"Ta nói này, về sau có thể đừng mãi sai sử ta hay không, thật đem ta làm trâu làm ngựa?" Đường Hiểu Chi vừa đem rương hành lý của Phong Lưu nhấc lên xe, vừa hướng Phong Lưu oán trách.
Phong Lưu ngồi lên ghế kế bên người lái lấy ra quà vặt vừa ăn vừa chờ Đường Hiểu Chi qua lái xe, Đường Hiểu Chi nhẫn nhục chịu khó lên xe: "Đại tiểu thư, tốt xấu gì đáp ta một câu a."
"Tiểu Đào Tử, bằng hữu ta nhiều như vậy, nhưng mà hết lần này tới lần khác để ngươi tới đón ta, ngươi chẳng lẽ còn không biết ta đây hướng ngươi ám chỉ cái gì sao?" Vì để chứng minh độ đáng tin trong lời nói, Phong Lưu dừng lại năm giây không ăn quà vặt, hướng Đường Hiểu Chi bên cạnh ném cái mị nhãn.
Đường Hiểu Chi khóe miệng co quắp: "Ha hả, ngài ám chỉ cái gì tiểu nhân thật không hiểu."
"Được rồi, đừng ăn nữa. Nịt chặt dây an toàn, chúng ta phải đi về." Đường Hiểu Chi nhẫn nhục chịu khó, sau khi xe chạy, bên trong xe chỉ truyền tới thanh âm người nào đó nhai khoai tây chiên "rôm rốp, rôm rốp".
Đến ngoài nhà Diệp Thời Tầm, Phong Lưu đã giải quyết xong tất cả quà vặt, như lẽ đương nhiên ra lệnh Đường Hiểu Chi: "Lấy đồ ra, ta có mang quà cho mọi người."
Không ngừng gõ cửa nhà Diệp Thời Tầm, nhưng mà đi ra mở cửa lại là Tiêu Luyến, Tiêu Luyến một tay nắm con chuột, một tay khác cầm dao gọt trái cây, trêи mặt bày ra nụ cười âm hiểm: "Phong! Lưu!"
Phong Lưu tức thì thất kinh, lui về phía sau hai bước, nhìn nhìn cửa lớn đích xác là nhà Diệp Thời Tầm không sai, tiếp đó lại nhìn dao gọt trái cây trong tay Tiêu Luyến, khϊế͙p͙ đảm cười nói: "Hiểu lầm hiểu lầm, đều là hiểu lầm."
"Hiểu lầm?" Tiêu Luyến cổ tay giật giật, dao gọt trái cây ở trêи tay quét một đường dao pháp xinh đẹp: "Ngươi nói thử xem, ngươi làm sao tiêu trừ cái hiểu lầm này?"
Phong Lưu nuốt nước miếng một cái lui về sau hai bước: "À thì, tại sao ngươi lại ở chỗ này? A Tầm đi đâu?"
Tiêu Luyến cầm con chuột trong tay đập về phía Phong Lưu: "Cách vách."
Vừa nghĩ tới Cố Tô An ở cách vách, Phong Lưu liền rất nhanh bình thường trở lại. Vỗ vỗ bả vai Tiêu Luyến: "Sao không nói sớm? Ta đi cách vách trước, đúng rồi ta có mang quà cho các ngươi, một hồi nhớ sang cách vách lấy."
Tiêu Luyến cao ngạo hừ lạnh một tiếng: "Không thèm."
"Xí, còn làm giá." Phong Lưu lười nói nhiều với nàng, mang một cỗ u oán rời khỏi, xoay người đi sang cách vách.
Kết quả ở cửa nhà Cố Tô An liền thấy Đường Hiểu Chi hai tay ôm ngực, trêи mặt xấu xa cười: "Làm sao? Bị Tiêu Luyến mắng?"
"Ngươi có phải đã sớm biết?" Phong Lưu đối với việc Đường Hiểu Chi biết mà không nói rất là thống hận, một bước dài vọt tới trước mặt Đường Hiểu Chi: "Hôm nay bổn cô nương tâm tình tốt, không cùng ngươi so đo."
"So đo? Vậy ngươi cũng phải đánh thắng ta mới được." Đường Hiểu Chi nhàn nhạt cười một tiếng, nàng cũng không cho rằng đại tiểu thư cả ngày du ngoạn bốn phía có thể hơn được thám tử chuyên nghiệp như nàng.
