"Lúc Tô Vận học trung học, Trịnh lão gia tử bệnh nặng một trận, ta cũng về nước vào lúc đó. Vốn muốn đến chỗ Tô Vận nhìn xem nàng sống thế nào khi không có hào quang của người thừa kế Tô gia." Trịnh Khải ngữ khí trở nên bình tĩnh hơn, giống như người sắp chết đang bình tĩnh nhớ lại quá khứ.
"Chị ngươi là người rất ôn hòa, an tĩnh trầm ổn đi theo bên cạnh Tô Vận, những thứ tốt đẹp luôn khiến người ta không nhịn được muốn thân cận. Nhưng mà nàng thích Tô Vận, dựa vào cái gì Tô Vận luôn có thể đè trêи đầu ta? Dựa vào cái gì?
Bởi vì Trịnh lão gia tử bị bệnh, mà Trịnh gia gia chủ - phụ thân trêи danh nghĩa của ta ở trong quân đội, cho nên phần lớn thực quyền của Trịnh gia rơi vào tay đại ca ta.
Trịnh gia kinh doanh hai đường hắc bạch, ta cảm thấy nếu Cố gia sụp đổ, chị ngươi khẳng định không chịu đựng nổi, Tô Vận bị mẹ nàng cắt nguồn kinh tế, người nàng có thể nhờ giúp đỡ chỉ có ta. Ngươi hiểu không? Ngươi nhất định có thể hiểu, nhưng chị ngươi chính là không chịu hiểu. Ngươi nói xem, tại sao nàng lại cự tuyệt ta? Nàng nói nàng hận ta, bởi vì ta gián tiếp hại chết cha mẹ nàng.
Ngươi đừng vội trừng ta, phía sau còn có chuyện càng kϊƈɦ thích, mắt trừng to quá sẽ mất hết linh khí, nói không chừng lát nữa Diệp tổng tới, đột nhiên thay đổi chủ ý không chịu cứu ngươi bây giờ.
Đúng như kế hoạch của ta, Cố gia tan rồi. Nhưng ta không ngờ ba mẹ nàng yếu đuối như vậy, chẳng quá là phá sản thôi mà, lại nghĩ quẩn tự sát. Chậc chậc chậc, thứ người như vậy sống làm gì chẳng thà chết đi cho xong. Ta nói đúng không? Hửm... Sao ngươi lại khóc? Ha ha, ta quên mất, đó cũng là cha mẹ ngươi.
Sau đó chị ngươi từng đi tìm Tô Vận, ta làm sao có thể giúp tiện nhân Tô Vận kia làm áo cưới chứ.
Không thể không nói, một số quyền lực của Trịnh gia đúng là hữu dụng, ví dụ như Tô Vận đến bây giờ vẫn không tìm được tin tức của chị ngươi. Lại ví dụ như bác sĩ của bệnh viện đó, ngươi không chú ý thấy hắn phẫu thuật cho chị ngươi xong liền lập tức chuyển nhà ngay hôm sau sao?
Ta không có được, cho dù phá hủy cũng không thể tiện nghi Tô Vận."
Trịnh Khải cầm con dao trong tay lên, thả vào trước mặt Cố Tô An, bên trong lưỡi dao phản chiếu hai mắt Cố Tô An, Trịnh Khải hưng phấn ở bên tai Cố Tô An gào thét: "Nhìn thấy không? Lúc chị ngươi sắp chết, ánh mắt nhìn ta giống ngươi như đúc. Ngươi nhìn nữa đi, hai chị em các ngươi dáng dấp thật giống nhau. Có phải một chút cũng không sợ? Có phải rất thú vị? Vừa rồi ngươi còn khϊế͙p͙ sợ đến rơi lệ, hiện tại liền hận không thể đem ta chia năm xẻ bảy. Ngươi có biết thiên sứ và ma quỷ khác nhau cái gì không?"
Trịnh Khải thành công ở trong mắt Cố Tô An thấy được thứ mình muốn, chờ hắn cười xong hướng về ống kính điện thoại di động, từng câu từng chữ nói: "Hận ta sao? Khẳng định rất hận đúng không, không sao, bởi vì ta cũng vô cùng hận ngươi. Cho ngươi một tiếng đồng hồ, nếu còn không chạy tới, ta không thể bảo đảm sự an toàn của Cố tiểu thư đây."
