Khủng Bố Cố Sự CHN

Quyển 1 - Chương 1: 【Thành phố A - Domino 】 - Xác cổ



11h chiều ngày 4 tháng 4 năm 20XX, thành phố A, cục cảnh sát.

Đã trực ca đêm hai ngày, thân thể và tinh thần đã cạn kiệt tới cực hạn, Tống Linh đánh một cái ngáp, tựa lưng vào ghế ngồi không có tí tinh thần mà chơi PSP trong tay, bên ngoài mưa rơi lất phất, trong phòng trực ban của cảnh cục cũng là một mảnh rét lạnh, hôm nay là ngày nghỉ lễ....... Hôm nay vốn nên trốn trong nhà ngủ ngon lành nha!

Khi còn bé tại sao thi đại học nhất định phải học pháp y! Hơn nữa còn một mạch học đến thạc sĩ phân tích vật chứng học! Mặc dù thật vất vã lăn được vào cục cảnh sát làm một pháp y thực tập nho nhỏ, nhưng tới nơi này ba tháng vậy mà một cái xác có thể kiểm tra cũng không có, một tháng tiền lương cũng có ba nghìn! Bản thân lúc ghi danh tình nguyện ấy là đầu óc bị nước vào chính là đầu óc bị nước vào nước vào rồi! Ở trong lòng rít gào hồi lâu, cuối cùng Tống Linh vẫn thật sâu thở dài một hơi, quẳng thân hình chữ đại của mình lên chiếc giường đơn cứng rắn của phòng trực ban, tiếp tục than khóc cho tuổi thanh xuân đã chết từ lâu của mình.



Cũng sắp gần ba mươi rồi, mặc dù gia đình đã mua xong nhà cửa, nhưng bây giờ ô tô vẫn chưa có tăm hơi, thân cận với vài cô bạn gái cũng không có ai vừa ý, rất nhiều bạn học của mình hiện giờ đã sớm là cha của con họ, chỉ có mình vẫn cô đơn lẻ bóng....... Ôi, bây giờ tính sao đây.......

"Reng reng reng reng reng......" Điện thoại đột ngột dồn dập vang lên, Tống Linh lộn nhào nghe điện thoại: "Xin chào, pháp y phòng trực ban đây." Hoàn cảnh đầu kia điện thoại tựa hồ vô cùng ồn ào, thanh âm của người nói cũng vô cùng dồn dập: "Cậu là ai? Lão Lý có đó không?"

Lão Lý tên đầy đủ là Lý Tồn Nhân, là pháp y hàng đầu trong cảnh cục, là thầy hướng dẫn của cậu sau khi đến cảnh cục, Tống Linh thoáng cái không dám chậm trễ, vội vàng giải thích: "Xin lỗi, thầy Lý hiện giờ đang ở nhà nghỉ phép, bằng không ngài gọi điện thoại riêng của thầy ấy nhé?" Người đầu kia điện thoại do dự một chút, tựa hồ bừng tỉnh: "Cậu là Tiểu Tống mới tới đúng chứ! Tôi là anh Lưu của hình cảnh đội một, từng nghe tới chưa?"

"Hóa ra là anh à, có chuyện gì quan trọng lắm không?" Tống Linh cười khan vài tiếng, anh Lưu của hình cảnh đội một năm nay hơn 40 tuổi, tác phong làm việc cực kỳ nghiêm túc, gió cuộn sấm rền, là một người đàn ông chân chính vô cùng hào sảng, anh Lưu ở đầu kia điện thoại ha hả cười vài tiếng: "Các lãnh đạo đều đã nghỉ phép, trong lúc nhất thời anh cũng không tìm gặp được, lão Lý kia lại tính tình quái dị, vậy đi, Tiểu Tống anh nghe nói cậu còn chưa từng độc lập điều tra vụ án nào, công trường xây dựng bên cạnh khách sạn Vạn Quốc Đại đào ra được một bộ xác khô, anh chung quy cảm thấy hẳn là một di sản văn hóa, người của đội khảo cổ cũng nghỉ phép cả rồi, đành đem nó trở thành một vụ án hình sự để xử lý thôi! Cậu mau chóng theo đội bọn anh đến hiện trường đi, chụp vài bức ảnh, để rèn luyện một chút, thế nào?"

Thật tốt quá! Tống Linh vui mừng khôn xiết, vội vàng mặc áo khoác trắng cầm thùng dụng cụ và máy ảnh liền chạy ra khỏi cửa phòng trực ban, vừa ra khỏi cổng cảnh cục, liền nhìn thấy người đội một đang chuẩn bị lên xe." Này này! Chờ tôi chờ tôi!" Tống Linh thở hồng hộc lên xe, dọc đường cùng nhóm hình cảnh tuổi tác không sai biệt mấy trò chuyện nói cười, đi 20 phút, tới hiện trường.

Hiện trường đã che kín đèn công suất lớn, chiếu bốn phía sáng rực, mặc dù trời mưa nhỏ, nhưng cũng đã sớm bị một đám các công nhân xem náo nhiệt chỉ chỉ trỏ trỏ vây quanh chật như nêm, Tống Linh mang bao tay và khẩu trang cùng với khăn trùm, xách thùng dụng cụ và máy ảnh khom lưng vòng qua dây cảnh giới, tới trước thi thể.

Trên người của thi thể đã đắp lên một tấm vải trắng, Tống Linh vừa vén lên, nhíu mày.

Đúng là một bộ xác khô.

Cậu kiểm tra đại khái một chút, hơi thất vọng, "thứ" trước mắt này hẳn là "Đối tượng chuyên tấn công" của sở nghiên cứu khảo cổ, bộ xác khô này đã hoàn toàn phơi khô, nhìn xem khung xương hẳn là của nam giới, trên người không mặc quần áo, hoặc là sợi vải gì gì đó đã cùng da hòa tan thành một thể, da màu nâu nhạt nhăn nhúm, hốc mắt tối om sớm đã không còn mắt nữa nhìn thẳng vào cậu, miệng há lớn, tựa hồ vô cùng thống khổ, đã nhận không ra hàm răng nữa, hai cánh tay đan chéo, hai tay che ở hạ bộ, chân giạng ra.

Tư thế này thật là bất nhã, tựa hồ người chết liều mạng che đũng quần mình sợ đến chết vậy, cậu cẩn thận xem xét một chút, bộ xác khô này trên người quả thật không có giòi bọ gì, thật sự đã chết lâu lắm rồi. Tống Linh chép miệng, liếc mắt nhìn cái hố vừa rồi được đào ra kia, trên mặt đất đều là loại đá vụn màu than chì, ngay cả hòm cũng không có....... Xem ra không phải hạ táng bình thường, cậu thở dài một hơi, giơ máy ảnh trong tay lên bắt đầu chụp.

