Khứu Giác Mất Linh

Chương 24



Sau khi gọi điện thoại xong, Trịnh Thừa Diễn cất điện thoại vào túi rồi cầm sổ ghi chép đi về phía phòng họp, Vưu Lâm bị bỏ lại phía sau cách hắn một quãng xa.

Lúc vào thang máy, Trịnh Thừa Diễn còn phải đặc biệt giữ nút mở cửa đứng chờ cô một lúc lâu. Sau khi đóng cửa lại, thang máy chầm chậm đi xuống dưới, hắn vừa giở sổ ghi chép vừa nói: “Hôm nay chân cô không tiện à? Công ty cũng đâu có quy định bắt cô phải đi giày cao gót.”

Ngụ ý là hỏi tại sao hôm nay cô không theo kịp tốc độ của hắn, Vưu Lâm vội vàng giải thích: “Thưa sếp, là do hôm nay anh mới đổi nước hoa nên tôi vẫn chưa kịp làm quen.”

Trịnh Thừa Diễn không bao giờ trách móc nhân viên vì chút chuyện nhỏ nhặt này, hắn gấp quyển sổ lại rồi hỏi: “Khó ngửi lắm à?”

Vưu Lâm không phủ nhận ngay lập tức mà lẳng lặng hít sâu một hơi, mô tả lại cảm nhận của mình: “Cảm giác đăng đắng hơi nồng, không ăn khớp với khí chất vốn có của sếp lắm. Sếp Trịnh, mùi nước hoa này là anh tự chọn sao?”

Trịnh Thừa Diễn nghiêng đầu chỉnh lại cổ áo, giọng điệu cũng tùy ý hệt như động tác của hắn: “Nhạn Thư chọn đấy.”

Việc lựa chọn mùi nước hoa của một người sẽ thay đổi tùy theo từng trường hợp, đặc biệt khi người ấy còn là một nhà điều hương, mỗi lần chọn nước hoa đều sẽ phải cân nhắc thật kỹ lưỡng, Vưu Lâm nói đùa: “Không ngờ ham muốn chiếm hữu của ngài Văn cũng mãnh liệt thật đấy.”

Trịnh Thừa Diễn rời mắt khỏi bản đề cương cuộc họp: “Sao cô nhận ra vậy?”

Vưu Lâm đáp lời: “Tầng hương đầu của mùi nước hoa này mang lại cảm giác rất xa cách, có phải ngài Văn biết tối nay sếp có tiệc xã giao nên mới chọn cho sếp loại này không?”

Trịnh Thừa Diễn không đoán chắc được suy nghĩ trong lòng Văn Nhạn Thư nên không trả lời mà hỏi ngược lại Vưu Lâm: “Thế tầng hương giữa và hương cuối thì sao?”

Đúng lúc cửa thang máy mở ra, Vưu Lâm mỉm cười song cũng không trả lời. Cô đưa tay giữ cửa lại, ý bảo Trịnh Thừa Diễn đi ra ngoài trước.

Trịnh Thừa Diễn có thể đọc được những lời khó mà nói ra miệng từ nụ cười của Vưu Lâm, bỗng nhiên hắn nhớ tới Văn Nhạn Thư đã dặn mình nhớ xịt lại nước hoa trước khi tới bữa tiệc.

Những người tham dự cuộc họp đã đến đông đủ, màn hình chiếu được mở ra, Trịnh Thừa Diễn ung dung để mọi người tự do bàn chuyện quảng cáo loại nước hoa sẽ ra mắt vào thứ hai tuần sau, còn mình thì ngồi ở ghế chủ trì tìm kiếm tầng hương của Hầu tước Sade.

Chỉ mất đúng năm phút, hắn điều chỉnh lại cảm xúc đang âm thầm dâng trào trong lòng, tắt máy làm việc đưa cho Vưu Lâm giữ, sau đó đứng trên bục hắng giọng ra hiệu bắt đầu cuộc họp.

