Khứu Giác Mất Linh

Chương 2



Con đường ngày thứ bảy cực kỳ vắng vẻ nhưng Trịnh Thừa Diễn lại chiếm lấy làn đường đi chậm mà thong thả chạy xe, chỉ khi nào hắn muốn rẽ xe thì mới tăng tốc.

Chiếc Bentley đi vào trong bãi đậu xe ngoài trời của nhà hàng Luân Hà rồi tắt máy, hai tay của Trịnh Thừa Diễn vẫn đặt trên vô lăng. Mỗi khi hắn rảnh rỗi thì sẽ vô thức suy nghĩ về một chuyện gì đó.

Tuy nói rằng hắn và Văn Nhạn Thư kết hôn với nhau đã được hai năm rồi nhưng cả hai đều hiểu rằng mối quan hệ này chỉ là một cái vỏ rỗng. Nhờ cái vỏ bọc này mà bọn họ có thể yên tâm thoát khỏi sự thúc giục của người nhà để có thể tự do làm việc mình muốn. Đừng nói là có những ý nghĩ không đàng hoàng với đối phương, ngay cả những câu nói hơi mờ ám bọn họ cũng chưa bao giờ nói qua.

Câu “bạn đời của tôi” ngày hôm qua của hắn không hề che giấu ý nghĩ độc chiếm mà chính hắn cũng không nhận ra. Không biết lúc đó Văn Nhạn Thư rụt tay về là đang im lặng bày tỏ tâm trí rối bời của anh hay là anh không biết nên đáp lại hắn như thế nào. Tóm lại, lúc ngồi vào bàn ăn thì sắc mặt cả hai đều đã trở lại bình thường.

Ngoại trừ nhu cầu công việc ra thì Văn Nhạn Thư còn là một người rất kiệm lời. Anh đang ăn dở cơm thì đột nhiên cảm thấy mu bàn chân của mình giống như bị cái gì đó chạm vào. Thứ đó theo cổ chân cọ xát một đường đến bắp chân của anh rồi dính chặt vào đó. Văn Nhạn Thư không nhúc nhích, liếc mắt nhìn về người đối diện, chớp một cái.

Trịnh Thừa Diễn đang gắp thức ăn thì nhìn thấy ánh mắt của Văn Nhạn Thư. Cả hai nhìn nhau vài giây rồi hắn đặt đũa xuống bàn, khom người bế con mèo ở dưới bàn đặt lên cái ghế bên cạnh, nói: “Không được quấy rối lúc mọi người đang ăn cơm.”

Bầu không khí có chút dịu lại, Trịnh Thừa Diễn nói: “À, vừa nãy tôi đã giúp em kiểm tra vòi nước, miếng đệm nước bị hỏng rồi. Ngày mai khi tôi ra ngoài tiện đường sẽ mua một cái về thay cho em.”

Văn Nhạn Thư không nghĩ đến đối phương thật sự muốn tự mình sửa: “Ngay cả việc này mà anh cũng biết à?”

Trịnh Thừa Diễn không nói ra việc bản thân phải tra ở trên Baidu, ở trước mặt người thân mật nhất phải luôn tỏ vẻ bản thân không gì không biết làm: “Công việc của tôi phải tiếp xúc với đủ loại sản phẩm cho nên cái gì tôi cũng sẽ tìm hiểu sơ sơ, tránh việc lúc bàn hợp đồng bị thiệt thòi.”

Tìm hiểu thông tin sản phẩm là trách nhiệm của phòng thị trường, Văn Nhạn Thư không có hứng thú gì đối với vấn đề này. Anh lau miệng sau khi ăn xong rồi nói sang vấn đề khác. “Ngày mai anh có hẹn với Bùi Dương sao?”

Trịnh Thừa Diễn có hẹn với Bùi Dương, hắn ngồi yên trong xe mười phút rồi mới mở cửa xuống xe. Đúng lúc này Bùi Dương gọi điện thoại tới, hắn vừa nghe máy vừa đi về phía nhà hàng: “Vừa mới đậu xe xong, cậu đang ở phòng số mấy?”

