Thượng Hạ Kiều của thành phố S là địa phương đầu tiên thành công trong việc cải tạo thành trung thôn (1). Ở đây tiếp giáp với HongKong, giao thông tiện lợi, bên cạnh còn có khu công nghiệp và thành phố kỹ thuật số.
(1) Thành trung thôn: Nghĩa đen là thôn làng bên trong thành thị. Hiểu nôm na đây là một tổ hợp các khu chung cư/tập thể rẻ tiền chất lượng cực kỳ kém, dạng như các khu ổ chuột.
Đầu tiên mọi người đi đến thôn ở Hạ Kiều.
Cuộc sống của Trâu Tượng sung túc từ nhỏ, nên cậu ta cho rằng thành trung thôn chính là bẩn thỉu xui xẻo.
Thế nhưng, thành trung thôn ở thành phố S là lại nơi nuôi dưỡng ra không ít người tài. Giá nhà ở trong nội thành càng ngày càng tăng, tiền thuê nhà cũng theo đó mà tăng theo. Có rất nhiều gia đình chân ướt chân ráo đến đây để theo đuổi giấc mơ, nhưng chỉ có thể thuê tạm nhà ở thành trung thôn.
Ngô Thiên Dã nói đùa, “Nói không chừng sau khi chúng ta tốt nghiệp cũng phải thuê nhà ở mấy nơi như thế này.”
Trâu Tượng nhún nhún vai.
Mọi người chia làm hai tổ nghiên cứu.
Diệp Kính và Diệp Kiều Lục một tổ, còn lại ba người kia ở cùng một tổ.
Chia tổ là do Ngô Thiên Dã đề nghị.
Trâu Tượng không có ý kiến, cậu ta sợ sẽ lại gặp phải sói dữ cắn xé.
Thang Ngọc hơi do dự, nhưng sau khi thấy Diệp Kính liếc mắt một cái thì cô liền đi theo phía sau Trâu Tượng và Ngô Thiên Dã.
Đương nhiên Diệp Kiều Lục không phát hiện ánh mắt Thang Ngọc, tâm tư của cô đều đặt hết trong chuyện chính sự. Cô vẫy vẫy tay với ba người kia rồi đeo ba lô lớn lên vai, đi về hướng ngược lại.
Diệp Kính lẳng lặng đi theo sau lưng cô.
Đường ngang ngõ tắt trong thành trung thôn rất hẹp và dài, nhà trong thôn do mọi người tự xây dựng lung tung lộn xộn. **D€¥Đ##L@@Q¤¤Đ
Nhà xây mấy tầng lầu đều chia phòng cho người bên ngoài đến thuê. Tiền thuê rất rẻ so với bên ngoài thành trung thôn. Nhưng những ngôi nhà tự xây dựng này đều không có quyền sở hữu riêng. Điện, nước chỉ cấp cho toàn thôn, còn chủ cho thuê nhà tự mình làm đồng hồ nước và công-tơ điện. Điều này khiến cho chủ thuê nhà tính tiền điện nước cho khách thuê nhà đều là giá trên trời.
Diệp Kiều Lục đi qua một ngã tư đường, nhìn thấy rất nhiều tòa nhà có phòng cho thuê.
Trước đây cô đã nghe qua rất nhiều câu chuyện về xây dựng sự nghiệp, những người đó đã từng bán hàng, đi bê gạch, làm khuân vác, lao động nặng nhọc, có phải tất cả đều chắp cánh từ những nơi như thế này hay không.
Nhìn thấy ở cửa khu nhà có người ra vào, cô liền tiến tới tán gẫu.
Tính cách cô rộng rãi cởi mở, giọng nói cũng pha lẫn vẻ non nớt ngây thơ của học sinh.
Vài người dừng chân, trả lời câu hỏi của cô.
Sau khi đi ra khỏi con hẻm, cô quay đầu nhìn Diệp Kính nói, “Hóa ra khách đến thành trung thôn thuê nhà đều có tri thức rất cao.” Có nhân viên tiêu thụ, thiết kế, marketing, v…v… Nhiếp ảnh gia, lập trình viên cũng nhiều.
“Chứ sao nữa. Cậu cho rằng sinh viên vừa mới tốt nghiệp ra trường đã có thể thuê nhà giá 2000-3000?” Diệp Kính đến cửa hàng tiện lợi mua hai chai nước, rồi mở một chai ra đưa cho cô.
Cô cầm lấy rồi nói, “Mình nghĩ… Sau này mình vẫn nên tìm việc ở thành phố D thôi. Tiết kiệm được chút tiền thuê nhà.”
