Bẻ gãy cổ con gà rừng xong, Lâm Tư Tư lúc này mới chợt nhớ ra vừa rồi mình đã làm gì.
thật sự là bị hành động của mình dọa đến sững sờ.
Vừa rồi nàng không kịp suy nghĩ, chỉ nghĩ đến việc chồng nàng rốt cục có thịt để ăn, nên tuyệt đối không để cho con gà rừng này chạy thoát, vì thế liền bẻ gãy cổ nó theo bản năng.
Mình có thể làm những chuyện hung tàn như thế này sao? Có lẽ đây là sức mạnh của ái tình!
Lâm Tư Tư đổ nấm ra, sau đó lót hai miếng lá sạch lót vào giỏ, để gà rừng lên trên và đem nấm phủ lên.
Nhìn thế này thì như hái đầy rổ nắm, hoàn toàn không nhìn thấy con gà rừng béo múp nằm bên trong.
Lâm Tư Tư cảm thấy mỹ mãn đến tìm Thái Chiêu Đệ để trở về.
Về phần có thể dẫn dụ gà rừng chạy vào bẫy, nàng hoàn toàn không cảm thấy ngoài ý muốn, đời trước ban đầu nàng cũng không biết công dụng của nước linh tuyền này, nên dùng linh tuyền này để làm vườn, đợi đến khi hoa trong vườn đồng loạt nở rộ thì đàn bướm tranh nhau đến chiếm đoạt, có thể nói thịnh cảnh.
Sau đó nàng lại tiến hành thêm thí nghiệm, tỷ như vào ngày tuyết rơi muốn bắt chim thìnàng rải một ít hạt, sau đó dùng linh tuyền rắc lên một chút thì dù có kết thành băng, nhưng cũng đặc biệt thu hút chim chóc.
Nàng cho rằng linh tuyền thuỷ có lẽ sẽ toả ra một mùi hương đặc biệt, nhưng mùi hương đó chỉ có động vật nhỏ ở gần đó mới có thể ngửi được.
Lâm Tư Tư không ở lâu, mang theo rổ đầy nấm và rau dại đến hội hợp với Thái Chiêu Đệ.
Thái Chiêu Đệ đang hái thêm rau dại, nói: "Ngươi cũng hái thêm một ít nữa đi, đến đây mộtchuyến cũng không dễ."
Đúng thật là không dễ, tìm nấm và hái rau tốn hơn một giờ. Trong nhà còn có rất nhiều việc đang chờ, nhưng quan trọng nhất là còn phải xuống ruộng để chấm công, đó mới là lương thực chủ yếu, có thể ăn no bụng, nên cực ít có người lớn nào đến đây được, bình thường đều là trẻ con đến tìm một ít trở về.
Lâm Tư Tư vừa thấy đám hẹ mọc hoang này lập tức nghĩ đến sủi cảo nhân hẹ thì không gì có thể ngon bằng, hiện tại lại còn có thịt gà sẵn nữa, có thể nấu một ít sủi cảo nhân thịt gà rau hẹ.
Vì thế nàng cũng giống như Thái Chiêu Đệ hái một ít rau hẹ và đào thêm mớ củ dại về, sau đó hai người mới cảm thấy mỹ mãn về nhà.
Về nhà thì ai đều làm việc nấy.
Chia nấm ra, phần nấm còn nguyên vẹn đều đổ lên cái sàng lớn để phơi nắng, phơi khô thìcó thể để dành dùng từ từ thời gian rất lâu.
Còn phần nấm hơi dập, nhỏ thì hôm nay ăn luôn, làm món gà hầm nấm, có món gì ăn ngon bằng món này chứ?
Nghĩ đến món gà hầm nấm, Lâm Tư Tư mà bắt đầu nấu nước ấm để vặt lông gà, nàng thực sự cảm thấy đây là sức mạnh của tình yêu, bằng không nàng vốn không có khả năng làm những chuyện này.
Nhưng mà vừa nghĩ tới có thể làm cho chồng mình ăn uống no đủ, có thể đem hắn nuôi trắng trẻo mập mạp, nàng đã cảm thấy mình làm chút chuyện này không tính là cái gì, lòng tràn đầy đều là động lực.
Đem gà rừng xử lý xong, nàng lại chia thịt ra, để cùng với rau hẹ chuẩn bị nấu sủi cảo, còn dư lại liền trực tiếp thả trong nồi hầm.
Lâm Tư Tư lại bắt đầu nhào bột ủ lên men…
Nàng dâu nhà mình ở nhà bận rộn, Chu Tùng Bách ở bên ngoài cũng không nhàn rỗi.
Từ nhà đến thị trấn có vài chục dặm đường phải đi, với cước trình của hắn cũng phải cần tốn không ít thời gian, qua lại một chuyến cũng không dễ.
Buổi sáng 6 giờ rưỡi anh đã ra cửa, đoạn thời gian này tất nhiên là không còn sớm, người trong thôn muốn đến thị trấn bình thường đều gà vừa gáy sáng là đã lên đường, chạy tới thị trấn là vừa mới hừng đông.
Nhưng Chu Tùng Bách lại không giống như vậy, cho nên sau khi xong việc, từ thị trấn quay về, đã là một giờ rưỡi chiều.
Từ bữa sáng đến giờ anh còn chưa ăn được một ngụm cơm nào, bụng đói sát vào lưng.
Nhưng vừa về nhà liền ngửi được mùi thơm nức xông vào mũi.
