Khủng Bố Cố Sự CHN

Quyển 5 - Chương 6: Trò chơi giết chóc b



Cảnh tượng cực độ hỗn loạn.

"Mau ngăn cản anh ta ngăn cản anh ta!"

"Có bản lãnh ngươi tự ngăn đi!"

"Người xấu đừng đánh mẹ tôi! Mẹ ơi tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh........."

"Mau chạy đi!"

Mọi người một trận ồn ào, Hoàng Bưu và Mạnh Du không biết đã xảy ra chuyện gì, tựa như đã phát điên mà chém giết người, Hoàng Bưu hoàn toàn dựa vào cậy mạnh, cầm một tảng đá gặp người liền đập, rất nhiều người đàn ông muốn bắt gã nhìn thấy tảng đá còn rướm máu kia liền khựng lại, mà Mạnh Du thì cầm một cây cọc gỗ tước nhọn làm kiểu đấu kiếm, gặp người liền đâm, không ai có thể đến gần.

Lục Lâm còn đang ở xa xa phất tay hò hét, cố gắng khuyên giải hai người, bộ dáng phất tay kia siêu giống cối xay gió: "Này........Đều tỉnh táo một chút........ Đừng như vậy......"

Lúc này đám người trên bãi biển đều đã trải ra khắp nơi, mỗi người đầu tiên là chạy hướng về chỗ ở của mình trên bãi cát, vội vã cầm lên vật dụng của họ —— Có lẽ là chút thức ăn, có lẽ còn có chút vật dụng hàng ngày, tốp năm tốp ba chạy về hướng Mạnh Du và Hoàng Bưu không nhìn thấy, còn cô con gái nhỏ có người mẹ vừa chết kia vẫn sững sờ ngồi tại chỗ, nhìn hai tay đầy máu tươi rít gào, bị Hoàng Bưu xoay người một tảng đá liền đập chết; Mạnh Du quả thật xuất thân từ vận động viên chuyên nghiệp, tốc độ, sức mạnh đều mạnh hơn so với Hoàng Bưu, hai người sau khi chống lại nhau, chưa tới một chiêu, Mạnh Du một chiêu "hồi mã thương" đã đâm chết Hoàng Bưu!

(Tiêu: Hồi Mã Thương là một chiến thuật chiến đấu mà các chiến sĩ chủ yếu dùng cây thương làm vũ khí. Trong chiêu này, người ta giả vờ thua chạy, nhử cho đối thủ đuổi theo thật sát sau lưng rồi bất ngờ quay ngựa phóng thương (hoặc đâm ngược) để phản kích. Sự độc đáo của đòn hồi mã thương là tính bất ngờ, khiến đối phương không kịp trở tay.)

Lúc này trên bãi cát đã không còn bao nhiêu người nữa, Trình Hi quét mắt nhìn khắp nơi, xác định chung quanh đã không còn ai, chậm rì rì rút súng ra, duỗi thẳng cánh tay, dùng súng chỉa vào Mạnh Du, cẩn thận đi về hướng Mạnh Du.

Lúc này Mạnh Du mang theo nụ cười âm ngoan đang ra sức dùng cọc gỗ đâm Hoàng Bưu đã tê liệt ngã trên mặt đất, mà Hoàng Bưu đã từ phản kháng biên độ lớn biến thành co giật biên độ nhỏ, theo mỗi lần cọc gỗ ra vào, đều phát ra thanh âm "phập phập", nương theo tiếng cười âm ngoan của Mạnh Du, khiến Trình Hi cũng cảm thấy rùng mình.

Trình Hi biết anh chàng Mạnh Du này.

Vận động năm môn phối hợp hiện đại mặc dù ở quốc nội cũng không được mọi người chú ý lắm, nhưng Mạnh Du đã được xem là Tam ca của năm môn phối hợp hiện đại trong nước. Mặc dù anh ta chưa có tư cách tham gia Olympic, nhưng ít nhất toàn vận hội hoặc á vận Mạnh Du chung quy có thể nằm trong tốp 8, nếu không phải Trình Hi cực kỳ thích thể thao, thì cũng không biết đến tiếng tăm của anh ta, nhưng trong trí nhớ của Trình Hi, mấy ngày nay Mạnh Du căn bản đều yên lặng đợi bên đống lửa, gặp người thì cười, bộ dáng hiền lành, nhưng bây giờ tại sao thoáng cái lại bạo phát?