“Ừ.”
Hai người lại đi tiếp, đến khu quảng trường văn hóa xã và nhà bảo tàng thôn. Những nơi này đều tập trung phản ánh sâu đậm nhất nét văn hóa truyền thống của người dân trong thôn.
Đi qua một con hẻm thật dài, Diệp Kính nói: “Đất ở trung tâm thành phố càng ngày càng ít, tương lai thành phố đổi mới có lẽ chủ yếu sẽ cải tạo những đô thị cũ.”
Diệp Kiều Lục gật đầu, “Không phải thành phố S đang lấp biển sao?”
“Ừ, lại lấp biển thêm nữa có thể sẽ nối liền với HongKong.”
“Cậu lại nói đùa rồi.” Diệp Kiều Lục cười ha ha, “Vậy thì đến lúc đó cậu mua mô hình PG càng thuận tiện rồi.”
--
Khu đất được chỉ định của cuộc thi ở cạnh cầu vượt gần đây.
Biểu chiều, mọi người lái xe qua đó.
Thư yêu cầu vẫn chưa quy định về giới hạn cụ thể, chỉ đưa ra một phạm vi rất lớn. Do người dự thi tự lựa chọn địa điểm xây dựng của riêng mình. D®®Đ!! L**Q. $$Đ
Ánh mặt trời gay gắt, Ngô Thiên Dã vừa hát vang vừa đi thẳng đến chỗ bóng râm dưới chân cầu, “Người nào 97 tuổi chết, liền chờ 3 năm dưới chân cầu Nại Hà.”
Trâu Tượng lườm một cái, “Cậu nằm luôn dưới cầu Nại Hà đi, đừng quay lại.”
Diệp Kiều Lục nhìn bóng dáng nhỏ nhỏ của Ngô Thiên Dã nhảy nhót ở dưới hai cây cầu vừa cao vừa to.
Cô nhìn thêm lần nữa đến không gian đặt giữa những cột trụ xếp chồng lên nhau dưới chân cầu.
Thang Ngọc vẫy vẫy tay, “Ngô Thiên Dã, đến đây.”
Ngô Thiên Dã bất đắc dĩ đi ra dưới ánh nắng.
Khu vực rất lớn, có khu nhà máy, có thôn xóm.
Mọi người chọn vài khu vực có tiềm năng có thể xây dựng, đều là khu vực rất khả quan của lô đất này.
Đột nhiên Diệp Kiều Lục quay đầu, nhìn về phía chân cầu vượt ban nãy. Ánh mặt trời chói mắt khiến cô nheo mắt lại, phải lấy bàn tay che nắng, “Nè, chúng ta tận dụng không gian dưới chân cầu để xây nhà cho người thu nhập thấp thì thế nào?”
Trâu Tượng quay đầu lại nhìn, nhướn lông mày, “Các thành phố ở Nhật Bản có rất nhiều ví dụ về tận dụng không gian dưới chân cầu vượt.”
“Đúng, mình nhớ đến khu phố buôn bán Shinjuku dưới chân cầu của Nhật Bản.” Diệp Kiều Lục cười, “Mình cảm thấy dưới chân cầu vượt có một mức độ cởi mở nhất định, cũng góp phần tạo nên mỹ quan cho thành phố. Đây là tài nguyên dùng chung cho cả thành phố và xóm nhỏ.”
“Hiện tại ở nước ta, dưới chân cầu vượt phần lớn là…” Thang Ngọc trầm ngâm, “Chỗ đỗ xe hoặc bỏ không.”
Diệp Kiều Lục nói: “Chưa có ai làm không có nghĩa là không thể làm. Dù sao cũng chỉ là quan niệm thiết kế thôi. Cuộc thi lần này, chắc chắn là còn có những sinh viên khác suy nghĩ cổ quái hơn bọn mình.” Cái gọi là tư duy kiến trúc chính là căn cứ vào tính logic của lý trí rồi bắt đầu tưởng tượng phi logic.
Diệp Kính: “Đến chỗ đó tham khảo trước xem.”
Trâu Tượng giơ máy ảnh lên chụp ảnh khắp nơi. “Mình lại muốn sống ở nhà cho người thu nhập thấp phía dưới chân cầu.”
“Cứ thu thập tư liệu trước đã, quay về bàn bạc phương án sau.” Ngô Thiên Dã lau mồ hôi, “Đã tháng 12 rồi mà vẫn còn chưa hết mùa hè.”
