Vốn không nên tăng ca Diệp Thời Tầm tối nay lại ngoài ý muốn lưu lại.
Diệp Thời Tầm vừa muốn trở về gặp Cố Tô An, lại vừa sợ hãi đối mặt thân thích của Cố Tô An. Nàng sợ nàng làm gì không tốt khiến Cố Tô An ghét, cả người nín một ngụm khó chịu ở trong phòng làm việc không chút sức sống.
Cho đến khi nhân viên công ty đều đã về gần hết, Diệp Thời Tầm mới không nhanh không chậm từ trêи ghế đứng lên.
"Sớm muộn cũng phải đối mặt a!"
Diệp Thời Tầm nhận mệnh rời khỏi công ty.
Mà lúc này ở nhà Cố Tô An, Cố Tô An xin nghỉ thêm một ngày, đầu tiên là đem mợ cùng biểu đệ tiếp về nhà, sau lại dựa theo sở thích của bọn họ để Trịnh Dư Khiết giúp đỡ mua ít đồ dùng hàng ngày.
Hiện tại Hồ Chí đứng ở cửa thư phòng làm việc ngày thường của Diệp Thời Tầm, chỉ gian thư phòng kia nói với Cố Tô An: "Cố Tô An, gian phòng này cho ta đi. Ta ngày thường ở đây luyện ghita một chút, an tĩnh lại rộng rãi tốt biết bao."
Cố Tô An mặt mũi nghiêm nghị, giọng nói mơ hồ kẹp theo chút nghiêm khắc: "Không được, gian thư phòng này là bạn ta dùng."
"Bạn ngươi thì làm sao? Nhà này không phải của ngươi sao? Ngươi đem gian phòng này dọn ra cho ta, ta là biểu đệ ruột của ngươi đó. Mẹ ngươi là cô cô ruột của ta, ngươi cho ta gian thư phòng này thì đã làm sao?" Hồ Chí chỉ lỗ mũi Cố Tô An lớn tiếng gầm thét không có chút hình tượng nào, cứ như Cố Tô An nên vì hắn bỏ ra hết thảy vậy.
Cố Tô An vành mắt hơi đỏ lên, nhưng giọng nói kiên định lại không cho người cự tuyệt: "Không được!"
Tất cả những gì liên quan đến Diệp Thời Tầm, chính là ranh giới của Cố Tô An. Nàng tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.
"Cố Tô An, ngươi..."
Hồ Chí còn chưa kịp nói xong lời, đột nhiên cửa bị người mở.
Lưu Hồng Diễm cùng Hồ Chí hai người hướng cửa vừa bị mở nhìn, chỉ thấy Diệp Thời Tầm tay xách một ít thức ăn ngon cùng đồ chăm sóc sức khỏe, thấy Lưu Hồng Diễm và Hồ Chí, Diệp Thời Tầm có chút cứng ngắc cười nói: "Hai người chính là mợ và biểu đệ của An An phải không? Ta là bạn nàng, ta tên Diệp Thời Tầm."
"Ờ, ngươi tới làm chi?" Hồ Chí ngày thường tùy ý đã quen, hiện tại lại là ở "nhà mình", hắn làm ra vẻ chủ nhân như lẽ đương nhiên.
Cố Tô An đối với loại thái độ này của Hồ Chí cảm thấy rất phẫn nộ, mà Diệp Thời Tầm thì cười cười: "Nghe An An nói các ngươi muốn tới, ta tới xem một chút. Các ngươi đường xa vất vả, buổi tối ta mời mọi người ăn cơm."
"Ăn cơm a. Vậy được, chúng ta đi thôi." Hồ Chí vừa nghe có người mời cơm tức thì quên mất chuyện thư phòng, hắn đi tới bên cạnh Cố Tô An: "Biểu tỷ, bạn ngươi thật không tệ."
Cố Tô An ngay cả khí lực liếc mắt khinh bỉ hắn cũng không có nữa rồi, nếu không phải nể mặt cậu, nàng thật sợ mình sẽ không nhịn được.
Diệp Thời Tầm đưa quà cho bọn họ, sau đó lại lo lắng bất an ngồi trêи ghế sa lon bồi Hồ Chí và Lưu Hồng Diễm nói chuyện phiếm.
