Khúc Giao Hưởng Quân Hôn

Chương 9



Sau khi tan ca, Ninh Tĩnh gọi điện thoại hẹn ra ngoài ăn tối, lại gặp lúc Nhan Bồi Nguyệt đi họp

Cô cũng lười vào bếp nấu nướng.

“Đến đây để mình phỏng vấn xem cậu đã trải qua ngày cuối cùng với mẹ chồng như thế nào...” Ninh Tĩnh hả hê cười trộm.

Dư Nhược Nhược giơ tay trái lên, chiếc vòng ngọc phát sáng long lanh, không hề có chút tì vết nào, một màu xanh lá tinh khiết giống đầm nước xanh: “Thấy không? Đây là của mẹ chồng mình tặng, bà ấy còn thân hơn mẹ ruột của mình. Đoán chừng bà ấy bị tư thế vạn người mê của mình hấp dẫn”.

“.....” Ninh Tĩnh im lặng lắng nghe cô nói dối mà không chớp mắt.

Dư Nhược Nhược đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi: “Nếu như mà mình vì sự nghiệp, vì mơ ước mà lợi dụng một người tin tưởng mình, vậy sẽ như thế nào?”

“Chẳng như thế nào cả, chỉ là người đó sẽ không tin tưởng cậu nữa mà thôi. Nhưng cậu đột nhiên hỏi chuyện này làm gì?”

“Cuộc sống quá nhàm chán, thuận miệng hỏi một chút”.

“....”

“Cậu còn nhớ rõ thời điểm chúng ta học đại học không? Trong sân trường học ....” Dư Nhược Nhược mang vẻ mặt hoài niệm. “Năm đó phong cảnh đẹp, chính là lúc màu cam vàng xanh hòa nhau”.

“Hôm nay cậu làm sao mà cảm thán nhiều như vậy? Nói điểm chính”. Ninh Tĩnh say mê nhìn những chiếc móng tay mới sơn màu hồng cánh sen của mình....

“Gần nhà mình có vườn cây, bên trong toàn là cây ăn quả, rất phong phú, có quýt vàng, quýt mật, còn có các loại cam quýt khác... đầy màu cam và vàng rực rỡ, vừa nhìn đã làm cho người ta chảy cả nước miếng.” Cô nói với vẻ mặt say sưa ngon lành, giống như là đã được ăn trong miệng rồi.

“E hèm?” Ninh Tĩnh đang chơi điện thoại di động, đọc những bình luận mới về chuyên mục của Dư Nhược Nhược, nâng tách trà chanh lên nhấp một ngụm.

“Chúng ta đi hái trộm quýt đi” Dư Nhược Nhược hào hứng lớn mật đề nghị.

Ninh Tĩnh thiếu chút nữa liền phun trà ra ngoài “Dư Nhược Nhược... Cậu bao nhiêu tuổi rồi hả? Trộm quýt??? Chẳng lẽ nhà họ Nhan thiếu cậu tiền mua đồ ăn sao? Một cân mấy tệ đã no chết cậu”.

“Đây không phải vấn đề có tiền hay không có tiền... lúc trước khi chúng ta học đại học không phải cậu cũng kéo mình theo, rồi làm những chuyện như thế này sao? Vừa nguy hiểm, vừa kích thích, bảo vệ ở phía sau cầm đèn pin đuổi chúng ta vòng vo hơn nửa sân trường, sửng sốt mà không bắt được...”

“Đây là do mình có kĩ năng diễn tốt, còn hai cái chân cậu cứ run run rẩy rẩy, lôi cũng chẳng chạy được. Chỉ có thể ẩn trong đám bạn học ở bữa tiệc ngoài trời”.

“Sau đó bao quýt cũng được chia cho các bạn học cùng ăn còn gì.... ha ha ha, hai chúng ta khi ấy thì tốt rồi” Dư Nhược Nhược nhớ tới những tháng ngày thanh xuân kia, nụ cười chân thành trên môi lay động lòng người.

Ninh Tĩnh cũng bị xúc động: “Vậy thì phải hành động theo sự chỉ huy của mình, không cho vướng chân mình nữa.”

....................

Nửa đêm không người là thời cơ hái trộm tốt nhất....

Dư Nhược Nhược rón ra rón rén đến bên đường, cố ý hạ thấp giọng hỏi: “Mình đi giày đế bằng, khẳng định nhảy qua sẽ không có việc gì, nhưng cậu đi giày cao gót như thế này, có thể sao?”

Ninh Tĩnh dí trán cô một cái: “Nhóc con dám xem nhẹ mình!”

Hai người là bạn từ nhỏ đến lớn, Ninh Tĩnh xuất thân từ cô nhi viện. Khi còn bé hai người thường cùng nhau học quyền đạo, học đánh nhau, cũng chỉ thiếu điều cùng đến Võ Đang Thiếu Lâm học kiếm pháp thôi.

