Khúc Ngẫu Hứng Thanh Mai

Chương 47: 47: Lắng Nghe Dạ Khúc Nocturne





Edit: nynuvola
Sau buổi nói chuyện ngày hôm đó, Đường Nhạc liền dốc lòng vào công việc.

Anh bận rộn sắp xếp tài liệu mới để kết hợp với đề tài nghiên cứu, tỉ mỉ điều chỉnh và chau chuốt dàn bài đại cương tổng thể của luận văn, nếu không phải đang đọc sách ở thư viện thì chính là nói chuyện với những giáo viên chuyên ngành mà mình đã gặp ở Tây Nguyên.

Giang Vũ nhận được một lời mời đặc biệt, thầy dạy dương cầm của cậu ngỏ lời mời cậu đến nước Ý tham gia tiệc sinh nhật lần thứ 60 của ông.

Bữa tiệc sinh nhật này được tổ chức tự phát bởi những học sinh của thầy.

Họ đã nhiều năm chưa gặp lại nhau, thầy giáo của cậu vừa là thầy dạy nhạc đồng thời cũng là một trong số ít người ủng hộ cậu chuyển sang dòng nhạc hiện đại.

Vì không muốn để thầy mất mặt, Giang Vũ bắt đầu chế độ luyện tập ma quỷ, chơi từ những bài hát nổi tiếng trên thế giới đến những bản nhạc mà cậu đã sáng tác mấy năm nay, cứ lặp đi lặp lại mỗi ngày hơn 8 tiếng.

Ba ngày sau, lúc Đường Nhạc và Giang Vũ ngồi xem TV vào buổi tối, điện thoại bỗng nhận được một tin nhắn với dãy số lạ lẫm.

.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
"Đường Nhạc, ngày mai em sẽ về Tuyên Thành."
Không ký tên, nhưng Đường Nhạc có thể đoán được là Tống Thích.

Đối với Tống Thích, trong lòng Đường Nhạc vẫn có chút phức tạp.

Tuy rằng lựa chọn của Tống Thích là quyết định cá nhân, anh không thể thay đổi, nhưng thấy người từng yêu lại một mình cố gắng làm điều gì đó mờ mịt không chắc có kết quả nhiều năm, ít nhiều khiến anh cảm động.

Chỉ là chút cảm động này không liên quan gì đến rung động, anh đã 36 tuổi, cũng đã có người mà mình muốn bảo vệ hết lòng.


Đường Nhạc trực tiếp đưa điện thoại qua cho Giang Vũ xem.

"Là......!Tống Thích?"
"Ừm."
Giang Vũ nghiêng người bắt chéo chân, nghiêm túc suy nghĩ, rốt cuộc nói: "Đường Nhạc, chuyện thí nghiệm kia, anh muốn đi ư?"
"Tôi không định đi."
"Vì sao?"
"Bởi vì em quan trọng hơn nhiều."
Lần này Giang Vũ im lặng lúc lâu, cậu nhớ bản thân từng xem qua, cũng nghe kể và có tư liệu của《Dệt mộng》, nhớ đến Ninh Khê đang chờ đợi điều trị ở bệnh viện Tuyên Thành.

Đây là một dự án cực kỳ có ý nghĩa.

"Tống Thích, anh ấy thật sự rất giỏi."
Đây là đánh giá trước khi cậu biết đến mối quan hệ giữa Đường Nhạc và Tống Thích.

Sau khi biết quá khứ của họ, cậu từng ghen tị, từng hụt hẫng, cũng từng hoài nghi.

Hiện tại cậu không ghen với Tống Thích chút nào, bởi vì Đường Nhạc đã ở bên cạnh cậu.

Đường Nhạc vươn tay vuốt tóc Giang Vũ: "Tiểu Vũ nhà chúng ta cũng rất giỏi nè."
Anh cúi đầu chuẩn bị nhắn tin trả lời, bị Giang Vũ ngăn lại.

"Đường Nhạc, anh còn nhớ hôm đó em nói, nếu em cũng có một người đáng tiếc không thể ở bên nhau, anh sẽ cảm thấy thế nào không?"
Đường Nhạc ngẩn người, ngước mặt nhìn Giang Vũ.


"Ngày mai anh đến sân bay tiễn anh ấy đi."
- ----------
Buổi chiều hôm sau, Đường Nhạc kéo Giang Vũ ra sân bay với mình, anh phong cho vợ làm tài xế, bản thân chỉ là một người tiễn đưa vô tội mà thôi.

Đến bãi đỗ xe, hai người vô thức ăn ý, một người ở lại trong xe chờ, người kia thì đến sảnh sân bay.

Khi gặp được Tống Thích, Đường Nhạc cùng y đến quầy làm thủ tục, trạng thái của y so với lúc ở Tây Nguyên có vẻ tốt hơn nhiều.

"Em thoạt nhìn có sức sống hơn rồi."
Tống Thích mỉm cười: "Gần đây em nhận được liên tiếp mấy cuộc phỏng vấn, vừa bận rộn xong, bây giờ phải trở về để theo dõi tình hình thí nghiệm lâm sàng."
Đường Nhạc chân thành nói: "Cố lên nhé, hạng mục của nhóm em nhất định sẽ hoàn thành thuận lợi."
Tống Thích đưa thẻ căn cước cho nhân viên làm thủ tục, quay đầu đối mặt với Đường Nhạc, trong mắt nhiều thêm vài phần thoải mái.