Phong Lưu tự nhận bản thân đánh không lại Đường Hiểu Chi, nhưng nàng cũng chưa từng nghĩ muốn cùng người đánh nhau, vì vậy quyết định ba hoa một trận cho đã ghiền: "Bổn đại tiểu thư đã một lần nữa trở về Phong thị, về sau Phong thị tập đoàn do bổn tiểu thư tiếp lấy, cho dù ta đánh không lại ngươi cũng không sao, tỷ có tiền thuê bảo kê."
"Ngươi..."
"Được rồi, hai ngươi là tới nhà ta chơi hay tới nhà ta gây gổ?" Chẳng biết từ lúc nào Diệp Thời Tầm cùng Cố Tô An mở cửa ra, nhìn đứng hai người bên ngoài kiếm đao ngang ngược, mắt thấy hai người càng ồn ào càng hung, Cố Tô An sợ tổn thương hòa khí kéo cánh tay Diệp Thời Tầm, để cho Diệp Thời Tầm lên tiếng ngăn cản hai người.
Lời Diệp Thời Tầm nói hai người vẫn có thể nghe vào một ít, tiếp đó đồng thời ngậm miệng.
"Tất cả vào đi." Diệp Thời Tầm mở toàn bộ cửa, hoan nghênh Phong Lưu cái vị khách nhân "đường xa" tới này.
Phong Lưu không chút khách khí bảo Đường Hiểu Chi lấy tới rương hành lý, vừa vào cửa vừa vãn cánh tay Cố Tô An cùng Cố Tô An chia sẻ chuyện lý thú trêи đường du lịch.
Đường Hiểu Chi phía sau hai người nhìn kinh ngạc không thôi: "Ta sao không biết các nàng quan hệ tốt như vậy?"
"Ta cũng rất kỳ quái chuyện này." Diệp Thời Tầm nhún nhún vai, bất quá trong trí nhớ Phong Lưu chính là cái loại sảng kɧօáϊ đã quen, cho nên đối với hành động bây giờ của Phong Lưu liền có thể giải thích được.
Mới vừa vào nhà cất xong rương hành lý cho Phong Lưu, Đường Hiểu Chi liếc nhìn Diệp Thời Tầm: "Ta đi sang chỗ Ngữ Nhu, các ngươi từ từ tụ họp."
"Đi đi, buổi tối tới dùng cơm." Diệp Thời Tầm biết Đường Hiểu Chi đi hành sự theo kế hoạch, cho nên cũng sẽ không khách sáo với nàng. Ngược lại là Phong Lưu còn tưởng rằng Đường Hiểu Chi tức giận, nói với Đường Hiểu Chi: "Không đến mức đấy chứ Quả Đào, ta chỉ là nói ngươi đôi câu a."
"Được rồi, nàng là có chuyện phải rời đi. Chớ hồ nháo." Diệp Thời Tầm kịp thời ngăn cản Phong Lưu, nếu không nàng không bảo đảm được Đường Hiểu Chi sẽ không lưu lại cùng Phong Lưu cãi vã đến ngày mai.
Nghe vậy Phong Lưu liền không băn khoăn chuyện Đường Hiểu Chi rời khỏi nữa, cầm lấy rương hành lý hào hứng hướng Diệp Thời Tầm cùng Cố Tô An khoe khoang nói: "Ta lần này đi ra ngoài chơi gặp rất nhiều người thú vị, hơn nữa ta còn mang quà về cho các ngươi."
Diệp Thời Tầm không quá cảm thấy hứng thú, ngược lại là Cố Tô An đối việc này rất tò mò, Phong Lưu liền lấy ra một quyển nhật ký đưa cho Cố Tô An: "Đây là bạn ta đưa ta, bên trong có bản phác họa do nàng vẽ, cho các ngươi nhìn xem."
Sau đó trong lúc Cố Tô An cùng Diệp Thời Tầm đi xem tranh, Phong Lưu lấy ra một cây đàn violon: "A Tầm, cái này cho ngươi. Lúc trước ngươi vì xoay tiền bán đàn violon, ta đi ngang qua một cửa hàng nhạc cụ thấy được cây đàn violon này, có vẻ rất tốt, tuy rằng ta không quá hiểu, nhưng mà bạn ta nói nếu quả thật hiểu đàn violon, đưa cái này chuẩn không sai, ngươi xem có thích món quà này không."
Diệp Thời Tầm do dự nhận lấy cây đàn violon kia, tựa hồ đã rất lâu không chạm qua đàn violon, Diệp Thời Tầm nhìn cây đàn violon rất rõ ràng ánh mắt chợt đổi: "Cám ơn nhiều, ta rất thích."
