Cuộc sống đại học của Nhị Cẩu cực kỳ rảnh rỗi, cậu đã hẹn gặp vài lần nhưng đều đúng vào thời gian Diệp Kính và Diệp Kiều Lục đang làm bài tập nên cuối cùng đành mặc kệ.
Diệp Kiều Lục cảm thấy được tỷ lệ La Tích có thể yêu đương là cực kỳ lớn, có lẽ không kịp chờ cô tốt nghiệp thì cậu đã tìm được chị Nhị Cẩu rồi.
Nghĩ như vậy, cô cảm thấy phiền muộn, nhưng không đau khổ. Thuyền tới đầu cầu thì tự nhiên sẽ thẳng thôi.
Nhớ nhung anh Nhị Cẩu tiêu sái xong, Diệp Kiều Lục lật người lại.
Cô liên tưởng đến Diệp Kính khôi ngô tuấn tú, cậu mang gương mặt trêu hoa ghẹo nguyệt đó đúng thật là tạo nghiệp chướng mà. Lỡ như có người con gái hư hỏng nào mơ ước khuôn mặt đẹp của cậu, tuổi cậu lại còn trẻ như vậy chắc cậu sẽ rất dễ mắc mưu.
Hôm nào đó cô phải dạy bảo cậu lại thật tốt, đề phòng cậu lầm đường lỡ bước.
--
Ngày hôm sau là tổng kết hàng tháng của quầy bán cá tươi, nên ngay từ sáng tinh mơ Thi Dữ Mỹ đã phải ra ngoài rồi.
Bà đã chuẩn bị bữa sáng cho ba người còn lại trong nhà.
Diệp Kiều Lục vừa ngâm nga giọng hát lệch điệu của mình, vừa rửa mặt trong nhà vệ sinh. Cô ngẩng đầu, nhìn chính mình trong gương rồi nhếch miệng cười.
Cô lau khô mặt rồi kéo cửa đi ra ngoài.
Diệp Kính đang ngồi ở trên ghế nhìn cây to quay đầu lại, thấy cô đi ra cậu cũng đứng dậy đi đến nhà vệ sinh.D~~DD~~L~~Q~~DD
“Chào buổi sáng Diệp Kính.” Cô khoan khoái chào hỏi.
Mới vừa thức dậy nên tóc cậu hơi lộn xộn, nét mặt cũng hờ hững.
Cô có chút khó hiểu, ngày xưa cậu cũng không hề nhiệt tình, nhưng có điều đó chỉ là tự kỷ. Nhưng hiện tại là giống hệt như không hề quen biết cô.
Cô lấy tay quơ quơ trước mặt cậu, “Vì sao cậu không chúc mình buổi sáng tốt lành?”
Cậu không thèm để ý tới cô, đi thẳng tới nhà vệ sinh rồi đóng cửa lại.
Diệp Kiều Lục trợn mắt nhìn cánh cửa, “Bệnh tự kỷ tái phát đây mà.”
“Tiểu Lục.”
Nghe thấy tiếng gọi, cô lập tức tươi tỉnh hẳn lên, “Ba ba, chào buổi sáng.”
“Chào.” Diệp Trình Phong đứng ở phòng bếp một lúc lâu, vừa rồi Diệp Kính không thèm để ý đến Diệp Kiều Lục, Diệp Trình Phong đã chứng kiến toàn bộ. Khiến cho ông lưu tâm chính là phản ứng của con gái mình, ông hỏi: “Con và Diệp Kính có thói quen chúc nhau buổi sáng tốt lành?”
“Có ạ.” Diệp Kiều Lục không hiểu dụng ý câu hỏi của ba ba, thành khẩn trả lời, “Các bạn cùng lớp rất hòa hợp với nhau, buổi sáng đến lớp đều chào hỏi lẫn nhau.”
“Các bạn học rất đáng yêu.” Diệp Trình Phong mỉm cười.
Sau đó, Diệp Kính đều cực kỳ trầm tĩnh. Ăn xong bữa sáng cậu ngồi vào sô-pha xem đá bóng, cũng giống hệt thói quen khi còn bé của cậu.
Diệp Kiều Lục lại vẽ tranh ở trong phòng.
Diệp Trình Phong nhìn hai người ai bận việc người nấy liền vui vẻ yên tâm mà đi làm.
Diệp Trình Phong vừa đi, Diệp Kính liền thay đổi lại tư thế cho dễ chịu hơn, nửa nằm xuống.
Diệp Kiều Lục vẽ được một nửa, nghĩ tới tiết học về ‘Giới thiệu các nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Mác’, cô lên QQ, vào nhóm của lớp hỏi, thầy giáo có điểm danh hay không.