Tách tách tách mới chụp vài bức ảnh, bên cạnh Tiểu Vương vừa rồi ở trên xe cùng cậu trò chuyện rất vui, đang cầm bằng chứng bu lại, nháy mắt nhỏ giọng nói: "Người anh em, cậu nói xem người này rốt cuộc chết thế nào? Sao có thể thành xác khô được?"

Tống Linh nhún vai, sau khi chụp những bức ảnh đủ loại góc độ, mới cười tủm tỉm nói: "Tớ nào đâu biết được, song thành phố A vậy mà có xác khô, tớ vẫn tưởng rằng xác khô thường khai quật được ở Tân Cương, cậu xem xác khô này ngay cả quần áo cũng không có.......Nói không chừng...... Là muốn cùng vợ hắn này nọ kết quả vợ không chịu giận dữ đá JJ bé của hắn, sau đó liền chết toi!"

Tiểu Vương hì hì cười vài tiếng, đem thứ gì đó xoắn tít cùng loại với bộ lông dùng nhíp gắp lên xong, lén lút nói quy củ của cục cảnh sát: "Đúng rồi người anh em, hội thi gan dạ cậu đã tham gia chưa?"

Hội thi gan dạ? Tống Linh nghĩ mình đối với mấy thứ loại này không hề gì, mặc dù mình chỉ là một pháp y gà mờ, nhưng những thứ đã từng thấy so với đám người đội hình cảnh họ còn nhiều hơn, khi ở đại học cũng từng tham dự loại hội thi gan dạ này, mỗi lần đều là cậu dọa người khác sợ đến tè ra quần, có bao giờ dọa ngược được cậu chứ?

Tiểu Vương tựa hồ đối với vẻ mặt của Tống Linh có chút thất vọng, nhưng anh ta cũng hiểu sai ý, chép miệng một chút: "Người anh em, cậu đừng mất hứng, không phải bọn tôi lạnh nhạt với cậu, mà là người của tổ pháp y dưới sự dẫn dắt của thầy Lý luôn mang bộ dáng cao cao tại thượng, thật sự khiến mấy người trong đội chúng tôi đây rất là khó chịu, hôm nay chúng tôi mới biết được anh bạn cậu vô cùng hào sảng, thế này đi, ngày mai mấy anh lớn đây sẽ làm chủ, mời cậu ăn một bữa đàng hoàng, để biểu đạt sự áy náy của chúng tôi, cậu thấy sao, anh bạn?"

Tống Linh buông máy ảnh trong tay, dùng khuỷu tay huých Tiểu Vương: "Anh bạn, sao nói khách sáo vậy, phải là tôi mời mọi người uống rượu chứ, khi nào đi hả?"

Hai người hi hi ha ha nói tiếp hồi lâu, thong thả đem tất cả ảnh vật chứng gì gì đó thu gom xong, một đám người mới nâng xác khô lên xe rút quân, treo còi cảnh sát, một đường lập lập lòe lòe chạy về cục cảnh sát.

Lúc rút quân đã gần 1h đêm, đoạn thời gian này cũng không thể gọi điện cho thầy Lý, cậu chỉ có thể đi theo đám anh em này trở về cảnh cục đem xác khô chuyển đến phòng giải phẫu pháp y, trong tủ đông của phòng giải phẫu đã đầy "người" ở, họ chỉ có thể đặt xác khô trên bàn giải phẫu, sau khi làm xong xuôi hết thảy, Tống Linh lại cùng một đám người đi ăn đêm, sau đó mới đi theo những người khác loạng choạng trở về cảnh cục chuẩn bị hoàn thành báo cáo của cậu.

Phòng làm việc pháp y nằm ở lầu ba, sau khi tạm biệt những người của đội một hình cảnh, Tống Linh một mình lẻ loi lên lầu, lúc này đã là 3h sáng, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của chính cậu, không biết tại sao, bên tai luôn vang lên một loại tiếng vang cùng loại chất bán dẫn tiếp nhận tín hiệu "xẹt xẹt", cậu cảm thấy chân mình có chút nhũn, đèn chân không trắng lóa chiếu sáng hành lang tối mờ rõ ràng không sót một thứ gì, nhưng dù đèn sáng như vậy vẫn khiến cậu cảm thấy sau lưng tê dại, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Thiệt là, lúc nào thì lá gan mình cũng trở nên nhỏ như cô nương rồi, Tống Linh cắn răng, xua tan bằng cách ngâm nga một bài hát, còn chưa tới lầu ba, chợt nghe thấy phía trên phát ra một tiếng "phịch" vang thật lớn, tựa hồ có thứ gì đó thực cứng rớt xuống.

Tống Linh chỉ cảm thấy trái tim hung hăng nhảy vọt lên, ót đều bị tiếng vang khó tả này dọa đến có chút tê dại, đám ranh kia, không phải hôm nay liền chuẩn bị hội thi gan dạ gì đó chứ! Con bà nó! Cậu lập tức xoay người, hướng tới lầu một chạy vội xuống, một tay đẩy ra cửa phòng làm việc: "Là ai!"

Hả? Tất cả mọi người của đội một hình cảnh đang xắn tay áo nhiệt huyết ngút trời đối diện máy tính viết báo cáo, nhìn thấy Tống Linh vẻ mặt giận hờn bộ dáng một đám Trượng Nhị hòa thượng sờ không được ý nghĩ, Tiểu Vương sợ đến một ngụm cafe toàn bộ phun trên máy tính, nhe răng nhếch miệng ho khan nói: "Anh bạn....... Động.......Đất........ Hả?"

(Tiêu: Trượng Nhị hòa thượng sờ không được ý nghĩ có nghĩa là mù mờ không thể hiểu rõ sự việc. Câu này trích từ câu “Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng”.  Xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao một trượng hai). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.)

Nhìn một vòng, hẳn là mọi người không biết loại chuyện này, nếu không thì là hành động quá tốt, Tống Linh lẩm bẩm một tiếng, chào hỏi vài câu thậm chí còn tiện tay cầm một túi cafe của Tiểu Vương lúc này mới lên lầu lần nữa. Mở cửa phòng làm việc, phát hiện bộ xác khô nọ vẫn bị bọc trong túi bọc xác màu trắng bình bình nằm trên bàn phẫu thuật, nhịn không được thở phào nhẹ nhỏm.

