Khúc Hát Ru

Chương 60: Hoàn chính văn



Phòng làm việc Tâm · Gia càng ngày càng bận rộn, đã một tuần rồi Mạnh Nguyễn không gặp Thẩm Đoạt.

Hơn một năm nay, để tránh Thẩm Đoạt bị người ngoài dị nghị, ngoại trừ hôm khai trương ra thì Mạnh Nguyễn chưa bao giờ xuất hiện ở studio. Nói các khác, một số đồng nghiệp của Thẩm Đoạt không biết rằng anh đã có bạn gái.

Mỗi lần muốn hẹn anh đi ăn cơm hoặc chỉ đơn giản là gặp nhau, Thẩm Đoạt không phải đang bận bản thảo thì cũng đang họp tăng ca. Hai người luôn không khớp thời gian được với nhau.

Mạnh Nguyễn nghi ngờ đi tới, vừa mới bước vào cửa đã bị Tô Diệu Ngôn đẩy vào bên trong, sau đó cánh cửa đóng lại, Tô Diệu Ngôn khóa từ bên ngoài.

“Đau ——”

Cuối tuần, buổi chiều.

“Về studio rồi.” Phó Lam lắc đầu: “Người ta đã cố tình dành thời gian tới để gặp con, vậy mà con còn bày bộ mặt tức giận ra đó. Thằng bé có rất nhiều việc phải giải quyết, dự án thành phố sinh thái lần này của anh con đâu phải chuyện nhỏ đâu? Con phải mở lòng ra chứ.”

“Chỉ cần em có thể cho anh hôn em trước khi đi ngủ, tỉnh dậy có thể nhìn thấy em đầu tiên, anh liền cảm thấy mãn nguyện.” Anh lấy một hộp nhung nhỏ từ trong túi áo ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương: “Nhuyễn Nhuyễn, lấy anh nhé.”

Mạnh Nguyễn hẹn Tô Diệu Ngôn và Quý Linh Linh đi uống trà chiều.

“…”

Hai người họ yêu nhau từ năm 11, tình cảm cũng không hề suy giảm ở đại học nơi đất khách. Kết quả, tất cả đã tan vỡ vì chàng trai sau khi bước chân vào xã hội đã biến chất hoàn toàn.

Quý Linh Linh hiện đang thực tập tại một trường trung học, dạy môn Ngữ Văn, mỗi ngày đều “bận như chó”.

“Đôi khi tôi tự hỏi, liệu có phải tôi có một cái đầu dài hơn những người khác không!” Cô ấy thở ngắn than dài: “Cô gái cùng tôi đến trường đó báo danh còn chưa đầy một tháng đã yêu đương với một giáo viên trong tổ Toán. Thầy giáo đó ngày nào cũng đánh dấu điểm danh giúp cô ấy, còn chia sẻ rất nhiều kinh nghiệm làm việc nữa… Hạnh phúc.”

Trong nhà sáng bừng lên.

“Đôi khi tôi tự hỏi, liệu có phải tôi có một cái đầu dài hơn những người khác không!” Cô ấy thở ngắn than dài: “Cô gái cùng tôi đến trường đó báo danh còn chưa đầy một tháng đã yêu đương với một giáo viên trong tổ Toán. Thầy giáo đó ngày nào cũng đánh dấu điểm danh giúp cô ấy, còn chia sẻ rất nhiều kinh nghiệm làm việc nữa… Hạnh phúc.”

***

Tô Diệu Ngôn hút nước trái cây, cười ha ha.

Tô Diệu Ngôn thực sự không muốn làm công việc vặt này.

“Dì.” Thẩm Đoạt chào hỏi, nhưng đôi mắt vẫn luôn tìm kiếm Mạnh Nguyễn: “Nhuyễn Nhuyễn đâu rồi ạ?”

Quý Linh Linh hiện đang thực tập tại một trường trung học, dạy môn Ngữ Văn, mỗi ngày đều “bận như chó”.

“Cái loại cẩu lương này không phân biệt vào mùa nào hay dịp nào đâu.” Cô ấy nhìn Mạnh Nguyễn: “Sắp đến Giáng sinh rồi đó, tớ không nghĩ cậu còn không biết tin tức gì về Thẩm Đoạt. Lại còn lôi tớ ra làm lá chắn nữa!”

“Không phải anh tăng ca sao?” Mạnh Nguyễn lạnh giọng hỏi: “Mới có 7 rưỡi thôi.”

“Chắc chắn là Mạnh Nguyễn ghen.” Cao Hiên nói: “Cậu cũng thật là, cơm nào cũng có thể ăn được sao?”

Mạnh Nguyễn xoay người đi lên gác.

Mạnh Nguyễn bĩu môi, u sầu nói: “Anh ấy bận thật mà, đã lâu rồi chúng tớ không gặp nhau.”

Không phải chỉ là nấu cơm thôi sao, có gì khó!

Thẩm Đoạt ngẩn người.

“Hả?” Tô Diệu Ngôn nhướng mày: “Vị kia nhà cậu không phải là muốn giết người đấy chứ?”

Trong lòng Mạnh Nguyễn thầm nói ai bảo anh luôn bận rộn như vậy, rốt cuộc là ai lạnh nhạt với ai.

Quý Linh Linh cũng thở dài: “Cũng đã lâu rồi tôi không gặp Cao Hiên. Studio của bọn họ vừa nhận một dự án lớn, đang gấp rút đẩy nhanh tiến độ. 5 ngày trước, Cao Hiên khó khăn lắm mới ra ngoài ăn cơm với tôi, nhưng mà ăn chưa được một nửa đã bị gọi về rồi.”

Lúc này Mạnh Nguyễn mới gật đầu. Cô chợt nhớ ra điều gì đó, lại nói: “Vậy cái cô Tiêu Tiêu kia là như thế nào? Mỗi ngày anh đều ăn cơm hộp tình yêu của người ta sao!”

Tô Diệu Ngôn nghe vậy cũng không ngắt lời nữa, chỉ nói: “Bận như vậy sao, chẳng trách.”

Phó Lam đang ngồi đọc sách trong phòng khách, nhìn thấy con gái như đang dẫm trên phong hỏa luân mà đi lên gác, cũng không quay đầu lại, cuối cùng còn nghe thấy một tiếng “rầm” lúc đóng cửa!

“Nhưng không sao.” Quý Linh Linh khuấy khuấy ly cà phê: “Lát nữa tôi cũng sẽ theo qua đó. Bọn họ thật sự rất bận rộn, đến thực tập sinh còn bị bắt tăng ca nữa là. Chúng tôi đi lúc gần 11 giờ, học sinh kia cũng không định quay lại trường học.”

Mạnh Nguyễn chết lặng.

Trong khoảng thời gian này, Tô Diệu Ngôn nhìn vào điện thoại không biết bao nhiêu lần, làm Mạnh Nguyễn nghĩ không biết lần hẹn này là muốn làm gì nữa?

Tô Diệu Ngôn buồn bực nói: “Cái gì mà không quay lại trường học cơ? Tâm · Gia đâu có cần học sinh đâu, chỉ là làm việc lấy kinh nghiệm thôi mà?”

Hai ngày sau, Thẩm Đoạt đến trụ sở chính của Minh Huy để tổ chức họp.

“Vào lần sinh nhật thứ 18 của em…” Giọng cô đặc biệt run rẩy: “Anh cũng vẽ một bức giống hệt sao?”

“Thật sự không còn cách nào khác.” Nói xong, Quý Linh Linh lấy điện thoại ra: “Cô nữ sinh này tên là Tiêu Tiêu. Tôi thấy ngày nào cô bé này cũng đăng trên trang cá nhân là tự mình xuống bếp nấu ăn, sau đó còn đặt vào hộp thủy tinh, rất có ý tứ.”

Nhưng không còn cách nào khác, đã đâm leo thì phải theo lao thôi.

“Trình độ của con có thể so được với Tiểu Đoạt sao?” Phó Lam nói: “Mấy bức tranh trước đây hỏi con, không phải cái nào cũng phí tiền của mẹ sao? Nhưng những bức tranh mà Tiểu Đoạt chọn…”

Xem như anh lợi hại!

Tô Diệu Ngôn đang định nhìn vào điện thoại, kết quả lại bị Mạnh Nguyễn giật mất.

Mạnh Nguyễn tức đến đau não, còn cố tình hỏi một câu: “Vậy anh uống cái gì?”