Lớp trưởng trả lời: “Thầy giáo có việc nên không đến.”
Diệp Kiều Lục yên tâm.
Vua cỏ: “Bọn mình cũng chưa đến.”
Lớp trưởng: “Chiều nay mình đến sân bãi chỗ thiết kế bài tập lớn, ai đăng ký tham gia không?”
Ngay lập tức có vài người hưởng ứng lời kêu gọi.
Diệp Kiều Lục đọc đến đây liền hăng hái, cô chạy đến phòng khách, “Diệp Kính, chiều nay lớp trưởng đi xem sân bãi, chúng ta đi theo đi?” Đối với các vấn đề liên quan đến bài tập thì từ trước đến nay cô luôn luôn hăng hái tràn trề.
Diệp Kính lười biếng ngước nhìn, “Ngoại thành phía tây ở rất gần phố Hương Sơn, cậu hỏi vị trí cụ thể đi, xem xong trận bóng rồi chúng ta xuất phát. Đi sớm một chút rồi trở về ngủ trưa.”
Diệp Kiều Lục gật đầu, ngồi trên ghế gửi tin nhắn hỏi lớp trưởng.
Lớp trưởng gửi địa chỉ cho cô.
Ngay sau đó, Trâu Tượng cũng vào tán gẫu, “Khi nào thì cậu đến ngoại thành tây?”
Diệp Kiều Lục nói lại chân thật, “Chờ một chút rồi đi.”
“Nếu hai người bọn mình đã hợp tác rồi thì cùng nhau đi đi.”
Lúc này cô mới nhớ ra rằng mình và Trâu Tượng là một tổ. Cô đang cân nhắc sẽ phải trả lời như thế nào thì dường như Diệp Kính lại nhìn ra vẻ do dự của cô, nói: “Người khác tới hỏi thì cứ từ chối.”
Cô kinh ngạc nhìn cậu.
Cậu vẫn đang nhàn hạ thoải mái xem trận đấu trên TV.
Diệp Kiều Lục không khỏi nhớ lại đợt nghỉ hè năm 9 tuổi ấy, cậu cũng dựa sô-pha như thế này, ngoài cửa sổ là nền trời xanh thẳm cùng ánh nắng vàng rực rỡ.
Mới có chớp mắt mà mười năm đã trôi qua. Những năm tháng đã trôi qua của lúc nhỏ cũng lại trong một cái chớp mắt nào đó đã lại quay về nơi bắt đầu. Cô hy vọng, sau mười năm tiếp theo nữa, cô và cậu cũng sẽ không thay đổi, tình hữu nghị mãi mãi trường tồn.
Diệp Kiều Lục nói với Trâu Tượng, “Thầy giáo sẽ dẫn chúng ta đi, đến lúc đó chúng ta trao đổi sau.”
Trâu Tượng liền không còn gì để nói.
Trong nhóm, Thang Ngọc hỏi hướng đi của Diệp Kính.
Diệp Kiều Lục nhìn thấy vậy liền thoát khỏi nhóm QQ. Cô tò mò hỏi Diệp Kính, “Thang Ngọc hẹn cậu cùng đi sao?”
“Không đi.” Cậu không nói Thang Ngọc có hẹn hay không hẹn, mà trực tiếp đưa ra câu trả lời.
“Ờ… Lần trước váy Thang Ngọc mặc đẹp thật đấy.” Sau hôm đó, cô đi ngang qua cửa hàng, đều theo bản năng mà tìm kiếm váy lụa trắng, đúng là cô mặc lên cũng không toát ra tiên khí giống như Thang Ngọc.
Ánh mắt Diệp Kính từ trên TV chuyển đến phía cô, “Trông như thế nào?”
“Cậu không nhớ rõ sao?” Cô cảm thấy được các nam sinh trong lớp đều bị cái váy kia làm cho kinh động rồi. Bài hát ‘Bề tôi dưới váy’ kia của Ngô Thiên Dã cũng chính là vì tán thưởng Thang Ngọc mà hát lên.
“Không để ý.”
Nghe thấy như thế, không hiểu sao tâm tình của Diệp Kiều Lục lại dễ chịu hẳn lên.
--
Đến cuối tuần thì thầy giáo mới phân ra địa điểm chính xác, hôm nay Diệp Kính và Diệp Kiều Lục phải nghiên cứu về tình trạng của cánh đồng.
Hai người đi một vòng ở xung quanh khu phố.