"Có phải khó chịu lắm không, ngươi không bảo vệ được nàng, hiện tại ngay cả muội muội nàng yêu nhất cũng không bảo vệ được. Ngươi mới là phế vật." Trịnh Khải giờ phút này lộ vẻ rất ôn hòa, nho nhã như công tử thế gia. Nếu như bỏ qua lời nói máu tanh của hắn, giờ phút này hắn quả thực toàn thân khí chất ưu nhã đạm nhạt như thể quý tộc cao quý vậy.
Đáng tiếc Trịnh Khải nói xong, liền lưu video gửi cho Tô Vận.
Sau đó Trịnh Khải tắt di động để trêи băng ghế bên cạnh, hắn lẳng lặng đi tới bên cạnh Cố Tô An ngồi xuống: "Lại nói thêm một chuyện nữa, đừng vọng tưởng chờ bọn họ tới thì có thể bình yên vô sự mang ngươi rời khỏi. Trịnh gia ban đầu chính là lập nghiệp từ hắc đạo, ta ở Trịnh gia nhiều năm như vậy, các ngươi thật cho rằng ta chỉ biết ăn uống chơi bời?"
Trịnh Khải giơ tay lên đem băng kéo bịt miệng Cố Tô An xé xuống, sau khi xé băng keo Cố Tô An cũng chỉ lẳng lặng nhìn Trịnh Khải, nếu không phải Trịnh Khải vẫn có thể thấy được hận ý trong mắt, chắc hắn sẽ tưởng người này bị dọa choáng váng.
"Không muốn nói gì với kẻ thù sao?" Trịnh Khải thú vị nhìn nàng.
Cố Tô An lạnh lùng nhìn hắn, rất lâu sau mới khàn khàn nói: "Ngươi thật đáng thương."
"Ta cũng cảm thấy như vậy, cho nên ta một chút cũng không hối hận. Các ngươi đều nên xuống địa ngục." Chẳng biết tại sao Trịnh Khải thấy Cố Tô An dùng ánh mắt đầy thương hại nhìn hắn, cả người hắn đột nhiên mất khống chế bóp cổ Cố Tô An: "Ai cho phép ngươi dùng loại ánh mắt này nhìn ta?"
Trịnh Khải muốn thấy Cố Tô An phẫn nộ, chứ không phải là thương hại, hắn không phải côn trùng đáng thương, hắn là ma quỷ có thể khiến đám người này sợ hãi và phẫn nộ.
"Ngươi thật đáng thương." Cố Tô An như cũ dùng những lời này kϊƈɦ thích hắn. Rất rõ ràng, Trịnh Khải đã bị những lời này kϊƈɦ thích.
Cố Tô An giờ phút này không muốn báo thù, nàng chỉ sợ Diệp Thời Tầm cùng Tô Vận chạy tới, nàng sợ Trịnh Khải lợi dụng bản thân thương tổn Diệp Thời Tầm.
Cho nên Cố Tô An giờ phút này một lòng muốn chết, hy vọng trước khi Diệp Thời Tầm chạy tới có thể làm Trịnh Khải mất đi con tin. Đáng tiếc ý tưởng của Cố Tô An bị Trịnh Khải khám phá, Trịnh Khải đột nhiên buông tay, đem con dao gác qua bên cạnh, hắn nhẹ nhàng vỗ sau lưng Cố Tô An, trợ giúp Cố Tô An thuận khí.
Chờ Cố Tô An sắc mặt khôi phục như cũ, Trịnh Khải giơ tay lên vuốt ve cần cổ vẫn còn dấu đỏ của Cố Tô An, Trịnh Khải ɭϊếʍ đôi môi khô nẻ: "Đừng nghĩ quẩn như vậy, ta còn chưa muốn giết ngươi."
Cố Tô An chỉ cảm thấy như có con rắn trượt trêи cổ mình, nàng nghiêng đầu sang không nhìn Trịnh Khải nữa.