Con bà nó, vừa rồi hẳn là bản thân lần đầu tiên một mình tiếp xúc vụ án cảm giác khẩn trương thôi, Tống Linh chậm chạp bước lên, thở dài một tiếng, thấp giọng nói: "Anh bạn, cũng không biết anh chết thế nào, nhưng mà........Aiz, anh khó có thể chạy thoát được vận mệnh bị những nhân viên khảo cổ này mổ bụng phá dạ dày nha......"

Nói xong những lời này Tống Linh chỉ cảm thấy mình vô cùng buồn cười, cư nhiên lải nhải với một bộ xác khô, nghĩ đến ngày mai thầy Lý sẽ trở về, vẫn nên chỉnh sửa lại báo cáo và tranh ảnh hôm nay đưa ra trước, cậu liền mặc áo khoác trắng, ngồi trước máy tính trong góc bắt đầu sửa sang lại ảnh chụp hôm nay.

Làm gần một giờ mới sửa sang lại xong đám ảnh chụp này, trên nội bộ cảnh cục truyền đến tiếng rương tài liệu cộng hưởng, Tống Linh ngáp một cái, duỗi dài thắt lưng, bỗng dưng cảm thấy sau lưng thổi tới một luồng gió âm u.

Nhìn lại, móa! Mới vừa rồi không đóng cửa! Khó trách một giờ qua cảm thấy lạnh như thế, Tống Linh vội vàng đứng dậy muốn đóng cửa, tùy ý liếc qua xác khô đặt trên bàn một chút, lập tức sợ đứng ngây tại chỗ.

Túi vốn được kéo khóa chết chẳng biết bị người nào giựt ra, lộ cả thân thể của xác khô, hốc mắt tối om nhìn thẳng vào cậu, miệng há tựa hồ mang theo một độ cong quỷ dị....... Nó tựa hồ đang.......Cười?

Tống Linh buồn cười nhún vai cười một tiếng, lắc đầu, mẹ nó! Nhất định là những người đội một hình cảnh đó hù dọa cậu! Những tên này vừa rồi cũng đã vào trong phòng làm việc? Cậu lại lắc đầu, nhìn thoáng qua cửa, quay đầu, lại nhìn về phía xác khô, nụ cười thoáng cái cứng trên mặt.

Không có ai cả.

Nó không thấy đâu nữa.

Chỉ còn lại túi bọc xác màu đen.

Tống Linh chỉ cảm thấy "ầm" một tiếng, một luồng cảm giác tê dại run rẩy của sợ hãi rất nhanh từ lòng bàn chân lủi lên đỉnh đầu, cậu sợ đến cả người run rẩy, sững sờ nhìn bàn mổ đã không còn ai nữa.

Lại một tiếng vang thật lớn đột ngột từ đỉnh đầu truyền đến, Tống Linh thoáng run lên, hét to một tiếng, theo phản xạ ngồi xổm trên mặt đất, bên trong đột nhiên một mảnh tối đen, chỉ còn ngọn đèn trong hành lang chiếu xạ vào trong phòng, lưu lại một tia ánh sáng.

Tống Linh đứng dậy, chậm rãi xoay đầu sang, phát hiện ở cửa đứng một người.

Dưới ánh sáng chiếu ngược, cậu nhìn không rõ rốt cuộc là ai, chẳng qua thân hình người này rõ ràng héo rút, tựa hồ cùng bộ xác khô teo rút đã biến mất nọ giống nhau như đúc.

"Phịch" một tiếng, cửa phòng làm việc pháp y nặng nề đóng lại.

Một mảnh tối đen, cái gì cũng nhìn không thấy nữa.

"Đừng...... Đừng! Mau dừng tay...... Cứu mạng...... Có ai không....... A a a a a a!" Cậu rất sợ hãi, nhưng cảm giác sung sướng toàn thân đã tràn vào vị trí riêng tư nhất của mình, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì....... Ai có thể tới cứu cậu...... Cậu chỉ có thể một bên khóc lóc cầu cứu một bên phun ra chất lỏng nóng ấm.

Xác cổ (Trung)

"Ưm a....... Mau mau lên.......Mau chút nữa...... Ưm...... Ông xã à....... Của anh thật lớn!!...... Mau thêm tí nữa!" MB trên giường tứ chi gắt gao quấn lên người Hàn Tư Văn, vẻ mặt mị thái, mang theo nhè nhẹ thỏa mãn, khoa trương kêu đứt quãng, thậm chí ẩn chứa sự vui sướng chân thật.

(Tiêu: MB là money boy, cổ văn trung là nam kỹ, hiện đại trung văn là ngưu lang, Việt Nam là trai bao ^^~)

"Bé cưng.......Mau chút nữa?" Y thấp giọng cười khẽ, phả toàn bộ nhiệt khí lên cổ mẫn cảm của MB, thanh âm trầm thấp mang theo sự hấp dẫn, không chút keo kiệt mau chóng thúc nhanh, mãi đến cuối cùng toàn thân run rẩy, phun ra.

Sau một hồi giao dịch tiền bạc kết thúc, Hàn Tư Văn cầm số tiền đã thương lượng đặt đầu giường, châm một điếu thuốc, lẳng lặng "Thưởng thức" dáng người MB vừa tắm xong, cậu trai thoạt nhìn chưa tới 20 tuổi, từng cái xương sườn gầy yếu đều có thể nhìn rõ ràng, chẳng lẽ mình hôm qua bị quỷ nhập vào người, cư nhiên tìm một con gà choai như vậy?

Chẹp chẹp chẹp.......Nhất định là bản thân quá mức đói khát rồi......

Hàn Tư Văn ha hả cười vài tiếng, thuận tay đưa tiền tới: "Cầm đi." Cậu trai vui vẻ nhét tiền vào trong túi, còn khoa trương hôn một cái, lúc này mới nói câu "Cám ơn chú" Xoay người rời khỏi nhà y.

Chú......?...... Mình mới 37 tuổi mà...... Hàn Tư Văn nhắm mắt lại lẳng lặng nằm trên giường trong chốc lát, điện thoại đặt đầu giường bỗng dưng chấn động với công suất lớn, y vội vàng mang kính vào nghe điện thoại, thanh âm Lý Tồn Nhân lập tức truyền tới: "Này! Lão Hàn! Mau mau mau, bây giờ tớ đang ở ngay dưới lầu nhà cậu, có vụ án lớn rồi!"