Thang Ngọc đi đến bóng mát dưới chân cầu, “Không biết với địa hình vừa hẹp vừa dài ở đây, nếu xây theo kiểu khối vuông chồng lên nhau thì có thể nảy ra ý tưởng mới hay không.” Cô ngẩng đầu, bê tông dưới đáy cầu lộ ra những vết nước đọng không rõ ràng.
Diệp Kiều Lục nhìn theo tầm mắt của Thang Ngọc. Hai cây cầu hẹp dài đan xen vào nhau. “Ngày mai đi mua vật liệu để làm mô hình, không gian này phải dùng mô hình để xem xét.”
Thang Ngọc liếc nhìn cô một cái rồi lại nhìn về phía Diệp Kính.
Cô thấy cậu ta đưa khăn ướt cho Diệp Kiều Lục. “Lau mồ hôi.” Giọng điệu thờ ơ.
Thang Ngọc cười tự giễu. Cô tự thấy bản thân mình trước đây thật ngu xuẩn. Với tính cách Diệp Kính, nếu như cậu ấy không thích thì làm sao có thể ăn uống chung với Diệp Kiều Lục lâu như vậy. Ngay cả tư cách cạnh tranh cậu ấy cũng không cho cô.
Diệp Kiều Lục lau mặt, “Diệp Kính, vì sao cậu không sợ nóng nữa rồi?” Cô còn nhớ rõ, năm 9 tuổi cậu ấy cực kỳ thích chơi với quạt máy.
“Tâm tĩnh lặng tự nhiên lạnh.”
“Tâm mình cũng chưa động mà.” Cô lý lẽ hùng hồn.
Diệp Kính lạnh lùng, “Cậu nóng nảy.”
Cô chỉ vào Ngô Thiên Dã, “Mồ hôi của cậu ta trào ra như suối thế kia, cậu ta càng nóng nảy hơn.” Đột nhiên cô lại nhớ tới một việc, “Á, mình đã đăng ký thi đấu điền kinh, thế mà lại quên mất!”
Ánh mắt tất cả mọi người đều bắn về phía cô.
Diệp Kiều Lục cười ngượng ngùng, “Mình thi chạy bộ, chạy xong mình sẽ về với mọi người.”
--
Ngày diễn ra đại hội thể dục thể thao, cũng chính là ngày phải chế tác mô hình.
Trong đám bạn học thì người làm mô hình tốt nhất là Diệp Kiều Lục, cho nên phần lớn công việc cũng giao cho cô.
Theo yêu cầu của cuộc thi này, tỷ lệ mô hình là 1:300. Thể tích quá lớn, phải dùng 4 bàn vẽ ghép lại một chỗ mới có thể bày được mô hình ra.
Bởi vậy, cô không thể không ngồi xổm trên bàn mà làm.
Tiếng chuông hẹn giờ vừa vang lên, cô liền ngừng hết công việc, phủi đám mảnh vụn trên người, “Mình đi chạy đây, chờ mình quay lại rồi làm tiếp.” Cô nhảy từ trên bàn xuống, chạy đi nhanh như một cơn gió.
Không hề cho bạn học khác một cơ hội nói chuyện.
Thang Ngọc khẽ cười, hướng về phía Diệp Kính nói, “Hóa ra cậu thích nữ sinh mũm mĩm chạy loạn.”
Cậu không trả lời, nhưng lại ngừng bút vẽ rồi đứng dậy rời đi.
Ngô Thiên Dã không hiểu gì, nhìn mô hình mới làm được một nửa của Diệp Kiều Lục, hỏi: “Diệp Kính đi đâu vậy?”
Thang Ngọc chậm rãi nói: “Cậu ấy đi cổ vũ cho Diệp Kiều Lục.”
Ngô Thiên Dã: “Nếu cậu ta hô được hai chữ cố lên thì có mà trời sập.”
Thang Ngọc: “Không phải chỉ có nói ra mới là cổ vũ.”
Ngô Thiên Dã nháy mắt ra hiệu, “Chẳng phải cậu muốn đoạt lấy Diệp Kính sao?”
Thang Ngọc nhìn Trâu Tượng, “Chẳng phải Trâu Tượng cũng muốn đoạt lấy Diệp Kiều Lục sao?”
Trâu Tượng mỉm cười, “Đừng nói bậy. Cậu ấy không phải là loại nữ sinh mình thích.” Trong lòng cậu ta oán thầm vô số lần, ánh mắt Diệp Kính quá kém cỏi nên mới yêu thích nhóc mập mạp kia. D
Thang Ngọc không thèm tin, “Vậy cậu cứ bám quanh Diệp Kiều Lục để làm gì?”