Chỉ là mỗi lần Dư Nhược Nhược đều bị đối thủ đả thương đến sưng mặt sưng mũi, sau khi Ninh Tĩnh giúp hả giận, hai người lại cùng nhau chỉ vào đôi mắt gấu mèo bị máu ứ đọng, 0_0 tập tễnh đi trong ánh hoàng hôn, bóng lưng kéo dài thật dài, có chút thê lương.

Chỉ là cũng may, tình bạn cũng là tình.

“Để mình cho cậu biết khí phách uy phong của lão nương năm đó không hề giảm tí nào”. Ninh Tĩnh bộc phát vẻ oai hùng cởi giày ra rồi ném lên phía trước. Tiếp đó lưu loát bật người một cái, nhẹ nhàng nhảy qua....

Mặc dù âm thanh rơi xuống đất nghe có chút kì quái ....

Dư Nhược Nhược làm nghề phóng viên nguy hiểm, đã sớm quen với việc lật lên bò xuống, dễ dàng bắt tay vào việc, coi leo tường như một trò đùa giỡn, mạnh mẽ lại nhẹ nhàng.

Rơi xuống đất lại trượt một cái, tiếng bọt nước rào rào vang lên.

Bay qua mới phát hiện bên trong là cái rãnh nước dùng để dẫn nước tưới.

Mông của hai người cùng ngồi ở trong nước, vừa đau vừa lạnh: “Là rãnh nước, tại sao cậu không nhắc nhở mình trước, đúng là lừa bịp mà...”

“Chuyện này…. cùng chung hoạn nạn mà.”

Hai người nhất thời cùng che miệng nở nụ cười, con ngươi dưới ánh trăng sáng lấp lánh tựa như những vì tinh tú trên bầu trời đêm.

“Cậu có cảm thấy xung quanh có mùi gì đó rất kì quái không?” Dư Nhược Nhược ngửi ngửi chung quanh hỏi.

Ninh Tĩnh đỡ cô từ từ đứng dậy, nhảy nhanh ra ngoài: “Nhanh, đây là nước thối”.

.......

Ninh Tĩnh chỉ bị ướt ví, không có việc gì lớn, may mà sau lưng Dư Nhược Nhược có túi vải buồm to, cứu vãn kịp thời, cũng không ướt bao nhiêu. Cô lấy chiếc đèn pin nhỏ ra: “Cây quýt ở đây không cao lắm, ban đêm gió lớn chính là cơ hội cho chị đây giương quyền giương cước... lại còn làm bà đây bị bẩn một bộ quần áo, không thu hồi vốn mình không cam lòng....” vừa nói vừa cười giống y như con chuột nhỏ

Hai người hiển nhiên đã có chút kinh nghiệm, cành cây đung đưa theo gió, nhìn thấy quả lớn một chút là mắt sáng lên, bất tri bất giác lấy bỏ vào túi. Bởi vì lá quýt có màu xanh thẫm, còn quả lại màu cam, nên ở dưới ánh trăng rất dễ phân biệt.

Rất nhanh Dư Nhược Nhược đã cảm thấy túi đeo lưng hơi nặng, liền lôi kéo Ninh Tĩnh tiến công sang phía bên phải nơi có những quả quýt mật vàng óng. Ninh Tĩnh nhỏ giọng nói: “Cậu đừng có thấy không đủ giống Tôn Ngộ Không hái trộm đào tiên, như thế này là được rồi”

“Nhưng quýt mật mới là quả mình thích nhất, nghe nói nơi này là khoa nông nghiệp, năm ngoái mới nghiên cứu ra giống này, bên ngoài không mua được đâu..”

“Được rồi, đi....”

Bởi vì quýt mật là cây ăn quả nhỏ thấp, hai người hái quả nhanh như mèo vồ chuột rồi vội vàng đi tiếp.

Dư Nhược Nhược vô cùng hài lòng, sự hùng dũng oai phong thường ngày bỗng trở lại, khí thế cao ngất giống như hổ.

Nhưng, có câu quá vui sẽ buồn. Ngay lúc đó cô lại không để ý phía dưới..... chân rơi xuống một cái hố to rồi....

Trong nháy mắt, chân đau đến thấu xương, theo bản năng cô hét to lên một tiếng, Ninh Tĩnh cũng không kịp che miệng của cô lại.

Nhanh như chớp, ánh đèn từ bốn phương tám hướng chiếu tới, hai người phụ nữ nửa người đều ướt đẫm liền không có chỗ ẩn núp, bị phơi bày hoàn toàn ra ánh sáng.

................

