mặt bị nhuộm một tia sáng khả nghi.

Trong mắt Nhan Bồi Nguyệt thoáng hiện lên ý cười, lặng lẽ ngắm gương mặt cô đang biến đổi như đèn giao thông. Đột nhiên cảm thấy, cô hình như cũng có nét đáng yêu.

Ánh mắt anh dịu dàng nhìn Dư Nhược Nhược, lại bị cô lý giải thành ánh mắt coi thường “anh cá là em không dám mở.”

Nhất thời khí huyết trên đầu bốc lên, nóng đến mất lý trí, ba chân bốn cẳng vọt tới trước bàn, không do dự xé lớp giấy bọc bưu kiện……..

Bên trong còn một lớp nữa?

Tiếp tục xé ra…….

Nhan Bồi Nguyệt ôm cánh tay bày ra bộ dáng xem náo nhiệt.

Bao bì bên ngoài có biểu tượng chứng thực ISO9001, chứng minh chất lượng hết sức vượt trội, Nhược Nhược vô cùng kinh ngạc, một chiếc khăn lụa giá chưa đến mười tám đồng, đâu nhất thiết phải dùng đến thủ đoạn lừa đảo cao cấp thế này…………

Rốt cục tìm đúng vị trí, cô dùng hết sức xé vỏ ra………..

“ Roạt” một tiếng, hai chiếc quần lót màu đen cũng theo đó mà rơi xuống, yên lặng nằm trên bàn chân trần trắng nõn của cô, hiện lên kiểu dáng cơ bản nhất………..

Mẹ nó, còn là đạn cơ đấy!

Đây là cảm thụ đầu tiên của cô.

Mẹ nó, hàng này thế nào lại làm nóng người như hộp quẹt thế?

Đây là cảm thụ thứ hai của cô.

………..

Dư Nhược Nhược cuối cùng cũng bị luộc chín, chạy như bay về phòng của mình, đóng cửa cái rầm, thuận tiện mắng một câu: “ Biến thái!”

Hình như xù lông rồi hả?

Nhan Bồi Nguyệt sờ mũi một cái, đem phòng khách dọn dẹp xong, liền đi gõ cửa phòng Nhược Nhược: “ Dư Nhược Nhược, tối nay anh phải ra ngoài làm nhiệm vụ, chắc khoảng bốn, năm ngày nữa mới về. Trong mấy ngày này, em ra ngoài ăn hoặc về nhà ông ngoại ăn cũng được, thẻ tín dụng anh để trên bàn đó.”

Bên trong giọng nữ ngoài mạnh trong yếu truyền ra: “ Không phiền anh giả vờ tốt bụng, em sẽ tự chăm sóc tốt cho mình.”

“ Vậy thì tốt, anh chỉ là không muốn lúc quay về trong phòng sẽ xuất hiện một con ma đói mà thôi.” Thanh âm anh lạnh lạnh, độ vang không lớn, nhưng từng chữ lại rõ ràng, rành mạch lọt vào tai Dư Nhược Nhược, khiến cô nghiến răng nghiến lợi một hồi.

Đáng ra Nhan Bồi Nguyệt đã lên đường, nhưng anh bớt chút thời gian quay về nhà, nhìn xem cô vợ mới cưới cả đêm không về đã về hay chưa, anh cũng nên vì an nguy của cô mà chịu trách nhiệm. Huống hồ anh còn là sĩ quan Giải Phóng Quân vì dân phục vụ, chú ý đến an toàn của nhân dân chính là trọng trách cao cả của anh.

Cứ như vậy cộng lại, anh đối với Dư Nhược Nhược chính là trách nhiệm hai bên rồi phải không?

Audi Q7 hiên ngang phóng ra khỏi khu chung cư, cảnh vệ gác cửa không khỏi nghi ngờ, nhìn vẻ mặt thượng tá nhẹ tựa cơn gió thế kia, không phải là chinh phục được cô dâu nhỏ nóng nảy rồi chứ?

Dư Nhược Nhược dựa người vào cửa phòng, mặt vẫn đỏ như cũ, nào có ai ngay cả quần lót cũng gửi qua bưu điện chứ?! Trong quân đội chẳng phải cũng phát sao?!

Thật quá là mất mặt.

Cứ như vậy lúng túng một hồi, một lúc sau cô chợt bừng tỉnh: “ Thật ra thì nhìn thấy quần lót của anh ta cũng chẳng phải chuyện gì lớn. Quan trọng là tự mình lại vội vàng bỏ chạy……Có khác gì chột dạ chứ? Giống như có tâm tư bất lương vậy….”

