Khúc Kỳ Ốc

Chương 6



Thấy tâm tình Lục Cẩn Ngôn trở nên tốt hơn, Phạm Gia Hoa cũng yên tâm, hiện tại chuyện ở lại đã không còn làm cho tiểu thổ lang để tâm nữa, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh nam nhân này là tốt rồi. Nhìn Lục Cẩn Ngôn lo lắng chuyện của cậu, suy nghĩ cho cậu, sắp xếp chuyện tương lai của cậu như vậy, trong lòng Phạm Gia Hoa ấm áp. Cảm giác được quan tâm thật tốt.

“Làm sao bây giờ, mình hình như càng ngày càng thích chú ấy.” Phạm Gia Hoa trong lòng tự nói với mình như vậy.

Mấy ngày sau đó cũng vừa cuối tháng, cửa tiệm nhỏ của Lục Cẩn Ngôn vẫn luôn ủy thác cho một công ty kế toán xử lý sổ sách. Lục Cẩn Ngôn dặn dò Phạm Gia Hoa coi cửa hàng, anh đem sổ sách và chứng từ, hóa đơn đến công ty kế toán.

Sau khi nhận sổ sách và chứng từ nhập xuất Lục Cẩn Ngôn mang đến, nhân viên và Lục Cẩn Ngôn bắt đầu tán gẫu. Trò trò chuyện chuyện, Lục Cẩn Ngôn chợt nhớ ra, “Tôi có một chuyện muốn nhờ cậu, không biết có được không?”

Nhân viên hào phóng gật đầu, “Cậu cứ nói, chuyện gì.”

“Tôi có một người bạn yêu thú, từ trong rừng, muốn ở lại Hương Đảo sinh sống, cần có chứng minh thư. Tôi đã hỏi qua, khi làm chứng minh phải có ba người có quyền công dân ký bảo lãnh, cậu có thể giúp tôi ký tên làm chứng không?” Lục Cẩn Ngôn thỉnh cầu.

Người nhân viên lộ ra thần sắc ngoài ý muốn, “A? Là chuyện này…”

“Người kia rất tốt.” Lục Cẩn Ngôn vội nói, nguyên bản còn muốn nói thêm “Cậu ta đang ở nhờ nhà tôi”, đột nhiên chột dạ, cũng không nói ra.

“Tôi còn nghĩ cậu muốn nhờ tôi hỗ trợ chuyện tài chính…” Đối phương trầm ngâm.

“Nhờ cậu đó. Tôi được tư vấn, xin quyền cư trú chính thức buộc phải ở Hương Đảo tròn ba năm, cậu ta vẫn chưa đủ thời gian, chỉ có thể xin quyền tạm trú. Đợi thời gian cậu ta ở lại vừa tròn ba năm, tôi sẽ giúp cậu ta xin cư trú luôn. Đây là lách luật… Cậu ta không có chứng minh thư, có rất nhiều việc không thể làm, cũng không thể đi làm bình thường, cậu ta…” Lục Cẩn Ngôn tha thiết nhìn đối phương, lại nói thêm, “Cậu ta thật sự rất tốt, rất ngoan, lại còn trẻ, là yêu thú tốt.”

“Vậy… cậu ta là… là miêu?” Nhân viên kế toán hỏi.

“Không phải.”

“Là cậu?”

Lục Cẩn Ngôn lắc đầu, “Cũng không phải.”

“Đó là gì? Là thỏ?”

“Cậu ta… cậu ta là thổ lang.”

Nhân viên kế toán vừa nghe xong liền trừng mắt, kinh hô: “Lang! Lang!”

Lục Cẩn Ngôn vừa thấy phản ứng của nhân viên kế toán kịch liệt giống y như phản ứng của viên cảnh sát ở cảnh cục trước đây, trong lòng anh đột nhiên mất mác. Chỉ e là cũng sẽ bị cự tuyệt.

“Như vậy sao được…” Đối phương thốt ra, sau đó có lẽ bản thân cũng biết không nên, vội sửa lại, “A, ý của tôi là chuyện này… có điều không dễ thực hiện…”

Giống như có gì đó nghẹn ở yết hầu, ngực cũng nặng nề, Lục Cẩn Ngôn cúi đầu.