Ai cũng đều sợ cái chết, Hoàng Bưu là vì phẫn nộ mà bộc phát, bạn gái chết thảm dưới tay kẻ vô danh, là ai cũng sẽ phẫn nộ, nhưng cư nhiên mất trí đến nỗi giết phụ nữ và trẻ em, thật sự không thể đồng tình được, mà Mạnh du cũng vì tuyệt vọng nên bộc phát, có thể tưởng tượng đến việc mình vĩnh viễn không thể thoát ra ngoài được, cho nên mới bắt đầu trắng trợn giết chóc.

Thật sự quá ngu xuẩn! Người thông minh nên giống kẻ hạ độc kia, trốn trong bóng tối im lặng khống chế toàn cục, lần này đã biến thành kẻ thù chung của toàn dân, đúng là quá ngu ngốc, Trình Hi hừ lạnh một tiếng, nghĩ đến cậu bé ngốc tự nhiên kia sợ ngây người, tức giận cười cười, chậm rãi đi tới sau Mạnh Du, cẩn thận cách Mạnh Du ngoài năm thước, thấp giọng nói: "Vứt thứ trên tay, giơ tay lên, nếu không tôi nổ súng."

Mạnh Du đang bị điên cười lớn, nghe những lời này của Trình Hi, chậm rãi thẳng người dậy, ném cọc gỗ sang một bên, chậm rãi xoay người nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng nõn sạch sẽ, trong ánh mắt mang theo khinh miệt: "Tao đoán, mày không dám nổ súng đâu."

"Vậy à?" Trình Hi cười lạnh một tiếng, chậm rãi giựt chốt súng ngắn, thấp giọng hỏi: "Làm sao mày biết?"

Mạnh Du cười lạnh một tiếng, như trước không hề nhúc nhích nhìn anh, một đôi tròng mắt màu đen xen lẫn hổ phách, giống như một thanh kiếm sắc ra khỏi vỏ, hung mãnh nhìn chòng chọc Trình Hi, tựa như một con dã thú, đã dựng thẳng gai nhọn trên người lên, chỉ đợi Trình Hi vừa động, hắn sẽ nhào tới.

Trình Hi như trước lạnh lùng nhìn hắn, Mạnh Du cười nhạo một tiếng, lật tay cầm ra một con dao gọt trái cây, vừa ngắm nghía vừa chậm rãi thong thả bước vòng quanh anh, khóe miệng mang theo ý cười trào phúng, chậm rãi nói một câu khiến đồng tử Trình Hi nhanh chóng co rút: "Trình Hi —— Mày thật là cảnh sát sao?"

"Bằng!" Tiếng súng thật lớn vang vọng phía chân trời, kinh động những con chim nhiệt đới sống trên đảo bay vụt lên, quàng quạc quàng quạc kêu, hướng về phía sâu bên trong bờ biển bay ra.

Mạnh Du nặng nề ngã xuống bãi cát, rất nhanh, máu tươi thấm vào trong cát, lúc hắn chết, bên môi còn lộ nụ cười trào phúng, Trình Hi chậm rãi bước lên trước, ngồi xổm xuống dùng ngón tay xác định mạch đập của hắn từ yếu ớt đến hoàn toàn không còn nữa, cười lạnh thành tiếng.

Viên đạn này, thật lãng phí.