5 năm tình cảm còn có thể từ bỏ vì bước vào xã hội, lý do là vì không còn tình cảm mãnh liệt như trước nữa. Rồi một ngày nào đó, có phải tình cảm của cô và Thẩm Đoạt cũng sẽ tiêu tan như vậy không?

“Hù chết tớ! Cậu làm gì vậy…” Cô ấy thấy biểu cảm trên mặt Mạnh Nguyễn không được tốt, liền hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Phó Lam há hốc mồm không biết nên nói gì. Lúc này, người giúp việc đi tới báo: “Anh Thẩm tới ạ.”

“Em nói gì vậy?” Thẩm Đoạt nhíu mày.

Mạnh Nguyễn hỏi: “Thẩm Đoạt đâu rồi ạ?”

Mạnh Nguyễn nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, lắc đầu nói: “Không có gì.”

Cô đờ đẫn đi đến bên cạnh cây dương cầm, trên cây đàn có một bức trang —— Là bức tranh phác họa cầu Nguyệt Giang.

***

“Nhuyễn Nhuyễn.”

“Cô Mạnh, xin chào.” Tiêu Tiêu mỉm cười rạng rỡ, tràn đầy sức sống: “Xin hỏi cô có thích phong cách nào không? Hay là để tôi giới thiệu với cô trước một chút nhé.”

Mạnh Nguyễn trở về biệt thự nhà họ Mạnh.

Sau khi mua đồ trong siêu thị, Mạnh Nguyễn lái xe về căn hộ của Thẩm Đoạt để cất đồ.

Mạnh Nguyễn lao từ trên tầng xuống, Phó Lam đang ăn yến sào.

Cuối tuần, buổi chiều.

Chỉ bằng một chiêu Cửu âm bạch cốt trảo (*) đập nát quả trứng gà, Mạnh Nguyễn điên cuồng dùng N tờ giấy để lau sạch.

Không đợi Mạnh Nguyễn nói hết câu, toàn thân Tiêu Tiêu giống như được tiêm “máu gà”, ánh mắt cũng thay đổi hoàn toàn.

Chỉ bằng một chiêu Cửu âm bạch cốt trảo (*) đập nát quả trứng gà, Mạnh Nguyễn điên cuồng dùng N tờ giấy để lau sạch.

Chẳng phải cuối cùng tình yêu cũng sẽ trở thành tình thân sao? Hay còn thứ tình yêu nào khác mới được gọi là tình cảm mãnh liệt?Mạnh Nguyễn quay lưng lại, hậm hực nói: “Nào dám làm phiền tới anh? Người xưa đã có câu, đừng chỉ biết ăn trực. Giống như em, chỉ biết ỷ lại vào người khác nấu ăn, sớm muộn cũng sẽ bị ghét bỏ. Tốt hơn hết là tự mình lo cơm no gạo ấm.”(*) Cửu âm bạch cốt trảo: Cửu âm bạch cốt trảo là một trong nhiều môn võ công được ghi lại trong bộ sách Cửu âm chân kinh, bộ võ công tối thượng trong bộ tiểu thuyết võ hiệp Xạ điêu tam bộ khúc của nhà văn Kim Dung.

Mạnh Nguyễn đi theo cô ấy vào trong sân. Trong sân có một chiếc xích đu bằng sắt màu trắng, trên chiếc xích đu được quấn những dải hoa sơn chi. Đối diện xích đu có một đài phun nước thiên thần nhỏ phiên bản mini, xung quanh là cỏ cây hoa lá.

Tít tít!

Tự mình xuống bếp nấu ăn… Hộp thủy tinh… Nữ sinh…

Đầu óc Mạnh Nguyễn lơ lửng giống như là đang mơ, cô mơ màng đi tới cầu thang lên tầng hai.

Mấy ngày trước, Mạnh Nguyễn lo lắng rằng Thẩm Đoạt không ăn cơm đúng giờ nên đã gửi lời mời gọi video cho anh.

Có nhà ăn nào dùng hộp thủy tinh đâu hả!

Đột nhiên có tiếng mở cửa.

Quý Linh Linh cũng thở dài: “Cũng đã lâu rồi tôi không gặp Cao Hiên. Studio của bọn họ vừa nhận một dự án lớn, đang gấp rút đẩy nhanh tiến độ. 5 ngày trước, Cao Hiên khó khăn lắm mới ra ngoài ăn cơm với tôi, nhưng mà ăn chưa được một nửa đã bị gọi về rồi.”

Anh đang ăn, hơn nữa đồ ăn còn rất phong phú.

Còn còn tưởng rằng anh mới chỉ thích cô từ lúc ở Tịch Giang chứ…

“Món gì vậy? Hộp thủy tinh nhìn rất đẹp.” Mạnh Nguyễn hỏi.

“Bức tranh này vốn là món quà sinh nhật lần thứ 18 mà anh dành cho em.” Anh nói: “Nhưng khi đó, anh không có đủ can đảm để thổ lộ với em. Bức tranh này là anh đã vẽ lại một lần nữa, hy vọng em sẽ không chê nó.”

Mạnh Nguyễn kiềm chế nụ cười đắc ý trên môi, cô xoay đầu lại, ra vẻ lạnh lùng: “Chuyện gì?”

Thẩm Đoạt nhìn quanh rồi trả lời: “Ở nhà ăn.”

—— “Trong phòng khách sẽ có một cái lò sưởi, là loại lò sưởi áp tường, mùa đông có thể đốt lửa được. Trước lò sưởi sẽ đặt một tấm thảm lụa tròn màu be, trên đó đặt một chiếc ghế sofa hai người…”

Mạnh Nguyễn lúc đó cũng không để ý, hiện tại lại như đang phá án.

Còn nói nhà ăn sao?

(*) Cửu âm bạch cốt trảo: Cửu âm bạch cốt trảo là một trong nhiều môn võ công được ghi lại trong bộ sách Cửu âm chân kinh, bộ võ công tối thượng trong bộ tiểu thuyết võ hiệp Xạ điêu tam bộ khúc của nhà văn Kim Dung.

Nhà ăn nào có tâm dùng cái hộp thủy tinh đẹp như vậy chứ!

Mạnh Nguyễn càng nghĩ lại càng tức giận, hai tay kì sàn nhà như sắp phá hỏng nó đến nơi.

Phó Lam mỉm cười, kéo Thẩm Đoạt vào bàn ăn, quan tâm nói: “Cháu ăn cơm chưa? Ăn tạm chút đồ ăn trước đi. Đứa nhỏ này giờ chỉ biết công việc thôi, cơ thể suy sụp thì biết làm sao? Nào, canh tối nay nấu ngon lắm.”

Tít tít!

“Ừ.” Tô Diệu Ngôn gật đầu: “Nhưng cũng không hẳn. Nếu như không sợ theo đuổi thì chắc chắn phải từ chối rồi.”

Mạnh Nguyễn mở to mắt, người con trai lập tức hiểu được, lưu loát đeo nhẫn vào ngón áp út của cô —— Vừa khít.

Đột nhiên có tiếng mở cửa.

Tiêu Tiêu sửng sốt, vội hỏi: “Cô muốn đi vệ sinh sao? Đi thẳng rồi rẽ trái, ở phòng thứ hai.”

Nụ hôn nồng nhiệt đã nuốt lấy lời nói kế tiếp.

“Sao vậy chứ…” Phó Lam lẩm bẩm.

Thẩm Đoạt sửng sốt mấy giây khi nhìn thấy đôi giày của cô.

Một ngày?

Anh vô thức ngửi ngửi mùi trên người mình, ngước mắt lên liền nhìn thấy cô một tay cầm đống giấy, một tay cầm bó rau cần lớn, ánh mắt sắc bén.

Lúc mới nhặt bức vẽ này lên, cô chỉ là bị thu hút bởi vẻ đẹp của nó; Sau đó, cô bởi vì bức vẽ này mà đến Tịch Giang, gặp lại Thẩm Đoạt; Sau đó, cô đã cẩn thận cất giấu bức vẽ này đi. Bởi vì trong lòng cô, bức tranh này chính là sợi tơ hồng đã gắn kết duyên phận giữa cô và Thẩm Đoạt.

Mạnh Nguyễn cười chế nhạo: “Tăng ca mà còn phải thay quần áo sao? Studio của anh cũng cá tính thật.”

