Diệp Kiều Lục vỗ vỗ làn váy, vụng trộm liếc mắt về phía Trâu Tượng.
Cậu cũng đang nhìn bên này.
Cô kề tai Diệp Kính, nói nhỏ, "Người nam sinh kia cứ nhìn mình."
Diệp Kính liếc mắt qua.
Trong ánh đèn mờ tối, một nam một nữ kia mang vẻ mặt mơ hồ, Trâu Tượng có một cảm giác, trong ánh mắt đạm mạc của Diệp Kính có cảnh cáo.
Trâu Tượng xoay người, bung ô, đi ra khỏi tòa nhà dạy học.
Diệp Kiều Lục nhìn qua bóng dáng Trâu Tượng, lại nhìn ra phía bên ngoài, "Lúc nào thì cơn mưa này mới có thể ngớt đây?"
"Chờ một chút." Diệp Kính hỏi: "Muốn ăn cái gì?"
"Đều được." Nhắc tới ăn, cô không nhịn được tươi cười, "Giữa trưa mình chọn, buổi tối cậu chọn là được."
"Mỳ thịt bò kho tàu của bác Khang."
"..."
"Giữa trưa cậu ăn nhiều lắm, chi phí vượt quá cuộc sống của mình." Đây coi như là lời giải thích hiếm thấy của cậu.dienndannleequyydonn
"..."
Hai người đi, tới cửa hàng mỳ thịt bò của bác Khang.
Hai mươi tư tệ một bát mỳ, Diệp Kiều Lục tin tưởng... Thật sự phí sinh hoạt của Diệp Kính cao hơn cô rất nhiều. Cô ăn ở nhà ăn, đều mất ba tệ.
Sau khi ngồi xuống, cô không nhịn được, "Vì sao cậu không hỏi mình thi như thế nào?" Bình thường người ta gặp nhau, đều phải hỏi han khách sáo vài lời. Ai biết cả đoạn đường này, cậu im lặng không lên tiếng, cũng không đề cập tới việc này.
"Có cái gì hay mà hỏi." Không hỏi, chính cô cũng sẽ nói, tính cô vốn không giấu được chuyện gì.
Cô uy vũ trừng mắt nhìn cậu, "Cậu không quan tâm mình chút nào."
"Ừ." Điều này cậu thừa nhận.
"Mình muốn ăn hai bát mỳ thịt bò lớn." Đột nhiên cô vòng vo đề tài. Cô muốn trả thù cậu thờ ơ, phương thức trả thù tốt nhất chính là ăn để cậu nghèo đi, để phí sinh hoạt của cậu càng ít đi.
Cậu đáp ứng.
Nhân viên phục vụ bưng lên ba bát mỳ lớn, để hai bát trước mặt Diệp Kính.
Diệp Kính nói, "Hai bát là của cậu ấy." D@Đ#L$Q%Đ^^
Diệp Kiều Lục lại trợn mắt nhìn Diệp Kính.
Nhân viên phục vụ cười cười, chuyển một bát chuyển qua chỗ Diệp Kiều Lục, bát thứ ba thì đặt ở bên cạnh.
Diệp Kiều Lục nhìn hai bát mỳ thịt bò. Bát của cửa tiệm này, còn lớn hơn mặt của cô. Cô cắn cắn môi, cầm đũa lên."Hít" một tiếng, sợi mỳ trôi tuột vào miệng. Cô trở lại việc chính, "Phác hoạ xong rồi, khi nào thì thông phỏng vấn?"
"Qua hai tuần nữa." Cậu gắp một miếng thịt bò lớn, "Cậu chuẩn bị đầy đủ chút." Cậu dự tính, buổi phỏng vấn của cô không có vấn đề lớn, bởi vì cô rất yêu thích chuyên ngành này. Loại nhiệt tình này là đã có nền tảng nhất định khi đến với kiến trúc, không phải sùng bái mù quáng. Giáo viên sẽ không nhìn không ra.