"Ngày hôm qua em vốn còn đang nghĩ sẽ hỏi lại xem anh có đồng ý cùng em đến Tuyên Thành tham gia tình nguyện không."
"Còn bây giờ?" Đường Nhạc giúp Tống Thích đặt hành lý ký gửi lên bàn cân kiểm tra.

"Không cần nữa, con người của em, thực ra rất thích ganh đua với chính bản thân mình." Tống Thích nhận lấy vé máy bay, cùng Đường Nhạc sóng vai đến quầy kiểm tra an ninh.

Xung quanh người đến người đi, bước chân ai cũng vội vàng.

Tống Thích nhớ tới 6 năm trước, một mình y bước lên máy bay đi Tuyên Thành, vật lộn với nỗi tuyệt vọng.

Cảnh vật đổi thay, hiện tại vẫn là một mình y, nhưng lúc này lại cảm thấy thong dong bình thản, phương hướng rõ ràng.

Đứng trước cửa kiểm tra an ninh, Tống Thích xoay người nhìn Đường Nhạc, tỉ mỉ ngắm nhìn khuôn mặt anh thêm một lần, có điều không phải để khắc ghi trong lòng nữa, mà muốn xóa bỏ hoàn toàn.


"Cảm ơn anh đã đi cùng em đến đoạn đường này."
Đi cùng em đoạn đường cuối cùng.

"Cũng cảm ơn anh đã giúp em tỉnh dậy từ trong chấp niệm."
Đường Nhạc vỗ bả vai Tống Thích, từ đáy lòng nói: "Em xứng đáng với một người tốt hơn."
Tống Thích đẩy tay Đường Nhạc, chớp mắt nở nụ cười: "Em cũng nghĩ như vậy."
- ---------
Bãi đỗ xe.

Giang Vũ điều chỉnh lại ghế ngồi, thoải mái nằm xuống.

Giai điệu Nocturne in E Flat Major của Chopin được phát lên lần thứ hai trong xe ô tô.

Âm thanh ấm áp, giống như những ánh sao lúc thủy triều lên giữa đêm mùa hạ, xuyên qua bờ cát chạy đến những hàng cây tỏa sáng trong vắt.

Giang Vũ nhớ tới chú chó săn lông vàng cùng cậu lớn lên lúc nhỏ, khi cậu còn là một thiếu niên mười mấy tuổi, có một buổi sáng nó cứ cắn ống quần không cho cậu ra khỏi cửa, cậu lại vì một buổi biểu diễn quan trọng mà bỏ qua nó, lúc trở về nhà thì không thấy nó đâu nữa.

Cho đến mấy ngày sau, người ta tìm thấy xác của nó ở trong một công viên gần đó.

Hóa ra nó biết mình sắp chết, buổi sáng ngày hôm đó chỉ là muốn quấn chân để tiễn biệt cậu.

Chuyện này đã ghim trong lòng Giang Vũ rất nhiều năm, vì vậy cậu tin rằng giữa người với người hay người với động vật, đều cần một lời chào tạm biệt tử tế.

Chỉ có như thế, mới không phải hối tiếc bất cứ điều gì đột nhiên mất đi.

- --------
Đi qua cửa kiểm tra an ninh, Tống Thích xoay người đứng yên tại chỗ, vẫy vẫy tay nói với Đường Nhạc hẹn gặp lại.

Ánh nắng mùa xuân chiếu vào lớp cửa kính trong suốt của sân bay, có thể nhìn thấy rõ những hạt bụi mờ đang bay trong không khí.


Tống Thích cứ đứng như vậy, nhìn Đường Nhạc chậm rãi từng bước đi về phía trước, hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của y.

Hai người đã không lãng phí khoảng thời gian mười năm đó.

Đã cố gắng hết sức mình.

Chỉ có điều hy vọng đến hơi muộn màng.

Chỉ là duyên phận không trọn vẹn.

Nhưng trên thế giới này hàng ngàn cặp đôi có tin tức tố bị bài xích, về sau họ sẽ không gặp tình cảnh bất lực như thế nữa.

Họ có thể ôm, hôn, làm tình, đánh dấu.

Thật là một điều may mắn.

- --------
Bản piano đã được chơi đi chơi lại mười mấy lần, Giang Vũ nhắm mắt, cảm nhận những nốt nhạc đang nhảy nhót như tiếng nước róc rách bên tai, ngón tay cậu nhịp nhịp, chờ đợi người yêu xuất hiện trong âm hưởng.

Tuổi xuân sẽ qua đi, kỹ xảo sẽ chai sạn, nhưng cảm xúc trong bài hát thì không bao giờ phai nhạt.

Ngồi trong xe hơi yên tĩnh sau giờ nghỉ trưa, Giang Vũ chợt tìm thấy tình cảm chân thành mà khi chơi đàn hồi thiếu niên cậu không chạm đến được.

Cửa sổ xe bị gõ vang, Giang Vũ mở mắt, nhìn thấy Alpha của cậu đang cúi đầu ngắm mình, nụ cười dịu dàng và giai điệu Dạ khúc hòa quyện vào nhau.

Giang Vũ ngồi dậy, mở cửa xe nhào vào lòng Đường Nhạc, ngẩng đầu hôn anh.

- -----------DFY--------------
Vậy là tình cũ không rủ cũng đến Tống Thích đã chính thức tạm biệt mn trong chính văn, cá nhân mình rất thích nhân vật này, hẹn gặp lại trong 4 phiên ngoại với một câu chuyện khác nhé..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.