Khương Tiên Sinh Hôm Nay Cũng Muốn Công Khai

Chương 56: Ngoại truyện 1



Mạnh Thử Hàn nhận một bộ phim mới và phải đi Lan Thành để quay phim.

May mắn thay vì  Cố Ngọc Chi sau khi về nước đặc biệt muốn mang theo Khương Kiểu, cho nên Mạnh Thử Hàn liền đem Khương Kiểu giao cho Cố Ngọc Chi.

Buổi tối trước ngày chia tay để đi Lan Thành, sắc mặt Khương Kiền trông có vẻ âm trầm, không nói một tiếng mà  chỉ đem cô đè ở dưới thân lặp đi lặp lại cho đến đêm khuya.

Mạnh Thử Hàn ôm chầm lấy anh, sững sờ một chút, "Khương tổng,anh không vui sao?"

Khương Kiền "Ừ" một tiếng, nửa nhắm nửa mở, "Anh không muốn em đi Lan Thành."

Ồ, thì ra là  không vui vì cô đi Lan Thành.

Mạnh Thử Hàn sờ ngực anh cùng cơ bắp rồi cười rộ lên: "Phải lấy sự nghiệp làm trọng nha Khương tổng, anh phải ủng hộ sự nghiệp của em chứ."

Khương Kiền mím môi,anh uể oải không vui mà trả lời: "Ủng hộ."

Anh nói chuyện rầu rĩ, không chờ Mạnh Thử Hàn trả lời liền trở mình đưa lưng về phía cô.

Mạnh Thử Hàn sửng sốt liền từ phía sau ôm lấy anh,ngực dán ở phía sau lưng Khương Kiền liền cảm nhận được thân thể anh  cứng đờ lên một chút.

Cô khẽ mỉm cười, không nghĩ nhiều liền ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, Khương Kiền thức dậy rất sớm giống như muốn đến công ty.

Nhưng anh ở nhà bận việc nửa ngày cũng không ra cửa, Mạnh Thử Hàn cũng phải đi Lan Thành cho nên Khương Kiền dậy không bao lâu, cô cũng liền rời giường.

Khương Kiền đang bận trong bếp, cô rửa mặt xong mới nhìn thấy anh làm một phần cơm chiên trứng.

Mặt mày anh  lãnh đạm, cũng không nói lời nào liền đem cơm chiên trứng đặt trước mặt cô, ý bảo cô ăn đi.

Mạnh Thử Hàn ăn một ngụm, nhịn không được ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: "Khương tổng anh còn tức giận sao?"

Khương Kiền cởi tạp dề đặt ở một bên, "Không có tức giận, là anh không tốt, anh không nên làm em khó xử."

Mạnh Thử Hàn thở phào nhẹ nhõm.

Cô ăn một ít cơm và không ăn nó nữa, Lâm Lê lại đây giúp cô thu thập hành lý, Khương Kiền ngồi ở phòng khách xem tạp chí thương nghiệp.

Mạnh Thử Hàn xuống lầu rồi hỏi: "Khương tổng, hôm nay anh không đến công ty sao?"

Khương Kiền nhìn về phía cô, "Không đi, anh muốn đưa em đến sân bay."

"Oa cảm ơn ông xã!" Mạnh Thử Hàn lại chạy lên lầu thu thập hành lý.

Hành lý của cô cũng không đơn giản, đồ trang điểm này đó cơ hồ đều chiếm nửa cái vali, bất quá so sánh cùng nữ minh tinh khác còn xem như bình thường.

Lâm Lê mang theo hai vali lớn giúp Mạnh Thử Hàn đặt ở cốp xe.

Mạnh Thử Hàn dựa vào bên cạnh xe, dáng người mảnh khảnh, một chút cũng nhìn không ra dáng vẻ này là đã sinh con qua.

Cô giương mắt nhìn về phía Lâm Lê, "Lê tỷ cảm ơn chị nha, muốn cùng nhau ngồi xe đi sân bay   hay không?"

Lâm Lê sửng sốt, nhìn thấy gương mặt này của Mạnh Thử Hàn cực kì nghiêm túc.