“Vẽ một mẩu truyện cười.” Lúc nhàm chán, gặp được một nữ sinh có thể giải trí nên mới muốn chọc cười cô ấy.
Nghĩ đến đây, đột nhiên Trâu Tượng cũng muốn đi xem Diệp Kiều Lục thi đấu. Cậu đứng dậy, “Mình đi ra ngoài một chút.”
--
Còn 15 phút nữa là đến trận đấu của Diệp Kiều Lục.
Cô đã thay quần áo thi đấu, đang hoạt động gân cốt ở ngay điểm xuất phát.
Phía trước truyền đến một loạt âm thanh ầm ĩ, cô nghe thấy nhưng cũng không để ý.
Nữ sinh đứng ở đường chạy bên cạnh hét lên: “Bạn nam sinh kia đẹp trai quá đi.”
Diệp Kiều Lục lập tức nhìn lên.
Sau đó cô vui vẻ giơ tay lên. Cô biết ngay chữ ‘đẹp trai’ này chính là báo hiệu Diệp Kính đang ở trên khán đài.
Diệp Kính chỉ lẳng lặng liếc nhìn cô một cái rồi đi về điểm kết thúc đường chạy.
Cô hiểu, cậu ấy chờ cô ở vạch đích.
Nữ sinh ở đường chạy bên cạnh cho rằng Diệp Kính tỏ ý cự tuyệt liền cười một tiếng mỉa mai, “Tự mình đa tình.”
Đúng lúc Diệp Kiều Lục cũng đang ở đường chạy đầu tiên bên trái, cô nghe thấy thế liền sửng sốt, “Cậu đang nói mình sao?”
Nữ sinh kia hừ một tiếng rồi trợn trừng mắt.
Bây giờ Diệp Kiều Lục mới phát hiện ra đây là một trong ba nữ sinh đã từ chối không cho cô vào ở trong ký túc xá. Cô liền nở nụ cười, trả lời cộc lốc, “Cậu ấy rất giàu tình cảm (2) với mình, ngoài mình ra thì cậu ấy không để ý đến người nào khác.”
(2) nguyên gốc là ‘đa tình’, Diệp Kiều Lục cố tình dùng từ này để vặn lại câu nói kia. Từ đa tình này nghĩa là giàu tình cảm chứ không phải là lăng nhăng, trăng hoa nhé.
Diệp Kính không có ở đây, cô thích nói thế nào thì nói. Mà kể cả Diệp Kính có nghe thấy thì cậu cũng chẳng làm gì được cô.
Cô đã bắt nạt Diệp Kính thành quen rồi.
“Cắt.” Nữ sinh kia cười nhạo cô. “Nằm mơ giữa ban ngày.”
Diệp Kiều Lục chẳng thèm tức giận, chỉ nói: “Chờ mình chạy xong rồi cậu cứ nhìn lại cho cẩn thận vào.”
“Cậu ta theo đuổi cậu 3 tháng.” Giọng nói ai oán của Trâu Tượng bỗng chốc vang lên bên cạnh, “Nhưng mình theo đuổi cậu 3 tháng lẻ 3 ngày. Vì sao cậu không cho mình cơ hội? Vì saooo!”
Diệp Kiều Lục hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, nhưng không tìm được nữ sinh nào khác. Cô hỏi nữ sinh Giáp: “Cậu ấy theo đuổi cậu sao?”
Nữ sinh Giáp mặt đỏ tía tai, “Cậu là ai vậy?” Tuy là nói như vậy, nhưng ngũ quan anh tuấn của Trâu Tượng khiến cho tâm hồn thiếu nữ của cô ấy nhảy dựng lên.
Diệp Kiều Lục không hiểu nổi trong hồ lô của cậu ta bán thuốc gì nữa.
Trâu Tượng lại nói, “Ê cái đồ con sâu mơ màng kia, trong lòng mình chỉ có cậu, tại sao cậu lại đẩy mình cho người khác.” Ánh mắt cậu ta vô cùng nhu tình, chân thành khẩn khoản nhìn Diệp Kiều Lục.
Cô đang định cãi lại bản thân mình và cậu ta chẳng có tý quan hệ nào.
Nhưng cậu ta không cho cô cơ hội nói chuyện, bày tỏ: “Núi có mòn, trời có sập, mới dám nói xa nhau.” Giọng nói cậu ta trầm bổng du dương.
Cô sửng sốt.
