Hành trình leo núi lần này, Diệp Kiều Lục thực sự rất mệt.
Diệp Kính yên lặng đi trước, bước đi thoải mái.
Cô lại thở hồng hộc.
Diệp Trình Phong cùng Thi Dữ Mỹ cũng đi chậm, hai người tay nắm tay, nói chuyện phiếm.
Cái gọi là gia đình vui vẻ, chia làm ba phần.
Diệp Kính đi đến lưng chừng núi, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng dáng của Diệp Kiều Lục. Không nhìn thấy Diệp Trình Phong cùng Thi Dữ Mỹ.
Cậu đi đến bên cạnh lương đình ngồi xuống.
Thực ra núi này không cao, chỉ đột nhiên có chút dốc. Nhìn xuống từ bên này, không có khí thế đồ sộ như khi quan sát. Không ít kiến trúc còn cao hơn ngọn núi này.
Diệp Kiều Lục luôn luôn đuổi theo bóng dáng của Diệp Kính, chỉ cúi đầu thở hổn hển vài ngụm, khi ngẩng đầu lên, lại không tìm thấy cậu. Trong lòng cô cả kinh, chỉ sợ cậu đi xa, chạy nhanh.
Cô ra sức chạy về phía trước, "Diệp Kính."
Diệp Kính nghe thấy âm thanh, quay đầu, đã thấy cô hô tên của anh, chạy qua lương đình, liên tục chạy lên trên núi.
Diệp Kính nhìn bóng dáng cô, mơ hồ còn có thể nghe thấy giọng nói của cô, "Diệp Kính."
Cậu quay đầu lại nhìn con đường đi.
Rốt cuộc bóng dáng của Diệp Trình Phong cùng Thi Dữ Mỹ cũng xuất hiện.
Cậu đứng dậy, nhanh chóng đi lên trên núi.
Phía trước là bóng dáng Diệp Kiều Lục đuổi theo cậu.
Hiện tại đến phiên cậu đi đến chỗ cô.
"Diệp Kính!" Diệp Kiều Lục hổn hển không thở nổi, cô dừng bước lại. Phía trước vẫn không có bóng dáng của Diệp Kính như cũ.
Cô khẽ cắn môi, định chạy tiếp rồi mới thở hổn hển.
Lúc ngẩng đầu, cô phát hiện bên cạnh có ba cậu con trai nhỏ, đang nhìn chằm chằm cô.
Một cậu con trai Giáp kêu lên: "Béo thành như vậy, lại còn không có ngực."
Mặt cậu con trai Ất nở nụ cười, "Thịt nhiều còn phải tùy chỗ."
Diệp Kiều Lục vội vàng che ngực lại.
Cô phát dục tương đối trễ, bây giờ ngực còn chưa phát triển tương xứng với dáng người. Cô tin tưởng vững chắc, về sau sẽ lớn. Nhưng nghe thấy lời nói của nhóm con trai, cô có phần bị tổn thương.
Cậu con trai Ất cười, "Đều không có, che làm gì."
Diệp Kiều Lục càng che kĩ hơn, cô thở phì phì nói với bọn họ, "Mắc mớ gì đến các cậu?"
"Bởi vì bọn họ nhàm chán." Giọng nói khàn khàn truyền đến.
Diệp Kiều Lục vui vẻ, quay đầu, "Diệp Kính."
Cậu tiến lên.
Cô vội vàng trốn đến sau lưng của cậu, hai tay vẫn che ở trước ngực mình.
"Xin lỗi." Ánh mắt Diệp Kính liếc nhìn về phía ba cậu con trai kia, rất bình tĩnh.
Cậu con trai Ất nhún vai, "Đùa một chút thôi."
"Xin lỗi." Diệp Kính vẫn là câu nói kia.
"Không muốn xin lỗi thì như thế nào a?" Cậu con trai Giáp nghẹn nói, "Cậu còn có thể đánh bọn tôi sao?"
Nghe nói như thế, Diệp Kiều Lục lộ đầu ra, "Tôi sẽ đánh các cậu." Cô hua hua quyền. Giống như ngày trước cô chơi quân đội, đánh người ngoài hành tinh La Tích một trận.
Ba cậu con trai kia đứng thành một hàng, ý đồ dùng khí thế áp chế.