“Không phải anh tăng ca sao?” Mạnh Nguyễn lạnh giọng hỏi: “Mới có 7 rưỡi thôi.”

Thẩm Đoạt nhìn đồng hồ, nghĩ ngợi rồi nói: “Hai ngày nữa chúng ta cùng đi ăn tối được không? Gần đây không phải có bộ phim em luôn muốn xem sao? Chúng ta đi xem.”

Thẩm Đoạt mím môi dưới, trả lời: “Thay quần áo xong sẽ đi.”

Phó Lam thầm nghĩ đứa nhỏ này cũng thật bướng bỉnh, con gái do chính bà sinh ra đương nhiên là bà biết rõ, càng nổi giận càng không thể dỗ dành được, nếu không sẽ càng thêm tức giận.

Mạnh Nguyễn cười chế nhạo: “Tăng ca mà còn phải thay quần áo sao? Studio của anh cũng cá tính thật.”

Thẩm Đoạt rũ mắt cầm lấy đồ trong tay cô, khô khốc đổi sang chủ đề khác: “Em đi siêu thị sao? Lần sau đừng tự đi, anh…”

Lần này, nếu không phải Phó Doanh Xuyên vẫn luôn thuyết phục anh phải bình tĩnh, dù gì anh cũng đã sắp xếp đồ đạc trong nhà xong xuôi hết cả rồi. May mà kết quả bây giờ lại mỹ mãn như vậy.

Khó hiểu càng thêm khó hiểu.

“Ngài Thẩm bận rộn như vậy làm gì có thời gian đi cùng chứ?” Mạnh Nguyễn cười ngây ngô: “Anh phải tăng ca nữa đúng không? Em về trước đây, anh có bận thì cũng đừng muộn quá.”

Cô cầm chiếc túi trên ghế sofa lên rời đi, trong lòng nhẩm đếm số xem bao giây nữa thì đầu gỗ ngốc đáng chết này sẽ giữ mình lại. Nhưng sau khi thay giày, cô vẫn không nghe thấy động tĩnh nào.

Anh định cầu hôn mấy lần vậy?

40 phút sau.

Ngay khi cô đã bước đến bờ vực của cơn thịnh nộ, rốt cuộc cũng nghe thấy một tiếng —— “Nhuyễn Nhuyễn.”

Xe dừng lại ở một góc yên tĩnh của khu biệt thự.

Mạnh Nguyễn kiềm chế nụ cười đắc ý trên môi, cô xoay đầu lại, ra vẻ lạnh lùng: “Chuyện gì?”

“Nhuyễn Nhuyễn.” Người con trai ngây ngốc nâng hộp nhẫn lên: “Được không?”

Mạnh Nguyễn tức giận chính là chuyện này!

Người con trai cho một chai sữa chua vị đào vàng vào trong túi cô, dặn dò: “Lái xe cẩn thận, về nhà thì gửi Wechat cho anh.”

Mạnh Nguyễn mỉm cười lại, nói: “Tôi nghe nói giám đốc thiết kế của các cô có thể kiểm soát được bất kỳ phong cách nào. Vậy chỗ các cô có thể…”

“…”

“‘Bà dì’ nhà cậu sắp đến à?” Tô Diệu Ngôn nói: “Phẩm chất của vị kia nhà cậu như thế nào, cậu còn không biết sao? Cậu ta không công khai ở studio là mình có bạn gái, chắc chắn sẽ có người quan tâm tới.”

Thẩm Đoạt lại gật đầu.

Xem như anh lợi hại!

Phó Lam nhớ ra chuyện gì đó, liền nói: “Kết quả đánh giá của bức tranh ‘Thiếu nữ bên sông’ mà mẹ nhìn trúng khá hơn so với những gì mẹ nghĩ lúc đầu, cũng không biết có nên mua không? Cuối tuần con gọi Tiểu Đoạt về nhà ăn cơm, mẹ hỏi ý kiến cậu ấy một chút. Cậu ấy nói mua thì mua luôn.”

***

Thẩm Đoạt mím môi dưới, trả lời: “Thay quần áo xong sẽ đi.”

Nhưng sau khi than thở một hồi, cô vẫn duỗi tay trái ra, nói nhỏ: “Em đồng ý.”

Hai ngày sau, Thẩm Đoạt đến trụ sở chính của Minh Huy để tổ chức họp.

Tô Diệu Ngôn đi ở phía trước đẩy cửa gỗ ra.

Mạnh Nguyễn tính chuẩn thời gian mà tới phòng làm việc Tâm · Gia.

Thẩm Đoạt nhìn quanh rồi trả lời: “Ở nhà ăn.”

“Hả?” Tô Diệu Ngôn nhướng mày: “Vị kia nhà cậu không phải là muốn giết người đấy chứ?”

Hơn một năm nay, để tránh Thẩm Đoạt bị người ngoài dị nghị, ngoại trừ hôm khai trương ra thì Mạnh Nguyễn chưa bao giờ xuất hiện ở studio. Nói các khác, một số đồng nghiệp của Thẩm Đoạt không biết rằng anh đã có bạn gái.

Mấy ngày trước, Mạnh Nguyễn lo lắng rằng Thẩm Đoạt không ăn cơm đúng giờ nên đã gửi lời mời gọi video cho anh.

Mạnh Nguyễn giả vờ đến để hỏi tư vấn thiết kế nhà ở.

Mạnh Nguyễn nhào tới ôm lấy anh!

Studio thực sự rất bận, bởi vì quá bận rộn, cho nên thực tập sinh Tiêu Tiêu đã được giao nhiệm vụ tiếp đón cô.

Xong việc, Mạnh Nguyễn mệt mỏi nép vào vòng tay anh.

“Cô Mạnh, xin chào.” Tiêu Tiêu mỉm cười rạng rỡ, tràn đầy sức sống: “Xin hỏi cô có thích phong cách nào không? Hay là để tôi giới thiệu với cô trước một chút nhé.”

Nhưng vòng đi vòng lại một hồi, hóa ra tất cả mọi thứ đã được định sẵn —— Anh chính là chân mệnh thiên tử của cô.

Mạnh Nguyễn mỉm cười lại, nói: “Tôi nghe nói giám đốc thiết kế của các cô có thể kiểm soát được bất kỳ phong cách nào. Vậy chỗ các cô có thể…”

“Thẩm tổng của chúng tôi siêu cấp lợi hại!”

Trong lòng Mạnh Nguyễn thở dài vô hạn.

Không đợi Mạnh Nguyễn nói hết câu, toàn thân Tiêu Tiêu giống như được tiêm “máu gà”, ánh mắt cũng thay đổi hoàn toàn.

“Thẩm tổng của chúng tôi là một nhà thiết kế thiên tài, anh ấy đã giành được rất nhiều giải thưởng khác nhau!” Tiêu Tiêu nói: “Ngoài thiết kế nội thất ra, anh ấy còn giỏi về thiết kế kiến trúc nữa. Nhưng không hiểu tại sao anh ấy lại không chọn thiết kế kiến trúc. Có lẽ vì quá mệt chăng? Nhưng không sao, anh ấy cũng rất giỏi trong việc thiết kế nội thất!”

Cao Hiên nói không nên lời, sau đó lại nghe thấy anh bổ sung: “Mùi vị chẳng ra gì.”

Tô Diệu Ngôn đang định nhìn vào điện thoại, kết quả lại bị Mạnh Nguyễn giật mất.

Mạnh Nguyễn cố gắng hết sức để quản lý sắc mặt mình: “Xem ra Thẩm tổng của các cô rất lợi hại, khiến các cô rất ngưỡng mộ.”

“Nhuyễn Nhuyễn, cậu đừng tự hù dọa chính mình như vậy.” Tô Diệu Ngôn an ủi: “Tình cảm của Thẩm Đoạt dành cho cậu như thế nào không phải cậu là người rõ nhất sao?”

Mạnh Nguyễn thầm nghĩ cơm hộp tình yêu người khác làm cho anh hạnh phúc như vậy, anh còn mặt mũi nào mà hỏi cô chứ?

Tiêu Tiêu đỏ mặt, ngượng ngùng vặn vẹo ngón tay, nói: “Cũng không còn cách nào khác, ai bảo Thẩm tổng ưu tú như vậy. Không những đẹp trai, lại còn có năng lực làm việc…”

“Có cần nhất thiết phải vậy không?” Tô Diệu Ngôn nói: “Cũng đã một tuần rồi, cậu sao vậy? Cậu ta cũng đâu làm gì có lỗi với cậu đâu, cậu phải căng như dây đàn như vậy làm gì?”