Trò chuyện một chút, Lưu Hồng Diễm liền rất tự hào nói với Diệp Thời Tầm: "Con trai ta học âm nhạc, ngươi biết chưa? Chính là học nghệ thuật, lão sư bọn họ còn thường xuyên khen hắn nữa đó."
"À, ta có nghe An An nói qua." Diệp Thời Tầm trả lời nàng, cách một hồi Diệp Thời Tầm liếc điện thoại di động một cái, lại khẩn trương bổ sung đôi câu: "Hồ Chí thật là một hài tử thông minh, ta đặc biệt hy vọng mình cũng có thể có một... một người em trai như vậy."
Nghe vậy Lưu Hồng Diễm cười rực rỡ, Cố Tô An lại mặt đầy không thể tin nhìn Diệp Thời Tầm, trong trí nhớ của nàng, Diệp Thời Tầm không thể nào biết nói ra loại nịnh nọt này, nhìn thấy trêи màn ảnh di động của Diệp Thời Tầm rậm rạp chằng chịt chữ, tức thì không nhịn được bật cười.
Bởi vì Lưu Hồng Diễm cùng Hồ Chí bọn họ đều đang cười, cho nên Diệp Thời Tầm cũng không chú ý tới tiếng cười đột nhiên của Cố Tô An, càng không biết chuyện bản thân vừa nói chuyện với Lưu Hồng Diễm, vừa gửi tin thỉnh giáo Phong Lưu đã bị Cố Tô An biết được.
Cố Tô An nhìn động tác của Diệp Thời Tầm, sau khi cười chính là tràn đầy cảm động. Từ thái độ của Diệp Thời Tầm đối với mợ và Hồ Chí bọn họ liền có thể thấy Diệp Thời Tầm quan tâm bản thân bao nhiêu.
Cố Tô An đã thấy qua bộ dáng Diệp Thời Tầm ở công ty mở hết khí tràng, cũng thấy qua bộ dáng Diệp Thời Tầm chuyện trò vui vẻ giúp nàng bài ưu giải nạn, giờ phút này lại thấy một người kiêu ngạo lại săn sóc như vậy khẩn trương vì nàng, cõi lòng cô tịch tức thì được Diệp Thời Tầm ôn nhu lấp đầy.
Cố Tô An đi tới bên cạnh Diệp Thời Tầm ngồi xuống sát nàng. Diệp Thời Tầm vốn đang căng thẳng, vào lúc Cố Tô An lặng yên không tiếng động đi tới bên cạnh, nàng liền thả lỏng chút.
Hồ Chí nhìn Diệp Thời Tầm lại nhìn một chút Cố Tô An, khẽ nhíu mày một cái giống như đang suy tư gì, nhưng cuối cùng lại không lên tiếng.
Lưu Hồng Diễm vẫn tiếp tục khen nhi tử tâng bốc nhi tử.
Cố Tô An đối việc này khinh thường không để ý, Diệp Thời Tầm lại kiên nhẫn nghe, thi thoảng sẽ còn phù hợp nói mấy câu.
Một lát sau Hồ Chí đại khái là đói, vì vậy hướng Diệp Thời Tầm hỏi: "Chúng ta khi nào đi ăn a? Ngươi chắc sẽ không nói xong không tính chứ."
"Hiện tại đi luôn đi." Diệp Thời Tầm chỉ muốn để bọn họ có thể vui vẻ, cho nên hết thảy lấy tâm tình bọn họ làm chủ.
Hồ Chí không kiên nhẫn gật đầu một cái: "Vậy đừng kỳ kèo nữa, đi thôi."
Cố Tô An chịu đựng lửa giận nhìn Hồ Chí hai lần, Hồ Chí cảm nhận được tầm mắt Cố Tô An, đem đầu ngoắt một cái hừ lạnh: "Xí."
Cố Tô An càng tức giận lớn hơn, Diệp Thời Tầm lần này rõ ràng cảm nhận được, kéo kéo vạt áo Cố Tô An, hỏi nhỏ: "Làm sao vậy? Là ta có chỗ nào làm không tốt sao?"