"Tiểu Lục, Tiểu Kính." Tiếng la của Thi Dữ Mỹ truyền đến.
"Mẹ." Diệp Kiều Lục quay đầu gọi.
Ba cậu con trai thấy người lớn đến đây, xoay người muốn chạy.
Tốc độ của Diệp Kính nhanh hơn, tiến lên ngăn lại, "Xin lỗi."
Cậu con trai Ất mắt thấy hai phụ huynh thì vội vàng đi tới bên này, ngượng ngùng cười, "Thật xin lỗi."
Tâm tình Diệp Kiều Lục có hơi chuyển tốt."Trẻ nhỏ dễ dạy."
Diệp Kính thấy thế, hỏi: "Cao hứng?"
Diệp Kiều Lục gật đầu, "Bọn họ xin lỗi thì tốt rồi."
Diệp Kính ngăn trở tay, thu trở về.
Ba cậu con trai lập tức chạy đi.
Hiện giờ Diệp Kiều Lục nghĩ không phải xin lỗi cùng tha thứ, cô hỏi: "Diệp Kính, có phải mình khó coi không?"
"Không phải." Cậu chưa từng nghĩ cô như thế.
"Thế nhưng bọn họ nói mình béo." Cô lại có chút buồn bực, "Trước kia cậu cũng nói mình là quả bóng."
Cậu nói: "Mỹ nhân ở xương không ở da."D@Đ#L$Q%Đ^^
Những lời này, làm cho rất nhiều năm sau đó, Diệp Kiều Lục đều có tự tin cường đại với mình.
----
Tin tức một tuần trước, đưa là ngày 18 tháng 11, sẽ có một cơn mưa sao băng chòm sư tử.
Cơn “mưa sao băng” năm1998, Diệp Kiều Lục bỏ lỡ. Lần này lòng cô dào dạt chờ mong, nói với Thi Dữ Mỹ, "Mẹ, con muốn đi xem mưa sao băng."
"Khi nào đi?"
“Buổi tối ngày mai."
Thi Dữ Mỹ không biết giờ nào có mưa sao băng, nghĩ là buổi tối lúc chín, mười giờ, nói, "Thứ Hai có tiết học, xem xong đi ngủ sớm một chút."
Diệp Kiều Lục đáp ứng.
Thi Dữ Mỹ còn nói, " Ngày mai Tiểu Kính sẽ trở về, chúng ta ăn đại tiệc, để tiễn thằng bé. Được không?"
Diệp Kiều Lục gật đầu."Được!"
Cô chạy tới trước cửa phòng mình, gõ gõ cửa.
Bên trong truyền đến một tiếng khàn, "Vào đi."
Không ít bạn học nam sau khi lên sơ trung, giọng nói đều trở nên khàn, nhưng cũng không khàn như Diệp Kính. Như là nghiền cái gì vậy. Diệp Kiều Lục nghĩ, có phải về sau giọng cậu đều như vậy hay không.
Cô mở cửa ra.
Diệp Kính quay đầu nhìn cô, "Có việc?"
"Chừng nào thì cậu đi?"
"Buổi chiều ngày mai."
"Ô..." Cô ngồi xuống giường của mình, "Buổi tối ngày mai mình muốn đi xem mưa sao băng, tin tức nói có cơn mưa sao băng rất lớn." Cô vừa nói một bên kiểm tra phòng mình, sợ Diệp Kính xem trộm bí mật nhỏ của cô.
"Bên này nhiều thứ che lắm, không nhìn được cái gì." Khoảng thời gian này tòa nhà cũ bên phố Hương Sơn tương đối chật hẹp, tầm nhìn thấp, cây lại nhiều. Không phải chỗ để ngắm cảnh tốt.
Cô truy vấn: "Vậy phải đi đâu xem?"
"Mưa sao băng vào lúc rạng sáng, cậu đi với ai?"
Diệp Kiều Lục cười, "Mình tìm anh Nhị Cẩu đi." Ở trên phim thấy nhiều rồi, cô hiểu được, thứ đẹp đẽ phải cùng chia sẻ với cậu con trai mình thích.
