Trước mắt Văn Nhạn Thư không biết nên cảm thấy nhẹ lòng hay nên lo lắng bất an, nếu là vế trước thì cơ thể Trịnh Thừa Diễn không có vấn đề gì, vế sau thì là do đối phương đòi hỏi bất kể nơi chốn.
Eo của anh âm thầm bị siết chặt giữa vòng tay chắc chắn, bên tai là hơi thở còn nóng bỏng hơn cả cà phê, Văn Nhạn Thư từng viết không ít lời bình luận bạo dạn, sao lại không hiểu được hắn đang ám chỉ điều gì, anh lấy áo khoác trong túi giấy ra rồi nói: “Em không tăng ca cùng anh đến sáng đâu đấy.”
“Sao anh có thể để em phải thức khuya như thế chung với anh được, đợi mưa tạnh rồi về.” Trịnh Thừa Diễn tự biết chừng mực, hắn buông Văn Nhạn Thư ra rồi nhìn chiếc áo khoác ấy: “Đây không phải là áo khoác anh để lại ở căn hộ ngoài vùng ngoại ô à?”
“Ừm, trước đây lúc mang tinh dầu thơm đến cho bác gái, bác thấy trời lạnh nên khoác thêm cho em, em vẫn luôn để quên ở hàng ghế sau.” Văn Nhạn Thư vắt áo khoác lên thành ghế dựa của Trịnh Thừa Diễn, anh vươn tay thử nhiệt độ của hộp đựng canh: “Uống canh hay cà phê?”
“Uống canh, uống cà phê cả ngày rồi, miệng anh đắng chát.” Trịnh Thừa Diễn vòng qua rồi ngồi xuống: “Em đã ăn cơm chưa?”
“Em ăn ở căn tin trong công ty rồi.” Văn Nhạn Thư vừa xoay lưng lại là có thể nhìn thấy cơn mưa như trút nước bên ngoài, cửa sổ sát đất trong phòng làm việc rộng đến nỗi đứng ở nơi này thôi anh cũng cảm nhận được bản thân đang hòa mình vào không gian ngoài kia, nhưng lúc chạm tay vào lớp kính thì lại không cảm nhận được sự ẩm ướt lạnh giá.
Một lúc sau anh mới nhận ra nhiệt độ cao bất thường trong phòng: “Nhiệt độ trong phòng có cao quá không?”
Trịnh Thừa Diễn vừa múc canh uống vừa lật đọc xong một loạt tác phẩm của đạo diễn quảng cáo: “Cũng tạm, từ trên xuống dưới IDR đều được lập trình cố định ở khoảng này, nếu em thấy nóng thì cởi áo khoác ra, đừng để hầm.”
Lời này nghe như đang dụ dỗ nhưng thực ra là rất bình thường, Văn Nhạn Thư cảm thấy có lẽ do bản thân đã ở trong phòng điều chế được thông gió mát quanh năm, lâu dần đã thích ứng với nhiệt độ phòng hơi lạnh, vì vậy mới không quen với nhiệt độ trong phòng làm việc của Trịnh Thừa Diễn.
Anh cởi áo khoác ngoài và áo len giữ ấm ra, cởi cúc tay áo và cúc ở cổ áo, xắn tay áo lên vào nhà vệ sinh rửa tay.
Tay vừa chạm vào bồn rửa mặt, Văn Nhạn Thư liền ngây người, ở đây có một chai nước rửa tay không mùi, còn là loại anh thường dùng.
Sợ bản thân hiểu sai ý tốt, Văn Nhạn Thư tắt nước xong thò đầu ra hỏi: “Nước rửa tay này em dùng được chứ?”
“Dùng đi.” Trịnh Thừa Diễn vừa duyệt xong văn kiện đặt sang phía bên phải, chồng tài liệu chưa duyệt bên trái dần dần giảm đi: “Lần trước sau khi em đến anh đã bảo Vưu Lâm chuẩn bị, đợi đến khi em phát hiện rồi…”
Hắn còn chưa dứt lời, Văn Nhạn Thư đã chui lại vào nhà vệ sinh, tháo niêm phong chai nước rửa tay.
Trong lòng Văn Nhạn Thư dù có chút không vui khi Trịnh Thừa Diễn trêu ghẹo anh hết lần này đến lần khác, nhưng lúc này đều tan biến hết trước sự chu đáo của hắn.
Rửa sạch rồi lau sạch tay, anh thả tay áo xuống, nhưng không thắt lại cúc tay áo, ở trước mặt Trịnh Thừa Diễn có xuề xòa một chút cũng không sao: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó đợi em khen anh một câu.” Tầm mắt của Trịnh Thừa Diễn dời từ vô số tệp tài liệu đủ màu sang phía anh, tay phải đang kẹp bút cũng vươn về hướng của anh.