Trịnh Khải cũng không tức giận, chậm chạp từ dưới đất bò dậy, giơ tay lên nhìn thời gian: "Còn một tiếng nữa, nếu hiện tại nàng xuất phát thì có thể chạy tới kịp. Chính là không biết, ngươi và buổi từ thiện kia cái nào càng trọng yếu hơn. Ngươi hẳn nên cảm kϊƈɦ ta, ta đã cho ngươi biết ai hại chết người nhà ngươi."
"Đồ điên." Cố Tô An thở khó khăn một hồi mới nói ra những lời này.
Trịnh Khải như có điều suy nghĩ gật đầu: "Điên sao?"
Không ai đáp trả câu hỏi của Trịnh Khải, Cố Tô An cũng không nói thêm gì nữa, hai người, bao gồm cả người núp trong bóng tối, đều duy trì trầm mặc.
Nhưng mà Tô Vận ở hội trường, giờ phút này nội tâm không bình tĩnh chút nào. Giang Ngữ Nhu đi theo bên cạnh nàng tự nhiên cũng nhìn thấy đoạn video kia, chỉ là không nghe rõ video nói những gì. Giờ phút này nàng thấy Tô Vận mặt không chút máu, điện thoại bị Tô Vận nắm chặt trêи tay, như thể Tô Vận dùng lực thêm chút nữa điện thoại liền sẽ bị nàng bóp nát vậy.
Tô Vận đột nhiên níu cổ tay Giang Ngữ Nhu: "Diệp Thời Tầm ở đâu?"
Giang Ngữ Nhu cũng không biết trong chuyện này Tô Vận rốt cuộc đóng vai trò gì, cho nên nàng không nói nhiều, chỉ lẳng lặng cùng Tô Vận giằng co.
Không có thời gian hao phí với Giang Ngữ Nhu, Tô Vận buông cổ tay nàng ra: "Ta còn có việc, đi trước."
"Ngươi không thể đi, Ê... Đứng lại!" Giang Ngữ Nhu đang chuẩn bị ngăn lại Tô Vận, kết quả Tô Vận trở tay đem Giang Ngữ Nhu ngăn cản trêи tường, từ xa nhìn tới trông như thể hai người đang ân ái kabedon vậy.
Giang Ngữ Nhu liếc thấy bóng người cách đó không xa, tức thì sắc mặt trầm xuống: Ngốc tử, đừng hiểu lầm a... Ta còn chưa đến mức hy sinh nhan sắc tới cuốn lấy nàng.
Thấy Trần Tử Hân chỉ đứng xa xa lẳng lặng nhìn bản thân, Giang Ngữ Nhu tức thì yên tâm hơn rất nhiều, nàng đẩy Tô Vận ra lạnh lùng nói: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ta muốn rời đi, nếu ngươi còn dám ngăn, ta sẽ cho ngươi biết ta chính là Tô Vận!" Tô Vận giờ phút này hai mắt đỏ thẫm, Giang Ngữ Nhu tựa hồ có thể thấy nước mắt đảo quanh trong hốc mắt nàng.
Bất quá nàng không biết nguyên do, chỉ biết Cố Tô An bị bắt cóc, nhưng mà chuyện này có quan hệ gì với Tô Vận?
Nghĩ đến Tô Vận trong tin đồn, Giang Ngữ Nhu tức thì nhớ ra người trước mắt này là quái nhân hỉ nộ vô thường, nàng thoáng rụt cổ, bất quá như cũ không định buông tha. Đang muốn phản bác Tô Vận, xa xa Trần Tử Hân chạy tới, nàng đứng bên cạnh Giang Ngữ Nhu nhìn về phía Tô Vận.
"Xin tránh ra, ta không còn kiên nhẫn nữa đâu." Tô Vận biết Trịnh Khải ở đâu, bởi vì ngày xưa nàng và Trịnh Khải chính là bị bắt cóc mang đến nơi đó, nếu không kẹt xe thì cần một tiếng mới có thể tới, nàng không có thời gian hao phí ở đây.
Nghe Trịnh Khải nói như vậy, Tô Vận hiện tại hận không thể mang Trịnh Khải cùng đi địa ngục sám hối với người đó, nhưng mà nàng tốt như vậy chắc hẳn sẽ ở trêи thiên đường.
