Khương Kiều

Chương 3



Ván bài của hai lão đại Nhị Trung và Lục Trung đang dần đến hồi kết, đám người xung quanh gần như nín thở theo dõi. Không gian yên lặng, trong không khí còn nhè nhẹ tiếng hít thở hồi hộp bị đè nén, sự im lặng gay cấn ấy đột ngột bị một tiếng chửi rống ở sảnh trung tâm kèm theo tiếng thủy tinh vỡ tan cắt ngang. Mọi người nhốn nháo quay đầu lại nhìn, vị trí của họ ở lô ghế vip phía bên trái sát trung tâm nên dễ dàng nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra.

Là đám Cung Khương của Tam Trung. Tiếng thủy tinh vỡ là do tên tóc vàng đứng đối diện Cung Khương ném chai rượu vang xuống đất, hắn đang chửi rủa một tên dáng người nhỏ con quỳ dưới đất. Cung Khương nhăn mày, giọng điệu vô cùng khó chịu:

"Chúng mày làm cái gì thế hả?"

Tên tóc vàng thấy Cung Khương bèn nịnh nọt "Khương ca, thằng ranh này đã hơn hai tháng không nộp tiền theo quy định cho hội sở, em đang dạy dỗ lại nó ạ"

"Chuyện có thế thôi sao phải đập phá đồ ảnh hưởng đến mọi người" Ôn Thịnh Đình đứng cạnh Cung Khương lên tiếng, hắn liếc mắt nhìn tên đang quỳ dưới đất, tên tóc vàng mở giọng xởi lởi "Còn không phải nó cứng đầu không chịu trả tiền sao, làm phiền các anh rồi, em lôi nó ra ngoài ngay"

Chai rượu ban nãy bị đập xuống vỡ tan tành, có mảnh vụn văng tới cả chân của Tương Tình, cô đã bao giờ gặp phải loại chuyện của mấy kẻ du côn này, mặt tái xanh không một giọt máu. Cung Khương nhíu nhíu mày, nhìn cô.

Mẹ nó, cái dáng vẻ run lập cập của cô quá là hợp khẩu vị của hắn.

Chuyện ban nãy thực ra cũng không có gì ghê gớm, Trầm Bắc Khương cũng không để ý lắm, chẳng qua anh chỉ vô tình liếc mắt một cái nhưng lại chạm phải thân hình bé nhỏ đứng sát cạnh Cung Khương. Anh giật mình, gần như đứng bật dậy khỏi ghế. Đám đàn em thấy anh như vậy cũng giật mình, Trạm Hằng nhìn theo ánh mắt hắn thắc mắc:

"Bắc ca sao vậy?"

Tương Tình lúc này cũng đã buông tay Cung Khương, cô cúi đầu khẽ nói:

"Cảm ơn anh" Sau đó định xoay người đi. Cung Khương vội kéo giật cô lại, hắn nhướn cặp mày sắc bén có vài phần hung ác:

"Chạy cái gì hả nhóc con" Hắn cũng không biết mình bị sao, chỉ là theo bản năng kéo cô lại rồi theo thói quen buông một câu hung hăng như thế. Cô gái nhỏ ngước nhìn hắn, Cung Khương nghe tim mình đập bùm bùm.

"Cảm ơn anh giúp em vào trong, bây giờ em phải đi tìm bạn mình"

Ôn Thịnh Đình cũng thấy lạ lùng, bình thường Khương ca không phải rất ghét con gái sao, vừa nãy giúp đỡ cô nhóc này hắn cũng thấy ngạc nhiên, giờ còn níu người ta lại không cho đi là thế nào.

Cung Khương không phải kiểu người thích bắt nạt làm khó người khác lắm, chỉ là cái bản mặt hắn lúc nào cũng hung hăng như phản diện nên hầu như ai cũng sợ hãi, tính tình hắn nóng nảy nên cũng chẳng ai dám động vào. Nhưng mà nhìn cô bé trước mặt, không hiểu sao Cung Khương cực kì muốn bắt nạt cô.

