Khứu Giác Mất Linh

Chương 41



Đêm qua Văn Nhạn Thư nhất thời xúc động viết ra chữ đó, ngày hôm sau lúc đang nhắm mắt lim dim trên máy bay, anh chợt nhớ lại chuyện này liền cảm thấy hối hận. Viết ở đâu không chịu, cứ phải viết vào vị trí rõ ràng nhất trong quyển sổ Trịnh Thừa Diễn luôn mang theo bên mình, nếu không cẩn thận bị nhân viên của IDR thấy được thì sao, họ sẽ nghĩ gì?

Thời tiết thoáng đãng nắng đẹp, Văn Nhạn Thư lại chau mày suy tư, lúc dần chìm vào giấc ngủ thì eo sau cảm thấy mềm mại. Anh mở mắt ra nhìn thấy Trịnh Thừa Diễn cởi áo vest ngoài xuống rồi gấp lại đệm ở giữa lưng anh và ghế ngồi.

“Có phải ngủ không được thoải mái hay không?” Trịnh Thừa Diễn rụt tay lại xoa bóp bên hông của Văn Nhạn Thư: “Đêm qua không nên dụ em cưỡi lên.”

Văn Nhạn Thư không có nhu cầu quá mãnh liệt ở phương diện này, toàn do Trịnh Thừa Diễn chỉ dẫn từng bước một. Nếu không phải do tối qua cưỡi đến giữa chừng thì linh cảm chợt đến khiến anh bất chấp phải chạy xuống giường thêm một hương liệu vào công thức thì sau đó cũng sẽ không bị Trịnh Thừa Diễn dày vò thê thảm như vậy.

Tính ra thì hôm nay đau hông sao có thể trách tư thế ngồi được lạ được, suy cho cùng cũng tại người trước mặt đòi hỏi quá mức.

Sau khi mất đi cảm giác buồn ngủ khó có thể tìm lại được, Văn Nhạn Thư nhắm mắt lại một lúc, vừa oán trách vừa suy xét lại bản thân suy nghĩ rất nhiều, sau đó anh lại mở mắt, nhìn về phía tay phải đang gác trên thành ghế của Trịnh Thừa Diễn.

Ngón tay của anh vuốt ve từng đường hoa văn trên nhẫn cưới của hắn, Trịnh Thừa Diễn vốn không hề ngủ say, cổ tay vừa xoay đã bắt được tay của anh, mở mắt nhìn anh: “Sao vậy?”

Văn Nhạn Thư nhìn xuyên qua khe hở giữa ghế ngồi liếc về phía sau, Khương Nhĩ ngồi đằng sau đang đeo đồ bịt mắt dựa gối hình chữ U ngủ say sưa, rồi anh quay người lại nói: “Lúc em ở trên giường có khi không được tập trung lắm.”

Trịnh Thừa Diễn hỏi: “Em đang muốn ra hiệu cho anh biết lần sau phải mạnh hơn nữa à?”

Văn Nhạn Thư khều ngón tay của Trịnh Thừa Diễn, ngăn hắn làm rối suy nghĩ của mình, dù sao thì hắn giỏi một lúc làm hai việc mà, vừa phát huy ổn định qua môn vừa tự học được cả tiếng Pháp, còn anh thì chỉ có thể dồn hết tâm trí vào một chuyện duy nhất không thể mất tập trung được: “Đối với em làm tình không chỉ là hưởng thụ và phóng túng, em còn muốn tìm được linh cảm sáng tạo từ trong trải nghiệm này, mặc dù cách nghĩ này rất xấu tính…”

“Xấu đâu mà xấu?” Trịnh Thừa Diễn không nhịn được ngăn anh lần nữa: “Nhạn Thư, em đừng quy hành vi không giống người khác của mình thành sai lầm.”

Văn Nhạn Thư đột nhiên nhớ đến Bùi Dương từng khuyên anh đừng bị mẹ của mình bóp méo cách nhìn với tình cảm, lúc này Trịnh Thừa Diễn cũng đang sửa lại cách nghĩ của anh. Anh lật ngửa lòng bàn tay ra, để năm ngón tay thon dài của hắn có thể đan vào giữa ngón tay của mình: “Khoảng thời gian trước em bị cạn kiệt linh cảm, bởi vì chưa từng trải nghiệm những việc này, vậy nên ban đầu em đã giữ suy nghĩ muốn tìm linh cảm mới làm tình với anh.”