Mạnh Nguyễn đứng bật dậy.

“Cái loại cẩu lương này không phân biệt vào mùa nào hay dịp nào đâu.” Cô ấy nhìn Mạnh Nguyễn: “Sắp đến Giáng sinh rồi đó, tớ không nghĩ cậu còn không biết tin tức gì về Thẩm Đoạt. Lại còn lôi tớ ra làm lá chắn nữa!”

Mạnh Nguyễn cắn môi chạy lên tầng.

Tiêu Tiêu sửng sốt, vội hỏi: “Cô muốn đi vệ sinh sao? Đi thẳng rồi rẽ trái, ở phòng thứ hai.”

***

Mạnh Nguyễn trở về biệt thự nhà họ Mạnh.

Một bức là khi cô đang đợi xe buýt ở nhà ga, lúc đó trời có tuyết rơi, cô giơ tay lên hứng tuyết; Một bức là cô đang ngồi bên cửa sổ làm bài tập, những cánh hoa hải đường ở bên ngoài cửa sổ bay tới, dừng ở trên vai cô; Còn một bức khác là cô đang tập ép chân ở trong phòng tập múa, ánh chiều tà bao trùm khắp cơ thể cô… Những bức tranh này gần như bao quát toàn bộ những tháng năm cấp 3 của cô.

Phòng làm việc Tâm · Gia càng ngày càng bận rộn, đã một tuần rồi Mạnh Nguyễn không gặp Thẩm Đoạt.

Phó Lam đang ngồi đọc sách trong phòng khách, nhìn thấy con gái như đang dẫm trên phong hỏa luân mà đi lên gác, cũng không quay đầu lại, cuối cùng còn nghe thấy một tiếng “rầm” lúc đóng cửa!

“Sao vậy chứ…” Phó Lam lẩm bẩm.

Cô gái đó đau lòng khóc lóc với Mạnh Nguyễn cả một đêm.

Buổi tối, hai mẹ con cùng nhau ăn cơm.

Mạnh Nguyễn lần này cắn răng không chịu cúi đầu, cô muốn xem đầu gỗ ngốc có thể chống cự bao lâu.

Phó Lam nhớ ra chuyện gì đó, liền nói: “Kết quả đánh giá của bức tranh ‘Thiếu nữ bên sông’ mà mẹ nhìn trúng khá hơn so với những gì mẹ nghĩ lúc đầu, cũng không biết có nên mua không? Cuối tuần con gọi Tiểu Đoạt về nhà ăn cơm, mẹ hỏi ý kiến cậu ấy một chút. Cậu ấy nói mua thì mua luôn.”

Mỗi lần muốn hẹn anh đi ăn cơm hoặc chỉ đơn giản là gặp nhau, Thẩm Đoạt không phải đang bận bản thảo thì cũng đang họp tăng ca. Hai người luôn không khớp thời gian được với nhau.

Một lời nói rất bình thường, nhưng vào tai Mạnh Nguyễn lại đặc biệt chói tai.

Cách đây một thời gian, cô nghe được một tin: Một đàn em khóa dưới vừa mới chia tay bạn trai yêu nhau 5 năm.

Cạch!

Ngay khi Tô Diệu Ngôn định nói gì đó, thì “chỉ thị” cuối cùng cũng tới.

Mạnh Nguyễn đặt đũa xuống, tức giận nói: “Mẹ, rốt cuộc con là con gái mẹ hay anh ấy là con trai mẹ vậy? Con cũng có thể đánh giá bức tranh mà, tại sao mẹ lại không hỏi con? Bây giờ cái gì cũng hỏi anh ấy!”

Khó hiểu.

Cao Hiên liền hiểu, cái tên thẳng nam cô độc này vốn không để tâm tới!

“Trình độ của con có thể so được với Tiểu Đoạt sao?” Phó Lam nói: “Mấy bức tranh trước đây hỏi con, không phải cái nào cũng phí tiền của mẹ sao? Nhưng những bức tranh mà Tiểu Đoạt chọn…”

Mạnh Nguyễn bĩu môi, u sầu nói: “Anh ấy bận thật mà, đã lâu rồi chúng tớ không gặp nhau.”

Mạnh Nguyễn ngẩn người, khi cô quay đầu lại, nước mắt cũng đã rơi xuống.

Mạnh Nguyễn tức khắc nổi trận lôi đình, đứng lên hét lớn: “Mẹ đang ghét bỏ con sao? Con là đứa con mẹ đích thân sinh ra đó!”

“Anh cũng đã tham khảo ý kiến của một số đồng nghiệp trong bộ phận nhân sự rồi.” Thẩm Đoạt giải thích: “Sau khi hết hợp đồng, cô thực tập sinh đó sẽ rời đi. Anh đảm bảo sau này sẽ không bao giờ ăn bất cứ thứ gì trong hộp thủy tinh nữa, cũng không uống cà phê trong lúc họp nữa.”

Gọi điện cho Đại Tráng, nói hết sự việc.

Khó hiểu càng thêm khó hiểu.

***

Phó Lam há hốc mồm không biết nên nói gì. Lúc này, người giúp việc đi tới báo: “Anh Thẩm tới ạ.”

“Tiểu Đoạt sao?” Phó Lam quan sát bộ dạng tức giận của con gái: “Mau mau, mời người ta vào đi.”

Mạnh Nguyễn xoay người đi lên gác.

Tô Diệu Ngôn hút nước trái cây, cười ha ha.

Thẩm Đoạt nghe Cao Hiên nói sáng nay Mạnh Nguyễn có tới phòng làm việc, lúc rời đi không mấy vui vẻ. Anh bận rộn công việc xong liền chạy thẳng tới đây.

Mạnh Nguyễn đặt tay lên vị trí trái tim đang đập loạn, hỏi từng câu từng chữ: “Anh, anh đã vứt, bản gốc ở đâu rồi?”

“Dì.” Thẩm Đoạt chào hỏi, nhưng đôi mắt vẫn luôn tìm kiếm Mạnh Nguyễn: “Nhuyễn Nhuyễn đâu rồi ạ?”

Hai người dùng bữa.

Phó Lam mỉm cười, kéo Thẩm Đoạt vào bàn ăn, quan tâm nói: “Cháu ăn cơm chưa? Ăn tạm chút đồ ăn trước đi. Đứa nhỏ này giờ chỉ biết công việc thôi, cơ thể suy sụp thì biết làm sao? Nào, canh tối nay nấu ngon lắm.”

Thẩm Đoạt cảm ơn lời mời của bà, nhưng anh vẫn muốn đi tìm Mạnh Nguyễn trước.

Phó Lam thầm nghĩ đứa nhỏ này cũng thật bướng bỉnh, con gái do chính bà sinh ra đương nhiên là bà biết rõ, càng nổi giận càng không thể dỗ dành được, nếu không sẽ càng thêm tức giận.

“…”

Mạnh Nguyễn cũng ôm lấy anh, nhẹ giọng nói: “Trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn tới đây trang trí nhà của chúng ta sao?”

Nhưng không còn cách nào khác, đã đâm leo thì phải theo lao thôi.

Thẩm Đoạt vào phòng, Mạnh Nguyễn ngồi trên bục trước cửa sổ, đọc cuốn sách —— “Ngày mai bạn sẽ trở thành bậc thầy Michenlin”

“Đây không phải khu biệt thự mà Minh Huy xây trước đây sao?” Mạnh Nguyễn ngồi trong xe, hỏi: “Cậu đưa tớ tới đây làm gì?”

Mạnh Nguyễn không có tâm trạng, nhưng lại không thể chịu nổi khi Tô Diệu Ngôn cứ quấn lấy cô như bạch tuộc thế này.

“Em muốn ăn gì?” Thẩm Đoạt hỏi: “Anh sẽ nấu cho em.”

Thẩm Đoạt dùng tay lau nước mắt cho cô, sau đó quỳ một gối xuống.

Đẩy cửa vào.

Mạnh Nguyễn quay lưng lại, hậm hực nói: “Nào dám làm phiền tới anh? Người xưa đã có câu, đừng chỉ biết ăn trực. Giống như em, chỉ biết ỷ lại vào người khác nấu ăn, sớm muộn cũng sẽ bị ghét bỏ. Tốt hơn hết là tự mình lo cơm no gạo ấm.”