Nữ sinh kia cũng cực kỳ kinh ngạc, không hiểu sao người mặt tròn mập mạp này lại được hoan nghênh như vậy.
Chẳng trách gần đây trong diễn đàn của trường học có mấy cái đề tài ưu tiên, thảo luận về chuyện mấy anh đẹp trai vì sao thích hay không thích nữ sinh. Khó giải thích.
Diệp Kiều Lục lấy lại tinh thần, nhíu chặt mày, đang định lên án kịch liệt Trâu Tượng.
Cậu ta nháy mắt với cô mấy cái, trong mắt ẩn giấu ý cười xấu xa.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô, cô chợt bừng tỉnh hiểu rõ ý đồ của cậu ta.
Các tuyển thủ trong trận đấu chuẩn bị tập hợp.
Diệp Kiều Lục quay lại chỗ của mình.
Suy nghĩ của cô còn đang xoay mòng mòng, đợi lát nữa còn phải để cho Diệp Kính đến theo đuổi cô nữa.
“Mọi người vào vị trí. Chuẩn bị! Chạy!”
Diệp Kiều Lục thi đấu chạy cự ly dài 1000m. Cho nên cô có đủ thời gian suy nghĩ làm thế nào để Diệp Kính chủ động xuất kích.
800m đầu tiên, cô xếp thứ 3.
Đến giai đoạn nước rút, cô đã nghĩ ra biện pháp rồi nên liền đánh cược, dùng hết sức mình chạy về phía trước. Đuổi theo xếp vị trí thứ 2.
Vượt qua vạch đích, cô dừng bước, vội vàng tìm bóng dáng Diệp Kính.
Cô mới vừa quay đầu lại thì cậu đã đứng ở phía sau, đưa bình nước đến cho cô.
Diệp Kiều Lục cười ha hả, lấy bình nước lại rồi uống vài ngụm.
Lúc này vẫn có tiếng nữ sinh kêu réo ở bên tai, mơ mơ hồ hồ không rõ ràng. Thế nhưng chữ ‘đẹp trai’ lại vỗ thẳng vào đáy lòng cô.
Đẹp trai nhất ở đây, chính là Diệp Kính rồi.
“Diệp Kính, Diệp Kính, mình muốn nhờ cậu một việc.” Diệp Kiều Lục đứng ở cách cậu nửa mét, mặt mày rạng rỡ, ánh mắt như một hồ nước phản chiếu bầu trời đầy sao.
“Ừ?”
Cô đè thấp giọng, sợ bị người khác nghe thấy, “Cậu đến đây ôm mình một cái đi.”
“Sao vậy?” Diệp Kính cẩn thận đánh giá cô.
Cô giáo huấn: “Bình thường cậu giống hệt như trẻ tự kỷ, lúc nào cũng im lặng không nói gì. Bây giờ là lúc không cần nói chuyện thì lại cứ thích hỏi lung tung.”
Cậu liền không hỏi nữa. Liếc mắt thoáng thấy xung quanh có không ít bạn học đang nhìn về phía này.
Cô vẫn đang nói với âm lượng chỉ để hai người nghe thấy: “Cậu phải ra sức ôm mình, ôm thật mạnh vào, phải thể hiện ra dáng vẻ cầu mà không được với mình.”
Hai giây sau, cô thấy cậu vẫn không động đậy, hỏi: “Cầu mà không được, cậu biết không? Là cái loại trên TV, mạnh mẽ mà…”
Tay trái Diệp Kính túm tay phải cô, rồi lấy tay phải đè lên lưng cô. Cả người Diệp Kiều Lục đã bị đập ‘mạnh mẽ’ vào trong ngực cậu ta.
Bên má trái Diệp Kiều Lục kề sát vào cằm Diệp Kính. Cô kinh ngạc, “Ôm ngược rồi…” Bên má trái của cô có hai nốt mụn lớn. “Muốn đổi bên, da dẻ bên má phải mình sạch sẽ trắng trẻo hơn.”
“Má phải của cậu cũng mới mọc lên một cái mụn nữa.” Giọng nói cậu nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai trái cô.
Diệp Kiều Lục ảo não, nước tiêu mụn mua trên mạng quả nhiên vô dụng rồi.
Nhưng tiếng động ồn ào xung quanh đã xua tan phiền não về chuyện nổi mụn.
Cô dương dương đắc ý.
Lần này các bạn học đã tin rằng Diệp Kính cầu cô mà không được. Cô không kìm được ý nghĩ muốn cười to ba tiếng: “Ha ha ha!”