Cô gật đầu, "Cậu có muốn luyện tập cho mình trước không? Cậu làm giáo viên hỏi, mình sẽ trả lời."
"Mình không muốn tranh luận về giấc mộng của cậu." Nghe nhiều, lỗ tai sẽ mọc kén.
Cô bĩu môi. Ăn hai miếng to, đột nhiên cô nói, "Mình đến khu học này, về sau có thể thường xuyên nhìn thấy anh Nhị Cẩu." Sau khi cô lên đại học, liền không kêu "anh anh Nhị Cẩu" ( Nhị Cẩu ca ca) nữa, mà sửa thành "anh Nhị Cẩu" (Nhị Cẩu ca). Bởi vì La Tích nói, trưởng thành rồi không nên dùng từ lặp.
"Có lẽ." Diệp Kính đáp trả có lệ.
Cô đây, không thể nói là ngốc. Thi đại học được 742 điểm, hơn nữa xếp hạng đầu của năm nhất. Nhưng trên phương diện nào đó, cô rất trì độn. Nhiều năm như vậy, đều không thấy rằng, La Tích thích người gầy.
Về điểm này, Diệp Kính không định nhắc nhở cô.
Diệp Kiều Lục ăn bát mỳ kia đến một nửa, "Có phải cậu thường xuyên đi chơi với anh Nhị Cẩu không?" Coi như, trước khi học đại học thì Diệp Kính cùng La Tích đã có rất nhiều năm không gặp nhau, nhưng La Tích thường xuyên nhắc tới Diệp Kính, còn nói trưởng thành muốn có bộ dáng thâm trầm như Diệp Kính.
Diệp Kiều Lục cảm thấy thâm trầm như biển không bằng tiêu sái như gió.
Nam sinh hoạt bát chút, nói chuyện phiếm mới vui. Bằng không sẽ giống như cô và Diệp Kính ở chung, cô phụ trách tìm lời nói, cậu phụ trách tẻ ngắt.
"Tạm được." Hầu hết cậu và La Tích liên lạc với nhau qua công cụ truyền tin, gặp mặt rất ít. Hai nam sinh không có việc gì mà hẹn nhau ra, có bệnh.
Cô cười nâng bát lên, "Mình đến khu này học, chúng ta có thể hình thành tam giác sắt."
Có khoảnh khắc, Diệp Kính hy vọng cô đừng đến.
Sở dĩ tam giác ổn định, là dựa trên định nghĩa cơ học. Quan hệ giữa người với người lại không thể thực hiện được.
----
Phác họa của Diệp Kiều Lục được thuận lợi thông qua.
Phỏng vấn đến rất nhanh, sớm hơn hai ngày so với lời Diệp Kính nói. Người phỏng vấn là chủ nhiệm khoa, hỏi vì sao lại chuyển khoa, ôm thái độ gì với kiến trúc.
Chính như lời Diệp Kính nói, Diệp Kiều Lục có rất nhiều lý luận về giấc mộng của mình, hơn nữa cô vận dụng vừa đúng.
Vừa đúng này, không phải chỉ việc cô nhìn thấu triệt ngành kiến trúc. Kiến trúc sư trong tưởng tượng của cô, và tình trạng của các ngành nghề khác trong xã hội, vẫn có khoảng cách. Nhưng trong thời gian còn học ở trường, nên mang sự yêu thích không bị ràng buộc, mới có thể để sức tưởng tượng đi đến mức tận cùng.
Phỏng vấn xong, Diệp Kiều Lục ra khỏi phòng học, chạm mặt Trâu Tượng.
Cô nhận ra cậu, đối với bức phác họa của Trâu Tượng, khắc sâu trí nhớ.
Cậu cũng nhận ra cô, cô chính là nữ sinh ái muội ngồi xổm trước mặt Diệp Kính kia.