“Cậu hãy nghe tôi nói, Cẩn Ngôn, tôi thấy cậu vẫn ít quan tâm mấy chuyện đó thì tốt hơn.” Nhân viên kế toán suy tư một trận, chậm rãi nói: “Một mình cậu không cần phải dính đến mấy chuyện phiền phức như vậy. Lại nói, ký tên bảo lãnh bất quá chỉ là ghi tên, nhưng cậu nên biết sau đó còn có trách nhiệm liên đới. Không phải tôi không muốn giúp cậu, bất quá… bất quá…”

Lục Cẩn Ngôn trầm mặc không nói. Băn khoăn của đối phương anh có thể hiểu được, Phạm Gia Hoa không phải miêu hoặc cẩu, cậu ta là lang, với người lạ mà nói, phải tin tưởng cậu ta ngay lập tức, chính là bị ép buộc.

“Cẩn Ngôn, không phải tôi không giúp cậu, tôi chỉ là… là… khụ…” Mặt người nhân viên ửng đỏ, “Cẩn Ngôn, chúng ta làm bạn nhiều năm như vậy, cậu còn không hiểu tôi? Nếu là chuyện gì khác tôi nhất định giúp cậu, còn chuyện này… Xin lỗi…”

“Tôi hiểu rồi…”

Để đối phương không thấy xấu hổ, Lục Cẩn Ngôn vội đổi đề tài.

Sau đó, khi ra khỏi công ty kế toán, Lục Cẩn Ngôn không vội vàng trở về cửa hàng, anh chậm rãi đi dọc vỉa hè, nhìn thấy một quán café liền bước vào, gọi một ly café, ngồi dựa vào cạnh bàn kế bên cửa sổ suy nghĩ. Làm sao bây giờ? Bị từ chối, giờ nhờ ai đây? Trong lòng liệt kê những người bạn có thể nhờ được, càng nghĩ Lục Cẩn Ngôn càng thất vọng.

Những người khác nhất định cũng sẽ nghĩ giống viên kế toán. Bảo lãnh cho một con lang, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, nếu một ngày nào đó lang thật sự phạm tội, người nguyên bản không liên can cũng vẫn phải chịu trách nhiệm, có lẽ không may còn phải vào tù, ai cũng sẽ không nguyện ý. Bạn bè đều có người phải lo, là người phải chịu trách nhiệm gánh vác gia đình, bắt bọn họ bất chấp nguy hiểm, Lục Cẩn Ngôn  cũng không thể mở miệng nhờ vả được.

“Ai, mình nghĩ mọi chuyện sẽ đơn giản…” Lục Cẩn Ngôn tự trách, ảo não gãi đầu.

Trở lại tiệm  COOKIE’S, Lục Cẩn Ngôn đứng ở cửa ra vào, hít sâu một hơn, bình ổn tâm tình, ra vẻ thoải mái ‘chuyện đã xong’, sau đó đẩy cửa bước vào.

“Đại thúc,” Phạm Gia Hoa đứng phía sau quầy thu ngân, thấy Lục Cẩn Ngôn trở về, cậu vui vẻ kêu lên, “Chú đã về.”

“Ừ, tôi về rồi. Hôm nay cửa hàng có đông không?”

“Chocolate viên đều bán hết sạch, có thêm đơn hàng mới.” Phạm Gia Hoa vui vẻ vẫy vẫy một xấp đơn đặt hàng trong tay, “Chú thì sao? Mọi chuyện tốt không?”

“A, đều giao cho nhân viên kế toán.”

Nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trờ của Phạm Gia Hoa đuổi sạch lo lắng trong lòng Lục Cẩn Ngôn, anh đột nhiên cảm thấy không nên vì một lần bị từ chối liền sa sút tinh thần cùng uể oải như vậy. Khi thay đồng phục anh nghĩ: nhất định còn có cách khác.

Đến chạng vạng, kết thúc một ngày buôn bán, Lục Cẩn Ngôn ở gian phía sau làm chocolate. Phạm Gia Hoa đứng ở gian hàng nhìn chăm chú Lục Cẩn Ngôn trong phòng chế biến được ngăn cách bởi vách kiếng trong suốt.

Lục Cẩn Ngôn có bàn tay phi thường xinh đẹp, ngón tay thon dài, từng đốt ngón tay mượt mà, móng tay được anh cắt ngắn gọn gàng, da tay cũng rất đẹp, tay anh chỉ nhìn một cách đơn thuần sẽ khiến người khác có ấn tượng anh là người ‘thực ôn nhuận, tính tình rất tốt’. Nhìn đôi tay thuần thục làm tan bơ, xắt hạnh nhân… những viên chocolate mỹ vị cuối cùng được Lục Cẩn Ngôn chế biến ra, trong lòng Phạm Gia Hoa có cảm giác thỏa mãn hơn nữa là kiêu ngạo.