Trong thời đại bùng nổ thông tin, đủ thể loại quảng cáo đa dạng đã khiến người tiêu dùng trở nên tê liệt. Một trong những điểm mấu chốt để đánh giá sự thành công của một quảng cáo đó là xem liệu nó có thể thuận lợi thay đổi hướng nước chảy hay không, trong khi đó, dữ liệu chính là biểu hiện trực quan nhất.

Đây không phải lần đầu tiên IDR nhận làm quảng cáo nước hoa, vì vậy số liệu lần này phải được so sánh với những dữ liệu trước đây, cuộc họp gần đi đến hồi kết sẽ có thời gian cho mỗi người phát biểu ý kiến riêng của mình. Giám đốc phòng Sáng Tạo nói: “Bên A càng khắt khe, càng yêu cầu nhiều thì độ khó của thử thách cho phòng Sáng Tạo sẽ càng được nâng cấp tương ứng, thực ra tôi khá tò mò về tiêu chuẩn của Nafeli.”

Quản lý Lôi ở Bộ phận Khách Hàng cười nói: “Nafeli còn chưa hợp tác với IDR mà anh đã nghĩ xa thế rồi sao?”

Giám đốc phòng Sáng Tạo quay sang nhìn Trịnh Thừa Diễn, giảo miệng nói: “Cũng đâu phải là không có khả năng này. Nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng mà, tôi nói có đúng không sếp Trịnh?”

Về bản chất chính là mượn chuyện nói đùa để dò xét, Trịnh Thừa Diễn đang nói chuyện với các thành viên trong Bộ phận Truyền thông ở hàng giữa, nghe thấy anh ta nói vậy thì ngẩng đầu: “Gần tòa nhà nào, hưởng trước ánh trăng nào cơ?”

Giám đốc phòng Sáng Tạo thấy mặt mày cấp trên tươi tắn, tâm trạng có vẻ không tệ lắm nên cũng yên tâm tiếp lời: “Tôi nghĩ không chừng sẽ có một ngày nào đó sản phẩm do Tổ trưởng bộ phận Hương Liệu của Nafeli điều chế sẽ tìm đến IDR yêu cầu hợp tác.”

Nafeli là thương hiệu quốc tế, khắp trong và ngoài nước không thiếu các công ty quảng cáo có uy tín cao tham gia cạnh tranh, chuyện này không ai nói trước được, Trịnh Thừa Diễn cũng nói đùa một câu cho đã miệng: “Nếu thật sự có ngày đó, vậy ai sẽ làm Giám đốc Sáng tạo phụ trách hạng mục này?”

Đáp án là gì không cần nói cũng biết, phòng họp vừa nãy còn sôi nổi lập tức im bặt. Sắc mặt của Trịnh Thừa Diễn vẫn thản nhiên như thường, ngoại trừ Bộ phận Truyền Thông, anh giơ tay về phía những người còn lại: “Tan họp, thứ hai tuần sau tập trung đúng giờ, không được vắng mặt.”

Cả ngày thứ sáu trôi qua rất nhanh, trước khi Trịnh Thừa Diễn tắt máy tính còn quay đầu nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, mưa vẫn còn lác đác mấy hạt nhưng đã nhỏ hơn nhiều so với buổi sáng lúc hắn mới ra đường.

Trước khi Vưu Lâm tan làm đã vào phòng nhắc hắn một tiếng, cô nói lái xe đang chờ ở dưới lầu, Trịnh Thừa Diễn đáp lại một tiếng rồi lấy chai nước hoa trong túi ra xịt vào sau tai, sau đó cất vào ngăn kéo.

Kiểu mưa rơi xuống người không đau cũng không ngứa này là khó tạnh nhất, trên đường đi làm về, Văn Nhạn Thư ghé qua siêu thị mua chút đồ, sau khi về đến nhà thì đứng ở cửa ra vào lau giày một lúc lâu.

Cả ngày trời Mocha không được dắt ra ngoài đi dạo, vừa thấy người bước vào nhà đã nhào về phía anh. Văn Nhạn Thư bắt được một chân của nó, suýt nữa đã bị nó kéo cái túi trong tay đi mất.