Nghiêm túc chắc có vấn đề.

Mạnh Thử Hàn khi nào nói chuyện nghiêm túc như vậy chứ? Hơn nữa, tối hôm qua không phải thương lượng cùng đi sân bay sao? Hiện tại bỗng nhiên lại hỏi lần nữa , có phải có bẫy rập gì hay không?

Lâm Lê trầm mặc trong một cái chớp mắt, còn chưa nghĩ ra đến tột cùng nên gật đầu hay là lắc đầu, liền nhìn thấy Khương Kiền đi lại đây.

Anh liếc Lâm Lê một cái, dùng giọng nhàn nhạt nói: "Lâm Lê cũng muốn  đi cùng sao?"

Mạnh Thử Hàn u oán mà nhìn về phía Lâm Lê, "Dạ, Lê tỷ muốn cùng đi sân bay."

Khương Kiền cũng dùng ánh mắt khó chịu nhìn về phía Lâm Lê.

Lâm Lê đầu óc vụng về cũng nên phản ứng lại, hai vợ chồng người ta căn bản không muốn cô cùng đi!

Lâm Lê cười nhạo, "Nói giỡn thôi,  lát nữa chị sẽ gọi xe, vừa lúc muốn đến công ty lấy một phần văn kiện."

Mạnh Thử Hàn nhoẻn miệng cười, "Thật là ngại quá."

Em ngại ngùng cái quỷ thì có! Nhất không muốn chị cùng đi sân bay chính là em!

Khương Kiền cũng như suy tư gì đó: "Thật là ngại quá."

Ánh mắt Lâm Lê phức tạp, bẹp miệng lên án mà nhìn về Khương Kiền.

Khương tổng,anh thay đổi rồi.

Ra trung tâm thành phố hướng sân bay mà đi, tốc độ xe của Khương Kiền chậm đi, Mạnh Thử Hàn ở một bên thở dài.

Tối hôm qua còn không cảm thấy khó chịu, hiện tại đến thời điểm chia tay, cái loại khó chịu này liền nảy lên trong lòng.

Mạnh Thử Hàn ủ rũ cụp đuôi mà nói: "Khương tổng tâm cơ thật tốt."

Khương Kiền biết cô nói chính là phương diện nào,mắt anh nhìn thẳng lái xe, nhìn đến xe mình bị xe thể thao bên cạnh vượt qua.

Anh hít một hơi thật sâu trả lời cô: "Em cũng vậy."

Tới sân bay, xe dừng lại.

Mạnh Thử Hàn không vội vã xuống xe, dù sao thời gian cũng còn xem như kịp.

Khương Kiền đem balo cầu vồng của cô đưa qua, nhịn không được nói: "Em sớm chút trở về, Kiểu Kiểu sẽ nhớ em."

Mạnh Thử Hàn đáp ứng: "Em đã biết."

"Nếu em không trở về sớm, khả năng người Kiểu Kiểu gọi đầu tiên  là ba ba."

"Khương tổng anh đừng nói nữa, nếu em khóc làm sao bây giờ."

Đôi mắt Khương Kiền sâu thẳm nhìn về phía Mạnh Thử Hàn,  cửa sổ xe bịt kín, anh đem cô ôm vào trong lòng ngực, hơi thở hai người chợt đan chéo ở bên nhau, trong lòng Mạnh Thử Hàn càng thêm khó chịu.

"Sớm một chút trở về, anh chờ em."

Tiếng nói trầm thấp của anh vang lên ở bên tai, trong lòng Mạnh Thử Hàn đột nhiên nhảy dựng.

Cô gật gật đầu, nhịn xuống khó chịu lúc chia tay rồi cười rộ lên, "Từ trước đều là anh không ở đây, em một mình ở Lâm Sơn, hiện tại cuối cùng có một lần anh ở nhà chờ em."

"Anh ở nhà chờ em."

Mạnh Thử Hàn cười, trong đầu không tự giác hiện ra hình ảnh Khương Kiền phòng không gối chiếc.

Con gái ở một bên khóc lớn, anh ngồi ở mép giường ôm ảnh chụp của cô rơi lệ, hình ảnh này cũng quá cảm động đi.