Thổ lang thích ăn thịt, hơn nữa thích nhất là ăn thịt bò còn sống, cư nhiên chuyên chú nhìn nam nhân làm điểm tâm ngọt, ngay cả Phạm Gia Hoa cũng cảm thấy kinh ngạc với chính bản thân mình. Rõ ràng không thích đồ ngọt, hiện tại đã hoàn toàn tiếp nhận mùi bánh cookies, tiểu thổ lang bắt đầu có cảm giác ‘mình không phải đã biến thành miêu rồi chứ’. Là yêu ai yêu cả đường đi lối về đi, nghĩ như vậy rồi sau đó lập tức phủ định, Lục Cẩn Ngôn mới không phải là quạ đen, chú ấy – là người rất ôn nhu, là người rất ấm áp.

Sau khi làm xong bánh cookies và chocolate ngày mai bán, Lục Cẩn Ngôn rửa tay, thay quần áo xong bước ra gian hàng bên ngoài. Phạm Gia Hoa đã quét dọn sạch sẽ cửa tiệm sau khi đóng cửa, cùng những khoản tiền thu được trong ngày cậu cũng đã nộp vào ngân hàng xong.

“Đều làm xong hết rồi?”

“Phải.” Phạm Gia Hoa lớn tiếng đáp.

Lục Cẩn Ngôn rất thích bộ dáng tiểu thổ lang tinh lực dồi dào, anh nhìn quanh cửa tiệm một chút, sau đó nói: “Đi thôi, về nhà.”

“Vâng.” Phạm Gia Hoa vui vẻ trả lời.

Trên đường về nhà, nhìn Lục Cẩn Ngôn bước từng bước chậm hơn mình, Phạm Gia Hoa nhịn không được vươn tay kéo anh, “Nhanh lên, đại thúc, chú bước thiệt là chậm.”

“Tôi đâu có chậm, đây là tốc độ bình thường, tốc độ bình thường.”

“Chú rõ ràng đi chậm rì.” Phạm Gia Hoa miệng nói, tay nắm bàn tay Lục Cẩn Ngôn, vui vẻ ngẩng đầu nhìn lên trời đêm thành phố.

Có sự trợ giúp của Phạm Gia Hoa, việc quản lý cửa hàng của Lục Cẩn Ngôn trở nên thoải mái, anh có nhiều thời gian hơn để chế biến cookies, còn có thể làm nhiều hơn mấy loại bánh ngọt thơm ngon.

Phạm Gia Hoa trở thành át chủ bài của COOKIE’S, sự anh tuấn của cậu thu hút không ít nữ giới. Tuổi Phạm Gia Hoa gần trưởng thành, trên người có sức sống tuổi thanh xuân của nam thanh niên, lại có sự trầm ổn thành thục của nam nhân. Cậu thu hút nữ giới các độ tuổi, từ nữ sinh trung học đến nữ nhân viên văn phòng, các nàng sẽ lưu luyến trong cửa tiệm, bắt chuyện với cậu. Biểu hiện của tiểu thổ lang vào những lúc đó phi thường tốt, không kiêu ngạo không siểm nịnh, lễ phép có thừa, lại thêm phần phong độ làm cho Lục Cẩn Ngôn từng quen nhìn người trong giới quý tộc phải tán thưởng không ngừng.

“Thừa nhận tôi là một quý ông.”

Lần nọ, sau khi những vị nữ khách cất bước, Phạm Gia Hoa cười nói.

Lục Cẩn Ngôn gật gật đầu, “Ân.”

“Thừa nhận tôi là nam tử hán đi.” Phạm Gia Hoa còn nói thêm, theo bản năng ưỡn ngực ra. Chênh lệch tuổi tác làm Lục Cẩn Ngôn xem cậu như tiểu hài tử, còn nhỏ tuổi, Phạm Gia Hoa cũng không nguyện trong mắt Lục Cẩn Ngôn, cậu chính là một tiểu hài tử.

“Ân.”

Phạm Gia Hoa cố gắng làm ra biểu tình thành thục, đôi mắt đen láy nhìn Lục Cẩn Ngôn. Trong vẻ khẩn thiết của đối phương mang theo nét trẻ con, có chút buồn cười lại có chút thật tình làm Lục Cẩn Ngôn nhịn không được bật cười.

“Uy, chú à, tôi rất nghiêm túc mà.”

“Hảo, cậu thành thục, cậu thành thục.” Lục Cẩn Ngôn cười quay lại phòng chế biến. Để lại Phạm Gia Hoa nét mặt giận dỗi đứng giữa cửa hàng.

“Người khác đều chú ý, vì sao chú lại không chú ý đến tôi.”