Cậu liếc nhìn cô một cái, "Cậu đến nhà cậu ta nhìn trời đi. Vận khí tốt, có lẽ có thể nhìn thấy."
"Vận khí không tốt thì sao?" Cô quỳ gối nhặt một sợi tóc ngắn của Diệp Kính, ném vào thùng rác.
"Vậy bị chặn."
Cô chống má, hỏi: "Nếu bị chặn, mình phải đi đâu đây?"
"Trở về ngủ, mơ giấc mơ có mưa sao băng."
Diệp Kiều Lục trừng mắt liếc cậu một cái.
Cô kiểm tra giường xong, lúc đứng dậy muốn đi ra ngoài, nhìn thấy bức thư phẳng phiu ở một góc bàn học của mình. Lúc này cô mới giật mình nhớ đến viết qua lá thư này."Cậu nhìn bức thư này sao?" Diệp Trình Phong cùng Thi Dữ Mỹ đã hòa hảo như lúc ban đầu, thư này cũng không có tác dụng gì.
"Ừ, có lỗi chính tả."
Diệp Kiều Lục cầm bức thư đến, kết quả kéo cả bức tranh đặt phía dưới. Cô thả bức thư xuống, thay vào đó cầm bức tranh."Đây là cậu vẽ sao?" Trước kia cô học qua tạo hình mỹ thuật, nhưng cô nghiêng về màu nước. Loại đường cong như này, cô không vẽ qua.
Diệp Kính "Ừ" một tiếng.
Diệp Kiều Lục đi đến bên cậu, "Cậu vẽ nhà chúng ta sao?"
"Ừ."
Cô kéo ghế dựa qua, ngồi xuống bên cạnh cậu."Nhà này càng ngày càng nhỏ... Cậu nói ba mẹ còn có thể cãi nhau sao?"
"Mình nào biết." Cãi nhau không cần anh quản.
Cô tiếp tục xem bức tranh, "Mình không vẽ qua loại này. Cậu rất lợi hại."
"Ừ." Cậu một chút cũng không khiêm tốn.
"Về sau mình cũng muốn rất lợi hại." Đột nhiên Diệp Kiều Lục nhớ đến thứ Sáu giáo viên có cho bài tập, phải viết một bài văn về giấc mơ."Mình có giấc mơ."
Diệp Kính không nói.
"Giấc mơ, cậu biết không?" Cô nghiêm túc hỏi.
"Không biết." Cậu đáp có lệ.
Cô giáo dục cậu, bộ dáng nghiêm trang, "Giáo viên nói, từ nhỏ chúng ta đã có giấc mơ."
Cậu không muốn nói chuyện với cô.
"Mình muốn làm người nữ chủ trì xinh đẹp." Diệp Kiều Lục suy nghĩ, bổ sung nói, "Mình còn muốn mở nhà hàng! Có thể ăn rất nhiều đồ ăn ngon."
Cậu không tiếp lời như cũ.
"Cậu nói, hai giấc mơ này, mình chọn cái nào mới tốt?"
Cậu chỉ rõ đường cho cô, "Cái thứ hai." Sau đó, quả bóng béo nhỏ ăn thành quả bóng béo lớn.
Diệp Kiều Lục nhăn nhăn cái mũi, "Thế nhưng mình lại nghĩ ở tivi rất được."
Mắt Diệp Kính nhìn khuôn mặt tròn của cô, lại lần nữa không muốn nói chuyện.
"Mình mở nhà hàng trước, lại để cậu làm người chủ trì được không?"
"Theo cậu." Thích như thế nào thì như thế đấy. Nếu cô có thể làm mặt tròn của mình nhỏ lại.
"Mình ăn đồ ăn ngon xong, sau đó vẫn rất đẹp." Diệp Kiều Lục cười đến vô cùng vui vẻ.
"Mơ tốt lắm." Diệp Kính tạm dừng lại, cuối cùng mới nói một chữ, "Muốn."
----
Buổi chiều chủ nhật, Diệp Kính thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về khách sạn trường học an bài.
Giữa trưa Thi Dữ Mỹ làm một bàn đồ ăn ngon.
Diệp Kiều Lục ăn đến bụng tròn vo.
Vốn dĩ ý tưởng muốn mặc váy xinh đẹp, tan biến. Hông của cô bị đè đến khó chịu. Chỉ có thể thay đổi thành váy không có thắt lưng.
