Khuê Tú Cổ Đại Ở Năm 70

Chương 20



Rời khỏi nhà mẹ đẻ, Lâm Tư Tư lúc này mới vỗ ngực một cái, nói ra ba lời nói cực kì đại nghịch bất đạo vừa rồi thật sự không phải là ý nàng muốn nha, nhưng nếu như không nóithì mẹ nàng sẽ hoài nghi nàng, dù sao đây mới là tính cách của nàng thôi.

Nhưng lại không biết mẹ Lâm ở trong sân sau khi nghe xong mấy lời này của nàng mấy, cũng là nhịn không được bật cười thành tiếng, thấp giọng mắng: "Nha đầu chết tiệt kia, từ nhỏ liền mưu ma chước quỷ nhiều!"

Sau đó liền nhớ lại tính tình lầm lì trầm mặc, ít lời chỉ biết vùi đầu làm việc của con gái lớn, cũng là thở dài.

Vốn biết hai cô con gái của thật đúng là hai thái cực khác nhau.

Nhưng con gái út của bà ngược lại càng giống bà lúc nhỏ hơn.

Làm đàn bà mà, làm vừa đúng sức là được, cần gì phải phóng khoáng làm hết sức mình để bản thân mình chịu khổ làm gì. Nếu chăm chỉ giỏi giang quá người ta sẽ cho rằng là đương nhiên, ngẫu nhiên có một ngày không làm, thì người ta sẽ nói.

Nhưng nếu là lười biếng thành thói quen thì ngẫu nhiên chăm chỉ một chút, thì người ta sẽkhông ngừng khen ngợi.

Đây là sự thật, đây là đời người.

Nhưng trong hai đứa con gái của bà, dường như đứa con gái út của bà lại hiểu được đạo lý này.

Lâm Tư Tư cũng không suy nghĩ nhiều như thế, về nhà lúc này cũng còn quá sớm, nhưng dù sao hôm nay tốn không ít tiền, cho nên vừa về nhà liền cầm kim chỉ lên bắt đầu thêu tiếp.

Nàng định thêu dư ra thêm vài cặp áo gối, sau đó gửi đến Hải thị bán thử xem có được giá hơn bên đây không.

Nếu là có thể, thì việc kinh doanh sau này sẽ không cần chỉ treo ở mỗi thị trấn bên này.

Mãi cho đến hơn sáu giờ Chu Tùng Bách mới từ thị trấn trở về, lúc về còn mang theo một giỏ anh đào.

Đây là bởi vì anh thấy vợ anh thích ăn, nên đặc biệt mua từ bên kia thị trấn về.

"Chuyện xe đạp khoan hãy cho nương biết, đợi thêm vài ngày nữa anh chạy thẳng về nhà, cho nương một bất ngờ." Chu Tùng Bách nhỏ giọng nói.

Lâm Tư Tư gật đầu, hỏi: "Có đủ tiền không?"

"Đủ." Chu Tùng Bách móc mấy đồng tiền còn dư lại ra khỏi túi, nói : "Đây là số tiền còn dư lại, xe đạp ngày mốt sẽ đến tay chúng ta."

Tuy rằng xe đạp là hắn mua từ bên phế liệu, nhưng hắn chọn cái tốt nhất, sau đó mang đến cho ông lão chuyên sửa xe có kinh nghiệm lâu năm, sau khi cò kè mặc cả, cuối cùng cũng đãmua xong.

Vốn hắn cũng không biết còn có thể làm như thế, cái này cũng là nhờ vợ anh cho anh linh cảm, làm anh lập tức nghĩ đến việc mua hàng cũ rồi đi tân trang lại.

Cái này xem như đặt hàng riêng nên sư phun kia lập tức đồng ý.

"Vợ, em thật đúng là quá thông minh, sao trước kia anh lại không nhìn ra nhỉ." Chu Tùng Bách thơm một cái lên khuôn mặt trơn bóng tỏa sáng của vợ anh, cười nói.

Lâm Tư Tư mắng một tiếng: "Ban ngày ban mặt, anh đừng làm loạn."

"không có chuyện gì, hai ta ở trong phòng mà, nương chắc chắn sẽ không tự dưng xông vào mà không báo trước, nương tất nhiên sẽ không vô lí như vậy đâu." Chu Tùng Bách khôngthèm để ý nói.