Nhan Bồi nguyệt từ trong phòng họp vội vã chạy tới thì nhìn thấy hai người đang ngồi trong phòng đăng ký, bộ dạng nhếch nhác, mái tóc y như cái chuồng gà. Dư Nhược Nhược cúi đầu tỏ vẻ nhận tội, còn Ninh Tĩnh ngược lại không thèm để ý chút nào, mắt híp lại giống như đang chợp mắt.

Dường như cảm nhận được khí thế từ hắn, Dư Nhược Nhược vừa ngẩng đầu, ánh sáng từ con ngươi khi nhìn thấy anh bỗng trở nên trong trẻo hơn, nó phát ra thứ ánh sáng chói lóa hơn cả kim cương . Này rõ ràng là nét mặt của một kẻ đã gây họa nhìn một người đến chùi đít =_=

Bên trong là đám cảnh vệ trong quân khu, nhìn thấy Nhan Bồi Nguyệt, cung kính đứng lên chào: “Chào sếp!”

Anh gật đầu một tiếng, nghiêm mặt hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”

Giọng nói như những con dao lạnh lẽo bắn tới. Ninh Tĩnh vừa cảm thán mình đi trộm quýt vừa tiếp tục hoa si, thật là cực phẩm, bộ đồ đồng phục trông thật hấp dẫn....

“Cũng không có gì, chị dâu tự dưng có ý muốn ăn quả, liền leo tường vào để hái trộm.... còn làm chân bị thương rồi”

“Thật ra thì những chuyện như vậy chỉ cần chị dâu mở miệng, muốn bao nhiêu quả mà không có...” Người lính kia bắt đầu nịnh hót.

Dư Nhược Nhược liếc nhìn binh sĩ kia một cái, trong lòng bắt đầu mang thù, nếu như vậy vì sao còn đưa họ đến đây ghi danh, là chuẩn bị hồ sơ lưu danh ngàn đời sao?

Khuôn mặt Nhan Bồi Nguyệt càng thêm tê cứng, để lại một câu: “Bồi thường gấp ba lần tổn thất, đem cô gái kia về nhà đi”. Rồi không nói gì thêm đi tới chỗ Dư Nhược Nhược.... khiêng lên vai....

Lực cánh tay anh mạnh kinh người, vác cô lên giống như là còn nhẹ hơn nhiều so với việc con kiến gánh gạo. Khi anh xốc cô lên bả vai, Dư Nhược Nhược hướng Ninh Tĩnh kêu lên: “Có thấy không con nhỏ chết tiệt kia, đây chính là chuyện cực phẩm mà cái người cậu suốt ngày kêu cực phẩm đấy...”

Ninh Tĩnh cùng mấy binh sĩ đang ngây người kia cảm thán: “Đúng là sếp có bộ dạng đẹp trai bức người y như Đồng Tôn Thụy năm đó nổ lô-cốt...”

Cảnh vệ trực trước cổng chung cư nhìn thấy Nhan Bồi Nguyệt miệng liền há hốc đến nỗi nửa ngày cũng không ngậm lại được, trên đường gặp phải các lãnh đạo trong quân khu thì anh cũng không thèm để ý đến ánh mắt cố kị của người ta, nên chào sếp thì chào, nên gật đầu thì gật đầu, vẻ mặt tự nhiên, giống như cái người mà anh đang vác trên vai, thật sự chỉ là một bao cát.....

Sau lưng hai người, các loại câu cảm thán sợ hãi cứ vang lên liên tiếp: “Đoàn trưởng Nhan đúng thật là chăm chỉ rèn luyện, đêm khuya mà còn có sức để hành quân....”

Cô buộc phải đón nhận những ánh mắt quái dị từ mọi nơi nhìn đến, mãi một lúc sau rốt cuộc cũng về đến nhà...

Anh đặt cô xuống ghế sofa, giọng nói lạnh như băng phát ra: “ngồi yên, đừng động”

Nói xong anh đến mở tủ lạnh lấy ra ít đá rồi cho vào một chiếc túi, mang chườm lên mắt cá chân bị đau của cô, một đợt lạnh lẽo từ mắt cá chân truyền đến, một lát sau sự đau đớn thấu xương cũng dần dần biến mất.

Vì rơi vào rãnh nước thối nên cơ thể cô phát ra một thứ mùi kì lạ, vốn là trên người đang cảm thấy ẩm ướt dinh dính cực kì khó chịu, nhưng giờ phút này cô lại không đến ý đến nó nữa mà ngồi ngẩn cả người. Cô cứ ngơ ngác nhìn tay anh nâng chân của cô lên, cẩn thận lau sạch sẽ bùn đất dính trên mặt cô, tiếp đó bàn tay anh chuyển đến túi đá đang được đặt lên chỗ bị thương, động tác dịu dàng mà chuyên chú...