Tô Diệu Ngôn buồn bực nói: “Cái gì mà không quay lại trường học cơ? Tâm · Gia đâu có cần học sinh đâu, chỉ là làm việc lấy kinh nghiệm thôi mà?”

“Em nói gì vậy?” Thẩm Đoạt nhíu mày.

Mạnh Nguyễn giả vờ đến để hỏi tư vấn thiết kế nhà ở.

Mạnh Nguyễn thầm nghĩ cơm hộp tình yêu người khác làm cho anh hạnh phúc như vậy, anh còn mặt mũi nào mà hỏi cô chứ?

Rốt cuộc tại sao một nữ thần hoàn hảo không chỗ chê lại có thể nhìn trúng tên ngốc này vậy…

“Mới cầu hôn mà đã vậy rồi, anh không thể lãng mạn hơn được sao?” Cô phàn nàn: “Anh thực sự không có chút tế bào lãng mạn nào cả.”

Không phải chỉ là nấu cơm thôi sao, có gì khó!

“Nhuyễn Nhuyễn.” Anh không ngừng siết chặt eo cô: “Em đã lạnh nhạt gần nửa tháng nay với anh rồi đó.”

Thẩm Đoạt nhìn đồng hồ, nghĩ ngợi rồi nói: “Hai ngày nữa chúng ta cùng đi ăn tối được không? Gần đây không phải có bộ phim em luôn muốn xem sao? Chúng ta đi xem.”

Cô cầm chiếc túi trên ghế sofa lên rời đi, trong lòng nhẩm đếm số xem bao giây nữa thì đầu gỗ ngốc đáng chết này sẽ giữ mình lại. Nhưng sau khi thay giày, cô vẫn không nghe thấy động tĩnh nào.

Thẩm Đoạt rũ mắt, thấp giọng nói: “Anh đã ném nó đi ở khách sạn nơi em tổ chức sinh nhật lần thứ 18. Lúc đó anh tự biết xấu hổ, anh đã tiện tay ném nó ở hành lang…”

“Không ăn!” Mạnh Nguyễn cứng ngắc nói: “Không xem!”

Mạnh Nguyễn cố gắng hết sức để quản lý sắc mặt mình: “Xem ra Thẩm tổng của các cô rất lợi hại, khiến các cô rất ngưỡng mộ.”

“…”

Mạnh Nguyễn ném quyển sách xuống rồi đi vào phòng tắm, hoàn toàn mặc kệ đầu gỗ ngốc.

Ngày hôm đó sau khi Mạnh Nguyễn rời khỏi phòng làm việc, Cao Hiên đã nói chuyện với Thẩm Đoạt trước, trong lúc nói không thể không nhắc đến Tiêu Tiêu.

Một giờ Thẩm Đoạt đã không chịu nổi rồi.

Gần 10 phút sau.

Tiếng gõ cửa mà cô mong đợi hoặc là lời làm hòa trước sau cũng không có. Mạnh Nguyễn bồn chồn, lặng lẽ mở cửa ra một chút, nhìn ra ngoài.

Không có ai cả!

Mạnh Nguyễn lao từ trên tầng xuống, Phó Lam đang ăn yến sào.

“Lại làm sao vậy?” Phó Lam nhíu mày: “Con hôm nay lúc thì điên khùng lúc thì lại hét rống lên, quy củ đâu hết rồi?”

Mạnh Nguyễn hỏi: “Thẩm Đoạt đâu rồi ạ?”

Chỉ là nội dung nói chuyện quá bình thường, đại loại như “Ăn cơm chưa”, “Về nhà chưa”, “Đã nghỉ ngơi chưa”, giống như để đối phó vậy.

***

Sao anh có thể nhẫn nhịn lâu như vậy? Có thể giấu lâu được như vậy chứ?

“Về studio rồi.” Phó Lam lắc đầu: “Người ta đã cố tình dành thời gian tới để gặp con, vậy mà con còn bày bộ mặt tức giận ra đó. Thằng bé có rất nhiều việc phải giải quyết, dự án thành phố sinh thái lần này của anh con đâu phải chuyện nhỏ đâu? Con phải mở lòng ra chứ.”

Khó hiểu.

Anh đang ăn, hơn nữa đồ ăn còn rất phong phú.

Mạnh Nguyễn cắn môi chạy lên tầng.

Anh chăm chú nhìn cô, đáy mắt nóng bỏng.

Gọi điện cho Đại Tráng, nói hết sự việc.

“4 tháng trước anh đã mua lại chỗ này, anh trai em đã đồng ý cho anh sửa sang lại tường và kính trong căn phòng này. Trên giấy tờ nhà viết chính là tên em, cho nên nơi này là nhà của em… Nhưng nếu em đồng ý, có thể cho anh sống cùng được không? Anh có thể nấu ăn cho em mỗi ngày, việc nhà anh cũng có thể làm, chỉ cần thỉnh thoảng em có thể ngồi đây đánh đàn là được. Chỉ cần, chỉ cần…”

Mạnh Nguyễn ném quyển sách xuống rồi đi vào phòng tắm, hoàn toàn mặc kệ đầu gỗ ngốc.

“‘Bà dì’ nhà cậu sắp đến à?” Tô Diệu Ngôn nói: “Phẩm chất của vị kia nhà cậu như thế nào, cậu còn không biết sao? Cậu ta không công khai ở studio là mình có bạn gái, chắc chắn sẽ có người quan tâm tới.”

Bụp!

“Không ăn!” Mạnh Nguyễn cứng ngắc nói: “Không xem!”

Mạnh Nguyễn nói: “Tớ biết! Nhưng vấn đề là mỗi ngày anh ấy đều ăn cơm hộp tình yêu của cô nữ sinh kia, như này gọi là cái gì chứ? Đây không phải muốn nói cho người ta biết, tôi chấp nhận lòng tốt của bạn sao?”

Thẩm Đoạt vào phòng, Mạnh Nguyễn ngồi trên bục trước cửa sổ, đọc cuốn sách —— “Ngày mai bạn sẽ trở thành bậc thầy Michenlin”

“Ừ.” Tô Diệu Ngôn gật đầu: “Nhưng cũng không hẳn. Nếu như không sợ theo đuổi thì chắc chắn phải từ chối rồi.”

Cạch!

Mạnh Nguyễn tức giận chính là chuyện này!

“…”

Cô không nghi ngờ tình cảm mà Thẩm Đoạt dành cho mình, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cô có thể chấp thuận cho đứa con gái khác có ý đồ thầm kín ngày ngày quanh quẩn bên đầu gỗ ngốc.

Mạnh Nguyễn nói: “Tớ biết! Nhưng vấn đề là mỗi ngày anh ấy đều ăn cơm hộp tình yêu của cô nữ sinh kia, như này gọi là cái gì chứ? Đây không phải muốn nói cho người ta biết, tôi chấp nhận lòng tốt của bạn sao?”

Còn có lần sau sao?

Tô Diệu Ngôn ngáp một cái, lại nói: “Hay là cậu nói rõ ràng với cậu ta đi, hoặc là tới studio công khai chủ quyền.”

“Tớ á?” Mạnh Nguyễn hừ một tiếng: “Vừa rồi anh ấy còn bỏ mặc tớ, bây giờ lại muốn tớ chủ động làm hòa… Không có cửa đâu!”

Tô Diệu Ngôn ngáp một cái, lại nói: “Hay là cậu nói rõ ràng với cậu ta đi, hoặc là tới studio công khai chủ quyền.”

Chiến tranh lạnh bắt đầu.

Tiếng gõ cửa mà cô mong đợi hoặc là lời làm hòa trước sau cũng không có. Mạnh Nguyễn bồn chồn, lặng lẽ mở cửa ra một chút, nhìn ra ngoài.

Nhưng thật ra cũng không hẳn là chiến tranh lạnh, bởi vì hai người vẫn gửi Wechat cho nhau mỗi ngày.

Đau quá.

Chỉ là nội dung nói chuyện quá bình thường, đại loại như “Ăn cơm chưa”, “Về nhà chưa”, “Đã nghỉ ngơi chưa”, giống như để đối phó vậy.

“…”

Mạnh Nguyễn lần này cắn răng không chịu cúi đầu, cô muốn xem đầu gỗ ngốc có thể chống cự bao lâu.

Tối nay.