Lâm Tư Tư đem mấy đồng còn dư lại đưa cho hắn, đàn ông con trai đi ra bên ngoài, thì trênngười làm sao có thể không có đồng nào?

Chu Tùng Bách lại bị vợ anh làm cảm động một phen, hắn cảm thấy anh đã yêu sâu đậm rồi, tình yêu của anh hoàn toàn nằm hết trên người vợ anh, tình yêu tới quá nhanh không khác gì một cơn lốc xoáy.

Nếu không phải hiện tại vợ anh mang thai chưa được ba tháng, mẹ anh nói không thể thương thương thương, thì ạn nhất định sẽ thương thương vợ anh thật nhiều, thật nhiều.

Lâm Tư Tư lại không nghĩ mấy chuyện trăng hoa như thế, nói : "Hôm nay em về nhà mẹ."

Chu Tùng Bách cũng biết nhà mẹ vợ bên kia không quá coi trọng mình, mỗi lần nhìn thấy mình đều ngó sang hướng khác, không ai cho anh sắc mặt vui vẻ.

Nếu trước kia mỗi khi nàng dâu nhà mình nói đến việc này, hắn đều ừ một tiếng rồi cho qua, nhưng bây giờ không giống trước nha.

anh cực yêu cực yêu vợ anh , cho nên nghe vợ anh nói như thế, hắn cũng không thể khôngtỏ vẻ gì đó đúng không: "Lần này anh bận nên không đi cùng được, lần sau nếu em muốn về nhà mẹ thì em cứ nói với anh một tiếng, anh sẽ đi cùng em về nhà thăm mẹ."

Lâm Tư Tư nhìn anh cười: "Vậy lần sau anh đi chung với em nha."

Chu Tùng Bách vừa thấy vợ anh như vậy thì biết thái độ này của anh đã biểu hiện đúng rồi, cười nói: " Được, đến lúc đó chắc anh cũng đã lấy xe đạp về rồi khi đó anh sẽ chở em về!"

Buổi tối liền ăn món cá om dưa chua, cùng thêm món nộm dưa chuộg ăn cùng cũng ngon lắm.

Ban đêm Chu Tùng Bách liền mang theo một bầu nước thánh đến trại heo.

Từ lần trước khi bầy heo con sinh bệnh, Chu Tùng Bách luôn thích mang theo một bầu nước đến đút cho bầy heo con, tuy rằng làm như thế thì tốn công tốn sức, nhưng Chu Tùng Bách lại cảm thấy bầu nước thánh mà mình mang tới vẫn đặc biệt có hiệu quả.

Về phần phía đối tác mang theo vẻ mặt ‘Cậu là một cái thanh niên thời đại mới vậy mà còn mê tín hơn cả mẹ cậu’, thì Chu Tùng Bách làm như không nhìn thấy.

nói đùa sao, toàn bộ tài sản của cả nhà anh đều dồn hết vào trại heo này, anh có thể khônghầu hạ tỉ mỉ sao, cho dù mê tín anh cũng nhận!

Bận rộn đến hơn nửa đêm, đem chuồng heo thu dọn sạch sẽ, đút cho heo con ăn uống đầy đủ, Chu Tùng Bách mới lấy ra ổ bánh mì to đùng bắt đầu ăn.

Ăn bánh mì Chu Tùng Bách cảm thấy cực kì nhớ về thời điểm có thể ôm vợ anh ngủ mỗi đêm, hiện tại cuộc sống này quả thật không dễ dàng.

Nếu như bên trên có thể cho nuôi heo tư nhân thì tốt biết bao nhiêu a?

Tự anh nuôi còn cần phải hợp tác với người khác mở trại heo để ăn chia sao?

Chỉ là hiện tại chính sách không cho phép, cũng không biết sau này có thể có thông báo gì khác đưa xuống hay không.

Chu Tùng Bách canh giữ cả đêm, đám heo con đều thật khoẻ mạnh, sau đó anh trở về, còn vòng quanh đi một chuyến lò sát sinh ở bên kia tìm lão Hồ.

Lão Hồ này chính là một trong những đối tác của hắn.

Mua của hắn hai kg mỡ heo về thắng lấy mỡ, với hai miếng xương sườn, vợ anh thích nhất là ăn món sườn hầm, tuy rằng ít thịt nhưng nếu vợ anh thích thì anh mua là được, còn mua thêm chút thịt ba chỉ mà mẹ anh thích ăn.