Phong Lưu kỹ lưỡng nhìn ánh mắt Diệp Thời Tầm, phát hiện trong ánh mắt tràn đầy kinh hỉ cùng vui sướиɠ, Phong Lưu cũng theo đó mà vui vẻ.
Cố Tô An thấy Diệp Thời Tầm vui vẻ, đáy lòng cũng không khỏi vui mừng, Phong Lưu lúc này lấy ra một quyển sách đưa cho Cố Tô An: "Đây là quyển sách bạn ta đưa cho ta, phía trêи này là diễn xuất tâm đắc do một vị diễn viên nổi danh viết."
Cố Tô An nhận lấy vừa lật nhìn vừa hướng Phong Lưu liên tục nói cảm ơn.
Phong Lưu phóng khoáng phất phất tay: "Đều là bằng hữu, nói cảm ơn không khỏi khách khí. Bạn ta còn đề cử ta mua cho Tiêu Luyến một bộ tai nghe, các ngươi nhìn xem có được không."
Diệp Thời Tầm nhìn lướt qua: "Rất tốt, Tiêu Luyến nhất định sẽ thích."
"Hì hì, bộ tai nghe này ta tốn không ít công phu mới mua được. Nàng nếu không lĩnh tình, ta liền đem nàng bắt lại đánh một trận." Phong Lưu đem tai nghe cẩn thận cất xong, sau đó lại lấy ra một cái máy chụp hình đưa tới trước mặt Diệp Thời Tầm: "Ngươi xem, bạn ta đề cử ta mua máy chụp hình. Đưa cho Quả Đào là tên kia có thể càng an tâm núp trong bóng tối làm cẩu tử. Ha ha ha."
Diệp Thời Tầm buông xuống đàn violon trêи tay, kỹ lưỡng nhìn nhìn máy chụp hình cùng tai nghe đều là quà chú tâm chọn lựa, dùng ánh mắt người trong nghề nhìn đều là giai phẩm. Đường Hiểu Chi lúc trước có nhờ bằng hữu ở nước ngoài mua một cái máy ảnh, kết quả thời điểm điều tra vụ án bị người theo dõi bất đắc dĩ tự đập, món quà này nàng nhất định sẽ rất yêu thích.
"Phong Lưu, bằng hữu ngươi mới kết giao rốt cuộc là người nào?" Diệp Thời Tầm rất nghi ngờ, người kia tuyệt đối không đơn giản, có thể chọn lựa đàn violon cùng máy chụp hình đều không tệ, hai cái này xem ra đều là vật nhỏ, nhưng mà thả vào chung với nhau lại hoàn toàn là hai lĩnh vực bất đồng.
Phong Lưu gãi gãi đầu mặt lộ ngượng ngùng: "Kỳ thực ta cũng không biết nàng rốt cuộc là ai, nàng nói ngày thường ở Ảnh Thị Thành làm diễn viên quần chúng, kiếm đủ một khoản tiền rồi đi du lịch, nàng thích đi chơi không nghĩ trói buộc ở một chỗ, lại không muốn đàng hoàng nghe theo trong nhà sắp xếp tìm phần công việc ổn định."
"Nàng tên gì?" Diệp Thời Tầm đối vị bằng hữu tùy tâm sở ɖu͙ƈ này thật là tò mò, Phong Lưu sắc mặt chợt đổi: "Kỳ thực ta không biết nàng tên gọi là gì, ta cũng không nói cho nàng biết ta tên gì. Chúng ta đều là gọi theo nick trêи mạng."
Diệp Thời Tầm nhíu mày một cái: "Chính là bạn trêи mạng trước kia ngươi làm quen?"
Phong Lưu gật đầu: "Đúng vậy, ta đi đến khu du lịch đầu tiên chụp hình đăng vòng bạn bè, kết quả nàng nói nàng cũng ở gần đó, chúng ta liền gặp mặt. Bất quá khi đó bởi vì nàng có chút việc, chúng ta gặp mặt một lần liền tách ra. Sau đó gặp mặt lại lần nữa cũng không có hỏi tên."
"Rất tốt, bất quá để ý chút chớ bị người lừa." Diệp Thời Tầm trực giác người nọ không đơn giản, nhưng không thể bởi vì điểm này liền phán định bằng hữu Phong Lưu là người xấu, cho nên tạm thời để Phong Lưu mang chút cảnh giác là được.