"Không có, ngươi rất giỏi." Cố Tô An trong lòng có ủy khuất, hiện tại lại không thích hợp nói với Diệp Thời Tầm, giận dữ trêи mặt rút đi, thay vào tiếng cười vui vẻ: "Kỳ thực ta cũng đói, nhanh một chút ăn cơm đi."
Diệp Thời Tầm không lại xoắn xuýt chuyện này nữa, mang Lưu Hồng Diễm cùng Hồ Chí bọn họ đi ăn cơm.
Thanh âm bàn phím vang lên trong căn phòng trống rỗng mà u ám, Tiêu Luyến ngáp một cái, xoa xoa hai vành mắt đen xì, nhìn kịch bản trêи màn ảnh vi tính.
Đột nhiên có người gửi tin nhắn tới, Tiêu Luyến nhấn mở tin.
Quả đào ăn hoa: Bảo bối, ta moi được một bộ trang phục ma nữ, có muốn thử một chút hay không?
Tiêu Luyến (Nhớ vị sầu riêng của người): Trang phục ma nữ? Ta cần cái thứ đó làm gì?
Quả đào ăn hoa: Nghe nói ngươi gần đây thất tình, ta sợ ngươi nghĩ không thông tự sát. Cho nên tìm cái đạo cụ cho ngươi, để ngươi trước thời hạn cảm thụ một chút cảm giác làm ma phiêu phiêu.
Tiêu Luyến (Nhớ vị sầu riêng của người): Cút!
Quả đào ăn hoa: Được rồi, không lộn xộn nữa. Ta đang giúp lão đại tra án, cần tấm hình khủng bố một chút, ta nghĩ thì thấy chỉ có vóc dáng ngươi phù hợp yêu cầu. Y phục đã gửi cho ngươi, lát nữa hóa trang một chút rồi chụp hình gửi cho ta. Lần sau giúp ngươi giới thiệu tiểu tỷ tỷ xinh đẹp.
Tiêu Luyến (Nhớ vị sầu riêng của người): Lần trước ngươi còn đáp ứng giúp ta giới thiệu tiểu loli đáng yêu, kết quả tìm cho ta một a di diêm dúa lòe loẹt!
...
Hai người vui vẻ trò chuyện một hồi sau, Tiêu Luyến nghe được tiếng chuông cửa, liền biết bộ quần áo kia được chuyển tới.
Mở cửa nhận hàng chuyển phát nhanh, Tiêu Luyến lấy y phục ra nhìn nhìn, cảm giác chỉ là một bộ váy đỏ rất bình thường.
Mặc vào xong hướng về gương tự hóa trang, nàng vốn đang có vành mắt đen thâm dày, thức đêm rặn ra một đôi con ngươi đỏ thẫm, lại bởi vì trạng thái tinh thần không tốt lắm nên nhìn có chút bệnh hoạn, bôi chút son môi đánh phấn lên chính là một "ma nữ" sống sờ sờ.
Chọn xong góc độ chụp mấy bức hình khác nhau gửi cho Quả Đào, nhận được năm bì lì xì* Quả Đào gửi tới, Tiêu Luyến co quắp khóe miệng, đang chuẩn bị đi thay quần áo, tin nhắn QQ trong máy vi tính lại vang lên.
(*) bao lì xì: kiểu tặng tiền online của dân mạng TQ
Mở ra nhìn thì là tin nhắn do Trái táo đen tinh thần phân liệt gửi tới.
Trái táo đen tinh thần phân liệt: Tiểu Luyến Luyến ~ ta lần này hao phí ba ngày ba đêm, cuối cùng làm ra món ăn ngon hình dáng cơ thể người. Độ tương tự giữa món ăn và người thật cao đến 89%.
Tiêu Luyến (Nhớ vị sầu riêng của người): Ờ! Ngươi từ từ hưởng dụng đi!