Hàn Tư Văn bị hắn lớn giọng chấn đến xoa xoa huyệt thái dương, uể oải ngáp một cái, nói: "Lão Lý, bây giờ mới 6h sáng thôi mà đúng không? Vụ án lớn? Có liên quan gì đến tôi chứ? Đây chẳng phải là chuyện của cảnh sát các cậu sao? Tôi là nhà khảo cổ tham gia náo nhiệt cái gì!" Lý Tồn Nhân ở đầu kia điện thoại chép miệng, có chút sốt ruột: "Tớ muốn nói chính là nhóm khảo cổ các cậu, ngày hôm qua đào ra một bộ xác khô, đã đưa đến phòng làm việc bọn tớ, cậu không tới xem trước?"

Xác khô??!!! Thành phố A vậy mà có xác khô!!! Phát hiện quan trọng??? Chỉ một câu nói nhiệt huyết Hàn Tư Văn đã sôi trào, sau khi kích động cúp điện thoại lăn mình bò đi tắm rửa, chỉ mất 20 phút sau liền chuẩn bị xong hết thảy, lảo đảo mặc áo khoác ra cửa, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lý Tồn Nhân đang ngồi trên chiếc BMW dùng 10 năm tiền lương hắn kiếm được mua.

Lý Tồn Nhân là bạn hiền thân thiết của y, cùng tuổi với y, diện mạo mặc dù bình thường, nhưng vóc người khôi ngô, lập gia đình đã nhiều năm, con trai cũng đã 11 tuổi, hai người từ khi mặc quần yếm đã quen biết nhau, lão Lý theo nghề cảnh sát đã nhiều năm, lăn lộn tới chức cao nhất phòng pháp y, mà mình thì trong di sản văn hóa bò tìm lăn lộn, cũng lăn tới chức giáo sư sở nghiên cứu. Cá tính hai người mặc dù bất đồng, lão Lý làm pháp y nhiều năm, nuôi dưỡng thành tính tình quái đản gàn dở thấy tiền lóa mắt, mà chính y tiếp xúc đồ cổ nhiều năm cũng có vài tật xấu.

Ngày hôm qua vừa đổ một trận mưa, trong không khí tràn ngập hơi nước ẩm lạnh, Hàn Tư Văn ba bước thành hai leo lên xe, Lý Tồn Nhân đang lầm bầm lầu bầu, đối với di động hùng hùng hổ hổ, thấy Hàn Tư Văn lên xe, vội vàng hô: "Hắc! Ăn cơm chưa tớ vừa rồi gọi điện cho phòng làm việc, không có ai, chẳng biết Tiểu Tống chạy đi đằng nào rồi!"

"Tiểu Tống? Pháp y mới tới ở chỗ các cậu? Năm nay bao nhiêu tuổi?" Hàn Tư Văn kéo cửa xe xuống, châm một điếu thuốc, Lý Tồn Nhân gian trá hắc hắc cười vài tiếng, một bên khởi động ô tô, một bên liếc mắt nhìn chế nhạo hỏi: "Sao? Giúp cậu làm mai? Nói thật nha, lần đầu tiên tớ thấy cậu bé kia quả thật cảm thấy rất đồng chí, trắng nõn trắng nà, còn gầy như vậy! Là loại hình cậu thích đó, nhưng mà....... Tớ nghĩ đứa bé Tiểu Tống kia ngoại trừ có chút láu táu, cậu ta hẳn là không thích đàn ông."

Lão Lý là người duy nhất trên thế giới biết y gay, Hàn Tư Văn phủi tàn thuốc, khẽ cười ra tiếng, dùng nắm tay hung hăng đấm lão Lý một cái: "Cậu chỉ toàn mưu ma chước quỷ! Ngài đây thật sự cho mình là Nguyệt Lão à!"

Hai người nói nói cười cười, trong lúc đó, Hàn Tư văn đã gọi cho sở nghiên cứu rất nhiều cuộc điện thoại, thông báo tình hình cho sở nghiên cứu một chút, hơn nữa dặn dò thuộc hạ báo cáo cục văn hóa và cục di sản cùng với cục cảnh sát, chuẩn bị viết một phần báo cáo chuyển di sản văn hóa, còn phái người đến hiện trường thăm dò...... Vân vân, sau một loạt những cuộc điện thoại, y đã nói đến miệng khô lưỡi khô, mà Lý Tồn Nhân thì một mạch phóng như gió, dùng gần nửa tiếng đồng hồ mới tới cảnh cục.

Hàn Tư Văn sau khi làm giấy chứng nhận thông hành ở cửa, liền đi theo Lý Tồn Nhân lên lầu ba, lúc này còn chưa đến 7h, cảnh cục còn chưa tới thời gian làm việc bình thường, trong hành lang một người cũng không có, chỉ có thể nghe thấy bước chân của hai người vang vọng trong khoảng không.

Không biết tại sao, Hàn Tư Văn chợt cảm thấy trong tai ù ù, tựa hồ có chút sóng điện nào đó đang kích thích màng nhĩ của y, chấn đến y có chút đau đầu, đi ở phía trước Lý Tồn Nhân lại tựa hồ không có loại cảm giác này, trong miệng hùng hùng hổ hổ, vài bước liền lủi đến lầu ba, sau khi đẩy cửa phòng làm việc ra, cư nhiên thẳng tắp đứng tại chỗ một câu cũng không nói, chỉ hít ngược một hơi lạnh.

Theo phía sau Hàn Tư Văn không rõ, cho nên vội vàng thò đầu qua vai Lý Tồn Nhân, vừa nhìn cũng thiếu chút nữa hét thành tiếng.

Y mặc dù chưa từng tiến vào phòng giải phẫu pháp y làm việc, nhưng TV thì có xem qua, bốn phía lát gạch men màu xanh trắng, bốn phía bày biện một tí máy móc cổ quái không biết tên, đều đang hoạt động, một nam giới mi thanh mục tú mặc áo khoác trắng nằm trên bàn cùng loại giường phẫu thuật ở chính giữa vù vù ngủ say.

Lý Tồn Nhân tức giận mặt đỏ rần, cắn răng, vung qua một quyền nện trên bàn giải phẫu, hung bạo quát: "Tống Linh! Cậu nha có phải muốn lão tử giải phẫu cậu không hả!" Hàn Tư Văn xì một cái bật cười, hóa ra đây là Tiểu Tống mà lão Lý nói, thằng nhóc này vậy mà dám ngủ trên bệ giải phẫu, lá gan thật là đủ lớn.

Tống Linh......Cái tên này trái lại rất tốt, Hàn Tư Văn cười thầm vài tiếng, hai tay khoanh trước ngực, lười biếng tựa trên cửa, nhìn vở hài kịch nho nhỏ trước mắt. Tống Linh bị một tiếng quát thình lình này của Lý Tồn Nhân dọa đến toàn thân thoáng run rẩy, đột nhiên mở hai mắt, tựa hồ như cương thi vậy, bỗng dưng thẳng đờ ngồi dậy, dùng đôi mắt mang theo tơ máu nhìn trừng trừng hai người họ, đáy mắt chợt hiện lên một tia hung ác.