Lúc này đã gần chạng vạng, nhiệt độ từ từ xuống thấp, từng đợt gió biển rét lạnh thổi trên biển cả màu xanh thẫm, biển rộng phát ra tiếng sóng khiến người ta cảm thấy kinh sợ, tựa hồ đang cười nhạo thân phận chân chính của Trình Hi, trên bãi cát còn có thể nhìn thấy đủ loại dấu chân, tựa hồ chứng minh vừa rồi mọi người có bao nhiêu bối rối, sóng biển một lần lại một lần đánh vài bãi cát, đem dấu chân vừa rồi mọi người in xuống san bằng toàn bộ, Hoàng Bưu, Mạnh Du, cùng với thi thể của mẹ con vô tội nọ như trước thẳng đờ nằm trên bãi cát, rất giết phong cảnh; Mà xa xa mặt trời sắp chìm vào đáy biển, chỉ còn dư lại màu da cam sáng lạn, chiếu rọi ngoài khơi.

Hoàng hôn ánh chiều, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy mấy cánh chim hải âu bay đằng xa.

Cảnh thiên nhiên rực rỡ, khiến Trình Hi cảm thấy tâm tình bình tĩnh, anh si mê nhìn cảnh sắc trong chốc lát, liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng sột soạt rất nhỏ —— Có người!

Trình Hi theo phản xạ rút súng xoay người, liền nhìn thấy Lục Lâm giơ cao hai tay, sau lưng vác hai bao, vẻ mặt hoảng sợ nhìn anh, vội vàng giải thích: "Ôi ôi ôi! Bình tĩnh bình tĩnh! Buông thứ đó trước được chứ........Tôi chỉ trở về xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì."

Trình Hi vừa nghe lời này, chậm rãi buông súng, nhưng anh vẫn đưa tay gắt gao nắm súng, trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì?"

Lục Lâm ngượng ngùng cười chỉ chỉ thi thể của bốn người Mạnh Du và Hoàng Bưu: "Họ....... Chết như thế nào?" Nói rồi, anh ta nhìn thấy sắc mặt Trình Hi có chút âm trầm, lập tức nói: "Tôi vừa rồi nghe thấy tiếng súng....... Là anh?"

Trình Hi gật đầu, không nói cụ thể, mà hỏi những người khác: "Họ đều đã đi đâu rồi?"

Lục Lâm lắc đầu, chỉ núi đối diện: "Tôi cũng không rõ........Hình như mọi người đều trốn chạy vào trong núi." Nói rồi, anh ta có chút hoang mang, chỉ hướng miếu nhỏ: "Các anh ban đầu ở trong miếu không nhìn thấy sao.......Tôi vừa rồi vào trong miếu phát hiện thứ này......." Nói rồi, anh ta từ trong túi quần lấy ra một khẩu Desert Eagle màu bạc, dọa Trình Hi thoáng cái giơ súng lục lên nhắm ngay anh ta, kinh ngạc hỏi: "Thứ này anh lấy ở đâu?"

"Bình tĩnh bình tĩnh....... Tôi không có ác ý.......Xin hãy nhìn ánh mắt chân thành của tôi........Sẽ nói cho anh biết việc này......." Nói rồi, Lục Lâm chớp mắt, chậm rãi buông súng xuống, một lần nữa để về sau thắt lưng, cũng hết sức kinh ngạc: "Chẳng lẽ các anh lần trước không nhìn thấy đống vũ khí này trong miếu? Không phải chứ, tôi vào miếu phát hiện bên trong đều là súng máy lựu đạn vân vân......"

Chờ một chút! Lần trước lúc họ đi không hề có gì cả mà........Chẳng lẽ....... Nghĩ đến pho tượng mang theo nụ cười khinh miệt nọ, Trình Hi nhịn không được nhìn về hướng miếu nhỏ, liền phát hiện có người trong tay bưng cái ống dài dài đen đen, cấp tốc từ trong miếu chạy ra, vụt vào sâu bên trong rừng rậm, nhìn thân hình cùng bề ngoài tựa hồ rất giống người da đen Bassa kia.

Đó là —— Súng trường sao.......Đây.......Trong miếu làm sao lại có loại đồ vật này!