“3018, tôi đã gọi đồ ăn ngon rồi. Anh trực tiếp đẩy cửa bước vào là được.” Bùi Dương nói: “Tôi đi rửa tay cái đã.”

Trịnh Thừa Diễn bấm thang máy đi lên lầu ba. Ánh mắt của hắn nhìn một vòng hai dãy số phòng, sau khi tìm thấy phòng số 3018 thì tiến tới gõ cửa. Vừa mới chạm vào tay cầm cửa thì cửa đã bị mở ra, một bóng người từ bên trong lao ra, đâm sầm vào trong ngực hắn: “Anh Bùi!”

Một mùi hương ngọt nhẹ phả vào trong mũi của Trịnh Thừa Diễn khiến hắn vô thức lùi ra sau nửa bước. Người con trai trước mặt chạm vào vai của hắn rồi dừng lại, ngượng ngùng nói: “A, xin lỗi anh, tôi tưởng là anh Bùi đã quay trở lại.”

“Mặc dù tưởng là anh đã trở về nhưng vẫn cố ý nhân lúc anh không có ở đây mà cấu kết với người khác có đúng không?” Âm thanh của Bùi Dương vang lên từ phía sau. Hai cái tay vẫn chưa khô của Bùi Dương đánh ‘bộp’ một cái vào mông của đối phương, trên chiếc quần sáng màu của người con trai kia ngay lập tức hiện lên một dấu tay ẩm ướt.

Bùi Dương mời Trịnh Thừa Diễn ngồi vào bàn. Lúc này, sau khi đã giữ một khoảng cách thích hợp thì Trịnh Thừa Diễn mới nghiên cứu gương mặt lạ trước mặt. Bị ảnh hưởng bởi bệnh nghề nghiệp nên hắn lấy luôn tiêu chuẩn chọn người mẫu quảng cáo ra mà yên lặng chấm điểm ngoại hình của người xa lạ trước mắt. Vẻ ngoài của người con trai trẻ tuổi này có vẻ là thuộc tầm trung.

Nhiệt độ điều hòa không khí thích hợp, người kia đứng ở đầu ngọn gió mà chổng mông lên hong khô dấu tay ẩm ướt trên quần, Trịnh Thừa Diễn lập tức cho cậu ta âm điểm hình tượng. Hắn quay đầu qua một bên, cầm khăn giấy ướt vuông vắn bằng cotton trên bàn lên lau tay: “Sao tự nhiên lại chọn nơi này?”

Bùi Dương đang cầm đũa gắp đồ ăn nhẹ trước khi ăn mà nhà hàng chuẩn bị, nói: “Trên sân thượng không phải vừa mới mở một quầy bar âm nhạc hay sao? Tôi muốn ăn cơm xong thì nhân tiện dẫn em ấy lên đó xem một chút…À đúng rồi, quên giới thiệu với anh.” Y chỉ ra sau vai: “Giá treo đồ mới của tôi, học viên của Nhạc Viện.”

Bùi Dương là một nhà thiết kế thời trang, vì để phù hợp với chủ đề hoặc là tìm kiếm linh cảm nên người mẫu riêng bên người luôn luôn thay đổi. Đây là chuyện xảy ra rất thường xuyên, Trịnh Thừa Diễn nhìn mãi cũng quen. Hắn không có ý định tiếp tục nói chuyện về người mà ngay cả tên cũng không được giới thiệu này, nói: “Vậy cậu đã gọi những món gì rồi? Không phải là gọi chân gà tàu xì với gân bò nướng than đấy chứ?”

Hắn còn nhớ nhà hàng Luân Hà này bề ngoài xinh đẹp nhưng đồ ăn lại cực kỳ dở, hai cái món ăn đó đều là hai món dở nhất của nơi này. Khẩu vị của hắn không được coi là khó ăn, nhưng đối với nhà hàng Luân Hà này hắn ăn một lần xong thì tởn tới già.

Vừa nói xong, nhân viên phục vụ đã bưng đồ ăn vào phòng. Đồ ăn được bày lên bàn trông rất tinh xảo, vừa nếm một đũa thì đã cảm giác được tay nghề của đầu bếp đã tiến bộ lên không chỉ một bậc.