Phong Lưu hiểu rõ gật đầu: "Biết rồi, ta trước đem tai nghe đưa sang cách vách. Cái máy chụp hình kia thả ở chỗ ngươi, đến lúc đó ngươi giao máy cho Quả Đào."
"Ừ." Diệp Thời Tầm đơn giản đáp một tiếng liền vọc đàn violon.
Thử âm sắc một chút cảm giác rất hợp tâm ý, Diệp Thời Tầm đáy mắt vui sướиɠ cũng tăng thêm mấy phần, Cố Tô An an tĩnh ngồi chỗ đó đọc sách, chỉ chốc lát ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thời Tầm: "A Tầm, ta muốn nghe."
"Được." Diệp Thời Tầm liền ở trong buổi chiều vui vẻ này đánh bản nhạc đầu tiên sau khi trọng sinh.
---
Đường Hiểu Chi trêи đường đi đến nhà Trần Tử Hân, ở trong đầu đơn giản chỉnh lý lại suy nghĩ một phen, gần đây phát sinh quá nhiều chuyện tạp nham, có chút phiền đến đau đầu.
Trịnh Khải mới vừa cùng mỹ nhân tách ra, uống có hơi say bí tỉ, không chút nào đem luật giao thông coi ra gì, trực tiếp say rượu lái xe lên đường.
Kết quả xe mới chạy không bao lâu, đối diện chạy tới một chiếc xe nhìn rất quen mắt, Trịnh Khải nhầm cần ga thành thắng xe, một chân đạp xuống trực tiếp đụng tới.
Sau khi phát sinh tai nạn xe cộ, Trịnh Khải sợ chảy mồ hôi lạnh cả người, vốn nghĩ trực tiếp lái xe rời khỏi, kết quả thấy bảng số xe quen thuộc Trịnh Khải lập tức thanh tỉnh lại, đây là xe của Diệp Thời Tầm.
Trịnh Khải vội vàng xuống xe kiểm tra, nhưng phát hiện ngồi trong xe là Đường Hiểu Chi.
Đường Hiểu Chi đầu bị đụng phải mơ mơ màng màng ngất đi, trêи đầu còn chảy máu, xem ra có chút dọa người.
Trịnh Khải nuốt nuốt nước miếng, đang chuẩn bị rời khỏi trong túi Đường Hiểu Chi truyền tới thanh âm nhắc tin nhắn từ điện thoại di động, Trịnh Khải tròng mắt khẽ biến, trong điện thoại di động của kẻ đã từng là thám tử hẳn có không ít bí mật người khác không biết.
Trịnh Khải lấy di động ra, người gửi tin nhắn là "Tiểu tặc". Trịnh Khải nhìn xưng hô liền biết là biệt danh, do dự một hồi để điện thoại di động vào trong túi, xoay người đóng cửa xe, dùng ống tay áo lau sạch dấu tay lưu lại lúc nãy mở cửa xe.
Sau đó vội lái xe rời khỏi nơi này, nửa đường Trịnh Khải gọi điện thoại cho bằng hữu ngày thường hay liên lạc: "Gặp phải chút chuyện, đụng người, ngươi giúp đỡ tìm người thay thế ta. Yên tâm, chuyện làm xong không thiếu chỗ tốt cho ngươi. Đúng rồi, đối phương có chút lai lịch. Kỹ lưỡng thu xếp tốt cho người bên trêи, tiền ta không quan tâm, chuyện này nhất định lừa gạt qua cho ta."
"Lại dùng danh nghĩa Tô Vận làm?" Người đối diện giọng nói hiện ra giễu cợt: "Phía trước mấy vụ án ngươi cũng dùng danh tiếng Tô đại tiểu thư để ta giúp ngươi, về sau Tô đại tiểu thư biết rồi, thời điểm thu nợ tính sổ đừng trách ta đem ngươi khai ra."
Trịnh Khải đáy mắt lộ ra ý cười: "Cầm tiền đi làm việc ngay, nói nhiều không tốt cho đầu lưỡi."
Trịnh Khải cúp điện thoại, chuyện này coi như bị đè xuống. Về phần chuyện trước kia, Tô Vận muốn thu nợ tính sổ thì thế nào, nàng căn bản không phải hậu nhân Tô gia, chuyện này sợ là Tô Vận không muốn để bị lộ ra ngoài, đến lúc đó cũng không đến lượt Tô Vận lựa chọn.