Khương Kiều

Chương 4



Trầm Bắc Khương hỏi nhân viên phục vụ tối nay có khách nào tổ chức tiệc sinh nhật hay không, nhân viên phục vụ gật đầu rồi báo lại số phòng cho hai người họ. Ngay lập tức, Trầm Bắc Khương kéo Tương Tình lên lầu hai, Cung Khương nóng nảy giữ tay Tương Tình lại, cục diện lúc này có chút khó xử. Cả sảnh tầng một rơi vào trầm lặng.

"Cung Khương, cậu bỏ tay ra" Trầm Bắc Khương nhăn mày, trong mắt có chút khó chịu lạ thường. Tương Tình cũng nhìn Cung Khương, cặp mắt sáng trong như đang nói "Còn có chuyện gì sao?"

Nhìn đôi mắt thắc mắc khó hiểu của Tương Tình, Cung Khương bực bội thả tay, nhìn hai người họ lên tầng trên, có chút không...cam lòng.

Trên tầng hai, Tương Tình vừa định gõ cửa thì phòng số 3 đột ngột mở ra, mọi người trong phòng dường như không ngờ trước cửa lại có hai người đều khựng lại trong giây lát. Hạ Tinh ló đầu ra nhìn, cô bạn reo lên, chui ra từ đám người:

"Kiều Kiều" Hạ Tinh ôm lấy cô bạn xoay người cô sau đó nhìn trái ngó phải "Cậu không sao chứ, có bị cái gì không hả?"

Cảm thấy ánh mắt mọi người đều nhìn mình, Tương Tình ngượng ngùng lùi lại, rúc đầu vào ngực Hạ Tinh, hai tai phiếm hồng, giọng mềm mềm "Tớ không sao hết"

Từ đâu chui ra tiểu khả ái ngốc manh này vậy!

Hạ Tinh nhịn lại cảm giác muốn xoa xoa véo véo cô bạn nhỏ bé của mình, cô nàng quay lại nhìn mọi người, giọng sang sảng:

"Mọi người đứng đấy làm gì nữa, mau giải tán về thôi"

Sau câu đó, mọi người mới tản ra lần lượt ra về nhưng vẫn tò mò nhìn cô gái bé nhỏ chui rúc trong lòng Hạ Tinh. Lúc này Hạ Tinh mới để ý đến người đi cùng Tương Tình, cô nàng theo bản năng che chắn Tương Tình, giọng điệu cảnh giác:

"Cậu là ai hả? Sao lại đi cùng Kiều Kiều?"

Nhìn Hạ Tinh như gà mẹ xù lông bảo vệ gà con, Trầm Bắc Khương chỉ lạnh lùng nhìn Tương Tình

"Hỏi cô ấy"

Tương Tình vội vàng níu níu áo Hạ Tinh "Tinh Tinh, anh ấy là anh..." Nói được một nửa cô đột nhiên nhớ ra cái gì, mắt liếc liếc Trầm Bắc Khương, lại thấy anh nhướn mày nhìn mình, cô rụt vai lại, che miệng thì thầm vào tai Hạ TInh "Anh trai kế của tớ, nhưng anh ấy có vẻ không thích tớ"

Trầm Bắc Khương cười thầm, sao lại đáng yêu thế này, cô tưởng làm thế thì anh không biết cô nói cái gì sao. Đúng là ngây thơ.

Đầu tháng 9, nhiệt độ thành phố không còn quá gay gắt, bầu trời đen thẳm được điểm sáng bởi vài ngôi sao lấp lánh. Tương Tình đi ra từ cửa sau, sau khi tiễn Hạ Tinh lên một chiếc taxi cô và Trầm Bắc Khương cùng nhau lên một chiếc xe khác. Không khí trong có chút ngại ngùng, Trần Bắc Khương mặt than nhìn thẳng, Tương Tình thì bối rối nép sát vào cửa xe mắt nhìn ra bên ngoài. Trầm Bắc Khương dùng khóe mắt liếc cô, cuối hạ nên tiết trời vào đêm tối đã dịu nhẹ hơn cô mặc áo thun quần jeans đơn giản, hai tay đặt trên đầu gối. Ngoan ngoãn quy củ.

"Học trường nào?"