Người từng du học ở Pháp, có lẽ tư tưởng đều được lãng mạn hun đúc, khi nhắc đến những từ như thế lại không hề có vẻ thô tục chút nào. Trịnh Thừa Diễn rất thích nhìn Văn Nhạn Thư nói một số lời không mấy phù hợp với biểu cảm nghiêm túc thế này, hắn hỏi ngược lại: “Vậy sau khi em tìm đủ linh cảm sẽ không làm tình với anh nữa hay sao?”

Văn Nhạn Thư ngẩn người, anh đã mây mưa sấm chớp với Trịnh Thừa Diễn lần ba lần bốn rồi, cũng đã nghiệm chứng được lời của Bùi Dương tuy thô bỉ nhưng lại không sai, sao anh còn có thể ngốc đến mức cho rằng bản thân lên giường với Trịnh Thừa Diễn để hấp thụ linh cảm nữa chứ: “Không phải.”

“Vậy lúc nãy em đang nhận lỗi với anh đấy à?”

Lần này Văn Nhạn Thư không lên tiếng, Trịnh Thừa Diễn biết ngay là chuyện gì. Hắn vừa cảm thấy buồn cười vừa đau lòng, không hề nói với anh lúc hắn nhìn trộm quyển sổ công thức thấy tên của mình được viết đi viết lại nhiều lần đã vui mừng biết bao, sao hắn lại có thể nổi giận vì đã trở thành nét bút quan trọng nổi bật nhất trong câu chuyện của Văn Nhạn Thư được cơ chứ: “Sau này em muốn trải nghiệm gì cứ nói với anh, chúng ta sẽ cùng làm. Anh nói rồi, anh cũng đâu chê em phiền bao giờ.”

Văn Nhạn Thư gật đầu, đám mây bồng bềnh trôi ngoài cửa sổ máy bay, anh không hề có tâm trạng thưởng thức, bởi vì anh đã nhìn thấy được mọi thứ trong đôi mắt của Trịnh Thừa Diễn.

Ngón tay cọ xát lớp kén vào lòng bàn tay, đây là dấu vết để lại lúc Trịnh Thừa Diễn làm bình thủy tinh cho anh, Văn Nhạn Thư ma sát rồi nói: “Bạn trai ơi, em muốn ăn tôm hùm đất anh lột vỏ.”

Trịnh Thừa Diễn không có được xưng hô thân mật mà hắn mong ước đã lâu, rõ là đã đăng ký kết hôn được hai năm rồi mà còn bị hạ bậc, tức chết mà.

Lúc về nước đã là buổi trưa ngày hôm sau, lần đầu đi công tác về cùng với nhau, cả hai tự kéo theo hành lý của mình về đến trước cửa nhà rồi vẫn cảm thấy kỳ diệu.

Trịnh Thừa Diễn lục chìa khóa mở cửa, hắn nói: “Em đoán xem Mocha sẽ nhào về phía ai trước.”

Văn Nhạn Thư nhìn bịch tôm hùm đất trong tay Trịnh Thừa Diễn rồi nói: “Chắc là anh, anh đang xách đồ ăn kìa.”

Cuối cùng lúc vào nhà, không thấy bóng dáng của Mocha đâu, Văn Nhạn Thư lên lầu về phòng mới phát hiện ra Mocha đang bò trên thành cửa sổ ngủ.

Anh bước đến gần ngồi xổm xuống, thổi nhẹ vào tai mèo, không hề đánh thức nó, rồi lại đặt tay lên đầu Mocha xoa vài cái.

Hành lý nằm kế bên giường, Văn Nhạn Thư không vội dọn dẹp quần áo, cũng không sửa sang lại tài liệu công việc, anh lấy chiếc bình thủy tinh được cất kỹ trong ngăn kín ra đặt lên tủ đầu giường.

Vừa đặt xong, Trịnh Thừa Diễn đã cầm theo dải lụa màu trắng được giặt sạch vào, mấy căn bệnh vặt của Văn Nhạn Thư mỗi lúc một nhiều, trước đây nhìn thấy kẹp cà vạt lồng ngực sẽ đau, bây giờ nhìn thấy dải lụa thì bụng dưới lại đau nhức: “Sao anh không vứt nó đi luôn cho rồi?”

“Chơi một lần vứt một lần thì phí quá.” Trịnh Thừa Diễn nhìn lướt qua người anh tầm mắt dừng ở Mocha đang ngủ bên bệ cửa sổ: “Nó chạy vào phòng của em thật này? Lúc trước nó cứ tranh thủ lúc anh không ở nhà chạy lên giường anh lăn lộn, bây giờ trên gối của anh không còn thấy được nhúm lông nào của nó nữa rồi.”

Văn Nhạn Thư tiện tay vắt dải lụa ở cuối giường: “Là do dì Lý đã giặt áo gối với ga giường cho anh thì có.”