Thằng bé này...... Chẳng lẽ bị lão Lý chèn ép quá dữ dội, cho nên có chút oán hận chất chứa? Hàn Tư Văn hơi nhíu mày, Lý Tồn Nhân cũng không để ý, tức giận giơ chân nói: "Cậu không hiểu quy củ có phải không! Tôi ngày đâu tiên đến đã nói với cậu chỗ kia là người chết nằm, chúng ta làm nghề này ngàn vạn lần không thể nằm! Cậu cho rằng lời tôi nói là gió thoảng bên tai à! Đúng rồi! Xác khô đâu!"

Tống Linh tựa hồ vừa mới tỉnh ngủ, thần sắc có chút mờ mịt, đôi mắt phiếm hơi nước đang thất thần nhìn Hàn Tư Văn, tựa hồ sự tàn nhẫn vừa rồi chỉ chợt lóe qua mà thôi.

Tống Linh này mặc dù đúng là type của y, trong mặt mũi lại mang theo một cỗ mị thái hồn nhiên sẵn có cùng vẻ ngoan lệ nói không rõ, nhưng bộ dáng hiện giờ tựa hồ có chút cổ quái, chỉ thấy cậu ta cứng đờ xuống khỏi bàn giải phẫu, cũng cúi đầu nhìn hai tay mình một chút, lại mang theo ánh mắt hoài nghi nhìn Lý Tồn Nhân, cuối cùng dùng thanh âm khàn khàn nhẹ nhàng hỏi một câu: "Tôi là ngỗ tác?"

(Tiêu: Ngỗ tác là từ chỉ Pháp y thời xưa)

Lý Tồn Nhân tức giận một quyền nện tới: "Mẹ nó! Lão tử chịu đủ rồi! Ngủ đến ngu người rồi à! Cậu nha là pháp y pháp y pháp y! Muốn làm ngỗ tác xin mời xuyên việt! Nói không chừng cậu cùng Tống Từ chính là họ hàng đó!"

(Tiêu: Tống Từ là ông tổ của nghề pháp y thời nhà Tống)

Tống Linh nhanh như chớp né đấm tay của lão Lý, cười khẽ thành tiếng, nhắm mắt lại tựa hồ suy nghĩ sự tình trong chốc lát, lúc này mới mở mắt gật đầu: "......Thầy Lý....... Vừa rồi là nói giỡn đó, ngài đừng để ý." Nói rồi, sóng mắt cậu ta khẽ chuyển, mang theo mị thái đánh giá với Hàn Tư Văn đang mãi xem náo nhiệt, trong con ngươi lóe ra quang mang hưng phấn khó tả, thấp giọng thì thầm một tiếng, lúc này mới quay đầu nghiêm túc hẳn lên: "Thầy Lý, xác khô tôi đặt trên bệ giải phẫu, công tác hôm qua thật sự quá muộn, cho nên không tự chủ được ngủ thiếp đi."

Lý Tồn Nhân hừ một tiếng, hướng Hàn Tư văn hất miệng: "Đó là giáo sư Hàn của sở nghiên cứu khảo cổ, chào hỏi đi." Tống Linh khẽ gật đầu, mang theo nụ cười ngọt ngào: "Xin chào giáo sư Hàn."

Thằng nhóc này thú vị....... Nói không chừng mình còn có thể vui đùa một chút...... Hàn Tư Văn lạnh nhạt gật đầu, quay qua nói với Lý Tồn Nhân: "Lão Lý, cho cái găng tay, thừa dịp đồng đội của tớ còn chưa tới, tớ kiểm tra trước xem?"

Sau khi đem bộ xác khô kia nâng lên bàn giải phẫu, Hàn Tư Văn rất nhanh liền tiến vào trạng thái công tác, bắt đầu kiểm tra. Xác khô trước mắt chiều cao khoảng 175cm, khi còn sống nói không chừng khoảng 180cm, da còn co giãn, nhưng vẻ mặt hoảng sợ, há lớn miệng, hàm răng đã không còn nhận được rõ ràng, ít nhất cũng có 300 năm lịch sử rồi? Hơn nữa hai tay che hạ bộ, vừa nhìn không giống chết bình thường.

Ôi, khi còn sống cũng là một người đáng thương nha...... Hàn Tư Văn thầm than, lúc này, dưới lầu đột nhiên náo nhiệt lên, hẳn là đội viên khảo cổ của sở nghiên cứu tới, y vội vàng chào Lý Tồn Nhân, liền dẫn theo đông đảo đội viên đem bộ xác khô này chở đi.

Chỉ để lại Tống Linh một mình yên lặng đứng bên của sổ phòng giải phẫu, ánh mắt lạnh lùng nhìn bóng lưng Hàn Tư Văn bận trước bận sau dưới lầu, cuối cùng, cậu ta hưng phấn dùng đầu lưỡi đỏ tươi liếm môi, đáy con ngươi màu hổ phách lóe lên ánh đỏ màu máu, nhẹ nhàng nói một câu: "Thật thơm."

+++++++++

Lý Tồn Nhân cảm thấy Tống Linh có điểm gì đó là lạ.

Cụ thể là chỗ nào không đúng qua loa đại khái hắn cũng không nói được, nhưng hắn cảm giác thằng bé Tống Linh kia tựa hồ ở bản chất có thay đổi: Yêu khí mười phần. Mỗi lần ở trong cục thấy cậu ta nói chuyện cùng các đội viên khác, thằng bé Tống Linh này đều sẽ dùng lưỡi phấn hồng của mình liếm môi, muốn lực chú ý của mọi người toàn bộ dồn về bờ môi của cậu ta, cũng không phải con gái, gay đến mức bóng lộ vậy sao?

Chỗ Hàn Tư Văn cũng không có động tĩnh, chắc là bận rộn phát điên rồi.

Lý Tồn Nhân nhận được điện thoại của Hàn Tư Văn đã là năm ngày sau, thanh âm đầu kia điện thoại mang theo giọng khàn cùng uể oải, hiển nhiên năm ngày nay cũng không ngủ đàng hoàng, "Lão Lý, chỗ của tớ đã có báo cáo, chúng tớ dùng thiết bị kiểm tra suy biến nguyên tố than....... Có thể khẳng định, bộ xác khô này đã chết chưa tới một năm, đây là một vụ án giết người...... Những thứ khác, phải do pháp y các cậu đến xem rồi......"