“Cái này không phải đồ cho nhóc đâu.” Văn Nhạn Thư nghiêng người tránh đi, lấy mật ong đóng hộp trong túi bỏ vào tủ lạnh.

Trong nồi chỉ có một phần thức ăn, Văn Nhạn Thư đoán hẳn là Trịnh Thừa Diễn đã báo cho dì giúp việc từ trước.

Hôm nay Văn Nhạn Thư ăn cơm một mình nên anh chẳng lo mùi hương trên cơ thể làm ảnh hưởng đến khẩu vị của người khác, thế là bèn phá lệ ăn cơm trước rồi mới đi tắm sau. Anh cố tình làm mọi thứ thật chậm nhưng sau khi tắm xong ra ngoài thì cũng chỉ mới hơn tám giờ.

Mocha ngồi ngẩn người trước cửa sổ, chăm chú nhìn cảnh đêm lưu động dưới lầu, từ độ cao này thì có thể nhìn được cái gì chứ, Văn Nhạn Thư xoa đầu nó rồi nói: “Xuống dưới đi, đứng ngoài phòng khách mà đợi.”

Đêm khuya tĩnh lặng khiến tiếng mưa dày đặc càng thêm khuếch đại. Thời tiết này làm cho chức năng khứu giác trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết, suốt quãng đường Trịnh Thừa Diễn đi từ khách sạn đến lúc ngồi vào trong xe, tầng hương nước hoa cuối cùng không ngừng xộc thẳng vào mũi, thậm chí còn át cả mùi rượu trên người hắn.

Lái xe cất ô đi rồi ngồi vào ghế lái, trước khi khởi động xe còn chu đáo hỏi hắn: “Ngài Trịnh, có cần tôi mua thuốc giải rượu không?”

Từng hạt mưa lấp lánh dưới ánh đèn bám trên khung cửa xe rơi vào tầm mắt, hắn có thể nhìn thấy đôi mắt sáng rực của mình qua gương chiếu hậu: “Không cần, hôm nay không uống nhiều.”

Lái xe đáp lại một tiếng, sau đó nhấn ga phóng đi trong màn mưa.

Chuông báo tin nhắn vang lên, Trịnh Thừa Diễn bỏ điện thoại ra xem, không cần mở khóa màn hình cũng đọc được tin nhắn Văn Nhạn Thư gửi tới: [Đã về nhà chưa?]

Hắn gõ vào khung chat một câu “Sắp rồi”, ngẫm nghĩ một hồi lại chia câu này thành hai tin nhắn gửi đi lần lượt, ra vẻ tinh thần đang không được tỉnh táo.

Tin nhắn này tựa như một tín hiệu bí ẩn, Trịnh Thừa Diễn hồi tưởng lại cảm giác sáng nay Văn Nhạn Thư cọ tay vào yết hầu của mình, cùng với từng câu từng chữ thuyết minh về tầng hương nước hoa mà hắn đọc trước cuộc họp sáng nay, tay đặt trên đùi bất giác gõ theo nhịp.

Không cần tốn công tốn sức tưởng tượng, xe đã dừng trước cửa chung cư, lái xe quay lại nói với hắn: “Ngài Trịnh, đã về đến nhà rồi.”

Sắc mặt của Trịnh Thừa Diễn vẫn không có gì khác thường, hắn căn dặn lái xe: “Đỡ tôi lên lầu, nói với em ấy là tôi uống say rồi.”

Nói là đỡ nhưng thực ra từ lúc đi vào thang máy cho đến khi đứng trước cửa nhà, Trịnh Thừa Diễn đều bước đi rất vững vàng và nhanh nhẹn, chỉ là sau khi bấm chuông, hắn khoác tay lên vai của lái xe, buông lỏng trọng lượng cơ thể, trong khoảnh khắc cửa mở ra, đến cả mi mắt của hắn cũng rũ xuống, mùi rượu phát ra từ hơi thở khiến cơn say này trở nên cực kỳ chân thực.