Trái táo đen tinh thần phân liệt: Tiểu Luyến Luyến ~ người ta là chuyên biệt chế tạo cho ngươi mà, bọn họ đều nói Tiểu Luyến Luyến ngươi thất tình, người ta sợ ngươi ủy khuất trong lòng lại không chỗ phát tiết, cho nên đặc biệt làm món ăn hình người này. Ngươi mỗi lần thưởng thức một miếng, liền làm như đang cắn xé người yêu cũ vậy. Vì để cho ngươi càng dễ phát tiết hơn, người ta còn đặc biệt đổ sốt cà chua ở bên trong, sốt cà chua đỏ tươi phối hợp ruột củ quả trắng như tuyết, còn có thịt nướng đặc chế, Tiểu Luyến Luyến, người ta nhìn thèm ăn lắm đó ~
Tiêu Luyến (Nhớ vị sầu riêng của người): Cút!
Trái táo đen tinh thần phân liệt: Được rồi, không lộn xộn nữa, gần đây không tìm được ai chịu nếm thử món ăn này, cho nên ngươi liền giúp một chuyện đi.
Tiêu Luyến (Nhớ vị sầu riêng của người): Có rảnh rỗi lấy tới ta nếm thử xem.
Trái táo đen tinh thần phân liệt: Đã gửi qua cho ngươi. Một hồi nhớ thưởng thức nga ~ người ta không quấy rầy nữa. Nhớ nhớ người ta nga, Tiểu Luyến Luyến thân ái ~
...
Tiêu Luyến lăn lộn một hồi với Trái táo đen tinh thần phân liệt như vậy ngược lại quên mất chuyện thay quần áo, trực tiếp ngồi trước máy vi tính tiếp tục viết kịch bản.
Cũng may Diệp Thời Tầm bây giờ không ở nhà, nếu không trái tim nhỏ không biết có chịu nổi không.
Chờ Tiêu Luyến viết thêm mấy trăm chữ sau, chuông cửa vang lên lần nữa.
Mở cửa một khắc kia, chỉ thấy một vật thể cực lớn như hồ cá hướng bản thân tập kϊƈɦ tới. Tiêu Luyến cắn răng đón lấy, tiểu ca chuyển phát nhanh run lẩy bẩy nhìn Tiêu Luyến: "Ngài, ngài... là người hay ma a?"
"Ta đương nhiên là người à! Ngươi còn không giúp ta cầm đồ lên, chờ ta... chờ ta bị đè chết, đó chính là ma." Tiêu Luyến vừa cật lực đỡ món đồ lớn kia, vừa cắn răng nín thở nói ra những lời này.
Tiểu ca chuyển phát nhanh vội vàng giúp nàng đỡ, hai người "thân thiện" giao lưu một lúc sau, Tiêu Luyến dọn đồ vật vào nhà, chuẩn bị mở hộp ra nhìn xem đồ ăn ngon bên trong.
Kết quả thật sự là một hình người, nhìn xem ra còn là một mỹ nhân không tệ.
"Đáng tiếc a, một giây sau sẽ bị ta ăn." Tiêu Luyến vừa vào phòng bếp cầm dao nĩa, vừa lầm rầm than tiếc.
Ngay khi Tiêu Luyến chuẩn bị mở ăn, Trái táo đen tâm thần phân liệt lại gửi tới tin nhắn: 【 Tiểu Luyến Luyến ~ món ăn này phải dùng phương pháp ăn nguyên thủy yo, để cho đầu lưỡi cảm thụ được sự thô bạo cùng cuồng dã. Cùng với cảm giác cắn xé hưng phấn, mới có thể để ngươi quên hết phiền não vui vẻ trải nghiệm mỹ thực nga ~】
"..." Tiêu Luyến đã không biết nên nói như thế nào, vừa vặn bụng trống trơn, nàng cũng không so đo vẻ ngoài món ăn kia, ngồi bệt trêи đất, cầm gặm cái đầu của món ăn hình người, quả nhiên là một khối thịt bò sốt cà chua tươi ngon.
Lại cắn thêm mấy cái, còn có mùi hải sản, Tiêu Luyến ăn có chút no, nhìn đồng hồ, nàng lảo đảo lắc lư đứng lên, nghỉ một lát chờ đói ăn tiếp. Dù sao Trái Táo nói thứ này có hạn sử dụng ba ngày.
Tiêu Luyến chùi sốt cà chua bên mép một cái, kết quả mặt càng hiện ra dữ tợn. Nguyên bản một "món ăn mỹ nhân" đẹp đẽ, giờ phút này đã bị Tiêu Luyến gặm cho có chút không lành lặn.