Khu vực xung quanh lấy phần đất đai sử dụng để cư trú làm chủ, phối hợp với bên ngoài có một chút dùng để thương mại và giáo dục nghiên cứu khoa học. Phía tây của cánh đồng có một dòng sông, bờ sông vẫn là mặt bùn. Con phố đối diện ở phía đông là tầng dưới của khu dân cư, phía nam là các tòa nhà cao tầng phức hợp.
“Thầy giáo nói, chúng ta phải đi từ địa hình chân thực của cánh đồng cho tới lý luận thực tiễn.” Dưới ánh mặt trời, mồ hôi của Diệp Kiều Lục toát ra làm ẩm ướt sợi tóc, “Nhưng bây giờ mình đứng ở chỗ này, thật sự rất mờ mịt.”
“Đó là do cậu còn chưa quen chuyển hóa thực trạng thành hình vẽ để suy nghĩ.” Diệp Kính nhìn giọt mồ hôi của cô chảy trên cổ rồi nhỏ vào trong áo. Cổ áo trơn ướt cả rồi.
Cô lấy bàn tay mình quạt gió, “Cậu có kinh nghiệm gì chia sẻ cho mình không?”
“Chủ yếu dựa vào thiên phú và năng lực nhận thức.”
“Có nói cũng như không.” Diệp Kiều Lục bẹt miệng, “Đối với bài tập lớn lần này, cậu không có đề nghị gì sao?”
“Sức tưởng tượng về không gian thì Trâu Tượng không bằng cậu, nhưng bản lĩnh về mỹ thuật của cậu ta cực kỳ tốt.” Diệp Kính thấy cô ra mồ hôi nhiều hơn cậu, dời bước đi về phía bóng cây, “Bài tập lần này chủ yếu là quy hoạch tổng thể và tạo sự hài hòa cho mặt bằng. Hội họa và tạo khối giao cho cậu ta, còn cậu lo các chức năng của mặt bằng.”
Diệp Kiều Lục gật đầu, “Mình không vẽ tốt như cậu ấy.”
“Năng lực thiết kế kiến trúc thì cậu bỏ xa cậu ta cả 10 con đường.” Diệp Kính không che giấu sự khinh thường đối với Trâu Tượng.
Cô truy hỏi: “Vậy cậu và Thang Ngọc phải hợp tác như thế nào?”
“Các tác phẩm của cậu ấy chỉ vừa phù hợp quy củ chứ không có gì đặc sắc, không thể nói là xuất chúng nhưng về mặt logic thì không thành vấn đề. Về thiết kế thì mình và cậu ấy không có rào cản gì cả.”
Cô buồn bực khó chịu, “Cậu không biết váy của cậu ấy trông như thế nào, nhưng cậu lại hiểu rất rõ thiết kế của cô ấy.”
Giữa lông mày Diệp Kính hiện lên tia sáng, cậu nghiêng đầu, “Có phải những lời này của cậu có ý khác hay không?”
“Có ý gì?” Diệp Kiều Lục than phiền: “Mình muốn chung tổ với cậu, bọn mình cũng không có rào cản chướng ngại mà. Hơn nữa lại còn cực kỳ ăn ý.”
Cậu nhìn cô.
Cô mặt không đỏ, thở không gấp, tựa như chỉ là than thở vì mất đi một người cộng sự tốt.
“Ờ.” Diệp Kính nhìn lên tán cây dày đặc.
“Hai chúng ta kiên cường liên thủ, có thể nói là thiên hạ vô địch.” Diệp Kiều Lục bày ra tư thế của Ultraman.
“Nếu cậu không chơi cái trò chơi rách nát kia thì cái gì cũng không xảy ra.”
“Mình đâu biết Trâu Tượng lại làm bậy như vậy.” Cô nhớ tới hôm chơi trò đó, cực kỳ chán nản. Cô nhìn thấy sắc mặt lạnh nhạt của Diệp Kính liền an ủi: “Thôi, đến đâu hay đến đó. Coi như ông trời đã định chúng ta phải thi đấu đi. Người nào thắng người đó mời ăn cơm.”
“Ừ.” Ánh mặt trời rời rạc chiếu lên mặt cậu, xao động theo phiến lá tạo thành những điểm sáng li ti ấm áp.
Diệp Kiều Lục bị gương mặt đẹp như ngọc của cậu làm cho kinh diễm. Cô nhớ tới buổi sáng nhìn chính mình ở trong gương.
Mỗi khi cô đứng sóng đôi cùng với cậu, cô liền trở nên kém cỏi, trở thành lá cây làm nền cho khuôn mặt xinh đẹp của cậu.