Văn Nhạn Thư mở cửa nhìn thấy cảnh tượng này thì sửng sốt mấy giây, sau đó vội vàng đưa tay đỡ lấy Trịnh Thừa Diễn, gánh vác toàn bộ trọng lượng của cái người đang đè trước người mình, anh hỏi lái xe đứng ngoài cửa: “Anh ấy bị trút bao nhiêu rượu mới say đến thế này?”

Lái xe không hiểu tình hình trước mắt, chỉ biết càng nói càng sai nên dứt khoát làm như không biết: “Tôi cũng không rõ, từ lúc ngài Trịnh đi từ nhà hàng ra đã như vậy rồi. Có cần tôi giúp anh đỡ anh ấy vào trong không?”

Lái xe vừa dứt lời, Văn Nhạn Thư cảm thấy cánh tay đang khoác bên hông mình siết chặt lại. Anh sợ sẽ bị người ta chê cười nên vội cầm lấy cặp tài liệu do lái xe đưa tới và nói: “Không cần đâu, anh cứ về đi, vất vả cho anh rồi.”

Áo khoác âu phục của Trịnh Thừa Diễn bị dính nước mưa, chẳng may làm bẩn áo ngủ sạch sẽ mà Văn Nhạn Thư mới thay. Anh cau mày định thẳng thừng vứt người xuống sofa nhưng lại lo nửa đêm Trịnh Thừa Diễn sẽ ngã xuống sàn, cuối cùng chỉ đành vừa khiêng vừa kéo cái người say bí tỉ này lên tầng hai.

“Anh đừng ôm tôi.” Dây áo ngủ của Văn Nhạn Thư vốn không được buộc chắc chắn lắm, trong lúc lôi kéo bị cánh tay của Trịnh Thừa Diễn đang ôm bên hông cọ qua cọ lại nên cũng gần tuột ra.

Hơi thở nóng hổi phả vào vành tai, Văn Nhạn Thư còn chưa kịp thắt lại dây áo ngủ thì Trịnh Thừa Diễn đã nhào tới, dựa vào vai anh nói thầm: “Nhạn Thư, tôi về rồi.”

Văn Nhạn Thư lớn chừng này rồi nhưng đã phải hầu hạ người khác bao giờ, cảm giác ghét bỏ tràn ngập trong lòng bị lời thì thầm bên tai quấy nhiễu, cuối cùng biến thành nhận thua. Anh cũng chẳng thèm so đo với con sâu rượu này, ấn tay Trịnh Thừa Diễn đang đặt trước bụng mình, lúc này chỉ còn một yêu cầu duy nhất: “Anh đừng lộn xộn.”

Đến hành lang tầng hai, anh ngăn không cho Trịnh Thừa Diễn rẽ sang phải, nắm lấy cánh tay đang khoác trên vai mình rồi kéo người rẽ vào phòng ngủ bên trái: “Bên này.”

Bệnh sạch sẽ buộc anh phải cởi bộ quần áo ướt nước mưa của Trịnh Thừa Diễn ra rồi mới để hắn nằm xuống giường. Một bên giày bị tuột rơi ở cuối giường, Văn Nhạn Thư hoàn toàn sụp đổ, cúi người cởi nốt chiếc giày còn lại cho Trịnh Thừa Diễn: “Đế giày bẩn chết đi được, ngày mai anh bảo dì giúp việc lau nhà đi nhé.”

Người nào đó giơ tay xoa đầu anh, Văn Nhạn Thư ngẩng đầu nhìn, bàn tay kia bèn thuận thế hạ xuống nâng cằm anh lên, Trịnh Thừa Diễn nhìn anh chăm chú: “Nhạn Thư, em thật tốt.”

“Anh tưởng tôi là Mocha đấy à?” Văn Nhạn Thư đứng lên, khom người cởi áo khoác cho Trịnh Thừa Diễn: “Lần này định xin cho nghệ sĩ nào của Hi Hòa vậy?”

Trịnh Thừa Diễn ngồi ở cuối giường mặc cho Văn Nhạn Thư hầu hạ mình, ánh mắt tối tăm không rõ nhìn chằm chằm vào lồng ngực trước mặt mỗi khi Văn Nhạn Thư cúi người: “Nghệ sĩ gì cơ?”