Sau khi Diệp Thời Tầm tính tiền, Hồ Chí liền nhao nhao nói muốn quay về.
"Ta đi gọi chút đồ ăn mang về cho Tiêu Luyến." Diệp Thời Tầm ở bên tai Cố Tô An nhỏ giọng nói.
Cố Tô An gật đầu, Diệp Thời Tầm mới rời khỏi. Lưu Hồng Diễm cũng mặt đầy ý cười nói muốn đi phòng vệ sinh.
Chờ các nàng đều rời đi, Hồ Chí tiến tới trước mặt Cố Tô An: "Ta nói này biểu tỷ, người bạn kia ngươi làm sao quen?"
"Cái này có quan hệ với ngươi sao?" Chỉ cần vừa nhắc tới Diệp Thời Tầm, Cố Tô An cả người đều bắt đầu đề phòng.
Hồ Chí bộ dáng cà lơ phất phơ: "Ta chỉ muốn hỏi một chút, nàng có bạn trai chưa?"
"Không có!" Cố Tô An đối với điểm này ngược lại trả lời khẳng định dị thường.
Hồ Chí lại gần bên cạnh Cố Tô An một chút: "Biểu tỷ, ngươi thấy ta thế nào?"
"Ngươi?" Cố Tô An nhìn nhìn Hồ Chí, nàng không đành lòng lên tiếng đả kϊƈɦ con trai duy nhất của cậu.
Hồ Chí dáng vẻ thần khí: "Ta cảm thấy, ta và nàng rất thích hợp. Tỷ, ngươi chính là chị ruột ta a. Giúp ta làm mối một chút bái."
"..." Cố Tô An đã không biết còn có thể nói gì.
Hồ Chí lại một mình lầm bầm lầu bầu nói rất nhiều, cho đến khi Diệp Thời Tầm cùng Lưu Hồng Diễm trở lại, Hồ Chí mới ngừng nói.
"Được rồi, đi thôi." Diệp Thời Tầm hướng Cố Tô An cười một tiếng, Cố Tô An có chút không vui trợn mắt nhìn nàng một cái.
Vô duyên vô cớ bị tức phụ trừng mắt, Diệp Thời Tầm bộ dáng ngơ ngác không hiểu ra sao, lờ mờ đi theo sau lưng Cố Tô An.
Nàng lại làm gì sai? Hình như không có a!
Hồ Chí thấy Diệp Thời Tầm một mình tịch mịch đi phía sau, hắn lập tức xẹt tới: "Ngươi không vui?"
"A? Không có không có! Chỉ là đang nghĩ chút chuyện, không có không vui." Hồ Chí đột nhiên nói hù sợ Diệp Thời Tầm, vẫn là không quen cùng bọn họ ở chung với nhau.
Cố Tô An thấy biểu đệ tiến tới bên cạnh Diệp Thời Tầm, Diệp Thời Tầm còn ra sức hướng về biểu đệ bật cười, sắc mặt Cố Tô An càng ngày càng trở nên đen.
"Khụ khụ." Cố Tô An nhỏ giọng ho khan.
Lưu Hồng Diễm liếc nhìn không để ý tới, trực tiếp chui vào xe. Hồ Chí sau đó cũng lên xe. Diệp Thời Tầm lại khẩn trương đi tới bên cạnh Cố Tô An: "Làm sao vậy? Đang yên lành sao lại ho? Có chỗ nào không thoải mái?"
"Ta không sao, ngươi đừng khẩn trương." Cố Tô An thuận thế khoác cánh tay Diệp Thời Tầm: "Ta không muốn quay về, chúng ta ở bên ngoài dạo một chút đi."
"Nhưng mà mợ ngươi bọn họ..." Diệp Thời Tầm nhìn nhìn hai người trong xe, trong lúc nhất thời không nắm chắc chủ ý.
Cố Tô An lặng lẽ bấm véo thịt bên hông Diệp Thời Tầm, cái miệng nhỏ bất mãn bĩu môi: "Bọn họ quan trọng hay ta quan trọng?"
