Khúc Ngẫu Hứng Thanh Mai

Chương 17: 17: Là Chồng Em





Edit: nynuvola
Ngày hôm sau, Đường Nhạc dẫn Giang Vũ đến Vọng Sơn Đình ăn cơm trưa.

Ông chủ ở đây tên gọi Lương Tòng Tục, trước kia là hàng xóm với gia đình Đường Nhạc.

Trong nhà Lương Tòng Tục mở khách sạn, nhưng y năm năm trước quyết chí chi tiền và quan hệ, đoạt lấy miếng đất trên đỉnh núi này, xây Vọng Sơn Đình.

Từ trong ra ngoài là một tay y thiết kế, tất cả thực đơn đều cùng với đầu bếp nghiên cứu làm ra.

Đường Nhạc vừa đưa Giang Vũ tiến vào cửa, Lương Tòng Tục đã đích thân đến chào hỏi, dáng người Lương Tòng Tục cao gầy, khuôn mặt tuấn tú, khóe mắt hẹp dài, mái tóc dài buộc đuôi ngựa.

Đôi mắt khi cười rộ lên tựa như biết nói.

Là một đại mỹ nhân Beta đẹp từ ngoài vào trong.


"Nào nào, mới sáng sớm đã gọi điện thoại cho tôi, tôi còn không tin được ấy, sao tự nhiên lại muốn đến chỗ tôi ăn cơm vậy?"
Nói xong y liền chú ý đến Giang Vũ đang đứng cạnh Đường Nhạc, cảm thấy có hơi quen mắt.

"Tiểu Vũ, đây là Lương Tòng Tục, bạn của tôi, cũng là ông chủ nơi này."
"Tòng Tục, đây là Giang Vũ."
"Giang Vũ? Có phải là nghệ sĩ dương cầm thiên tài vô cùng nổi tiếng kia không?"
Giang Vũ xấu hổ cười nói: "Chỗ này không có thiên tài nào cả, nhưng tôi biết chơi một chút dương cầm."
"Thật sự?! Em gái tôi cực kì thích cậu, suốt ngày kể tôi nghe về những sự tích huy hoàng của cậu đấy."
"Được rồi, dẫn đường đi, chúng tôi đều đói bụng rồi." Đường Nhạc nhanh chóng ngắt lời Lương Tòng tục.

"Ông lâu rồi không đến, vẫn sắp xếp ở Tửu Thủy Điếm như cũ sao? Chỉ có mỗi gian đó được phép hút thuốc......"
"Không cần, tôi không hút thuốc lá.

Ông cứ chọn chỗ khác đi."
"Được, vậy tôi sẽ để đoàn khách khác đến gian Tửu, hai người qua Tiệm bánh bao đi."
Giang Vũ cảm thấy trang trí ở nơi này rất mới lạ, mỗi một gian có tên gọi khá ý nghĩa, dọc đường đi cậu đều nhìn ngắm đầy thích thú.

"Muốn ăn cái gì? Tôi dặn phòng bếp làm." Lương Tòng Tục mở cửa gian Tiệm bánh bao, nói hai người vào bên trong trước.

"Súp bí đỏ lên men và bánh tuyết mochi mỗi thứ một phần, những món khác cậu xem được cái nào thì làm." Đường Nhạc nói xong, Lương Tòng Tục hơi kinh ngạc nhìn anh, lại đảo qua Giang Vũ đang được Đường Nhạc kéo ghế cho, chờ người ngồi xong thì anh mới ngồi xuống bên cạnh.

Lương Tòng Tục sờ cằm, Đường Nhạc không thích đồ ngọt, vì ai mà gọi món, đã quá rõ ràng rồi.

"Được, phần còn lại giao cho tôi, tôi ra ngoài trước cái."
Ngoại trừ mối tình đầu, Lương Tòng Tục chưa từng gặp qua ai khiến Đường Nhạc để tâm như vậy.


Trong gian phòng riêng chỉ còn lại hai người Đường Nhạc và Giang Vũ.

"Nhà hàng này thú vị thật." Giang Vũ rất thích thiết kế và sự chỉn chu nơi đây.

"Nếu em thích, sau này sẽ thường xuyên dắt em đến, hương vị cũng khá ngon."
"Ông chủ Lương đẹp trai ghê, anh ấy là Beta đẹp nhất em từng gặp đấy."
Đường Nhạc mỉm cười, rót trà cho Giang Vũ.

Cậu uống trà, nhưng chợt nhớ ra một chuyện.

"Đúng rồi, anh bây giờ không hút thuốc nữa sao?" Cậu nhớ mình đã từng nhìn thấy hình chụp Đường Nhạc hút thuốc, nhưng từ khi kết hôn đến nay, anh quả thật chưa từng hút qua.

Đường Nhạc bóp chén trà trong tay, lập tức che giấu vết tích, nhàn nhạt nói: "Ừm, đã bỏ."
"Vậy anh lợi hại hơn ba em nhiều, ba nói muốn bỏ thuốc nhiều năm nay nhưng vẫn chưa thành công, luôn bị mẹ em lôi ra nói."
"Chỉ cần đủ nhẫn tâm, không có gì là không thể bỏ được."
"Đúng vậy! Ba em chính là không đủ nhẫn tâm."
Hai người nói qua nói lại chốc lát, đồ ăn được dọn ra.


Súp bí đỏ lên men và bánh tuyết mochi đều là món ăn nhẹ, được phục vụ cuối cùng.

Một quả bí đỏ nhỏ màu cam cắt thành hình răng cưa, bên trong đựng đầy những viên bánh trôi nhồi cơm rượu lên men, còn có mấy viên trắng trắng mềm mềm nhân mè đen, khoai lang tím, đậu phộng, đậu đỏ, mỗi một miếng đều ẩn chứa điều bất ngờ, vị chua ngọt của gạo lên men và hương thơm thanh mát từ bí đỏ, quả thực rất tuyệt.

Bánh tuyết mochi có lớp ngoài là gạo nếp mỏng mềm, được bọc trong bơ và xoài, ngọt nhưng không ngấy, Giang Vũ ăn một hơi hết 3 cái, còn muốn ăn thêm cái thứ tư, Đường Nhạc lại không cho cậu ăn nữa: "Cẩn thận dễ đau dạ dày, nếu thích tôi nói họ gói lại cho em một phần, tối về ăn."
"Sao anh càng ngày càng giống ba em......" Giang Vũ bĩu môi, nhỏ giọng oán giận.

Đường Nhạc búng ngón tay ngay giữa trán cậu, không nhanh không chậm đáp: "Ai là ba em? Tôi là chồng em."
Giang Vũ trợn to mắt nhìn Đường Nhạc, nhưng không tìm được lời nào để phản bác, cậu từ chỗ ngồi đột nhiên nhảy dựng lên: "Em...!Em đi WC!"
Chạy vào tolet nhìn chính mình trong gương, Giang Vũ ảo não che mặt, quả nhiên lại đỏ bừng.

Cái người Đường Nhạc này sao có thể thế chứ!
- -----------DFY--------------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.