Một lát sau, có lẽ là bị ánh mắt của cô nhìn quá chăm chú mà có chút sợ hãi, anh lấy túi đá sắp tan hết kia ra, còn ở chỗ mắt cá chân bị sưng đỏ hắn liền lấy chút rượu thuốc ra xoa bóp nhẹ nhàng.

Cô giật mình tỉnh lại, không để ý đến việc làm tốt bụng của anh, khoa trương kêu to lên: “Nhan Bồi Nguyệt, anh nhẹ một chút, em đau...”

Anh làm như không biết, lại tăng sức lực trên cách tay thêm một chút, khiến cô bắt đầu kêu khóc loạn cả lên.

Vết thương đã được xử lí ổn thỏa rồi, nhưng vẫn không thể thấm nước, mà cô cũng không thể cử động,....

Nhưng vấn đề là cô còn phải tắm, bây giờ đang là thời tiết mùa hè, hơn nữa giờ toàn thân cô đều bốc lên thứ mùi khó chịu: “Này, nước trong rãnh tại sao lại thối như vậy?” Cô cau mày hỏi, hơn nữa thời gian qua càng lâu mùi bốc lên lại càng nồng nặc.

Anh rốt cuộc liếc cô một cái: “Đó là nước rửa rau ở nhà ăn!”

“.....” Muốn cô khen ngợi bọn họ thật giỏi về việc tiết kiệm tài nguyên nước sao?!

“Em muốn đi tắm” Cô đã không nghĩ ra cách thì cứ ném củ khoai nóng bỏng tay này cho anh xử lí đi.

Anh nhíu đôi lông mày đen lại suy tư, sau đó lập tức có quyết định.

Chỉ trong chốc lát sau, một cô gái mặc bộ quân trang xuất hiện ở trong phòng khách, gương mặt Nhan Bồi Nguyệt trước sau đều mang vẻ lạnh lùng không thay đổi nói: “Tiểu Diệp, cô giúp cô ấy tắm, nhớ là chân của cô ấy không thể chạm vào nước”.

Tiểu Diệp là một cô gái thoạt nhìn còn rất trẻ, có lẽ đã bị ngoại hình của anh chinh phục rồi, khuôn mặt nở ra một nụ cười tươi, hai chân chụm lại thực hiện nghi lễ: “vâng, thưa sếp!”

Này này, phục vụ phu nhân thủ trưởng tắm là cái chuyện đáng hưng phấn như thế sao? Trong lòng Dư Nhược Nhươc thầm khinh thường....

Động tác của cô gái nhỏ này cực kì cẩn thận, một lát lại hỏi: “Phu nhân đoàn trưởng, có phải nước hơi lạnh không?”

“Phu nhân đoàn trưởng, cô còn muốn làm cái gì sao?”

“Phu nhân đoàn trưởng,....”

“Tiểu Diệp, chị họ Dư, em nhìn còn nhỏ tuổi hơn chị nên cứ gọi chị là chị Dư là được rồi” Dư Nhược Nhược rốt cuộc bị bốn chữ “phu nhân đoàn trưởng” giữ lại, tại sao lúc nào cũng bị gọi theo chức vụ của chồng chứ?!...

“vâng, phu nhân đoàn trưởng, chị có cần em đấm lưng cho không?”

“............không cần, lấy giúp chị cái áo ngủ tới đây đi”. Sự hăng hái khi tắm của cô đều đã bị đẩy đi hết rồi.

Sau khi Tiểu Diệp ra về, Dư Nhược Nhược liền ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, giống như hoàng thái hậu: “Binh sĩ của anh còn có phụ nữ ah?”

Vốn là chờ Tiểu Nhan Tử trả lời, nhưng cô chờ cả ngày cô mới phát hiện nét mặt Nhan Bồi Nguyệt đang đen như cái đít nồi...

Cô lập tức hạ giọng: “Em sai lầm rồi”.

“Em mắc lỗi ở chỗ nào hả?”

“Em không nên quá tham lam, nên nghe theo đề nghị của Ninh Tĩnh không đi lấy đám quýt mật chết tiệt kia, mà nên rút lui kịp thời ...., nếu biết sẽ bị bắt, thì em đã chẳng làm như vậy, em sẽ tình nguyện viết bản kiểm điểm”.

Nhan Bồi Nguyệt trong nháy mắt lửa giận ngút trời, nhưng cũng mau đem lý trí quay trở lại. Ai bảo cô không phải đám binh lính ngu ngốc dưới tay của anh chứ?!, nếu không anh đã bắt cô đi luyện tập hít đất làm hình phạt rồi, Nhưng cô lại không phải, bây giờ anh chỉ có thể không nói lời nào liền bế cô lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.