Cung Khương đơ người, đầu óc hắn rõ ràng vừa lướt qua vài hình ảnh đen tối, hắn giật mình thả tay Tương Tình ra, cô cũng nhân đó mà bỏ chạy. Tương Tình thầm nghĩ, mấy người ở đây nhìn ai cũng có vẻ không tốt bụng lắm, theo bản năng cô nghĩ mình không nên dính dáng đến họ quá nhiều. Cung Khương không ngờ cô lại chạy, hắn chân dài bước hai ba bước đã kịp Tương Tình, hắn xách cổ áo cô kéo lại như xách gà con. Tương Tình không nghĩ hắn lại hành động thô bạo như thế, cô bị giật mình khẽ kêu một tiếng

"A"

Tiếng kêu vừa mềm vừa ngọt như muốn tan chảy cả xương cốt người ta, trái tim mềm đến nỗi rối tung rối mù. Cung Khương kéo Tương Tình lại sau đó phát hiện một sự việc xấu hổ.

Hắn thế mà...cứng!

Cung Khương dường như không thể ngờ mình thế mà lại phản ứng chỉ với một tiếng kêu, hắn có chút vô thố, mà giây phút hắn thẫn thờ ấy, ôn hương nhuyên ngọc trong người đã bị kéo ra, nhào vào lòng người khác. Cung Khương ngẩng đầu. Là Trầm Bắc Khương.

Tên này với hắn trước nay nước sông không phạm nước giếng, chỉ riêng việc tên hai người giống nhau đã khiến hắn cảm thấy hắn không phải độc nhất vô nhị rồi, đụng tên còn đụng chức vị. Hắn không phục! Thế mà tên này hôm nay còn dám đối đầu với hắn. không biết sống chết mà. Đã thế, cô gái kia sau khi thấy Trầm Bắc Khương, còn kêu một tiếng "Ca"

Không phải chứ, sao cứ gặp ai cũng một tiếng "Ca", hai tiếng "Ca" thế cơ chứ. Không phải vừa mới gọi tôi là "Ca ca" à, sao chớp mắt đã nhào vào lòng người ta ngọt ngọt ngào ngào thế hả!

Trầm Bắc Khương không để ý đến Cung Khương, anh nhăn mày nhìn Tương Tình, lạnh giọng:

"Ai cho phép tới nơi này?"

Tương Tình tròn mắt nhìn hắn "Em tới tìm bạn, tại sao anh lại ở đây?"

"Bạn cô ở đâu, tôi dẫn đi tìm. Còn nữa đừng có gọi tôi là anh."

"Ồ" Tương Tình ủ rũ cúi đầu giống như con mèo nhỏ bị bỏ rơi, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu. Cô thầm nghĩ, hóa ra anh trai kế không thích cô.

Đám Nhị Trung và Tam Trung bên kia cũng ngạc nhiên hóng bát quái, Uông Tiểu Trần đá đá Trạm Hằng:

"Trạm Lục, không phải Bắc ca của chúng mày đang hẹn hò với Lâm Phỉ à? Cô nhóc kia là ai thế?"

Đàm Úc cũng hóng hớt nghển cổ nhìn nhưng vì cách hơi xa vả lại cô gái kia quay lưng lại nên đám người họ cũng không nhìn rõ mặt. Trạm Hằng cười khinh

"Lâm Phỉ tính là gì chứ. Tao cũng đang thắc mắc đây. Còn nữa đừng có gọi ông đây là Trạm Lục."

"Ai da, Lâm Phỉ là hoa khôi Nhị Trung bọn mày đấy, cái gì mà tính là gì chứ? Người ta xinh đẹp...ai ai ai, bảo bối anh sai rồi, em là đẹp nhất, là đẹp nhất" Uông Tiểu Trần nói một nửa thì bị cô bạn gái nhéo cho mấy cái, hắn oai oái sửa lại lời.

Đám người xung quanh mải mê hóng chuyện phía bên kia, chỉ thấy sau khi hỏi nhân viên phục vụ cái gì đó, Trầm Bắc Khương ngay lập tức kéo cô gái kia lên tầng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.