Khương Kiền đương nhiên không biết Mạnh Thử Hàn suy nghĩ cái gì, bất quá xem tươi cười này cũng biết không phải là chuyện gì tốt.

Lâm Lê đã tới sân bay rồi gọi điện thoại hỏi Mạnh Thử Hàn ở đâu, Mạnh Thử Hàn lúc này mới mở cửa xe đi xuống xe.

Khương Kiền nhìn chằm chằm cô không nhúc nhích.

Mạnh Thử Hàn dường như có linh cảm,cúi người xuống hôn một cái trên môi Khương Kiền, "Ông xã, hôn tạm biệt."

Khương Kiền nhấp môi, chế trụ ót của cô kéo lại đây rồi dần dần thâm nhập.

Một chút một chút ôn nhu tận xương.

Tại sân bay, Lâm Lê nhìn thời gian.

Vừa nhấc mắt lên  liền nhìn thấy Mạnh Thử Hàn mang khẩu trang đeo balo cầu vồng trực tiếp mà đến.

Các fan tới sân bay sôi nổi thét chói tai, lớn tiếng gọi tên Mạnh Thử Hàn.

Fan giơ poster lên, Mạnh Thử Hàn tươi cười sáng lạn giống như sáng trong ánh trăng.

Có mấy fan lớn tiếng hỏi: "chị Thử Hàn! Kiểu Kiểu nhà em khỏe không ạ?"

Mạnh Thử Hàn nhìn qua rồi mở miệng  nói: "Kiểu Kiểu đương nhiên khỏe rồi."

Còn có fan đuổi theo muốn ký tên, Mạnh Thử Hàn cũng tiếp nhận tới ký.

Lâm Lê vài bước đi tới hỗ trợ đem fan ngăn lại, Mạnh Thử Hàn lúc này mới xông ra khỏivòng vây của fan.

Lâm Lê đi ở bên cạnh Mạnh Thử Hàn, hừ hừ hai tiếng, "Cùng Khương tổng ôn tồn đủ rồi chứ? Tiểu Hàn,tâm chị đều bị thương rồi."

"Lê tỷ, chị đừng khổ sở." Mạnh Thử Hàn nghiêng đầu nhìn cô, "Rốt cuộc về sau sự tình khổ sở càng nhiều hơn."

"......"

Lâm Lê không muốn lại cùng Mạnh Thử Hàn nói những việc này, liền thay đổi một cái đề tài, "Này bộ 《 hình xăm 》 hãy quay cho tốt, năm trước mới vừa được giải thưởng Kim Mã nữ phụ xuất sắc nhất, nếu bộ điện ảnh này quay tốt, năm nay nữ chính xuất sắc nhất khẳng định em có một chân."

"Được được được,em biết rồi,em sẽ quay tốt."

Lan Thành cùng Lâm Sơn hoàn toàn không giống nhau, tuy rằng giống nhau là thành phố, nhưng phát triển lại so ra kém xa Lâm Sơn.

Cơ sở phương tiện lạc hậu, vùng núi nghèo khó cũng nhiều.

Bộ phim 《 hình xăm 》 chủ yếu kể về cô gái ở thành phố mắc sai lầm, bị người trong nhà đưa đến Mã Yến Sơn, trong quá trình đó, cô gái đã nhìn thấy được một cuộc sống khác.

Đó là cuộc sống nghèo khổ dưới đáy của xã hội.

Đi Mã Yến Sơn còn phải leo một đoạn đường núi, xe không thể lái lên được cho nên Mạnh Thử Hàn đành phải xuống xe đi bộ lên núi.

May mắn là lúc trước cùng Khương Kiền thường xuyên đi phòng tập gym, thân thể tố chất cũng không tệ lắm, đi đường núi cũng không phải việc khó gì.

Mạnh Thử Hàn tới sớm hơn so với diễn viên khác liền được đạo diễn an bài chỗ ở,  trên núi thật là nghèo khó, nghe nói mấy gian phòng đều là xây lên khi xây trường tiểu học Hy Vọng.