Để điện thoại xuống, Hàn Tư Văn mệt mỏi cởi mắt kính xuống, quẳng sang một bên, xoa ấn huyệt thái dương, nhìn về phía bộ xác khô nằm trên bàn thí nghiệm, báo cáo khung xương cùng với báo cáo sợi chứng minh cái xác này năm nay còn chưa đến 28 tuổi, là ai......Rốt cuộc muốn đẩy cậu vào chỗ chết?

Nhưng mà...... Tạm thời không nói đến cậu ta bị ai mưu hại, đã chết chưa tới một năm mà có thể hóa thành một bộ xác khô, thật sự hiếm thấy....... Hàn Tư Văn một lần nữa đem mắt kính vào, đứng dậy duỗi thắt lưng mệt mỏi, lơ đãng xoay mặt qua, ngây người tại chỗ.

Không có nữa.......

Trên bàn thí nghiệm trống rỗng cái gì cũng không có nữa, bộ xác khô kia mất tích vô căn cứ......? Y làm khảo cổ nhiều năm vẫn chưa từng thật sự gặp phải chuyện tình phát sinh quỷ dị bực này nha! Hàn Tư Văn khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng khống chế đôi chân đã bắt đầu run rẩy của mình bước về phía trước một bước, bỗng dưng cảm giác sau cổ mình thổi tới một trận gió lạnh.

"...... Van anh...... Cứu tôi với...... Tôi là Tống Linh...... Cứu tôi...... Tôi bị nhốt trong bộ xác khô này...... Cứu tôi...... " Sau đầu đột nhiên thổi qua tiếng cầu cứu như có như không, Hàn Tư Văn đột ngột nhìn lại, bộ xác khô đã biến mất kia cư nhiên đang đứng phía sau, hốc mắt đen ngòm, miệng há hốc, thân ảnh gầy gò khô quắt, da màu nâu nhạt, đang nghiêng đầu duỗi cánh tay, chậm rãi kéo chân mình, đi về hướng y.

Hàn Tư Văn chỉ cảm thấy gáy tê rần, hơn nữa nhiều ngày không nghỉ ngơi đàng hoàng, rốt cuộc hôn mê bất tỉnh, y chỉ có thể ngờ ngợ nghe thấy có người kinh hoảng quát: "Giáo sư Hàn", rồi mất tri giác.

Xác cổ (Hạ)

Khi Hàn Tư Văn tỉnh dậy, phát hiện mình mồ hôi lạnh đầm đìa nằm sấp bên cạnh bàn công tác, quần áo toàn thân đã ướt đẫm...... Xác ướp sống lại?!!! Y thoáng cái nhảy dựng lên, phát hiện mình như trước vẫn đang trong phòng làm việc vừa rồi té xỉu, mà bộ xác khô vẵn đang nằm chỗ cũ, y không nhịn được xoa ấn huyệt thái dương......Vừa rồi là thật hay giả? Bộ xác khô nói nó là Tống Linh...... Cái tên này sao quen như vậy......

"Giáo sư Hàn, ngài không sao chứ?" Thanh âm ôn hòa thình lình xuất hiện khiến thân thể Hàn Tư Văn run bắn, nhìn lại, một nam giới mi thanh mục tú đang cầm ly nước dùng ánh mắt ân cần hỏi y.

Đúng! Cậu ta chính là Tống Linh! Cậu pháp y thực tập bên cạnh lão Lý! Hàn Tư Văn sợ đến thoáng cái đứng thẳng dậy, thụt lùi một bước, bật người quay đầu nhìn về phía xác khô, lại nhìn Tống Linh, không nhịn được thở dài một hơi, vừa rồi nhất định là gặp ác mộng, trời ạ, mình vậy mà mơ thấy tình tiết kinh dị như vậy, xem ra mấy ngày nay quả thật quá bận rộn rồi, y nở nụ cười áy náy: "Vừa rồi ngủ có chút hôn mê, ngại quá, cậu tên là......Tống Linh......Đúng không?"

Tống Linh ngọt ngào cười, tiện tay cầm sang một ly nước: "Đúng, tôi chính là Tống Linh, giáo sư Hàn, có phải quá mệt mỏi rồi không...... Bộ xác khô này......" Nói rồi, động tác cậu ta ưu nhã liếc mắt nhìn bộ xác khô một cái, bỗng dưng sắc mặt trở nên có chút lo lắng, sau đó khôi phục, thấp giọng nói: "Ngài biết đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì không?"

Trong lòng Hàn Tư Văn đã sớm hoảng loạn như ma, y lắc lắc đầu, quyết định giấu giếm chuyện gặp quỷ vừa rồi xuống, chỉ lắc đầu: "Chúng tôi dùng phương pháp suy biến nguyên tố than đo định, đây là một vụ án mưu sát." Tống Linh nhíu mày, vẻ mặt bí hiểm khó dò, liếc mắt nhìn xác khô, trong miệng lẩm bẩm một câu "Thật sự là công nghệ cao", sau đó hỏi: "Giáo sư Hàn, có muốn ra ngoài uống một chén không?"

Lúc từ sở nghiên cứu ra ngoài chỉ hơn 8h tối, Hàn Tư Văn cùng Tống Linh tùy tiện chọn một quán bar tên "Ánh Trăng", lúc này người trong quán rượu còn chưa nhiều lắm, chỉ có một danh ca mang kính đen đang tự đàn tự hát, mọi người tụm năm tụm ba trong góc tối nói nói cười cười, bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy các cô mặc phục sức nàng thỏ tới chào bán rượu.

Hai người tùy tiện tìm một góc tối hẻo lánh, gọi một tá bia cộng thêm một chai Vodka, rồi bắt đầu hàn huyên. Buổi tán gẫu này, khiến Hàn Tư Văn biết đứa nhỏ Tống Linh kia chỉ nhỏ hơn mình 9 tuổi, hai người nương hơi rượu, bắt đầu xưng huynh gọi đệ, nói một lúc, không biết chuyện gì xảy ra, cư nhiên lại nói tới bộ xác khô khai quật được kia.

Tống Linh mặc dù nét mặt vân đạm phong khinh, nhưng cậu ta sau khi uống liền vài chén rượu, mới than thở nói: "Giáo sư Hàn..... A, không đúng, anh Hàn.......Kỳ thật, em biết bộ xác khô nọ tại sao tay che hạ bộ mà chết."