Văn Nhạn Thư vứt áo khoác âu phục ra, bây giờ lại phải đối phó với cà vạt của Trịnh Thừa Diễn: “Cái người sáng long lanh lần trước cũng đi à?”

Hai người cách nhau rất gần, Trịnh Thừa Diễn ngước mắt nhìn mí mắt của anh, khóe miệng vẫn luôn nhếch lên, nở nụ cười nhàn nhạt: “Ai sáng long lanh cơ? Không nhớ ra.”

Văn Nhạn Thư liếc hắn một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục cởi cà vạt, thậm chí anh còn bắt đầu thấy hối hận vì sáng nay chính tay mình đã thắt cà vạt kiểu này cho Trịnh Thừa Diễn.

Trịnh Thừa Diễn cũng dõi mắt nhìn theo động tác của anh: “Cà vạt là chính tay em thắt cho tôi đấy nhé.”

“Tôi không bị mất trí nhớ.” Cuối cùng Văn Nhạn Thư cũng cởi được nút thắt đó ra, đang định kéo cà vạt xuống thì đột nhiên có một nguồn lực hãm chân anh lại. Anh không giữ được cà vạt đã đành, đằng này còn bị Trịnh Thừa Diễn túm lấy dây áo ngủ ở thắt lưng rồi kéo cả người về phía hắn.

Thân thể mất thăng bằng, Văn Nhạn Thư ngồi phịch xuống đùi Trịnh Thừa Diễn, hai đầu gối chống ở cuối giường, cuống quít vịn vào bả vai hắn để tìm điểm tựa: “Anh say thật hay giả vờ đấy?”

Trịnh Thừa Diễn hiểu nhưng cố tình giả vờ hồ đồ, câu trả lời trực tiếp chính là biểu cảm tỉnh táo của hắn lúc này. Hắn ôm eo Văn Nhạn Thư, vùi mặt vào hõm cổ anh: “Mệt quá, ôm một lát thôi.”

Thoáng cái hệ thống khứu giác của Văn Nhạn Thư cảm nhận được rất nhiều mùi hương, carmenere đỏ với mùi chocolate đen và hương thuốc lá, mùi hoắc hương, cây labdanum cùng với các thể loại mùi hòa quyện vào nhau trong quá trình chuyển đổi từ tầng hương giữa sang hương cuối của nước hoa, ngoài ra còn có một vài mùi rất quen nhưng anh không nhớ ra tên gọi của chúng.

Mùi hương này khiến đầu óc của anh rơi vào trạng thái hoàn toàn trống rỗng, nhưng rất nhanh mọi suy nghĩ đã bị cắt ngang…

Áo ngủ bị vén lên, tay Trịnh Thừa Diễn luồn vào vạt áo dò xét, đỡ lấy thắt lưng của anh.

Anh không thể hiểu nổi tại sao lòng bàn tay của cái người vừa băng qua đêm mưa trở về lại có thể nóng đến vậy. Văn Nhạn Thư vừa chống tay lên ngực Trịnh Thừa Diễn để đẩy hắn ra thì người kia bèn ngửa mặt nhìn anh: “Không cho à?”

Nhoáng một cái, trước mắt Văn Nhạn Thư xẹt qua đủ loại hình ảnh, là hương nước hoa mới của Chấp Vị được IDR đóng gói tỉ mỉ, là đồng nghiệp lơ đãng thúc giục khi đi làm, là nội dung điều chế chưa hoàn chỉnh trong sổ ghi chép của anh.

Chần chừ một hồi lâu như thế, bỗng nhiên Trịnh Thừa Diễn bế bổng anh đứng lên. Anh còn tưởng hắn định hung dữ với mình nhưng kết quả Trịnh Thừa Diễn chỉ nhẹ nhàng đặt anh xuống giường.

Ô cửa sổ mở toang lơ lửng trong cơn gió đầu đông, rèm cửa kéo ra đón những tiếng mưa nhẹ nhàng.