Chúng kéo dài suốt trên bức tường ở cầu thang, dẫn dắt Mạnh Nguyễn đi đến căn phòng ở cuối tầng hai.

(Hoàn chính văn)

Tô Diệu Ngôn hẹn Mạnh Nguyễn ra ngoài ăn tối.

“Sao cậu lại mặc giản dị quá vậy?” Tô Diệu Ngôn đánh giá: “Không phải tớ bảo cậu ăn mặc đẹp đẽ sáng sủa chút sao?”

Mạnh Nguyễn không quan tâm: “Cũng đâu phải đi xem mắt đâu, mặc đẹp làm gì?”

“…”

Tô Diệu Ngôn thực sự không muốn làm công việc vặt này.

“…”

Hai người dùng bữa.

Mạnh Nguyễn quay đầu lại, nhìn rõ bố cục của căn nhà.

Thẩm Đoạt rũ mắt cầm lấy đồ trong tay cô, khô khốc đổi sang chủ đề khác: “Em đi siêu thị sao? Lần sau đừng tự đi, anh…”

Trong khoảng thời gian này, Tô Diệu Ngôn nhìn vào điện thoại không biết bao nhiêu lần, làm Mạnh Nguyễn nghĩ không biết lần hẹn này là muốn làm gì nữa?

Thẩm Đoạt mặc bộ vest và đi giày da, ôm một bó hoa hồng đỏ tươi ở trước ngực, từng bước đi về phía cô.

Về chuyện này, Thẩm Đoạt… Không thể tính là oan uổng trăm phần trăm.

Sau bữa tối, Tô Diệu Ngôn lại quấn lấy Mạnh Nguyễn để đi mua sắm một hồi.

Mạnh Nguyễn càng nghĩ lại càng tức giận, hai tay kì sàn nhà như sắp phá hỏng nó đến nơi.

Mạnh Nguyễn không có tâm trạng, nhưng lại không thể chịu nổi khi Tô Diệu Ngôn cứ quấn lấy cô như bạch tuộc thế này.

“Có cần nhất thiết phải vậy không?” Tô Diệu Ngôn nói: “Cũng đã một tuần rồi, cậu sao vậy? Cậu ta cũng đâu làm gì có lỗi với cậu đâu, cậu phải căng như dây đàn như vậy làm gì?”

Một lời nói rất bình thường, nhưng vào tai Mạnh Nguyễn lại đặc biệt chói tai.

Nói đến đây, Mạnh Nguyễn chỉ đơn giản nói.

Thẩm Đoạt kích động đứng lên ôm chặt Mạnh Nguyễn.

Cách đây một thời gian, cô nghe được một tin: Một đàn em khóa dưới vừa mới chia tay bạn trai yêu nhau 5 năm.

Hai người họ yêu nhau từ năm 11, tình cảm cũng không hề suy giảm ở đại học nơi đất khách. Kết quả, tất cả đã tan vỡ vì chàng trai sau khi bước chân vào xã hội đã biến chất hoàn toàn.

Tự mình xuống bếp nấu ăn… Hộp thủy tinh… Nữ sinh…

“Sao cậu lại mặc giản dị quá vậy?” Tô Diệu Ngôn đánh giá: “Không phải tớ bảo cậu ăn mặc đẹp đẽ sáng sủa chút sao?”

Chàng trai đó nói với cô gái: “Anh cũng không biết là tại sao. Đối với em, anh bây giờ hoàn toàn không còn tình cảm mãnh liệt giống trước kia nữa, cũng chỉ giống người ở chung một nhà thôi, trong lòng không có bất cứ sự dao động nào.”

“…”

Cô gái đó đau lòng khóc lóc với Mạnh Nguyễn cả một đêm.

Mạnh Nguyễn nghe xong, chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.

Chẳng phải cuối cùng tình yêu cũng sẽ trở thành tình thân sao? Hay còn thứ tình yêu nào khác mới được gọi là tình cảm mãnh liệt?

5 năm tình cảm còn có thể từ bỏ vì bước vào xã hội, lý do là vì không còn tình cảm mãnh liệt như trước nữa. Rồi một ngày nào đó, có phải tình cảm của cô và Thẩm Đoạt cũng sẽ tiêu tan như vậy không?

Mạnh Nguyễn tính chuẩn thời gian mà tới phòng làm việc Tâm · Gia.

“Diệu Diệu!” Mạnh Nguyễn vội vàng mở cửa: “Cậu làm gì vậy! Tối lắm, cậu…”

“Nhuyễn Nhuyễn, cậu đừng tự hù dọa chính mình như vậy.” Tô Diệu Ngôn an ủi: “Tình cảm của Thẩm Đoạt dành cho cậu như thế nào không phải cậu là người rõ nhất sao?”

Mạnh Nguyễn nói: “Mấy ngày nay tớ luôn nghĩ, lúc đó là tớ chủ động tỏ tình, sau đó cũng là tớ sống chết bắt anh ấy không được buông tay… Anh ấy thích tớ từ khi nào, tớ còn không biết.”

Mạnh Nguyễn nghe xong, chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.

Ngay khi Tô Diệu Ngôn định nói gì đó, thì “chỉ thị” cuối cùng cũng tới.

40 phút sau.

Cô nhìn người con trai vô cùng chân thành, hỏi anh: “Anh thích em từ khi nào vậy?”

“Đây không phải khu biệt thự mà Minh Huy xây trước đây sao?” Mạnh Nguyễn ngồi trong xe, hỏi: “Cậu đưa tớ tới đây làm gì?”

Tô Diệu Ngôn mỉm cười, nhưng nụ cười lại mang theo ý tứ khác: “Cậu đi theo tớ là được, lát nữa cậu sẽ biết.”

Xe dừng lại ở một góc yên tĩnh của khu biệt thự.

Căn biệt thự trước mắt cô khác hoàn toàn so với lúc trước. Bên ngoài được đắp bởi những tấm gạch màu đỏ cổ điển, bên trong biệt thự thì lại toàn màu xám.

Tô Diệu Ngôn đi ở phía trước đẩy cửa gỗ ra.

Tối nay.

Cô không nghi ngờ tình cảm mà Thẩm Đoạt dành cho mình, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cô có thể chấp thuận cho đứa con gái khác có ý đồ thầm kín ngày ngày quanh quẩn bên đầu gỗ ngốc.

Mạnh Nguyễn đi theo cô ấy vào trong sân. Trong sân có một chiếc xích đu bằng sắt màu trắng, trên chiếc xích đu được quấn những dải hoa sơn chi. Đối diện xích đu có một đài phun nước thiên thần nhỏ phiên bản mini, xung quanh là cỏ cây hoa lá.

Nào ngờ, cái tên đàn ông chết tiệt này có nghiêm túc suy nghĩ một hồi, trả lời: “Anh tự mang nước đến.”

“Nơi này…”

Không có ai cả!

“Mau vào đi.”

Mạnh Nguyễn nghi ngờ đi tới, vừa mới bước vào cửa đã bị Tô Diệu Ngôn đẩy vào bên trong, sau đó cánh cửa đóng lại, Tô Diệu Ngôn khóa từ bên ngoài.

“Tớ á?” Mạnh Nguyễn hừ một tiếng: “Vừa rồi anh ấy còn bỏ mặc tớ, bây giờ lại muốn tớ chủ động làm hòa… Không có cửa đâu!”

“Diệu Diệu!” Mạnh Nguyễn vội vàng mở cửa: “Cậu làm gì vậy! Tối lắm, cậu…”

Bụp!

Trong nhà sáng bừng lên.

Mạnh Nguyễn quay đầu lại, nhìn rõ bố cục của căn nhà.

—— “Trong phòng khách sẽ có một cái lò sưởi, là loại lò sưởi áp tường, mùa đông có thể đốt lửa được. Trước lò sưởi sẽ đặt một tấm thảm lụa tròn màu be, trên đó đặt một chiếc ghế sofa hai người…”

Cảnh tượng trước mắt giống hệt như cô miêu tả trước đó.

“Tiểu Đoạt sao?” Phó Lam quan sát bộ dạng tức giận của con gái: “Mau mau, mời người ta vào đi.”

Mạnh Nguyễn dụi dụi mắt, lần lượt đi vào phòng khách, phòng ăn, phòng bếp, quan sát từng phòng một, cuối cùng quay lại phòng khách đứng yên trong chốc lát, sau đó hung hăng tự nhéo mình một cái!