Ngoài ra còn hai ống tủy lớn, anh cũng mua luôn sau đó mang theo vật phẩm trở về nhà

Người trong thôn dậy thật sớm, liền nhìn thấy anh mang theo nhiều thịt như vậy về nhà, ánh mắt kia đều phát sáng lên.

Quanh năm suốt tháng trong thôn của bọn họ chỉ được chia thịt có hai lần.

một lần là sau vụ thu hoạch vụ mùa thu, một lần là cận tết, sau đó thì không có nữa, ai muốn ăn thịt thì phải đi mua, nhưng mà nhà ai lại nỡ mua chứ?

Nhưng mà nhà của Chu lão lục hàng ngày sống không khỏi quá quá địa chủ, nếu như mọi người nhớ không lầm thì, sau khi vụ thu hoạch mùa thu vừa xong thì vợ hắn vừa mới mua một con gà về hầm cho hắn ăn đấy chứ?

Nghe nói hôm đó mùi thơm của thịt gà bay ra, toàn bộ người ở Chu gia giang đều ngửi được.

Khoa trương là khoa trương một chút, nhưng ngày thường không lễ tết mà người này lại mua thịt về ăn, đây cũng quá phá của rồi?

không bao lâu sau, tin tức Chu Tùng Bách cầm mấy cân thịt trở về nhà đã lan truyền khắp thôn Chu gia giang.

Chu lão đại ca nghe xong vẫn là rất vui mừng, cảm thấy nương mình qua nhà thằng sáu ở cũng rất tốt, nhà mình vốn không có điều kiện ăn uống như thế này, lão nhân gia quanh năm suốt tháng cũng không ăn thịt được bao nhiêu lần, hơn nữa ông nhìn thấy tinh thần của mẹ ông lúc này sảng khoái hơn trước kia rất nhiều.

Thí dụ như thu hoạch vụ hè thu lần này, mẹ ông chưa hề vắng mặt dù chỉ một ngày, thậm chí dù làm lụng vất vả cũng không thấy gầy đi chút nào.

Có thể thấy được thức ăn trong nhà thằng sáu đặc biệt tốt.

"Bà nội, khi nào chúng ta mới được ăn thịt?" Tiểu Chu Cát gặm bánh bột ngô, hỏi.

Chu Trần thị thấy cháu nội nhìn mình đầy trông mong liền nói: “Để lát bà nội đi mua.”

Trong nhà ăn chút thịt vẫn là có thể ăn nổi, thời gian gần đây đích xác cũng quá vất vả mệt nhọc, dù sao cũng phải mua chút thịt về bồi bổ đúng không ?

"Mua thêm một chút, đến lúc đó ta mang sang cho nương một chút." Chu lão đại ca nói.

"Cha, cha không nghe thấy sao, bà nội bên kia vừa mới ăn thịt kìa!" Chu Tuyết Lê lập tức nói.

"Ồn ào cái gì? Thịt bà nội con ăn là của chú sáu con mua, cũng không phải chúng ta mua." Chu lão đại ca cau mày nói.

"Ai quan tâm là của người nào mua, không phải cũng đều là thịt sao, bên kia cứ một vài bữa là mua thịt về ăn, trước đó còn có bánh bao với thịt kho không ngừng, nhà chúng ta cực khổ lắm mới được ăn một lần, còn phải chia ra cho người khác, vậy con còn có thể ăn được mấy miếng chứ!”Chu Tuyết Lê buồn bực nói.

"Mày ghen tỵ nên mới nói vậy thôi." Chu Kiến Vĩ nói.

Vợ hắn là Vương Phương kéo hắn một cái: "anh cũng đừng tưới thêm dầu vào lửa."

Chu Kiến Vĩ không thèm để ý nàng dâu nhà mình, nhìn về phía đứa em gái luôn tranh chấp với hắn từ nhỏ đến lớn: “Có phải mày ghen tị thím sáu có thể thêu thùa kiếm được tiền, còn mày thì không thể, cho nên ghen tị đến đỏ?"

"Kiến Vĩ!" Chu Trần thị trừng mắt liếc nhìn con mình.

Đứa con trai này của bà không biết ăn trúng cái thứ gì, làm bà luôn cảm thấy dường như nó mới là con của thằng sáu, từ nhỏ đã thân thiết với thằng sáu rồi, tuy rằng hai người cùng tuổi, nhưng cũng không phải là anh em ruột mà, ngay cả với đại ca của hắn cũng chưa thân như thân với chú sáu của nó!