Cô vốn cực kỳ tự tin đối với bề ngoài của chính mình, hiện tại lại mất hết tinh thần rồi. Con gái vẫn nên bớt qua lại cùng với nam sinh còn xinh đẹp hơn chính mình đi.
Nghiên cứu xong, hai người đi bộ đến trạm xe bus, Diệp Kính đột nhiên hỏi: “Mẹ dạy kiến thức về sinh lý cho cậu xong rồi hả?”D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~
“Tất nhiên.” Diệp Kiều Lục ngẩng đầu lên, “Xã hội này loạn như vậy, mẹ làm thế để mình có thể bảo vệ tốt chính mình.”
“Mình thấy cậu học rồi cũng như không.” Cậu đoán rằng Thi Dữ Mỹ sẽ không nói chuyện một cách trắng trợn đâu.
Diệp Kiều Lục mở to đôi mắt tròn, “Chính cậu cũng không biết thì sao lại nghi ngờ mình?”
Cậu liếc nhìn cô một cái thật sâu sắc rồi nhìn về phía ngã tư đường.
Xe bus tới rồi.
--
Buổi sáng thứ hai, lớp trưởng nộp danh sách phân tổ bài tập lớn cho thầy giáo.
Hai người vào một tổ, tổng cộng có 17 tổ.
Lịch dạy học của bài tập lớn là mỗi lớp có 6 thầy cô giáo, mỗi người phụ trách 2-3 tổ.
Diệp Kính và Diệp Kiều Lục không có cùng một thầy giáo.
Ngoại trừ buổi chiều phải nghiên cứu thực địa, thì những lúc khác mỗi thầy cô đều tự mình sắp xếp thời gian riêng. Thậm chí đối chiếu bài tập cũng không đến cùng nhau.
Diệp Kiều Lục đi theo thầy Lưu, yêu cầu trong quy hoạch ban đầu và bên ngoài các cá thể độc lập phải bổ sung thêm một bản báo cáo hiện trạng.
Diệp Kính thì ở trong tổ của thầy Lý, lại cần phải đề ra quá trình thiết kế các phần nhỏ.
Các sinh viên đều tập trung vào từng trọng điểm khác nhau.
Diệp Kiều Lục và Trâu Tượng đi đến hiện trường tận 7 lần, tổng kết từ từng phương diện như giao thông xung quanh cánh đồng, tạp âm, ánh sáng mặt trời, tốc độ gió, v..v…
Cô phụ trách thống nhất cách hành văn, sắp xếp lại câu chữ rồi giao cho cậu.
Trâu Tượng luôn luôn tỏ ra phong lưu lỗi lạc, ra vẻ muốn làm tù binh của cô. Thế nhưng trong mắt cô chỉ có bài tập, căn bản không hề phát hiện ra cậu ta vô tình hay cố ý dụ dỗ cô.
Diệp Kiều Lục: “Vào mùa hè tốc độ gió có vẻ chậm, nên hiệu quả thông gió không rõ ràng.”
Trâu Tượng nở nụ cười làm say lòng người, chỉ vào cửa hàng ở ven đường, “Uống café không?”
Diệp Kiều Lục: “Khu cao ốc phía nam đối diện với cánh đồng làm ảnh hưởng đến ánh mặt trời chiếu xuống đây.”
Trâu Tượng lại nhìn về một hướng khác bên cạnh cửa hàng, “Không thích café, còn nước trái cây thì sao?”
Diệp Kiều Lục trách mắng, “Rốt cuộc cậu có làm bài tập hay không?” Cô quẳng tập tài liệu cho cậu ta, “Nhất định hôm nay cậu phải chỉnh sửa sắp xếp lại bản thảo này.”
“Vậy thì mình lại phải thức đêm rồi.” Trâu Tượng nhận tập tài liệu rồi thở ngắn than dài, “Đi uống một ly café để nâng cao tinh thần thôi.”
Diệp Kiều Lục hơi nổi giận. Đây đã là ngày thứ ba cô hợp tác cùng với cậu ta, vậy mà tiến độ vẫn trì trệ. Hai người bọn họ chẳng hề ăn ý.
Cô rất nhớ Diệp Kính.
Cô với cậu chỉ mới đi thực nghiệm một lần, tán gẫu vài câu thôi cũng đã có thể giải quyết vấn đề một cách trau chuốt rõ ràng. Mà hiện tại cô đã phải chạy ba ngày cùng với Trâu Tượng rồi, vẫn đang sứt đầu mẻ trán.
Cô cứ bực bội mãi không thôi.
Đến giờ phút này cô mới hiểu rõ, Diệp Kính là cực cực kỳ tốt. Cô thà làm một mảnh lá cây nhỏ, làm nền cho nam sắc của cậu chứ không thèm lãng phí thời gian cùng với Trâu Tượng.