Trường tiểu học Hy Vọng ở Mã Yến Sơn xây lên không lâu nhưng bọn nhỏ trên núi đã nhập học.

Mạnh Thử Hàn quen thuộc hoàn cảnh chung quanh một chút, có cùng đạo diễn biên kịch thảo luận một phen kịch bản, mới gọi điện thoại qua cho Khương Kiền báo bình an.

Sau khi nghe Mạnh Thử Hàn nói chuyện điện thoại xong,Khương Kiền dựa vào ghế trầm mặc một lát mới kêu trợ lý Lưu lại đây.

Trợ lý Lưu đã sớm nghe nói Mạnh Thử Hàn đi đóng phim, còn tưởng rằng Khương Kiền tâm tình không tốt, kết quả tiến vào liền phát hiện tâm tình Khương Kiền tựa hồ không tồi.

"Khương tổng, làm sao vậy?"

Khương Kiền nhàn nhạt mở miệng nói: "Có phải báo cáo tài chính cho quý cuối cùng được Lý Đức Sinh xem phải không?"

Trợ lý Lưu gật đầu, "Phải, Lý tổng đã xử lý tốt."

"Ừ." Anh lên tiếng, lại là trầm mặc trong chốc lát, trợ lý Lưu cũng không hiểu rõ  Khương Kiền đến tột cùng là muốn nói cái gì.

Qua một lát, Khương Kiền rốt cục cũng mở miệng: "Tìm thông tin xây dựng cho tôi."

Trường tiểu học Hy Vọng ở Mã Yến Sơn?

Trợ lý Lưu đầu tiên là sửng sốt, suy nghĩ một lát mới nhớ tới.

Khương Kiền thường xuyên làm từ thiện, trường tiểu học Hy Vọng cũng xây không ít, cái trường tiểu học Hy Vọng ở Mã Yến Sơn vừa lúc chính là một trong số đó.

Trợ lý Lưu tuy rằng không biết Khương Kiền đến tột cùng muốn làm cái gì nhưng vẫn theo lời cho người đi tìm.

Thừa dịp trợ lý Lưu không ở đây, Khương Kiền chính mình lấy điện thoại ra đặt vé máy bay đi Lan Thành, chờ tới Lan Thành lại kêu taxi đi Mã Yến Sơn.

Trợ lý Lưu tìm được tư liệu, Khương Kiền đang đem công việc gần đây  sửa sang, cũng không có gì đặc biệt  liền giao cho người phía dưới  làm là được.

Khương Kiền tiếp nhận tin tức ở Mã Yến Sơn, thô sơ giản lược mà nhìn  tin tức rất là tường tận, anh đọc nhanh như gió mà xem xong, đem tin tức ném ở trên bàn.

"Cái công trình này có chút vấn đề, tôi phải tự mình đi xem một chút."

Trợ lý Lưu: "?"

"Khương tổng, nơi nào có vấn đề? Ngài nói một chút, tôi tìm người đi xuống nhìn xem là được, hà tất tự mình đi chứ?"

Nói xong, trợ lý Lưu liền cảm giác được tầm mắt không quá  thân thiện ở trên người bắn phá.

Nhìn về phía Khương Kiền, ánh mắt anh cùng ngày thường lại không có gì khác biệt, hơn nữa, Khương tổng làm sao đối với mình không tốt chứ?

Khương Kiền mím môi, "Không cần, những việc này giao cho Lý Đức Sinh đi làm, tôi tự mình đi nơi này nhìn xem."

"Khó mà làm được, Khương tổng, vùng núi này điều kiện không phải thực tốt, nếu  ngài không yên tâm thì tôi tự mình đi, nơi nào có thể phiền toái đến ngài chứ."

Một đạo bắn phá ở trên người mình, tầm mắt càng thêm không tốt cho lắm.

Tựa như muốn đem chính mình xuyên thủng.

Khương Kiền lại yên tĩnh trong chốc lát, ngón tay gõ vào trên bàn, anh cười lạnh một tiếng, "Lưu Tiểu Minh, bảo an phía dưới từ chức, cậu có ý định này không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.