“Vậy hửm?” Trịnh Thừa Diễn dựa bên thành cửa nhìn Văn Nhạn Thư dọn dẹp hành lý: “Giường của anh được dọn dẹp sạch sẽ rồi, đêm nay em có muốn dọn vào không?”

Văn Nhạn Thư chợt nhận ra Trịnh Thừa Diễn lại đặt bẫy cho anh chui vào. Anh dừng lại động tác trên tay, không biết đang giữ kẽ giữ càng gì: “Em sợ lạ giường, có khi nửa đêm sẽ chạy về phòng.”

Trịnh Thừa Diễn khá thoải mái: “Vậy đuổi Mocha ra ngoài, anh dọn vào.”

Văn Nhạn Thư không khỏi nhớ lại cảnh tượng sáng hôm qua suýt không lên kịp máy bay, may mà Khương Nhĩ cũng ngủ lố giờ, nếu không thì anh không ngẩng đầu làm người nổi trước mặt đồ đệ của mình mất: “Em không muốn ngày nào đi làm cũng đến trễ.”

Thì ra là vì vậy, Trịnh Thừa Diễn bất lực nói: “Em tưởng anh là gì?”

Bầu không khí trong phòng chợt im lặng cùng cực, cuối giường đang chất vài bộ quần áo đang đợi cho vào máy giặt, Văn Nhạn Thư đóng lại kéo khóa vali đã trống rỗng, sau đó đứng dậy bước đến trước mặt Trịnh Thừa Diễn.

Dịu dàng như mỗi lần gió chạm vào cây hương liệu, Văn Nhạn Thư vươn đầu ngón tay ra kéo đôi tay đang khoanh chéo trước ngực của Trịnh Thừa Diễn, rồi học theo ám hiệu của đối phương gõ lên lồng ngực của hắn: “Mở cửa.”

Hai tay buông lỏng, Văn Nhạn Thư không để Trịnh Thừa Diễn kịp hỏi gì đã vòng tay ôm lấy eo của hắn, cằm gác lên vai đối phương, có vẻ như nói chuyện như vậy có thể dễ dàng tránh khỏi ánh nhìn của Trịnh Thừa Diễn, cũng không cần phải nhìn thấy dáng vẻ rõ ràng rất thất vọng vì bị anh từ chối nhưng vẫn phải giả vờ rộng lượng bỏ qua: “Mấy năm nay em đã quen ngủ một mình, đột nhiên thay đổi thói quen sẽ rất khó thích ứng, anh cho em chút thời gian nhé.”

Trịnh Thừa Diễn không hề rộng lượng như anh nghĩ, nhưng cũng không làm khó dễ, dù sao thì cơ hội Văn Nhạn Thư chủ động chui vào lòng hắn không nhiều, hắn cũng thấy mềm lòng: “Cho em hai ngày.”

Ý định ban đầu của hắn là cho Văn Nhạn Thư thời gian hai ngày để suy nghĩ, ai ngờ Văn Nhạn Thư hiểu lầm hoàn toàn, vòng tay đang ôm bên hông chợt buông lỏng, ôm đống quần áo ở cuối giường định mang ra máy giặt: “Vậy hai ngày cuối tuần em qua chỗ anh ngủ.”

Trịnh Thừa Diễn nghĩ lại thấy cũng được, nghiêng người để Văn Nhạn Thư bước ra ngoài, rồi theo sau anh đến ban công: “Nếu anh nhớ em thì sao?”

“Chúng ta đâu có yêu xa.” Văn Nhạn Thư giở nắp lồng giặt lên nhìn: “Anh có quần áo cần giặt không, vẫn còn chỗ này.”

Trịnh Thừa Diễn không trả lời, kéo Văn Nhạn Thư vào lòng, lúc nãy vẫn chưa ôm đã: “Nếu như anh giống như bây giờ, muốn ôm em thì sao?”

Văn Nhạn Thư bây giờ nhớ lại dáng vẻ giữ kẻ lịch sự của Trịnh Thừa Diễn lúc ban đầu, cứ ngỡ như là mơ: “Phòng của em trước giờ chưa từng khóa cửa.”

Có được câu trả lời chính xác, Trịnh Thừa Diễn cuối cùng cũng nỡ buông Văn Nhạn Thư ra: “Tắm xong xuống ăn tôm hùm đất, anh bóc vỏ cho em.”

Trịnh Thừa Diễn tuy miệng đòi hỏi là thế, nhưng trên thực tế hai ngày cuối tuần hắn đều đắm mình trong phòng làm việc, một đống email chưa đọc chất chồng, hắn đeo mắt kính chống tia sáng xanh xử lý công việc hai mắt mỏi mệt, cà phê trong ly sứ vừa hết lại thêm vào, trong lúc bận rộn bất chợt cảm thấy có gì đó không đúng.