Bùi Dương lặng lẽ quan sát biểu cảm thay đổi của hắn, cười nói: “Anh đã hai năm không đến đây ăn, từ sau lần lần trước khi anh ẩn danh báo cáo nhà hàng thì bọn họ đã thay đổi đầu bếp chính rồi. Nếu không thì làm sao mà lại có danh tiếng vang xa như bây giờ.”

Trịnh Thừa Diễn từ chối cho ý kiến, lại động đũa gắp miếng thịt bò nướng than mà hắn vừa điểm mặt chỉ tên phê bình kia.

Ngày thường mọi người đều bận đến mức không thể phân thân ra, có thể hẹn nhau cùng ăn một bữa cơm như thế này thật sự không nhiều. Thế nên, việc ăn uống luôn được đặt ở vị trí thứ hai, đối với một tên nhiều chuyện như Bùi Dương thì mục đích chủ yếu là muốn trò chuyện với bạn bè: “Vốn dĩ tôi muốn đặt trước căn phòng 3016 cơ, kết quả là đã có người nhanh chân giành mất rồi.”

Ở trước mặt bạn bè, Trịnh Thừa Diễn không nhịn được mà gỡ bỏ khuôn mặt nghiêm túc xuống, cười mắng: “Cậu phát điên gì nữa đó.”

“Nhưng hôm nay Văn Nhạn Thư không có mặt ở đây, đặt trước cũng lãng phí.” Bùi Dương không có lòng tốt nói: “Tôi vốn dĩ còn muốn nghiên cứu xem rốt cuộc cả hai người là sai ở bước nào mới trở thành như bây giờ.”

Đồ ăn lại được mang lên tiếp, hơi nóng bốc lên che khuất sắc mặt của người đối diện. Trịnh Thừa Diễn bị Bùi Dương khơi gợi ký ức cũ. Nếu thay đổi thời gian và địa điểm, Văn Nhạn Thư sẽ là người ngồi đối diện hắn ở trong căn phòng 3016 vào hai năm trước.

Trước đó, Trịnh Thừa Diễn đã từng dội một gáo nước lạnh vào mặt Bùi Dương khi bị giục cưới, ý tưởng tinh quái của Bùi Dương thì nhiều lắm, cậu ta hỏi: “Anh có biết câu nói, tiêu cực của tiêu cực là tích cực hay không?”

Không đợi Trịnh Thừa Diễn nhìn cậu ta bằng ánh mắt nhìn người thiểu năng thì Bùi Dương đã giải thích: “Anh không phải là người tôn thờ chủ nghĩa độc thân hay sao? Tìm người có tư tưởng giống anh mà kết đi.”

Trịnh Thừa Diễn bắt được từ mấu chốt: “Kết?”

Bùi Dương gật đầu, giải thích: “Kết hôn ý. Tùy tiện cam kết bằng miệng còn không bằng làm một văn bản hiệp định đôi bên, bên ngoài hai người đăng ký kết hôn với nhau, trên thực tế thì cả hai nước sông không phạm nước giếng. Dù sao thì mẹ của anh cũng không thể dưới tình huống đã biết rõ tính hướng của anh mà còn tiếp tục giục cháu, có đúng không?”

Trình Thừa Diễn suy nghĩ kỹ, thế mà lại cho rằng phương pháp này có thể thực hiện được, khổ nỗi tìm người như thế này ở đâu mới là vấn đề.

Bùi Dương trấn an hắn: “Anh đưa cho tôi mấy cái yêu cầu đi, tôi sẽ dựa vào tiêu chuẩn của anh giúp anh tìm kiếm.”

Trình Thừa Diễn biết sinh hoạt cá nhân của Bùi Dương có chút hỗn loạn, cho nên không chờ mong vào ánh mắt của cậu ta lắm. Nhưng nhìn Bùi Dương hào hứng như thế thì lại không muốn gạt bỏ lòng tốt của cậu ta, thế là liệt kê ra mấy yêu cầu cực kỳ hà khắc……

“Đầu tiên, phải biết học rộng hiểu cao, lễ phép lịch sự.”

Không cần trên thông thiên văn dưới tường địa lý, cũng không cần cúi chào bái lạy trang nghiêm, chỉ cần làm người đoan chính, cố gắng không lộ ra sơ hở ở trước mặt người nhà hắn là được.