Đèn treo tường trên đỉnh đầu tỏa ánh sáng dịu dàng, Văn Nhạn Thư được đặt xuống giường, cà vạt trên cổ Trịnh Thừa Diễn rơi xuống quét qua lồng ngực làm anh rất ngứa.

Nhưng trong vô thức, anh không bắt lấy chiếc cà vạt, cũng không túm lấy cổ áo mà nắm chặt cánh tay Trịnh Thừa Diễn đang chống bên người mình.

Điều duy nhất mà anh có thể tìm thấy trong trí nhớ của mình lúc này là dì giúp việc ở nhà họ Trịnh đã từng nói rằng tửu lượng của Trịnh Thừa Diễn rất tốt.

“Sao lại không đề phòng như vậy?” Trịnh Thừa Diễn kéo lê giọng nói thật chậm, cố tỏ ra vẻ say xỉn. Đầu ngón tay trượt từ sống mũi Văn Nhạn Thư xuống dưới, khi đi ngang qua hai cánh môi thì dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục lướt xuống cằm và lồng ngực. Ngay lúc đối phương buông lỏng cảnh giác thì hắn bất ngờ túm lấy dây áo ngủ kéo lỏng ra: “Nhạn Thư, tôi không bắt nạt em.”

Văn Nhạn Thư lập tức siết chặt gối.

Anh biết tất cả bộ phận trên cơ thể mình đều đang căng thẳng, nhưng thần kinh lại vẫn thả lỏng theo thói quen.

Lần trước khi Trịnh Thừa Diễn nói với anh những lời này, quả đúng là hắn rất nghiêm túc không chạm vào anh một chút nào, ai ngờ hôm nay anh vừa gỡ bỏ phòng bị thì Trịnh Thừa Diễn đã dùng hành động thực tế để diễn giải lại câu chuyện mà tầng hương giữa và cuối của mùi nước hoa này muốn truyền đạt.

Dược cảm lành lạnh cùng với mùi thơm khô ngọt cũng giống như sự cứng rắn và dịu dàng mà Trịnh Thừa Diễn đặc biệt để lại cho anh. Anh bị hắn túm lấy một bên chân, cũng bị hắn nghiêng người hôn lên đầu vai, áo ngủ màu trắng trải dài trên giường, Văn Nhạn Thư nghển cổ nuốt đau đớn và khoái cảm vào trong.

Bỗng nhiên một tia chớp vụt sáng, xé ngang bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, Văn Nhạn Thư bàng hoàng như người vừa tỉnh khỏi giấc mộng. Anh từ chối người đàn ông đang đè lên người mình, lần đầu tiên sau hai năm kết hôn anh trách móc lớn tiếng như vậy: “Trịnh Thừa Diễn, anh có cầm thú quá không vậy?”

Tiếng sấm vang trời ngay sau đó đã gỡ bỏ dáng vẻ say sưa giả tạo của Trịnh Thừa Diễn. Giống như để đáp lại món quà Văn Nhạn Thư tặng cho mình sáng nay, hắn cúi đầu hôn lên yết hầu của anh một cái, giữ nguyên khoảng cách gần trong gang tấc rồi cười hỏi: “Đã biết tôi giả vờ, vậy sao còn phối hợp diễn với tôi??”

Dục vọng của một người đàn ông là vô hạn, bình thường vẫn luôn được che giấu rất kỹ nên đến thời điểm nó thực sự bộc lộ ra ngoài thì Văn Nhạn Thư mới giật mình nhận ra mình đã lạc lối trong khát vọng chinh phục vô độ của Trịnh Thừa Diễn từ lâu.

Không biết từ khi nào mà bóng đèn trên đầu lại trở nên lay động đến thế, Văn Nhạn Thư giãy giụa trong chăn, cơ thể đã lâu không trải qua ân ái có vẻ không chịu nổi giày vò. Trong lúc mê man anh chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng Trịnh Thừa Diễn thì thầm nói “thích” bên tai.

Nhưng anh lại cảm thấy hơi mờ mịt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.