“Đau ——”

“Em muốn ăn gì?” Thẩm Đoạt hỏi: “Anh sẽ nấu cho em.”

Đau quá.

Tô Diệu Ngôn mỉm cười, nhưng nụ cười lại mang theo ý tứ khác: “Cậu đi theo tớ là được, lát nữa cậu sẽ biết.”

Đầu óc Mạnh Nguyễn lơ lửng giống như là đang mơ, cô mơ màng đi tới cầu thang lên tầng hai.

Trên hành lang treo rất nhiều tranh… Mà những bức tranh đó, đều là cô.

Một bức là khi cô đang đợi xe buýt ở nhà ga, lúc đó trời có tuyết rơi, cô giơ tay lên hứng tuyết; Một bức là cô đang ngồi bên cửa sổ làm bài tập, những cánh hoa hải đường ở bên ngoài cửa sổ bay tới, dừng ở trên vai cô; Còn một bức khác là cô đang tập ép chân ở trong phòng tập múa, ánh chiều tà bao trùm khắp cơ thể cô… Những bức tranh này gần như bao quát toàn bộ những tháng năm cấp 3 của cô.

Chúng kéo dài suốt trên bức tường ở cầu thang, dẫn dắt Mạnh Nguyễn đi đến căn phòng ở cuối tầng hai.

Đẩy cửa vào.

Cao Hiên nhảy lên, hét lớn: “Cậu không nhìn ra Tiêu Tiêu có ý tứ với cậu sao? Cứ cho là chuyện hộp cơm cậu không biết đi, nhưng mỗi lần họp cô ấy đều ân cần mang cà phê tới cho cậu, cậu không cảm thấy gì sao?”

Ở phía bên ngoài phòng có dạng hình cánh cung, ở giữa căn phòng đặt một chiếc dương cầm màu trắng hình tam giác, mặt ngoài được dát toàn bộ bằng pha lê sáng rực rỡ. Ánh đèn đường từ bên ngoài biệt thự hắt vào, tạo thành những ánh cầu vồng trong căn phòng.

Mạnh Nguyễn chết lặng.

Cô đờ đẫn đi đến bên cạnh cây dương cầm, trên cây đàn có một bức trang —— Là bức tranh phác họa cầu Nguyệt Giang.

“Nhuyễn Nhuyễn.”

Mạnh Nguyễn ngẩn người, khi cô quay đầu lại, nước mắt cũng đã rơi xuống.

Thẩm Đoạt mặc bộ vest và đi giày da, ôm một bó hoa hồng đỏ tươi ở trước ngực, từng bước đi về phía cô.

“Bức tranh này vốn là món quà sinh nhật lần thứ 18 mà anh dành cho em.” Anh nói: “Nhưng khi đó, anh không có đủ can đảm để thổ lộ với em. Bức tranh này là anh đã vẽ lại một lần nữa, hy vọng em sẽ không chê nó.”

Ngay khi cô đã bước đến bờ vực của cơn thịnh nộ, rốt cuộc cũng nghe thấy một tiếng —— “Nhuyễn Nhuyễn.”

“Em xin lỗi.” Mạnh Nguyễn ngẩng đầu nhìn anh: “Em không nên giận dỗi với anh, sau này em sẽ không như vậy nữa. Chúng ta đã đồng ý rằng cho dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng sẽ không tức giận nhiều hơn một ngày mà.”

Nước mắt của Mạnh Nguyễn rơi xuống như dây chuyền ngọc trai bị cắt đứt.

Cô nhanh chóng lau nước mắt, chỉ vào bản phác thảo, hỏi: “Là anh đã vẽ sao?”

Sau bữa tối, Tô Diệu Ngôn lại quấn lấy Mạnh Nguyễn để đi mua sắm một hồi.

Thẩm Đoạt gật đầu.

[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.

“Vào lần sinh nhật thứ 18 của em…” Giọng cô đặc biệt run rẩy: “Anh cũng vẽ một bức giống hệt sao?”

Nếu không có bức vẽ này, sẽ không có gì sau đó.

Thẩm Đoạt lại gật đầu.

Mạnh Nguyễn đặt tay lên vị trí trái tim đang đập loạn, hỏi từng câu từng chữ: “Anh, anh đã vứt, bản gốc ở đâu rồi?”

Thẩm Đoạt rũ mắt, thấp giọng nói: “Anh đã ném nó đi ở khách sạn nơi em tổ chức sinh nhật lần thứ 18. Lúc đó anh tự biết xấu hổ, anh đã tiện tay ném nó ở hành lang…”

Mạnh Nguyễn nhào tới ôm lấy anh!

Bản vẽ cầu Nguyệt Giang lúc đó vẫn còn nguyên vẹn và được khóa kín trong tủ ở phòng ngủ của Mạnh Nguyễn.

Lúc mới nhặt bức vẽ này lên, cô chỉ là bị thu hút bởi vẻ đẹp của nó; Sau đó, cô bởi vì bức vẽ này mà đến Tịch Giang, gặp lại Thẩm Đoạt; Sau đó, cô đã cẩn thận cất giấu bức vẽ này đi. Bởi vì trong lòng cô, bức tranh này chính là sợi tơ hồng đã gắn kết duyên phận giữa cô và Thẩm Đoạt.

Mạnh Nguyễn hẹn Tô Diệu Ngôn và Quý Linh Linh đi uống trà chiều.

Nếu không có bức vẽ này, sẽ không có gì sau đó.

Nhưng vòng đi vòng lại một hồi, hóa ra tất cả mọi thứ đã được định sẵn —— Anh chính là chân mệnh thiên tử của cô.

Thẩm Đoạt cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô: “Lần sau anh sẽ chú ý.”

Thẩm Đoạt dùng tay lau nước mắt cho cô, sau đó quỳ một gối xuống.

Chẳng phải cuối cùng tình yêu cũng sẽ trở thành tình thân sao? Hay còn thứ tình yêu nào khác mới được gọi là tình cảm mãnh liệt?

“Vậy thì cũng…”

“4 tháng trước anh đã mua lại chỗ này, anh trai em đã đồng ý cho anh sửa sang lại tường và kính trong căn phòng này. Trên giấy tờ nhà viết chính là tên em, cho nên nơi này là nhà của em… Nhưng nếu em đồng ý, có thể cho anh sống cùng được không? Anh có thể nấu ăn cho em mỗi ngày, việc nhà anh cũng có thể làm, chỉ cần thỉnh thoảng em có thể ngồi đây đánh đàn là được. Chỉ cần, chỉ cần…”

Anh chăm chú nhìn cô, đáy mắt nóng bỏng.

“Chỉ cần em có thể cho anh hôn em trước khi đi ngủ, tỉnh dậy có thể nhìn thấy em đầu tiên, anh liền cảm thấy mãn nguyện.” Anh lấy một hộp nhung nhỏ từ trong túi áo ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương: “Nhuyễn Nhuyễn, lấy anh nhé.”

Mạnh Nguyễn khóc không thành tiếng.

Cảnh tượng trước mắt giống hệt như cô miêu tả trước đó.

Cô nhìn người con trai vô cùng chân thành, hỏi anh: “Anh thích em từ khi nào vậy?”

Thẩm Đoạt cười ngượng ngùng, trả lời: “Có lẽ là từ lần đầu tiên nhìn thấy em, em đã bước vào trái tim anh rồi. Sau đó không bao giờ rời đi cả.”

Đầu gỗ ngốc!

Còn còn tưởng rằng anh mới chỉ thích cô từ lúc ở Tịch Giang chứ…

Sao anh có thể nhẫn nhịn lâu như vậy? Có thể giấu lâu được như vậy chứ?

Người con trai cho một chai sữa chua vị đào vàng vào trong túi cô, dặn dò: “Lái xe cẩn thận, về nhà thì gửi Wechat cho anh.”

“Nhuyễn Nhuyễn.” Người con trai ngây ngốc nâng hộp nhẫn lên: “Được không?”

Lúc này Mạnh Nguyễn mới gật đầu. Cô chợt nhớ ra điều gì đó, lại nói: “Vậy cái cô Tiêu Tiêu kia là như thế nào? Mỗi ngày anh đều ăn cơm hộp tình yêu của người ta sao!”

“Nơi này…”

Cô nhanh chóng lau nước mắt, chỉ vào bản phác thảo, hỏi: “Là anh đã vẽ sao?”