"Tức phụ quan trọng nhất." Diệp Thời Tầm đột nhiên xích lại gần Cố Tô An xấu xa cười một tiếng, Cố Tô An bởi vì những lời này vừa xấu hổ lại buồn bực, nghĩ muốn nhào vào lòng Diệp Thời Tầm, mà bên trong xe vẫn còn hai đôi mắt nhìn các nàng.
Cố Tô An gõ cửa xe một cái, đối Hồ Chí nói: "Nghe cậu nói ngươi đã học lấy bằng lái xe, ta phải đi thăm bằng hữu, ngươi lái xe mang mợ về trước đi."
"Diệp tiểu thư thì sao?" Hồ Chí xuống xe ngồi vào chỗ tài xế, vừa nhìn Diệp Thời Tầm hỏi Cố Tô An.
Cố Tô An khóe miệng hơi cong lên một nụ cười nhạt, giống như anh túc nở rộ: "Ngoan ~ ngươi đi về trước, tỷ sẽ giúp ngươi."
"Đúng là chị ruột ta, ta đi trước." Hồ Chí vui tươi hớn hở chuẩn bị lái xe rời khỏi, mà Diệp Thời Tầm lại đột nhiên gọi lại hắn.
Diệp Thời Tầm cầm thức ăn trong tay xách đưa cho Hồ Chí: "Đây là đồ ăn ta mang giúp bằng hữu, nàng ngụ ở cách vách nhà An An. Phiền ngươi giúp ta đem những thứ này mang cho nàng, nhờ ngươi."
Hồ Chí nhìn nhìn thức ăn trêи tay, hắn chán nhất những chuyện phiền toái này, bất quá mỹ nữ nhờ làm sao có thể cự tuyệt? Vì vậy rất vui vẻ đáp ứng Diệp Thời Tầm.
Chờ Hồ Chí cùng Lưu Hồng Diễm đi xong, Diệp Thời Tầm dắt tay Cố Tô An: "Muốn đi chơi đâu?"
"Buổi tối khuya còn có thể đi đâu chơi?" Cố Tô An cũng hậu tri hậu giác mới nhớ tới chuyện này, bất quá nếu phải quay về đối mặt hai người kia, nàng tình nguyện cùng Diệp Thời Tầm ở trêи đường chính loạn dạo.
"A Tầm!" Cố Tô An kéo Diệp Thời Tầm đến bên cạnh, sau đó nhào vào trong lòng nàng, cảm thụ nhiệt độ cơ thể ôn nhuyễn của Diệp Thời Tầm, Cố Tô An càng thêm không muốn rời đi.
Cố Tô An phát hiện, mỗi khi Diệp Thời Tầm cùng nàng ở một mình, Diệp Thời Tầm luôn sẽ không tự chủ trở nên đần độn ngu xuẩn lên, manh manh giống như tiểu bạch thỏ ngây ngô, so với Diệp Thời Tầm nề nếp bàn chuyện công tác tưởng chừng như hai người.
Tiêu Luyến đang viết hăng say, đột nhiên bụng lại đói, suy nghĩ một chút vẫn là đi ăn chút gì trước. Chậm rãi đi tới phòng khách, món ăn hình người kia vừa vặn đặt trêи bàn trà trước ghế sa lon, Tiêu Luyến cũng lười chuyển đi chỗ khác, trực tiếp nửa quỳ dưới đất nhào tới gặm, bởi vì sốt ruột đi viết kịch bản, cho nên ăn có chút gấp, một cánh tay cứ như vậy bị nàng xé ra.
Tiêu Luyến cầm "tay cụt" vừa gặm vừa nằm trêи ghế sa lon nhắm mắt.
-------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Luyến: Mặc váy đỏ chén đồ ăn khuya, đem người dọa ngu luôn, là ta sai sao?
Trái Táo: Ay ay ay ~ Tiểu Luyến Luyến sao mà sai được? Là hắn không biết thưởng thức mỹ thực, đều là hắn sai!
Quả Đào: Bảo bối, ngươi không sai. Là hắn nhát gan, tới... tới gặm, à không... ăn thêm hai miếng, buổi tối đừng để đói bụng.
Tiêu Luyến: Ừ! Ta cũng cảm thấy như vậy, ta không sai! Đều do hắn nhát gan.