“Thứ hai, phải độc lập tự chủ.”

Mặc dù là đôi bên cùng có lợi nhưng mà ở một số phương diện vẫn hy vọng họ có thể tôn trọng lẫn nhau, hắn cũng đưa ra yêu cầu này với chính mình.

“Nếu như có thể thỏa mãn được hai yêu cầu trước thì yêu cầu tiếp theo là người đó phải có vẻ ngoài sạch sẽ ưa nhìn cũng không phải là quá khó khăn. Vậy thì thêm một yêu cầu là không hút thuốc lá đi.”

Dù sao thì cả hắn lẫn ‘hoàng thượng’ trong nhà đều cực kỳ phản cảm với mùi khói thuốc.

Điều khiến Trịnh Thừa Diễn không nghĩ tới chính là vài ngày sau, Bùi Dương thật sự đã tìm cho hắn một người con trai phù hợp tất cả yêu cầu mà hắn đưa ra.

Lần đầu tiên hắn và Văn Nhạn Thư gặp nhau là ở trong phòng riêng số 3016 của nhà hàng Luân Hà.

Nếu tình huống ngày hôm đó lại một lần nữa được tái hiện thì hắn cũng muốn biết rốt cuộc là đã sai ở bước nào mà khi cả hai đều là hình mẫu lý tưởng của nhau nhưng đã hai năm chung sống rồi vẫn không động lòng với đối phương?

Nói tóm lại là đã mất đi một sự trùng hợp bất thình lình xảy ra.

Sau khi ăn no, Bùi Dương muốn dẫn giá treo đồ mới của mình đi lên quán bar trên tầng thượng uống rượu, Trịnh Thừa Diễn tự mình lái xe tới đây cho nên không có ý định sẽ đi cùng.

Bùi Dương có chút mất hứng: “Lát nữa kêu tài xế qua đón anh là được, chúng ta đã nửa năm không có nhậu cùng nhau rồi.”

Trịnh Thừa Diễn khoác áo khoác mỏng mà hắn đã cởi ra trước khi ăn, nói: “Nếu cả hai người chúng ta đều uống say thì sao? Bên người cậu còn có một tùy tùng nhỏ để chăm sóc, tôi uống say rồi thì ai tới đỡ tôi về?”

Bùi Dương chưa say mà đã không chút suy nghĩ gì mà nói: “Nhạn Thư không phải là ở nhà hay sao? Tôi nhìn anh giống như là không đành lòng kêu cậu ấy ra chứ gì!”

“Lát nữa tôi còn có việc cần phải làm.” Sắc mặt của Trịnh Thừa Diễn cực kỳ tự nhiên đẩy ghế vào bàn: “Được rồi, cậu đi chơi vui vẻ, lần sau gặp lại.”

Ánh nắng đầu thu rất mỏng manh, Trịnh Thừa Diễn hạ cửa sổ xe hơi xuống một chút, hưởng thụ cảm giác gió mát buổi chiều thổi vào mặt.

Hắn có tài xế riêng nhưng ngoại trừ lúc đưa đón hắn đi sân bay công tác hay là đến các bữa tiệc rượu xã giao ra thì rất ít khi sai bảo đối phương. Hắn vô cùng hài lòng với việc tự cầm lái, khi đi trên đường muốn đi đâu thì đi, không cần phải đem sự tùy hứng biến thành mệnh lệnh, ra lệnh cho người khác.

Giống như lúc này, hắn đi đến cửa hàng đồ gia dụng mua miếng đệm nước thích hợp để thay van nước xong thì đi về nhà. Trên đường đi ngang qua siêu thị, không biết nghĩ cái gì mà hắn lại quay đầu xe đi về hướng đó.

Từ siêu thị đi ra thì đã gần đến hoàng hôn, Trịnh Thừa Diễn thắng lợi trở về nhà, sau khi đậu xe vào chỗ trống mới phát hiện vị trí bên phải đã có xe đậu ở đó.