Trần Tử Hân kéo Giang Ngữ Nhu đến bên cạnh, lấy một xâu chìa khóa đưa cho Tô Vận: "Cẩn thận."
Tô Vận không chút do dự nhận lấy chìa khóa trêи tay Trần Tử Hân, đối Trần Tử Hân nhỏ giọng nói: "Cảm ơn!"
Nhìn bóng lưng Tô Vận rời khỏi, Giang Ngữ Nhu không dám tin kéo cánh tay Trần Tử Hân: "Uy, ngươi làm gì vậy? A Tầm bảo ta..."
"Nàng nên đi." Trần Tử Hân thở dài, đủ loại tư vị đảo quanh trong lòng, tâm tình kiềm chế khiến cả người càng thêm phiền muộn.
Giang Ngữ Nhu vẫn không hiểu, nhưng thấy sắc mặt Trần Tử Hân không được tốt, nàng cũng lựa chọn trầm mặc không hỏi.
Trần Tử Hân cầm chặt tay Giang Ngữ Nhu, trong đầu hồi tưởng đến một màn nhìn thấy ở chỗ Đường Hiểu Chi. Để dễ dàng khống chế Trịnh Khải, Đường Hiểu Chi đã hack di động của Trịnh Khải, thời điểm Trịnh Khải gửi video cho Tô Vận, Đường Hiểu Chi cũng nhận được video kia.
Chờ nhìn xong video, Đường Hiểu Chi tuy rằng thống hận Tô Vận, nhưng cũng không khỏi bắt đầu đồng tình nàng. Cho nên Trần Tử Hân mới vội tới đưa Tô Vận chìa khóa xe.
"Còn dư lại... Ngươi đoán xem còn dư lại bao nhiêu thời gian?" Trịnh Khải lại cầm dao lên, đứng bên cạnh Cố Tô An: "Không muốn đoán sao? Vậy để ta nói cho ngươi, còn dư lại mười phút. Nếu mười phút nữa mà bọn họ không tới, ác mộng của ngươi sẽ bắt đầu."
Cố Tô An nhìn ra cửa, ngoài cửa không có bất cứ động tĩnh gì, chỉ có hai nam nhân trông chừng nơi đó.
"Còn tám phút, nhìn thấy hai tên bên ngoài kia không? Tám phút sau Diệp Thời Tầm cùng Tô Vận còn chưa tới, ngươi chính là của bọn họ." Trịnh Khải lần nữa ɭϊếʍ khóe miệng, mắt nhìn về phía Cố Tô An tràn đầy ý cười.
"Thả lỏng thoải mái đi, ngươi hẳn nên cảm kϊƈɦ ta, là ta cho ngươi thấy được cảnh đẹp hiếm có trêи thế gian này." Trịnh Khải thanh âm rùng rợn, Cố Tô An nghe vào trong tai càng thêm khó chịu, giống như móng tay cào trêи bảng đen, vừa chói tai lại sắc nhọn lại còn âm u.
"Chúng ta chơi một trò chơi có được không?" Trịnh Khải không kiên nhẫn đem cà vạt trêи cổ kéo ra, ngữ khí lại trở nên bình tĩnh: "Ai tới trước, chúng ta giết kẻ đó, được không? Ba giờ trước ta đã nói với Diệp Thời Tầm ngươi bị ta mang đi, một giờ trước ta nói cho Tô Vận, muội muội của người nàng yêu bị ta mang đi. Ngươi nói xem ai trong bọn họ sẽ tới trước?"
Đáy mắt Cố Tô An dâng lên một tia gợn sóng, theo lẽ thường nhất định là Diệp Thời Tầm tới trước, cơn giận nhẫn nhịn dưới đáy lòng Cố Tô An trong chớp nhoáng bùng lên: "Đồ khốn kiếp!"
"Đúng, không sai. Ta chính là khốn kiếp, đều là các ngươi ép ta! Thật sự khốn kiếp chính là các ngươi, các ngươi mới là ma quỷ. Là các ngươi bức ta vào địa ngục!"