Không nghĩ anh thế mà lại bắt chuyện với mình, còn là một câu không đầu không đuôi như thế, Tương Tình hơi lúng túng trả lời

"Dạ học Nhất Trung, nhưng mà giờ chuyển qua Tam Trung"

Sau câu trả lời của cô không khí tiếp tục rơi vào im lặng. Trầm Bắc Khương hơi nhíu nhíu mi, anh muốn bắt chuyện với cô nhưng vì bình thường lạnh lùng ít nói nên giờ có chút khó khăn trong việc mở lời, anh cố nghĩ ra một câu hỏi vừa thú vị vừa hài hước mà không quá vô duyên để nói chuyện. Trong khi anh đang xoắn cả não thì xe đã đến nhà, trả tiền cho tài xế xong hai người xuống xe. Dì Trương chờ ở cửa thấy vậy thì vô cùng ngạc nhiên, dì chạy ra mở cửa

"Thiếu gia, hai người..."

"Trên đường gặp"

Để lại một câu rồi đi thẳng vào nhà, Tương Tình ngại ngùng cúi chào dì Trương sau đó cũng trở về phòng ngủ của mình.

Vì chuyển hồ sơ và học bạ có hơi phức tạp, lại thêm khi đó thời tiết có chút thay đổi đột ngột, cô dính mưa bị ốm cả tuần, nên tính ra Tương Tình nhập học muộn hơn cả nửa tháng so với các bạn trong lớp.

Tương Tình cho quyển sách cuối cùng vào cặp rồi xuống tầng. Trong bếp, dì Trương đã chuẩn bị xong bữa sáng, ba Trầm ngồi cạnh mẹ, không biết ông nói gì mà bà bật cười dịu dàng, trong mắt ba Trầm cũng ấm áp nhu hòa. Tương Uyển Nhàn là giáo viên dạy nhạc, trên người bà lúc nào cũng tỏa ra khí chất thanh nhã của người làm nghệ thuật. Tương Tình vui vẻ bước vào, líu lo như chim oanh

"Chào buổi sáng, ba Trầm và mẹ ngủ có ngon không ạ?"

"Kiều Kiều đã dậy rồi à? Con dậy sớm thật đấy, mau vào ăn sáng đi"

"Hôm nay là ngày đầu Kiều Kiều nhập học mà, con có háo hức không hả bảo bối" Tương Uyển Nhàn nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Tương Tình ngượng ngùng đáp lời

"Con đâu phải ngày đầu tiên đi học đâu mẹ, chỉ là chuyển trường thôi mà"

"Được rồi, con mau ăn sáng đi. Chút nữa mẹ chở con đi học nhé"

Tương Tình hơi ngập ngừng, cô nhìn Tương Uyển Nhàn nhỏ nhẹ nói

"Mẹ à, con muốn tự đi học, đi xe bus giống như các bạn ấy. Được không ạ?"

Tương Uyển Nhàn khựng lại, có hơi suy tư, Trầm Minh Hạo có chút không đồng ý

"Kiều Kiều, con còn nhỏ, hơn nữa xe bus đông người không an toàn nhỡ có chuyện gì xảy ra, ta và mẹ con sẽ rất lo lắng..."

"Năm hai trung học mà còn nhỏ?" Trầm Bắc Khương đi vào cắt ngang lời nói của ba Trầm. Trầm Minh Hạo không đồng tình

"Con thì biết cái gì? Kiều Kiều sinh non lại đi học sớm một năm tính ra nhỏ hơn các bạn hai tuổi, làm sao mà yên tâm được.. "

"Con đi cùng em ấy, dù sao Tam Trung và Nhị Trung chỉ cách nhau một đoạn đường ngắn còn gì"

"Dù sao cũng không thể... "

Tương Uyển Nhàn thấy hai cha con hơi mâu thuẫn, vả lại bà cũng không muốn quan hệ giữa mình, con gái với con trai chồng có khúc mắc. Bà ngẫm nghĩ trước đây con gái cũng đã đề cập qua muốn sinh hoạt như các bạn đồng trang lứa, hơn nữa dù sao con bé cũng phải trưởng thành bà cũng không thể bảo vệ nó cả đời được, chi bằng bây giờ cho con bé tự lập một chút

"Như vậy cũng tốt, hai anh em chung đường cũng tiện, hơn nữa còn có Tiểu Khương bảo vệ, sẽ không có chuyện gì đâu anh"

Tương Uyển Nhàn đã nói vậy rồi ông mà còn không đồng ý thì không được nên Trầm Minh Hạo khẽ gật đầu xem như chấp thuận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.