Lục Cẩn Ngôn vẫn hao tâm tổn trí vì quyền tạm trú của Phạm Gia Hoa, anh hu vọng có thể làm tiểu thổ lang an tâm sống trong thành phố, quang minh chính đại đi ra ngoài. Từ khi rời bỏ công việc nhà hàng trước đây, Lục Cẩn Ngôn gần như hoàn toàn đoạn tuyệt với cuộc sống luẩn quẩn trước đây, anh hiếm khi liên lạc với đồng nghiệp, bạn bè lúc trước, chỉ những dịp đặc biệt vào ngày lễ ngày tết mới đến hỏi thăm người thầy đã dạy anh làm món điểm tâm ngọt cùng mấy người anh em bạn bè.

Nơi ở hiện tại của Lục Cẩn Ngôn giống như theo cách nửa ẩn cư, cũng không kết giao thêm bạn bè. Anh thật giống như một con ốc sên, lén lút bỏ đi, ngẫu nhiên sẽ thò đầu ra quan sát xung quanh, lặng lẽ liếc mắt nhìn một cái, sau đó lại chui vào trong vỏ. Nói không tịch mịch là nói dối, nhưng Lục Cẩn Ngôn cũng đang tận hưởng cuộc sống an bình hiện tại. Có thể không nhớ gì đến chuyện cũ, điều này làm tâm tình anh yên bình.

Vì Phạm Gia Hoa, Lục Cẩn Ngôn thử liên lạc với mấy người bạn cũ, nói lời nhờ vả họ, nhưng đều bị khéo léo cự tuyệt. Còn có người có thiện ý cảnh cáo Lục Cẩn Ngôn đừng dính vào chuyện thị phi. Biết bạn bè chỉ là quan tâm anh, Lục Cẩn Ngôn cảm thấy an ủi, nhưng chuyện ở lại của Phạm Gia Hoa không giải quyết được, làm anh phiền lòng không thôi.

Hôm nay, từ trong công ty kế toán trở lại cửa hàng, Lục Cẩn Ngôn thấy Phạm Gia Hoa đang cùng mấy cô bé nói chuyện, không biết bọn họ đang nói gì, từng cô bé đều cười rất vui vẻ.

Thấy Lục Cẩn Ngôn đã trở lại, Phạm Gia Hoa chào, “Đại thúc.”

Để ý đến ánh mắt mấy cô gái dừng trên người Phạm Gia Hoa, Lục Cẩn Ngôn đột nhiên cảm thấy trong lòng khó chịu tràn đầy, anh gật gật đầu với Phạm Gia Hoa, sau đó liền đi vào phòng chế biến phía sau.

Sau khi thay quần áo xong, Lục Cẩn Ngôn lặng lẽ từ cửa bên cạnh nhìn cửa hàng phía trước một chút, Phạm Gia Hoa vẫn đang tán gẫu với mấy cô bé kia, nói nói cười cười, cuộc đối thoại đứt quãng truyền đến.

“… Thật không?” Đây là thanh âm của Phạm Gia Hoa.

“Đương nhiên.” “… Chỗ đó cũng không xa.”

“Đúng vậy, muốn chạy qua cũng thuận tiện. Bên kia có vài nhà trọ.”

“… Vì cái gì a?”

“Chuyện này không thể nói, bí mật.” Đây cũng là thanh âm Phạm Gia Hoa.”

“Nha, đáng ghét, cái gì bí mật mà không thể nói cho người khác chứ.”

“… Chính là không thể nói.”

Nghĩ đến khuôn mặt tươi cười của nhóm thanh niên kia, Lục Cẩn Ngôn lặng lẽ cảm thán trong lòng: rốt cuộc là thanh niên trẻ tuổi, hấp dẫn lẫn nhau, Phạm Gia Hoa rốt cuộc vẫn động tâm với người khác phái.

“Là bí mật.” Đây là câu Lục Cẩn Ngôn nghe Phạm Gia Hoa nói. Anh thầm cảm thấy kinh ngạc, đến ngày hôm nay, tiểu thổ lang cũng có bí mật của riêng cậu rồi? Lại cẩn thận nghĩ lại, Phạm Gia Hoa đã dần dần có cuộc sống của mình, có bí mật cũng không kỳ quái.

Lục Cẩn Ngôn không khỏi có chút buồn rầu nghĩ: trong tương lai, một ngày nào đó Phạm Gia Hoa sẽ rời khỏi anh, đột lập, có nơi ở, có cuộc sống cùng bạn bè của riêng cậu. Thời điểm ban đầu thu lu Phạm Gia Hoa, đó là hy vọng của Lục Cẩn Ngôn. Chính là tưởng tượng đến lúc tiểu thổ lang này sẽ rời khỏi anh, trong lòng Lục Cẩn Ngôn dâng lên một chút tư vị chua xót.