Gần mười hai giờ đêm tắt máy tính, Trịnh Thừa Diễn mang ly vào bếp rửa, dọc đường vô cùng yên ắng, cuối cùng cũng ý thức được sai ở đâu – Hôm nay tăng ca ở nhà, Mocha thế mà không hề chạy nhảy quanh chân hắn.

Hắn tắt đèn ở lầu một, nương theo chút ánh sáng mờ ảo về phòng mới phát hiện Mocha đang thoải mái cuộn mình trên giường của hắn, còn Văn Nhạn Thư cũng giữ lời hứa ngủ trong phòng hắn, dây buộc áo choàng ngủ buộc lỏng lẻo tay áo cuộn cao lên để lộ cánh tay nhỏ nhắn đang gác lên người Mocha.

Vẫn còn một bên giường trống, Trịnh Thừa Diễn ngắm nhìn gương mặt ngủ say của Văn Nhạn Thư dưới ánh đèn tường rất lâu. Đến khi cái đuôi của Mocha đang ngủ say vô tình lướt qua cẳng chân trần trụi của Văn Nhạn Thư, hắn mới tắt đèn, nằm lên giường rồi ôm chặt eo của Văn Nhạn Thư.

Cả công tác lẫn nghỉ lễ cộng lại, Trịnh Thừa Diễn đã tròn một tuần chưa về công ty. Thứ hai lúc đi làm thấy một đống văn kiện cần phê duyệt gấp chất đống trên bàn làm việc thê thảm vô cùng, so với nó, đống email phải xử lý vào cuối tuần không đáng là bao.

Vưu Lâm tận tâm lập sẵn kế hoạch từ vội đến chậm cho lịch trình làm việc trong một tuần này. Trịnh Thừa Diễn vừa ăn sáng vừa nghe, tiện tay mở máy tính ra rồi lấy quyển sổ phủi cánh hoa rơi trên mặt bàn.

Trồng hoa trong phòng làm việc thì bất tiện như thế, nhưng không trồng lại không nỡ, đến bây giờ cũng không phân biệt được rốt cuộc là trồng hoa hay để hợp nhãn hơn.

Vưu Lâm thấy vậy vội nói: “Lát nữa tôi sẽ gọi dì lao công vào dọn dẹp sạch sẽ.”

“Đợi buổi họp sáng mới qua dọn cũng được, không vội.” Trịnh Thừa Diễn nhìn lên, sau khi máy tính được khởi động ứng dụng dự báo thời tiết cũng tự động xuất hiện: “Hôm nay sẽ có mưa?”

Du Lâm nói: “Vâng, bảy giờ tối sẽ có mưa, cỡ mười giờ mấy sẽ ngừng, vậy nên tôi đã sắp xếp giờ làm việc của sếp đến giờ đó, hết mưa đúng lúc có thể tan làm.”

Trịnh Thừa Diễn thoáng chốc mất đi niềm tin liệu tuần này hắn có thể ôm được Văn Nhạn Thư hay không.

Vưu Lâm nói: “Tôi vừa gửi kế hoạch làm việc cho sếp rồi ạ, sếp nhớ xem qua.”

Sau khi báo cáo xong, Vưu Lâm nói một câu đùa nhạt: “Sếp thay ảnh đại diện mới, làm tôi phải tìm khá lâu mới ra.”

Trịnh Thừa Diễn cuối cùng cũng thấy bữa sáng có mùi vị hơn: “Đẹp không?”

Vưu Lâm nói: “Thành thật thì đen thùi lùi không nhìn rõ được gì.”

“Lát nữa bấm vào phóng to ra xem.” Trịnh Thừa Diễn một tay lật sổ ra, trang mục lục đập ngay vào mắt, hắn hít sâu một hơi, vẻ mặt trở nên cứng đờ.

Hồ sơ trên bàn chất cao như núi, từ góc nhìn của Vưu Lâm chỉ thấy vẻ mặt thay đổi của sếp, cô lo lắng: “Sếp, có chuyện gì ạ?”

Ngón tay của Trịnh Thừa Diễn vuốt ve hai chữ nhỏ ở trang mục lục: “Cô ra ngoài trước đi, tôi cần bình tĩnh một lúc.”

Vưu Lâm vâng lời rời đi, bắt đầu hối hận suy nghĩ xem có phải bản thân vừa nói gì sai hay không, sếp có phải đang nghĩ có nên đuổi việc cô hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.