Hàn Tư Văn nhướng mày...... Hửm? Tống Linh ngửa đầu uống liền một chén, tựa hồ hạ quyết tâm mới thấp giọng tự an ủi nói: "Quên đi, đây cũng không phải chuyện gì bí mật, sớm muộn có một ngày các anh cũng sẽ biết."

"Các anh".......Thằng bé này...... Dường như có chuyện xưa gì đó, Hàn Tư Văn không nói gì, lẳng lặng nghe Tống Linh nói tiếp: "Thời Dân quốc, thành phố A vẫn còn là một thôn nhỏ, không ngờ qua chưa tới trăm năm, vậy mà đã biến thành một tòa thành xinh đẹp như vậy......Haha, lạc đề rồi....... Cái gì kia nhỉ....... Thời Dân quốc, khu đất khách sạn Vạn Quốc Đại kia từng thờ phụng Quan Nhị Gia, nơi đó cũng là chỗ xử trí gian phu dâm phụ, mỗi lần bắt được gian phu dâm phụ.......Haha......" Ánh mắt Tống Linh có chút mê ly, tựa hồ đang nhớ lại chuyện gì đó, "Đều phải cử hành nghi thức tế thần, nam cắt đứt nghiệt căn chôn sống, mà nữ thì......"

"Bỏ vào lồng heo?" Hàn Tư Văn tiếp lời, Tống Linh lắc đầu, rót cho mình một ly rượu đầy, một hơi uống xuống, thở dài một hơi thật sâu: "Không phải, trưởng thôn đã phát minh một loại hình phạt thảm thiết hơn, để nữ giới cưỡi lừa sắt, hắc hắc......." Nói rồi, cậu ta lắc lư ngón tay, ánh mắt mê ly ngăn lời Hàn Tư Văn, "Hãy nghe tôi nói hết, trong lừa sắt này nhét đầy than, bên dưới đốt lửa......Rống một tiếng, nữ giới bị tươi sống bỏng chết......"

Hàn Tư Văn thở dài một tiếng, rót đầy ly rượu của hai người, giơ ly lên: "Vì những cô gái và chàng trai chết thảm bởi tục lệ phong kiến mà mặc niệm." Tống Linh nghe câu này ngẩn ra, trầm ngâm một chút, bỗng dưng bật cười, giơ ly trong tay lên: "Cám ơn."

Sao cảm giác quái vậy......? Tựa hồ lời này Tống Linh là đang nói chính mình? Không ngờ cậu ta sau khi uống xong ly rượu này, tiếp tục nói: "Năm thứ ba Dân quốc, nơi này xuất hiện một vụ án lớn, một nhị thiếu gia ở đầu nam thôn này du học trở về thì ngủ với một bà góa họ Lý, sự tình này sau khi bị trưởng thôn biết được, hai người đều bị xử cực hình, chàng trai bị dao bổ củi cắt rớt nghiệt căn, chảy máu đến chết, góa phụ...... Có thể cũng đã chết......" Nói rồi, cậu ta cúi đầu, dùng ngón tay thon dài cọ xát mép ly rượu, tựa hồ nhớ lại chuyện gì đó hưng phấn, khuôn mặt thanh tú cũng có chút vặn vẹo: "Nhưng mà......Sự tình không phải như thế, chàng trai kia bị hãm hại.......Cùng bà góa thông dâm rõ ràng là anh trai cùng cha khác mẹ của chàng trai kia...... Cũng là người cậu ta yêu nhất đời này....... Nhưng bởi vì một chút gia sản, người anh trai này đã hãm hại đứa em trai yêu hắn nhất! Em trai ngay cả tên cũng bị loại khỏi gia phả! Hằng năm cũng không có người thắp nhang cho cậu ta!"

Hàn Tư Văn "Ừm" một tiếng thật dài, nam phong từ khi nhân loại vẫn là con khỉ đã có, năm đầu Dân quốc đồng tính cũng không hề gì, nhưng cố sự này có liên quan gì đến xác khô đã chết chưa tới một năm của họ? Tống Linh đột nhiên ngẩng đầu, tựa hồ từ trong ký ức bừng tỉnh, cười một tiếng: "Cố sự này có phải khá nhàm chán không......" Hàn Tư Văn lắc đầu, lau mắt kính: "Không có...... Lấy sử làm gương, dùng lịch sử để đối chiếu, có thể kiểm duyệt được nhân loại tới cùng đã đi được bao xa."

Tống Linh nghe câu này khẽ cười một chút, trong con ngươi lộ ra ánh sáng nhu hòa, vỗ tay: "Nói rất đúng......Chẳng qua...... Bộ xác khô kia hàm oan mà chết, hắn không cam lòng đâu......"

"Hahahaha......" Hàn Tư Văn nghe câu này cất tiếng cười to: "Cậu thật sự tin thế giới này có quỷ quái? Không phải cố ý mạo phạm đâu, Tống Linh, cậu là một pháp y......Hẳn phải không tin những việc này chứ?"

Tống Linh nghe câu này trầm mặc ba giây, trong con ngươi lóe ra quang mang điên cuồng, cậu ta hơi rũ mắt xuống, dùng lông mi dài mảnh che chắn suy nghĩ thật của mình, nhẹ giọng thì thầm một câu: "Có phải thật vậy hay không, chúng ta thử một lần đi......" Nói rồi, cậu ta đột ngột ngẩng đầu: "Anh Hàn, anh đã kết hôn chưa?"

Hàn Tư Văn cười cười, thằng bé Tống Linh này, rõ ràng đang thăm dò cái gì: "Cậu nói kết hôn à...... Tôi chưa có người vừa ý, cho nên vẫn chưa kết hôn."

Tống Linh nghiêng đầu, như mèo con nhu thuận, mắt to phiếm hơi nước nhấp nháy, nhẹ giọng hỏi: "Vậy người trong nhà anh khẳng định sẽ sốt ruột đó."

Hàn Tư Văn lắc đầu, thằng nhóc này, loại vẻ mặt đó là đang quyến rũ y sao? Tận lực kiềm chế dục vọng muốn bổ nhào về phía cậu ta của mình, đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch: "Người nhà anh không nhiều lắm, cũng đã qua đời.......Chỉ có đứa cháu trai ở Hoa Kỳ, anh nghĩ....... Nó cũng không quản được trưởng bối phía trên nó đâu nhỉ?"

"Ồ...... " Tống Linh nhẹ nhàng cảm thán một chút, cười cong mắt, giơ ly rượu lên, nhướng mày cười hì hì nói: "Vậy chúc "kẻ cô đơn" này sớm ngày tìm được mỹ nhân về." Hàn Tư Văn lắc đầu cười, cụng với cậu ta một ly, vẫn không nhúc nhích nhìn cậu ta uống cạn rượu trong ly, chậm rãi đến gần, thấp giọng nói: "Anh vẫn luôn muốn hỏi, em đang quyến rũ anh sao?"