Có chút luyến tiếc. Nhưng là, đây là tương lai đã được đoán trước. Nghĩ đến đây, Lục Cẩn Ngôn hít sâu một hơi, vực dậy tinh thần, bắt đầu chế biến chocolate.

Những ngày tiếp theo, Lục Cẩn Ngôn đều không nói lời nào. Phạm Gia Hoa bận rộn công việc trong cửa tiệm, tựa hồ không chú ý đến điểm này, cũng không đến quấy rầy Lục Cẩn Ngôn làm việc.

Trong phòng chế biến phía sau, Lục Cẩn Ngôn ngẫu nhiên có thể nghe được phía trước truyền đến đôi ba câu nói, anh nghe không rõ ràng, có khi có thể nghe được tiếng cười. Biết tiểu thổ lang cao lớn anh tuấn rất được hoan nghênh, Lục Cẩn Ngôn đột nhiên có cảm giác như người cha nhìn đứa con đang dần lớn lên. Tưởng tượng đến ‘Bọn họ vui vẻ như vậy mà mình thì cô đơn như thế này’, hiện tại cô đơn là do mình chọn, nên hẳn sẽ không để ý mới đúng, chính là trong lòng lại quan tâm. Tâm tình mâu thuẫn phức tạp làm Lục Cẩn Ngôn không khỏi dừng công việc trong tay lại.

Giật mình một lúc sau, “Mình đang suy nghĩ lung tung cái gì a.” Lục Cẩn Ngôn nhịn không được lẩm bẩm, sau đó cười một cái, tiếp tục làm việc.

Sau tan tầm, Phạm Gia Hoa thay quần áo xong, nói với Lục Cẩn Ngôn đang đứng trước cửa tiệm: “Đại thúc, tôi… hôm nay có chút việc, trước không về nhà. Chú về một mình không sao chứ.”

Lục Cẩn Ngôn ngẩn người. cảm giác đầu tiên là mất mác, cảm giác thứ hai là – cậu ta hẹn  hò.

A, cậu ta hẹn hò. Lục Cẩn Ngôn nhìn Phạm Gia Hoa đang đứng trước mặt anh. Thanh niên cao lớn anh tuấn, mặc áo ba lỗ màu đen, áo khoác da cùng quần jean đen, lộ ra dáng người cậu cường tráng. Phạm Gia Hoa nhìn có vẻ gầy, thực tế có cơ thể rắn chắc, dáng người tràn ngập hương vị nam nhân, tin chắc người khác phái sẽ chú ý điểm này. Hôm nay, Phạm Gia Hoa tựa hồ không cố ý chải chuốt đầu tóc, làn da rám nắng, đôi mắt sáng như sao, nụ cười rạng rỡ, phải thừa nhận, cậu thật sự rất tuấn tú.

“Được, cậu đi đi.” Lục Cẩn Ngôn mỉm cười gật đầu.

“Tôi đi đây. Tôi sẽ không về nhà muộn. Chú không cần lo cho tôi.” Phạm Gia Hoa vẫy vẫy tay với Lục Cẩn Ngôn, sau đó xoay người chạy theo hướng ngược lại.

Nhìn thân ảnh khuất xa giữa hoàng hôn, Lục Cẩn Ngôn đột nhiên có cảm giác bi thương. Từ khi thu lưu Phạm Gia Hoa đến nay, vẫn luôn là hai người cùng sóng vai về nhà, Phạm Gia Hoa luôn nói rất nhiều, đem mọi chuyện thấy được nghe được suốt một ngày làm việc đều nhất nhất kể lại với Lục Cẩn Ngôn. Hai người một đường nói nói cười cười. Trước kia, Lục Cẩn Ngôn còn cảm thấy Phạm Gia Hoa có chút ồn ào, luôn một mình nói không ngừng, hôm nay, đi một mình về nhà, Lục Cẩn Ngôn cảm thấy thực tịch mịch.

Vì cái gì? Chỉ bất quá có mấy tháng ngắn ngủi. Bản thân Lục Cẩn Ngôn chưa phát hiện ra, anh đối với loại tình cảm không muốn xa rời Phạm Gia Hoa đã mãnh liệt đến mức độ nào rồi.

Rồi thì cậu ta cũng sẽ rời đi. Lục Cẩn Ngôn nói với bản thân như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.