Edit: nynuvola
Buổi sáng ngày hôm sau, Đường Nhạc và hai vị giáo sư cùng khóa có một buổi tọa đàm chia sẻ, đều đưa nghiên cứu sinh của mình đến tham gia.
Sau buổi họp, Đường Nhạc dẫn sinh viên của anh trở lại văn phòng, yêu cầu họ phân tích kết quả thảo luận rồi in ra, kiểm tra xem có chỗ nào sai sót không.
Một sinh viên gõ cửa văn phòng tiến vào, gửi cho anh mấy tập tài liệu, đúng lúc này, điện thoại của Đường Nhạc vang lên.
Là hiệu trưởng La.
"Đường Nhạc, cậu đã nhận được tài liệu chưa?"
"Tài liệu gì vậy?".
truyện kiếm hiệp hay
"Chính là của sinh viên vừa đưa đến, gần đây có một số công tác bên ngoài, mọi người phân chia nhau làm nhé."
"Là loại công tác nào thế?"
"Đủ loại hết, nhiệm vụ chính trị có hơi vất vả, xong việc tôi mời mọi người ăn cơm!"
Cúp điện thoại, Đường Nhạc lật xem báo cáo mà anh vừa nhận, bao gồm hội nghị nghiên cứu và phát triển thơ cổ, khảo sát thực địa các di tích văn hóa được khai quật.
Một số giáo sư trong khoa không mấy hứng thứ với thứ này, nếu đơn thương độc mã tới cái hội nghị kia khẳng định sẽ phiền đến hói đầu.
Đường Nhạc tiện tay ném vào ngăn kéo, nhận tài liệu đã đóng dấu của Lâm Phán.
"Giáo sư Đường, em mới kiểm tra những biên bản này xong, phân loại theo chủ đề và ưu tiên của buổi họp ngày hôm nay, anh xem qua thử."
"Được, em ngồi nghỉ ngơi đi, tôi xem qua một lát."
Đường Nhạc đọc chưa bao lâu, liền nghe thấy Lâm Phán đang ngồi lướt web bên cạnh hào hứng reo lên.
"Sao thế?" Đường Nhạc thuận miệng hỏi.
"Giáo sư Đường! Giang Vũ đi Oanh sơn chơi này! Quê quán của em chính là Sam Thành đó!"
"Oanh sơn?" Đường Nhạc chưa từng nghe qua.
"Đúng vậy, người ở nơi khác có thể không biết Oanh sơn chúng em có một địa danh rất nổi tiếng, những nhóm phượt thủ thâm niên thường xuyên đến đó chơi.
Giang Vũ cũng là người yêu thích du lịch ngoài trời! Em theo dõi anh ấy mấy năm trời, không ngờ đã đến quê em rồi!"
Thích hoạt động bên ngoài? Giang Vũ còn có sở thích này sao? Đường Nhạc phát hiện bản thân hiểu biết về cậu vẫn còn quá hạn chế, Giang Vũ cũng không nói cho anh biết cậu đi chỗ nào, chỉ bảo là du lịch.
"Sao em biết cậu ấy đi Oanh sơn?"
"Trên Social Talk á thầy, đây là phần mềm xã hội mà người Ý sử dụng, em đặc biệt vì anh ấy mà download và đăng ký tài khoản đấy!"
"Thầy xem nè, phong cảnh này là khu vực đẹp nhất ở Oanh sơn, nếu không có thể lực và kinh nghiệm nhất định, người bình thường khó mà tới đây được."
Lâm Phán thấy giáo sư Đường có vẻ khá hứng thú đối với đề tài này, lập tức đưa điện thoại đến trước mặt anh.
Bên trong là ảnh chụp phong cảnh từ trên cao, dưới bầu trời xanh thẳm là những tầng ruộng bậc thang trải dài, lưng chừng núi tụ lại một hồ nước trong xanh, bên cạnh hồ là nông trang, nơi này đã hình thành một bồn địa nho nhỏ.
Đường Nhạc dường như có thể tưởng tượng ra cảnh Giang Vũ cầm di động, chuyên tâm tìm kiếm các góc độ khác nhau để chụp tấm ảnh này, đuôi tóc xoăn thỉnh thoảng cản tầm nhìn, bàn tay mang theo vết chai mỏng sẽ gạt đi lọn tóc ấy, lộ ra đôi mắt xinh đẹp, khóe mắt cong lên, mỉm cười tủm tỉm.
Rõ ràng là đang xem một bức ảnh phong cảnh, nhưng trong đầu anh chỉ có hình bóng của người ấy.
"Thế nào? Giáo sư Đường, Oanh sơn ở Sam Thành chúng em đẹp lắm phải không?!"
Đường Nhạc đột nhiên bắt được từ khóa.
"Sam Thành?" Cái địa danh này hình như đã nhìn qua ở đâu đó, có chút quen thuộc.
"Đúng rồi, em chẳng phải vừa nói sao? Nó nằm ở Sam Thành."
Đường Nhạc đột nhiên cúi đầu, kéo hộc tủ, lôi xấp tài liệu vừa ném vào trong lúc nãy ra, quả nhiên nhìn thấy mấy chữ "Khảo sát thực địa di tích văn hóa được khai quật", cộng thêm địa điểm khảo sát chỉ định là Sam Thành.
Đang lo không biết đi đâu tìm vợ, muốn dỗ cũng không có chỗ xuống tay, Đường Nhạc thấp giọng cười khẽ, ngẩng đầu chân thành nói với Lâm Phán: "Cảm ơn em."
Không thể chờ đợi thêm một khắc nào, Đường Nhạc vội vàng gửi tin nhắn báo danh cho La Khôn, sau đó về nhà thu xếp hành lý, lái xe đến Sam Thành.
Dù sao thì cuộc khảo sát sẽ bắt đầu vào sáng ngày mốt, anh đi trước hai ngày cũng không tính là quá sớm.
Miễn cho mỗi ngày phải đối mặt với chai rượu thanh mai kia nhìn vật nhớ người.
- -----------DFY--------------.