Trình Hi kinh ngạc hơi thay đổi sắc mặt, đột nhiên đứng dậy đi về phía trước, một tay vặn vai Lục Lâm, dưới chân phát lực gạt một cái, hung hăng đẩy anh ta ngã trên mặt đất, đồng thời tước lấy khẩu Desert Eagle kia của anh ta, ném sang đống cát bên cạnh, dùng súng chỉa đầu anh ta, dồn dập hỏi: "Nói rõ ràng, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

"Đừng đừng đừng........Đao kiếm không có mắt....... À không.......Là họng súng không có mắt....... " Lục Lâm bị đánh ngã mắt kính đều lệch qua một bên, nhìn thấy bộ dáng Trình Hi hung thần ác sát nhất thời có chút hoảng hốt, nhưng anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại, tức giận nói: "Làm sao tôi biết? Các cậu đến miếu đó trước mà, còn tưởng các cậu đã độc chiếm hết đám vũ khí này rồi chứ!"

Chẳng lẽ vũ khí cư nhiên về sau mới xuất hiện? Hay là, có ai........Đặt ở đó, vì cái gì, chẳng lẽ để cho họ tiện chém giết nhau? Nghĩ tới đây, Trình Hi liền rùng mình, anh hừ một tiếng, tay cầm súng hơi dùng lực: "Rốt cuộc là ai hạ độc? Là anh sao?"

"Tôi so với Đậu Nga còn oan hơn!" Lục Lâm nhíu mày, vừa định nói chuyện, tay kia của Trình Hi đã nắm chặt cổ anh ta: "Có đúng là anh không!" Lục Lâm cười rất đắc ý, chỉ chỉ tay Trình Hi đang bóp cổ anh ta, đỏ mặt đứt quãng nói: "Cậu.......Không buông tay ra....... Tôi nói thế nào được........"

Trình Hi hơi thả lỏng sức một chút, Lục Lâm hung hăng ho khan một tiếng, thở hổn hển hồi lâu, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Tôi biết....... Tôi biết trái cây kia có độc."

"Có độc mà anh còn đưa cho tôi?" Trình Hi nhướng mày cười lạnh nói, "Hóa ra hết thảy những việc này đều là anh làm!" Lục Lâm nhe răng nhếch miệng vuốt cổ mình, vội vàng giải thích nói: "Không phải đâu! Tôi chỉ là người lén lén lút lút đặt trái này trong đống thức ăn.....  .."

Hừ! Trình Hi cười lạnh một tiếng, một khắc khi anh tỉnh lại trên đảo này, anh đã biết mỗi người đều mang bí mật riêng, Lục Lâm trước mắt rõ ràng chính là muốn bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở phía sau, không biết tại sao, giờ phút này anh lại vô cớ lo lắng cho tên ngốc kia, vội vàng hỏi: "Rốt cuộc là ai hái trái đó?"

Lục Lâm ngược lại trầm mặc, trong con ngươi lóe ra quang mang dị thường: "Sao, tôi cho cậu biết là được chứ gì?" Nói rồi, anh ta.......Cười cực kỳ gian trá: "Song người đó vẫn luôn đi theo bảo bối kia của cậu..  ...... "

Này....... Đúng là Diệp Chi! Trình Hi kinh hãi, cũng chưa kịp nghe Lục Lâm nói hết, đứng dậy liền chạy về hướng bọn họ chạy đi.

Hạ Vũ tên đại ngu ngốc này! Nếu hại tôi biến thành quỷ, ông đây cả đời đều sẽ quấn lấy cậu!

Trên đảo đã chết 12 người, còn lại 38 người, lúc này như trước vẫn là ngày thứ ba.

******

Đợi đến khi Trình Hi tìm thấy Hạ Vũ, trời đã hoàn toàn tối, hai người cư nhiên chạy tới một rừng cây nhỏ rậm rạp trên núi, tới gần nơi lần đầu tiên Trình Hi và Hạ Vũ gặp mặt, chỉ có điều góc độ cao hơn, thời tiết bấy giờ cực kỳ lạnh, hai người hoàn toàn không có kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã một chút cũng không có cảm giác gấp gáp, cư nhiên đốt một đống lửa sưởi, Diệp Chi cười khanh khách hái một đống trái cây màu tím, nhặt lấy muốn Hạ Vũ ăn hết.

Trình Hi không chút nghĩ ngợi, giơ tay lên, một súng bắn qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.