Trời mưa ngày đó, ánh sáng ảm đạm, Trâu Tượng chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng. Hiện giờ nhìn gần, mới phát hiện, bộ dáng của cô gái nhỏ này rất xinh đẹp. Khuôn mặt tròn tròn, nét bầu bĩnh của trẻ con chưa mất, đôi mắt to lại sáng, sắc mặt hồng hào.
Tầm mắt hai người giao nhau, Diệp Kiều Lục nhanh chóng dời đi.
Nhưng thật ra Trâu Tượng quay đầu lại nhìn thêm vài giây.
Diệp Kiều Lục đi xuống lầu, dạo qua một vòng dọc theo phòng học.
Đây là công trình phòng học của khoa kiến trúc, các sinh viên đều có phòng học chuyên ngành của mình.
Nghe đồn trong trường học, tòa nhà này vốn là những phòng thí nghiệm đã bị bỏ hoang từ lâu. Năm ấy hiệu trưởng để trưởng khoa chọn lựa phòng học, chủ nhiệm khoa dùng một ngón tay, chỉ nơi này. Trưởng khoa cho xây dựng lại nơi này. Tòa nhà nằm trong một rừng cây xanh ngát, u tĩnh lại cuốn hút.
Sinh viên kiến trúc năm hai, buổi sáng hôm nay không có lớp.
Sinh viên năm nhất đang học, chương trình học là trụ cột của thiết kế kiến trúc.
Diệp Kiều Lục nghe giọng nói của giảng viên bên trong phòng học, chậm rãi đi qua phòng học. Cô làm bộ vô tình, mắt nhìn vào bên trong phòng học, lại nhanh chóng quay đầu, tiếp tục đi con đường của mình.
Cái liếc mắt vừa rồi, cô thấy được bản đồ vẽ phác họa lớp học, trên bảng vẽ có thước thợ hình chữ T. Cái khác cô không thấy rõ. Nhưng hai thứ này, là tiêu biểu của kiến trúc học.
Nơi này, là nơi cô khao khát ngay từ lúc còn học lớp mười một.
Diệp Kiều Lục hít sâu một hơi, đáy lòng ngóng trông mình chuyển khoa thành công.
Nếu bị buộc phải chuyển lại, cô cần học bổ sung thêm khóa của năm nhất. Cô có dự cảm, tương lai của mình sẽ hội bề bộn nhiều việc. Cô muốn hoàn thành chương trình học hai năm trong một năm.
Nếu không... Tìm Diệp Kính dạy bù cô là được.
Nghe nói năm nhất cậu luôn đứng đầu, còn được học bổng.
Ừ, cứ làm như thế đi.
Đợi khi cách xa những phòng học của năm nhất, Diệp Kiều Lục lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Diệp Kính.
Tiếng chuông vang lên tương đối lâu.
"A lô." Giọng của cậu có phần khàn khàn, hình như vừa tỉnh ngủ.
"Diệp Kính, là mình." Trong lời nói của Diệp Kiều Lục mang ý cười, đi thẳng vào vấn đề nói: "Hôm nay mình đến học viện kiến trúc phỏng vấn, giữa trưa cậu mời mình ăn cơm không?"
"Hả?"
"Mình phỏng vấn xong rồi." Cô nhìn thời gian, không đến mười giờ. Tóm lại đặt mua cơm trưa trước, đúng là thế.
"Ơ." Cậu chỉ đáp lại từ này.
Cô khẽ nhíu mày, tiếp tục hỏi: "Cậu... Không mời mình ăn cơm sao?"
Diệp Kính nhớ đến, Thi Dữ Mỹ từng đánh giá Diệp Kiều Lục, đó là một đứa nhỏ cố chấp, không buông tha một cách đơn giản. Cậu xốc chăn lên, "Cậu tới chỗ mình."
Nghe nói như thế, cô xác định có cơm trưa rồi."Cậu ở đâu?"