Sau khi cô thay xong, chạy tới hỏi Diệp Kính, "Anh Nhị Cẩu có thể thích váy này hay không?" Lúc này cô có chút hiểu được, đồ ăn ngon cùng xinh đẹp có chút xung đột.
Diệp Kính nửa nằm ở trên giường xanh lá, "Có lẽ đi." Kỳ thật, La Tích yêu thích và váy không liên quan, La Tích chỉ là không thích em gái béo.
Cô nhíu mi, "Anh Nhị Cẩu không thích... Vậy phải làm sao bây giờ?"
Diệp Kính miễn cưỡng liếc cô một cái, "Có thể làm sao bây giờ? Cậu ta thích thì cậu lại mặc không hơn."
Cô nhìn anh, đột nhiên phát hiện cậu nằm lên ga trải giường, có loại tươi mát khó hiểu. Cô nói: "Cậu cùng chăn đều xanh rồi."
Cậu quay người đi, không để ý tới cô.
Cô vỗ vỗ bụng dưới, đi ra ngoài.
Lúc Diệp Kiều Lục tới vào thời gian hẹn La Tích, La Tích không ở nhà.
Cô hỏi mẹ La, "Anh Nhị Cẩu đi đâu?"
"Nó đến nhà cậu chơi." Mẹ La cười đáp, "Tiểu Lục tìm nó có việc à?"
Ánh mắt Diệp Kiều Lục sáng trong suốt, "Buổi tối cháu xem mưa sao băng, muốn cùng anh Nhị Cẩu đi."
Mẹ La nói xong, "Buổi tối nó không trở lại, sáng mai cậu nó đưa nó đi đến trường."
Diệp Kiều Lục thất vọng.
Cái loại tâm tình vi diệu cùng cậu con trai mình thích, cô không thể có.
Cô phẫn nộ về nhà.
Ở cầu thang, Diệp Kiều Lục đụng phải Thi Dữ Mỹ cùng Diệp Kính đang xuống dưới.
"Tiểu Lục, mẹ đưa Tiểu Kính đi lên xe."
Diệp Kiều Lục gật đầu.
Thi Dữ Mỹ xoay người phải đi, nhớ đến chuyện này, lại hỏi: "Buổi tối con ăn cơm nước xong sẽ đi xem mưa sao băng sao?"
"Không có người đi với con." Diệp Kiều Lục có chút buồn bực, "Anh Nhị Cẩu không ở nhà."
Diệp Kính ngoái đầu nhìn lại.
Thi Dữ Mỹ cười, "Buổi tối lúc mẹ rảnh sẽ xem với con, nha."
Nét cười của Diệp Kiều Lục nở rộ, gật đầu rất mạnh.
Cô về nhà, tiếp tục viết bài văn về giấc mơ.
Đầu tiên là hì hục ăn, ăn xong rồi rất đẹp. Giấc mơ tốt đẹp.
Vừa viết xong bài văn này, bên ngoài truyền đến âm thanh mở cửa.
Cô chạy đi ra ngoài.
Thi Dữ Mỹ đã trở lại, phía sau Diệp Kính. đi theo
Diệp Kiều Lục kinh ngạc, "Diệp Kính?"
"Giáo viên sắp xếp giường ngủ của thằng bé cho bạn học khác." Thi Dữ Mỹ giải thích nói: "Đêm nay còn phải ngủ trong nhà. Buổi sáng ngày mai mẹ đưa nó đi học."
Diệp Kiều Lục nhìn Diệp Kính.
Cậu đang cúi đầu đổi dép lê.
"Giáo viên của các con cũng thật là, phí cũng đã đóng, khi rời đi cũng xin phép, vậy mà giường ngủ cũng bị chiếm." Oán giận thì oán giận, kỳ thật Thi Dữ Mỹ rất cao hứng khi con trai có thể ở lại thêm một đêm.
Diệp Kiều Lục nháy mắt mấy cái, " Đêm nay Diệp Kính ở nhà ô..."
"Đúng rồi." Thi Dữ Mỹ cười khanh khách, "Mẹ cùng tiểu Kính nói, để nó cùng con đi xem mưa sao băng."