Tống Linh cười, cũng đến gần, môi cùng Hàn Tư Văn như gần như xa, mỉm cười, hưng phấn dùng đầu lưỡi hồng hồng liếm môi, bắt lấy ngón trỏ của y ngậm trong miệng, mị hoặc cười, thấp giọng nói: "Em đói, cho em ăn no đi."

Hàn Tư Văn tháo mắt kính xuống, cong môi cười, "Đến chỗ em hay chỗ anh?"

Cuối cùng, hai người họ lựa chọn đến nhà Hàn Tư Văn.

"Em thích thô bạo hay dịu dàng?" Vừa đóng cửa, Hàn Tư Văn liền thô bạo đặt Tống Linh lên cửa, bắt đầu xé rách quần áo cậu.

Tống Linh ha hả cười, cọ sát phần eo Hàn Tư Văn, bộ dáng nhẫn nhục chịu đựng, ngửa đầu phả toàn bộ hơi nóng lên lỗ tai y, chớp đôi mắt giảo hoạt hỏi ngược lại: "Anh nói xem?"

Tiểu yêu tinh giày vò người! Hàn Tư Văn hung hăng đẩy cậu ta lên giường, cưỡi lên người Tống Linh, cởi thắt lưng của mình, Tống Linh ha hả cười, bỗng dưng xoay người đặt y dưới thân, thấp giọng nói: "Đoạn này để em cho." Nói rồi, nụ hôn chi chít liền ùn ùn kéo đến.

Nụ hôn của Tống Linh càng ngày càng dày, một đường xuống phía dưới, chậm rãi hướng về phía bộ vị bí ẩn tập kích, Hàn Tư Văn lẳng lặng hưởng thụ, bỗng dưng cảm giác không đúng.

Sức lực này.......Cảm giác sao giống muốn cắn đứt bảo bối của y vậy chứ! Hàn Tư Văn vội kéo Tống Linh lên: "Này này này......" Chữ đau còn chưa nói ra, y rốt cuộc không nói nổi nữa.

Bởi vì...... Tống Linh thình lình há to miệng, hàm răng trong miệng trong lúc hốt nhiên đã biến thành một loạt răng nanh sắc bén, cùng hàm cá mập giống nhau như đúc.

"Cậu......" Hàn Tư Văn thoáng cái kinh ngạc đến ngây người, Tống Linh quỷ dị cười, ánh đỏ trong mắt chợt lóe, thấp giọng nói: "Phần sau của cố sự tôi còn chưa kể xong đâu...... Nhị thiếu gia chết oan kia về sau cảm thấy cái chết của mình quá oan, cho nên hắn mãi không đi đầu thai, mà bám trên hài cốt của hắn chờ báo thù......"

Trong đầu Hàn Tư Văn linh quang chợt lóe, tựa hồ đã hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, "người" trước mắt này hẳn là nhân vật chính bị hãm hại trong cố sự kia.

Tống Linh thấp giọng cười một tiếng, hé miệng nhe hàm răng sáng sắc bén: "Anh trai trên danh nghĩa kia của ta về sau đã chết sớm đi đầu thai rồi......Ta đã đợi hơn 90 năm, rốt cuộc có người đào ta ra......Ha ha ha ha ha ha.......Vừa vặn đụng phải thân xác của Tống Linh...... Ha ha, cho nên, ta hút cạn tinh khí của cậu ta......Hiện giờ xác khô nằm trong sở nghiên cứu của các người, hẳn là bản thân của Tống Linh, mà ta...... " Hắn lại ha hả cười vài tiếng, dùng ngón tay chậm rãi xoa nhẹ ngực Hàn Tư Văn, "Chỉ là mượn túi da của cậu ta......Đáng tiếc, túi da này không duy trì được thời gian dài, ta phải hút tinh khí của một người khác.......Mới có thể tìm thấy anh trai mình...... Cho nên xin lỗi nhé, giáo sư Hàn......"

"Nhưng tôi vô tội mà!" Nhìn Tống Linh càng ngày càng đến gần, Hàn Tư Văn nhịn không được sợ hãi hét lớn.

"Vô tội?" Tống Linh nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội, "Xin lỗi, nhưng tôi sớm đã chết rồi, luân lý đạo đức chẳng có chút quan hệ nào với tôi nữa......À, đúng rồi, anh có thể cùng Tống Linh thật làm bạn đó, sâu trong ý thức của bản thân cậu ta, chính là rất thích loại đàn ông như anh đấy."

Nói xong câu đó, Tống Linh chậm rãi mở miệng ra, hung hăng hướng vùng kín của Hàn Tư Văn cắn xuống.

Một ngày đầu tháng năm, thời tiết đã rất nóng, "Hàn Tư Văn" mặc áo sơ mi ngắn tay đi trên đường cái, một tháng qua, hắn tìm khắp thành phố A, nhưng thủy chung không có tung tích của anh trai hắn....... Anh ấy tới cùng đã đi đâu hay anh ấy không dám gặp mình nữa?

Cũng đúng! Con tiện nhân kia sau khi đùa bỡn với mình như vậy khẳng định đầu thai cũng phải đầu thai thật xa, nếu không...... Thử địa phương khác xem? "Hàn Tư Văn" nghĩ vậy, đột nhiên phát hiện mình vậy mà đã đi tới một hẻm nhỏ hẻo lánh, mà bản thân trước sau đều là người, đã bị bao vây.

Hắn quay đầu nhìn một lượt những người này, cười nhạo một tiếng, đẩy mắt kính, "Không phải chứ! Mang theo pháp khí? Muốn bắt ta?"

"Yêu nghiệt, ngươi đã hại chết nhiều sinh mệnh vô tội! Vậy mà còn có thể cười được!" Thanh âm quen thuộc thình lình xuất hiện khiến "Hàn Tư Văn" chợt quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mắt này cầm cờ thu hồn, tay cầm dây mực, thật lâu cũng không nói gì.

.......Đã lâu rồi không gặp anh......Đã gần 90 năm rồi...... "Hàn Tư Văn" sững sờ đứng đó trong chốc lát, cuối cùng cười to, sau hồi lâu mới quệt nước mắt, mang theo nỗi tuyệt vọng nồng đậm, thấp giọng nói với người đàn ông trước mắt: "......Tại sao......Chúng ta bây giờ lại trở thành kẻ thù không đội trời chung...... Anh à......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.