"Thấy rừng cây thì dừng lại, 1001 tòa C." Cậu để trần xuống giường, lộ ra rộng, mông khỏe mạnh."Ra cửa sau của đại học H, đi sang trái 200m, lại rẽ phải đi 300m."
Diệp Kiều Lục nở nụ cười, "Cậu chờ mình."
"Ừ." Cậu tìm quần.
"Diệp Kính, hôm nay mình không muốn ăn mỳ thịt bò kho tàu của bác Giang." Hai bát lớn của lần trước, làm cô no đến nửa đêm vẫn không ngủ được.
Cậu hơi nâng vai trái, kẹp di động bên tai, cầm lấy quần lót, nhanh chóng mặc vào."Vậy mỳ thịt bò hầm của bác Khang."
"..."
----
Đầu thế kỷ 21, thiết kế phòng ở ở thành phố D, không ít nơi mời các công ty thiết kế ở Hong Kong đưa ra phương án. Thiết kế căn hộ ở Hong Kong, phần lớn không có ban công, đặc điểm này không hợp với thành phố D.
Rất nhiều chủ xí nghiệp cho người ngoại quốc thuê.
Kiến Lâm Tắc Duyệt theo mô hình truyền thống. Ngay ngắn chặt chẽ.
Tòa nhà C rất có giá trị, trước ngắm được cảnh sau dựa vào núi, năm ấy khi bắt đầu phiên giao dịch, chỉ bằng phong thủy tốt, đã đạt được mức tiêu thụ vô cùng khả quan.
Diệp Kính ở, là bất động sản trên danh nghĩa của cha cậu. Ba phòng hai phòng ở một phòng làm việc.
Buổi sáng không có lớp vào tiết một tiết hai, cậu sẽ ngủ ở đây.
Cậu đoán Diệp Kiều Lục không tới nhanh như vậy. Từ tòa nhà học đến chỗ này, phải mất hơn hai mươi phút đi bộ.
Cúp điện thoại, cậu ném khăn trải giường của mình vào máy giặt, sau đó tắm rửa một cái.
Quả thực Diệp Kiều Lục đi rất chậm, nửa giờ sau mới đến.
Diệp Kính mở cửa, đi thẳng vào trong, "Tự mình đổi dép lê." Cậu không hề tiếp đón nhiệt tình.
Diệp Kiều Lục bước vào nhà, nhìn chung quanh một vòng.
Xem ra nơi này tốt hơn nhà cô nhiều.
Cô để giày của mình vào tủ giầy, sau đó đi xem các phòng, nói: "Căn nhà này của cậu không tệ."
"Phỏng vấn thế nào?" Cậu miễn cưỡng dựa vào sô pha.
"Mình cảm thấy có thể được." Cô đi đến cửa kéo trước phòng khách, mắt nhìn ban công, "Mình phân tích kiến trúc học dựa trên các phương diện thái độ sống, giá trị quan, logic." Những lời này của cô, không học trộm của ai cả.
"Có chút buồn cười." Nhưng, có đôi khi cần những lý luận này để xây dựng bầu không khí.
Cô quay đầu, "Mình nói cho cậu nghe, cậu phân tích xem có thể thông qua hay không."
Cậu cầm lấy điều khiển từ xa, mở tivi."Không nghe."
Diệp Kiều Lục kéo cửa ra, nhìn khăn trải giường xanh nhạt ở ban công.
Cô thích màu xanh lá, bởi vì tên cô có xanh lá. Cha nói, đó là tên mẹ đặt trước lúc đi, ẩn mang sức sống.
Không nghĩ tới, khăn trải giường của cậu lại tươi mát thoát tục như vậy."Diệp Kính, cậu cũng thích khăn trải giường màu xanh lá."
Cậu xem tivi, lạnh nhạt nói: "Ở cửa hàng chỉ còn màu này."