"Nương, nương cũng đừng mắng con, nương nên nhắc nhở Chu Tuyết Lê, sau này khi con hiếu kính nương, nếu con gái của xon dám ăn nói quàng xiên hỗn xược như thế, con nhất định sẽ đánh nó một trận. anh cả có thể hiếu kính nương rồi thì không cần con hiếu kính nữa sao?” Chu Kiến Vĩ uống cháo loãng ăn bánh bột ngô, nói.

hắn cùng vợ hắn là Vương Phương hiện tại có hai đứa con trai, lớn ba tuổi nhỏ hai tuổi, vẫn chưa có con gái.

Nhưng câu nói đó đã lập tức ngăn được lời mắng đã đến bên môi của Chu Trần thị.

Chu Tuyết Lê tức giận không thôi: "Chuyện này có thể giống như thế sao, nương chính là mẹ ruột của tôi!"

"Bà nội của con cũng là mẹ ruột của ba!" Chu lão đại ca liếc mắt nhìn đứa con gái càng lớn càng không hiểu chuyện này.

"Tuyết Lê con bớt tranh cãi chút đi." Chu Trần thị chỉ có thể mắng con gái của mình.

Hốc mắt Chu Tuyết Lê đỏ ửng, nàng ta cảm thấy mình không thể sống nổi trong ngôi nhà này nữa!

Ăn xong rồi, đám đàn ông liền bắt đầu chia nhau đi làm việc, Hôm nay trong người Vương phương không quá thoải mái nên không đi, thu dọn bát đũa cùng với Chu Tuyết Lê, khuyên nàng nói : "cô sắp nhỏ à, cô cũng đừng giận anh hai của cô làm gì, nói thật, ngay cả chính chị còn không quan trọng bằng chú sáu trong lòng anh ấy nữa."

Lời này nói cực kì chua xót.

"anh hai của em chính là một con chó săn, không phải là bị Chu Tùng Bách vớt từ trong nước lên sao, có cái gì lớn lao chứ!" Chu Tuyết Lê mắng.

"Hả?" Vương Phương tuy rằng đã gả đến đây đã vài năm, nhưng đúng là thật sự không biết việc này.

Chu Tuyết Lê lại không kiên nhẫn nói về chuyện này, lực chú ý của nàng ta đều dồn hết vào việc thêu thùa kiếm tiền của Lâm Tư Tư, nói : "Chị dâu hôm đó có qua xem, rốt cuộc chị ta thêu như thế nào vây? Sao có thể kiếm được nhiều tiền như thế?”

anh hai nàng ta đúng là không hề nói sai, nàng ta đúng là ghen tị đến đỏ cả mắt, Lâm Tư Tư này rốt cuộc đã bị con hồ ly tinh nào nhập xác, hoàn toàn khác hẳn trước kia, đã vậy còn biết thêu thùa kiếm tiền, nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị.

Nhưng có quỷ dị hay không nàng ta cũng lười quan tâm, dù sao cũng không phải ở chung cùng nàng ta, cũng không gây hoạ được đến phiên nàng ta. Nhưng chỉ một cặp áo gối lại có thể liếm được hai mươi lăm đồng, nên làm nàng ganh tị đỏ mắt a!

"Chuyện này chị cũng không biết nên nói sao nữa, dù sao tay nghề của bà sáu chị chắc chắn không học được rồi." Vương Phương nói: "Em kể chị nghe việc anh hai em rớt xuống nước và được chú sáu vớt lên lúc nào thế?”

"Chính là vào mùa đông năm anh hai tám tuổi, rơi xuống nước, Chu Tùng Bách đi xuống đem anh ấy vớt lên đấy mà." Chu Tuyết Lê không nhịn được nói.

"anh hai em với chú sáu bằng tuổi nhau, khi đó chú sáu cũng mới vừa tám tuổi đúng không, mùa đông lạnh như thế mà chú ấy cũng xuống nước vớt lên sao?” Vương Phương thất thần nói.

"Làm sao em biết chứ, nhưng bắt đầu từ đó anh hai biến thành chó săn cho ông ấy, kêu làm gì thì làm nấy, dù trước đó anh hai với ông ấy cũng rất không hợp nhau." Chu Tuyết Lê khoát tay nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.