“Trâu Tượng, việc chỉnh sửa lại báo cáo giao cho cậu rồi, mình đi về đây.” Diệp Kiều Lục xoay người định rời đi.D~~DD~~L~~Q~~Đ~~
“Mình mời cậu ăn cơm chiều.” Trâu Tượng ngăn cô lại, “Cách đây không xa có một trang trại, biển hiệu của quán là: Gà tẩm nấm trúc.”
“Không cần, mình muốn về sớm một chút.” Cô đã ăn cơm cùng Trâu Tượng vài lần, nhưng cũng chẳng tính là ăn cơm. Không phải là đồ ăn không ngon mà là do cô lo lắng về bài tập nên ăn không trôi.
Đi được vài bước, Diệp Kiều Lục không nhịn được phải gọi điện thoại cho Diệp Kính.
“Mình đói lắm, mấy ngày nay chưa được ăn no rồi.” Cô cố tình nói với vẻ điềm đạm đáng yêu, tranh thủ sự thông cảm của cậu, “Hôm nay mình chỉ được ăn rau xanh nên giờ rất thèm ăn gà vịt thịt cá.”
“Ở đâu?”
“Mình lập tức ngồi xe bus quay về.” Thoáng cái Diệp Kiều Lục đã vui vẻ hẳn lên, không còn uất ức nữa, “Cậu đợi mình, phải mời mình ăn cơm đó.”
“Ừ.”
Nghe thấy Diệp Kính đồng ý, cô vui đến nỗi bước chân cũng nhẹ nhàng khoan khoái hẳn lên.
Trâu Tượng đi sau lưng cô cũng chẳng có ý tốt, “Nghe nói Diệp Kính và Thang Ngọc đã có tiến triển thần tốc rồi.”
Diệp Kiều Lục dừng lại, quay đầu trợn mắt với Trâu Tượng, “Cậu đi theo mình làm gì?”
“Không có ai ăn cơm cùng mình thì mình phải quay về trường học thôi.”Ngụ ý là cậu cùng đường với cô.
Vẻ hoan hỷ của cô bị vơi đi một nửa, vẻ mặt thoáng suy sụp.
--
Xe bus đi hơn nửa giờ mới đến cổng trường học.
Diệp Kiều Lục nhảy xuống xe, đang định chạy về phía trước thì chợt dừng bước.
Đứng đợi ở bên kia là bóng dáng của Diệp Kính và Thang Ngọc.
Thang Ngọc mặc một bộ váy dài màu đỏ, xinh đẹp động lòng người.
Trâu Tượng nở nụ cười ý tứ sâu sắc, “Mình còn tưởng rằng bài tập có tiến độ thần tốc, xem ra quan hệ của bọn họ cũng tiến nhanh vượt bậc nhỉ.”
“Quan hệ gì cơ?” Diệp Kiều Lục khó hiểu hỏi lại.
“Hai người bọn họ dáng người đều cao, vẻ bề ngoài cũng cực kỳ xứng đôi.” Giọng nói của Trâu Tượng giống hệt như nam MC đang đọc thơ.
“Là sao?” Diệp Kiều Lục lại nhìn về hướng đôi nam nữ đang đứng ở cổng.
Xứng đôi ở chỗ nào chứ?
Diện mạo của Diệp Kính chỉ có người đẹp như mẹ mới có thể xứng đôi. Xì xì xì! Không được nói là mẹ, như thế là loạn luân, không có đạo đức.
Tóm lại, cho đến tận bây giờ, cô vẫn chưa thấy có ai đứng ở bên cạnh Diệp Kính mà không bị cậu làm cho lu mờ.
Diệp Kính quay đầu nhìn qua, cậu lạnh lùng liếc mắt về phía Trâu Tượng rồi lại quay về phía cô nhíu mày.
Ngay lập tức Diệp Kiều Lục nở nụ cười, quẳng Trâu Tượng sang một bên, lạch bạch chạy tới, gọi “Diệp Kính!” với giọng vui mừng hoan hỉ, giống như đã xa cách rất lâu mới có dịp gặp lại.
Cổng trường thơm ngát mùi hoa quế. Các bạn học đi qua đi lại.
Ánh mắt Trâu Tượng dừng ở hai người Diệp Kiều Lục và Diệp Kính.
Diệp Kiều Lục không cao bằng Thang Ngọc, cũng không gầy như Thang Ngọc, thế nhưng khi cô ở cùng Diệp Kính lại cực kỳ hài hòa.