"Vợ à, em làm món gì thế?" Chu Tùng Bách ngây ra một lúc, liền lập tức chui vào trong phòng bếp, giở nắp nồi lên liền thấy một con gà!
Chu Tùng Bách trợn to mắt.
Lâm Tư Tư nhìn khuôn mặt của anh bị phơi nắng đến đỏ ửng, đau lòng không thôi, nhanh chóng múc thau nước bưng vào cho anh rửa mặt, nói : "Đói bụng lắm hả? Rửa mặt chuẩn bị ăn mì, em nấu cho anh tô mì gà."
"không phải chứ, vợ à, gà này ở đâu ra thế? không phải em đã làm thịt con gà nhà chúng ta đấy chứ?" Chu Tùng Bách hỏi.
Trong nhà chỉ có hai con gà mái, tuy rằng anh cũng đặc biệt muốn ăn thịt gà, nhưng nếu ăn thịt thì sẽ không có trứng gà ăn nữa, hai con gà mái này đẻ rất sai, ngay cả anh đều khôngnỡ giết muốn giữ lại để đẻ trứng làm thức ăn.
"Hai con gà mái nhà mình sao có thể ăn được. Là em với Thái Chiêu Đệ hôm nay lên núi hái nấm rồi bắt về." Lâm Tư Tư nhíu mày nói, vẻ mặt như bảo: Mau mau đến khen em đi!
Chu Tùng Bách liền hiểu, đây là nhặt được của người ta có sẵn!
anh cười nhìn vợ anh: "Giỏi lắm vợ, em may mắn quá. Lần tới cũng mang anh theo với."
"Lần tới nói sau, anh mau rửa mặt rồi vào ăn mì gà." Lâm Tư Tư nói.
Chu Tùng Bách ngồi chờ ăn.
Lâm Tư Tư ăn rồi, nàng chỉ tùy ý ăn một chút, bởi vì vóc người này của nguyên chủ nàng cũng không hài lòng lắm, rõ ràng là quá mập, cần giảm béo!
Chu Tùng Bách nhanh chóng vùi đầu ăn tô mì gà to đùng mà vợ anh vừa đưa, ăn được mộtnửa mới nhớ hỏi vợ anh đã ăn hay chưa.
Lâm Tư Tư nói : "Ăn rồi, anh cứ ăn đi."
Nàng bắt đầu sửa sang lại đồ đạc mà Chu Tùng Bách vừa mới mang về.
anh mua một miếng thịt, dùng lá sen gói lại, trứng gà có hai cân, nhưng ngược lại anh mua rất nhiều bột mì.
Bột mì thì rẻ hơn bột gạo một chút, tuy bột gạo thì ăn ngon hơn, nhưng Chu Tùng Bách vẫn thích ăn bột mì hơn. Trừ những thứ này ra, còn có chỉ màu và lụa mà Lâm Tư Tư cần.
đang ăn món mì gà thơm ngào ngạt Chu Tùng Bách vừa thấy nàng cầm mấy món đồ sắp ra ngoài, đảo mắt một vòng nói: "Vợ à, anh cảm thấy chúng ta nên thêu thử trước xem sao, nếu được, anh sẽ mua nhiều hơn về cho em làm, em thấy có được không?"
"Được ạ." Lâm Tư Tư gật gật đầu, nhưng thật ra không suy nghĩ nhiều.
Bởi vì năm đồng tiền mà mua nhiều vật dụng như thế nên đương nhiên mua không được bao nhiêu vật liệu thêu thùa. Hơn nữa anh nói cũng không sai, thử xem có đầu ra không, rồi mới tính tiếp.
Chu Tùng Bách tâm tình sung sướng tiếp tục ăn mì gà, một tô mì to đùng anh ăn hết sạch sành sanh, sau đó quay về phòng nằm nghỉ.
Những ngày tháng hạnh phúc nhà nhã như thế này cũng không được bao lâu nữa. Rất nhanh sẽ đến những ngày tháng thức khuya dậy sớm.
Lâm Tư Tư thu dọn bát đũa, trở về phòng nói với anh : "Buổi tối có muốn gọi mẹ sang đây ăn sủi cảo hay không?"
Mắt Chu Tùng Bách tỏa sáng, khi nhìn sang vợ anh, ánh mắt mềm mại lạ thường, anh cứ luôn cảm thấy từ sau khi vợ anh thay đổi đến giờ, sao cứ luôn làm anh cưng mãi không thôi thế này?
"Vợ, lên giường nghỉ một lát đi." Đáng yêu đến thế này làm anh liền nhớ lại tình hình chiến đấu tối qua, anh chàng thanh niên trẻ tuổi này lại muốn thương thương vợ anh.
Mặt Lâm Tư Tư lại đỏ bừng.
Cổ nhân nói, ăn no suy nghĩ dâm, muốn, lời này quả thật không giả chút nào, nhìn xem anhchàng khoẻ mạnh kia, ăn no nhàn rỗi không có chuyện gì làm, liền muốn trèo lên giường để thương thương. Lại không nhìn xem giờ này đang là giờ nào, giữa trưa đứng bóng anh còn không chịu để yên, có để cô nói chuyện nghiêm túc với anh nữa hay không?
Lâm Tư Tư tuy cũng có chút nôn nóng muốn có một đứa trẻ, nhưng cũng không thể quá chiều theo ý anh được, nói: "Hôm nay anh cũng mệt mỏi, ngủ một lát đi, thức dậy em làm thức ăn ngon cho anh ăn, em thêu thùa một lát."