Cô lại lần nữa như muốn phát điên.

………….

Quan niệm về thời gian của người trong quân đội là cực mạnh, hơn nữa Nhan Bồi Nguyệt lại rất nghiêm khắc. Gần đến sáu giờ anh nhìn đồng hồ thông báo, mặt không biến sắc: “ Các tổ trưởng điểm danh, ai đến trễ, chạy bộ qua đó!”

Lúc này, binh sĩ cuối cùng thở hồng hộc chạy tới: “ Báo cáo.”

Nhan Bồi Nguyệt mặt lạnh, nhìn cũng không thèm nhìn một cái: “ Chạy bộ qua đó, lúc tôi đến muốn nhìn thấy cậu.”

Các binh lính khác chặc lưỡi, Nhan Bồi Nguyệt mới đến được mấy tháng, mà đã chiếm danh hiệu núi băng nổi tiếng trong quân khu. Bình thường anh không phải cấp trên trực thuộc của bọn họ nên không có cảm giác gì, bây giờ nhìn lại, quả thật xứng danh thiên hạ.

Từ đây đến trường đại học, nếu lái xe cũng phải mất một tiếng, muốn một người hai chân chạy nhanh hơn xe ô tô bốn bánh……..

Đây rõ ràng là chỉnh người mà, đụng phải họng súng của anh ta thật không phải chuyện tốt đẹp gì a………

Nhưng trong quân đội, mệnh lệnh bắt buộc phải thi hành, người nọ chỉ có thể nhận lệnh, liều mạng chạy về phía trước.

Chuyến này, Nhan Bồi Nguyệt có hai nhiệm vụ, một là đưa nhóm binh sĩ này đến trường đại học làm huấn luyện viên, thuận tiện đón người mới đến doanh trại huấn luyện khai mạc đại hội. Sau đó đến ven khu vực nội thành tham gia đại hội giáo dục đảng đoàn trong ba ngày.

Dư Nhược Nhược mấy ngày nay trừ việc ăn thức ăn bên ngoài có chút không quen, còn lại cũng không có gì bất tiện. Dù thế nào đi nữa, hai người bọn họ vì tính chất công việc khác nhau, trước sau như một chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều = =.

Giấy nhắn của anh nhắc dùng thẻ vẫn nằm trên khay trà thuỷ tinh trong phòng khách, cô tránh như tránh tà.

Không phải là cô không yêu tiền, mà là cô đối với suy nghĩ của mình rất rõ ràng. Một cuộc hôn nhân không có nền tảng là tình cảm, cũng giống như một cái cây không có rễ lớn, không thể chịu nổi bão táp mưa sa.

Có lúc gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, không dây dưa lẫn nhau, mới là biện pháp tốt nhất.

Ở chỗ cô còn một chiếc thẻ tín dụng nữa, bên trong đều là tiền mừng nhận được lúc kết hôn, cô vẫn không dùng đến, luôn cảm thấy đây không phải đồ của mình, cất cùng một chỗ với giấy hôn thú.

Lúc này, cô đột nhiên cảm thấy tò mò về số tiền trong hai chiếc thẻ này.

Tựa như khi còn bé tò mò tại sao cây điều lớn lên lại có bộ dáng như vậy, tò mò tại sao mây trên trời lại thay đổi hình dạng, tò mò tại sao tóc ông ngoại lại bạc trắng……

Tương tự sau này lớn lên, đối với cuộc sống riêng tư của các đại minh tinh cũng rất hiếu kì…...

Hào hứng ngồi trước máy vi tính mới nhớ tới, thế nhưng mình không biết mật mã?!

Cô đột nhiên cảm thấy mình và quỹ bảo hiểm của ngân hàng có tính chất tương đối giống nhau……….Chẳng qua là giúp người khác bảo quản mà thôi= =, thật là bi thống mà……

Trước khi anh rời đi để lại tấm thẻ này, còn luôn mồm nói không muốn để cô chết đói, quả nhiên là lòng dạ độc ác, cho một người gần chết khát một lon nước biển, loại chuyện thất đức này chắc cũng chỉ anh ta mới nghĩ ra được.

Dư Nhược Nhược một lần nữa không chút do dự đem trị giá nhân phẩm của anh ném xuống mười tám tầng địa ngục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.