Về chuyện này, Thẩm Đoạt… Không thể tính là oan uổng trăm phần trăm.

Ở phía bên ngoài phòng có dạng hình cánh cung, ở giữa căn phòng đặt một chiếc dương cầm màu trắng hình tam giác, mặt ngoài được dát toàn bộ bằng pha lê sáng rực rỡ. Ánh đèn đường từ bên ngoài biệt thự hắt vào, tạo thành những ánh cầu vồng trong căn phòng.

Ngày hôm đó sau khi Mạnh Nguyễn rời khỏi phòng làm việc, Cao Hiên đã nói chuyện với Thẩm Đoạt trước, trong lúc nói không thể không nhắc đến Tiêu Tiêu.

Buổi tối, hai mẹ con cùng nhau ăn cơm.

“Chắc chắn là Mạnh Nguyễn ghen.” Cao Hiên nói: “Cậu cũng thật là, cơm nào cũng có thể ăn được sao?”

“Lại làm sao vậy?” Phó Lam nhíu mày: “Con hôm nay lúc thì điên khùng lúc thì lại hét rống lên, quy củ đâu hết rồi?”

Thẩm Đoạt nghiêm túc nói: “Cơm không phải là nhà ăn đưa tới sao?”

“…”

Có nhà ăn nào dùng hộp thủy tinh đâu hả!

Cao Hiên nói không nên lời, sau đó lại nghe thấy anh bổ sung: “Mùi vị chẳng ra gì.”

“…”

Mạnh Nguyễn đặt đũa xuống, tức giận nói: “Mẹ, rốt cuộc con là con gái mẹ hay anh ấy là con trai mẹ vậy? Con cũng có thể đánh giá bức tranh mà, tại sao mẹ lại không hỏi con? Bây giờ cái gì cũng hỏi anh ấy!”

Thẩm Đoạt sửng sốt mấy giây khi nhìn thấy đôi giày của cô.

Cao Hiên nhảy lên, hét lớn: “Cậu không nhìn ra Tiêu Tiêu có ý tứ với cậu sao? Cứ cho là chuyện hộp cơm cậu không biết đi, nhưng mỗi lần họp cô ấy đều ân cần mang cà phê tới cho cậu, cậu không cảm thấy gì sao?”

“Thật sự không còn cách nào khác.” Nói xong, Quý Linh Linh lấy điện thoại ra: “Cô nữ sinh này tên là Tiêu Tiêu. Tôi thấy ngày nào cô bé này cũng đăng trên trang cá nhân là tự mình xuống bếp nấu ăn, sau đó còn đặt vào hộp thủy tinh, rất có ý tứ.”

Thẩm Đoạt ngẩn người.

“…”

Căn biệt thự trước mắt cô khác hoàn toàn so với lúc trước. Bên ngoài được đắp bởi những tấm gạch màu đỏ cổ điển, bên trong biệt thự thì lại toàn màu xám.

Cao Hiên liền hiểu, cái tên thẳng nam cô độc này vốn không để tâm tới!

Thật khổ cho Mạnh Nguyễn.

Rốt cuộc tại sao một nữ thần hoàn hảo không chỗ chê lại có thể nhìn trúng tên ngốc này vậy…

“Anh cũng đã tham khảo ý kiến của một số đồng nghiệp trong bộ phận nhân sự rồi.” Thẩm Đoạt giải thích: “Sau khi hết hợp đồng, cô thực tập sinh đó sẽ rời đi. Anh đảm bảo sau này sẽ không bao giờ ăn bất cứ thứ gì trong hộp thủy tinh nữa, cũng không uống cà phê trong lúc họp nữa.”

Sau khi mua đồ trong siêu thị, Mạnh Nguyễn lái xe về căn hộ của Thẩm Đoạt để cất đồ.

Mạnh Nguyễn tức đến đau não, còn cố tình hỏi một câu: “Vậy anh uống cái gì?”

Nào ngờ, cái tên đàn ông chết tiệt này có nghiêm túc suy nghĩ một hồi, trả lời: “Anh tự mang nước đến.”

Trong lòng Mạnh Nguyễn thở dài vô hạn.

Nhưng sau khi than thở một hồi, cô vẫn duỗi tay trái ra, nói nhỏ: “Em đồng ý.”

“Hả?” Thẩm Đoạt sửng sốt: “Đồng ý cái gì?”

Mạnh Nguyễn mở to mắt, người con trai lập tức hiểu được, lưu loát đeo nhẫn vào ngón áp út của cô —— Vừa khít.

Mạnh Nguyễn đứng bật dậy.

Thẩm Đoạt kích động đứng lên ôm chặt Mạnh Nguyễn.

Mạnh Nguyễn cũng ôm lấy anh, nhẹ giọng nói: “Trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn tới đây trang trí nhà của chúng ta sao?”

“Gần đây công việc nhiều quá, anh chỉ có thể tới đây sau khi tan làm.” Thẩm Đoạt thở dài: “Nếu không phải vậy, thì đã sớm…”

“Em xin lỗi.” Mạnh Nguyễn ngẩng đầu nhìn anh: “Em không nên giận dỗi với anh, sau này em sẽ không như vậy nữa. Chúng ta đã đồng ý rằng cho dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng sẽ không tức giận nhiều hơn một ngày mà.”

Một ngày?

Studio thực sự rất bận, bởi vì quá bận rộn, cho nên thực tập sinh Tiêu Tiêu đã được giao nhiệm vụ tiếp đón cô.

Một giờ Thẩm Đoạt đã không chịu nổi rồi.

Lần này, nếu không phải Phó Doanh Xuyên vẫn luôn thuyết phục anh phải bình tĩnh, dù gì anh cũng đã sắp xếp đồ đạc trong nhà xong xuôi hết cả rồi. May mà kết quả bây giờ lại mỹ mãn như vậy.

“Nhuyễn Nhuyễn.” Anh không ngừng siết chặt eo cô: “Em đã lạnh nhạt gần nửa tháng nay với anh rồi đó.”

“Món gì vậy? Hộp thủy tinh nhìn rất đẹp.” Mạnh Nguyễn hỏi.

Trong lòng Mạnh Nguyễn thầm nói ai bảo anh luôn bận rộn như vậy, rốt cuộc là ai lạnh nhạt với ai.

“Vậy thì cũng…”

“Mau vào đi.”

Nụ hôn nồng nhiệt đã nuốt lấy lời nói kế tiếp.

Chiến tranh lạnh bắt đầu.

Người con trai đích thân đòi lại tất cả mọi thứ trước khi cô “lạnh nhạt”, hoàn toàn đốt cháy bầu không khí giữa hai người…

Mạnh Nguyễn đời này đã gieo được một đầu gỗ ngốc ở trong tay, nhưng trồng xong… Lại ngọt ngào và hạnh phúc đến không ngờ.

Xong việc, Mạnh Nguyễn mệt mỏi nép vào vòng tay anh.

“…”

“Mới cầu hôn mà đã vậy rồi, anh không thể lãng mạn hơn được sao?” Cô phàn nàn: “Anh thực sự không có chút tế bào lãng mạn nào cả.”

Mạnh Nguyễn tức khắc nổi trận lôi đình, đứng lên hét lớn: “Mẹ đang ghét bỏ con sao? Con là đứa con mẹ đích thân sinh ra đó!”

Thẩm Đoạt cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô: “Lần sau anh sẽ chú ý.”

Trên hành lang treo rất nhiều tranh… Mà những bức tranh đó, đều là cô.

Còn có lần sau sao?

Anh định cầu hôn mấy lần vậy?

“Gần nửa tháng nay ngày nào anh cũng nhớ em.” Anh nói: “Nhưng vì chuyện trọng đại mà chỉ có thể chịu đựng. Vừa rồi anh có chút nóng nảy, em còn đau không?”

“…”

Hoàn, toàn, phục.

Mạnh Nguyễn dụi dụi mắt, lần lượt đi vào phòng khách, phòng ăn, phòng bếp, quan sát từng phòng một, cuối cùng quay lại phòng khách đứng yên trong chốc lát, sau đó hung hăng tự nhéo mình một cái!

Mạnh Nguyễn đời này đã gieo được một đầu gỗ ngốc ở trong tay, nhưng trồng xong… Lại ngọt ngào và hạnh phúc đến không ngờ.

(Hoàn chính văn)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.