Lúc trước đồ đạc mà Văn Nhạn Thư chuyển từ chỗ anh thuê đến đây rất nhiều, Trịnh Thừa Diễn cũng giúp đỡ một chút. Vì để thuận tiện cho việc lấy đồ mà hắn đã dành một chỗ đậu xe kế bên xe của hắn cho Văn Nhạn Thư.

Hắn cầm túi lớn túi nhỏ từ ghế khách xuống xe, đi vòng qua đuôi xe bên cạnh để xem xét. H          ư hỏng do va chạm từ phía sau khi Văn Nhạn Thư tan làm đã được sửa chữa xong. Hắn quay đầu thăm dò động cơ ở trên mui xe, ấm áp. Xem ra là nó vừa trở về từ cửa hàng sửa chữa.

Vào đến nhà thì không thấy ai ở bên trong, Trịnh Thừa Diễn bỏ đồ đạc trong tay xuống, đi vào trong phòng ngủ. Hắn cởi áo khoác và thắt lưng ra, đang muốn mở cửa phòng tắm để rửa mặt, ai ngờ chỉ vừa mới chạm vào tay cầm cửa lập tức bị mở ra.

Văn Nhạn Thư vừa mới tắm xong, vẫn đang lau khô nước trên tóc, cúi đầu đi tới. Anh bước một bước dài, lúc nhìn thấy một đôi dép ở trước mặt thì đã đâm sầm vào vai của đối phương rồi.

Trịnh Thừa Diễn cũng không suy nghĩ nhiều, đưa tay ra ôm lấy eo của Văn Nhạn Thư, không quá hai giây đã lập tức buông ra, nghiêng người nhường đường cho anh: “Tắm sớm như vậy sao?”

“Buổi chiều tôi vừa mang xe từ cửa hàng trở về, không tắm rửa thì cả người sẽ khó chịu.” Văn Nhạn Thư không có bất kỳ phản ứng gì với sự tiếp xúc thân mật này. Đột nhiên động tác lau tóc của anh dừng lại, đứng tại chỗ ngẩng đầu lên nhìn hắn. “Xạ hương, Cashmere, hương thảo,… Là hương cuối của nước hương Burberry. Bùi Dương lại thay người tình mới rồi sao?”

“Cái gì cơ?” Trịnh Thừa Diễn nhất thời không phản ứng kịp.

Văn Nhạn Thư giải thích: “Trên quần áo của anh dính phải mùi nước hoa, mà Bùi Dương lại không thích dùng nước hoa mùi trái cây như thế này. Chỉ có thể là sau khi ôm người tình xong lại quàng vai bá cổ với anh mà lưu lại.”

Thế mà lại không nghi ngờ hắn, Trịnh Thừa Diễn nghe xong không biết vì sao không nhịn được mà nở nụ cười. Hắn không vội đi rửa mặt, khuỷu tay chống vào tường, cả người lười biếng dựa vào, nghiêng đầu mà ngửi mùi hương trên quần áo của mình, sau đó ngẩng đầu nói: “Tôi cũng không có chú ý tới luôn đó.”

“Mùi rất nhạt.” Văn Nhạn Thư vắt khăn mặt lên cổ. Anh sống cùng với đủ loại hương liệu khác nhau nhiều năm nên có thể lập tức phân biệt được các tổ hợp mùi hương nào thuộc về nốt hương nào của nước hoa và nhãn hiệu của nó.

Tóc vẫn còn ướt, Văn Nhạn Thư định quay về phòng sấy tóc, Trịnh Thừa Diễn lại đột nhiên giơ tay ra ngăn anh lại: “Nhạn Thư.”

“Sao thế?”

Không quan tâm đến phán đoán về nước hoa của anh, trong lòng Trịnh Thừa Diễn biết Văn Nhạn Thư đã phỏng đoán sai một nửa, nhưng vẫn bị sự khẳng định trong mắt của đối phương khơi gợi sự hiếu kỳ, hỏi: “Vì sao lại không nghi ngờ tôi?”

Câu hỏi này không đầu không đuôi, nhưng Văn Nhạn Thư vừa nghe đã hiểu được ý nghĩa trong đó. Anh cầm khăn mặt lên lau mặt một cái, trả lời lại bằng một giọng điệu như đang trần thuật lại một sự thật hiển nhiên: “Anh không phải là người như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.