Văn Nhạn Thư không phải là một người thích thân thiết bám lấy người khác, nhưng sau khi bị đối phương cảm động xong anh không thể chống cự lại được khi hắn tỏ ra yếu ướt trước mặt anh. Anh chạm vào đầu ngón tay của Trịnh Thừa Diễn, rồi lướt lên nắm chặt lấy lòng bàn tay hắn. Đứng bên cạnh Trịnh Thừa Diễn ôm hắn vào lòng, năm ngón tay vuốt nhẹ trên mái tóc của đối phương: “Ông chủ, làm việc ngoan nhé.”
Trịnh Thừa Diễn lập tức cảm nhận được nhiệt độ trong phòng làm việc đã đạt được kỷ lục mới.
Để không phụ lòng câu việc nhanh gấp đôi của Vưu Lâm, Văn Nhạn Thư không hề làm phiền trạng thái làm việc của Trịnh Thừa Diễn. Cơn mưa ngoài trời không thể ngừng trong một chốc, vì vậy anh dứt khoát tìm chỗ ngồi xuống, lấy laptop ra đặt lên đùi.
Hôm nay sau khi thể hiện rõ quyết tâm của mình trước mặt cấp trên, công việc của Văn Nhạn Thư chợt bận rộn hơn nhiều. Công thức tinh dầu thơm anh đang nắm giữ trong tay thực ra vẫn còn thiếu chút nữa mới có thể hoàn thành, nhưng anh phải nhanh chóng kế hoạch xong hướng phát triển, tất cả nguyên liệu chính phụ và cả tất cả các tài liệu lặt vặt liên quan – cần được liệt kê gọn gàng.
Tinh dầu thơm sẽ tỏa mùi tốt hơn trong môi trường nhiệt độ cao, nơi này không hề có bất cứ sản phẩm tỏa hương nào nhưng Văn Nhạn Thư lại chìm trong một mùi hương rất dễ chịu, cho dù thời tiết không đẹp cũng cảm thấy thư giãn cực kỳ, có lẽ là do Trịnh Thừa Diễn cũng ở đây.
Bận rộn khiến thời gian trôi qua rất nhanh, vị trí đặt hồ sơ bên tay trái của Trịnh Thừa Diễn đã trống không, hắn đóng nắp bút lại, di chuột tắt máy tính.
Chắc do đã uống canh nên Trịnh Thừa Diễn không hề động vào ly cà phê trên bàn, cà phê để nguội mùi vị cũng nhạt đi, hắn cầm đi đổ rồi tiện thể rửa ly.
Văn Nhạn Thư bị mất tập trung khi Trịnh Thừa Diễn đi ngang: “Anh đã xử lý xong công việc rồi à?”
Giọng nói của Trịnh Thừa Diễn vang ra từ trong phòng nghỉ ngơi: “Cơ bản là đã xong cả rồi.”
Văn Nhạn Thư nhìn đồng hồ, sớm hơn dự kiến một tiếng mấy, anh đóng laptop lại, đứng dậy bước đến trước cửa kính.
Mưa vẫn còn đang rơi không ngừng, sương mù giăng đầy trời, trời đêm trong vắt, đèn đường ấm áp mọi ngày giờ đều mơ hồ thành từng đốm nhỏ qua làn mưa tạt vào cửa kính.
Nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, Văn Nhạn Thư đang định quay đầu lại thì chợt nghe một tiếng động nhỏ, phòng làm việc rộng lớn chợt chìm vào bóng tối.
Ánh sáng đột nhiên biến mất, mắt của Văn Nhạn Thư bất chợt chưa thể thích ứng được, hệt như đánh mất đi thị giác, anh chỉ còn lại thính giác và khứu giác để phân biệt tình huống lúc này: “Trịnh Thừa Diễn?”
Giọng nói của Trịnh Thừa Diễn càng lúc càng gần: “Em đừng nhúc nhích, cẩn thận đụng phải góc bàn.”
Văn Nhạn Thư đứng yên tại chỗ, trong lòng chợt hiện lên nhiều suy đoán, công ty cúp điện rồi ư? Do bão lớn nên bị nhảy cầu chì hay sao? Hay do định hạn chế thời gian sử dụng điện?
Anh ý thức được chức năng điều hòa giữ ấm vẫn đang vận hành, những suy đoán trên đều không thành lập, phía sau lưng chợt có một luồng nhiệt nóng bỏng áp sát.
Có vẻ như đã ngờ đến việc anh không tránh được, cánh tay đặt bên hông anh không hề siết quá chặt: “Công việc dự tính phải mười giờ mới xong mà có thể kết thúc trước một tiếng mấy đồng hồ, anh có nên được khen hay không?”
Văn Nhạn Thư chạm vào nhẫn cưới trên tay phải của Trịnh Thừa Diễn: “Muốn được khen thì em khen anh, tắt đèn làm gì?”
“Bởi vì không chỉ muốn ôm thôi.” Cằm của Trịnh Thừa Diễn đặt lên vai anh: “Mocha không thèm ôm ấp gì đâu, em có muốn thử cách khác hay không?”
Văn Nhạn Thư bất mãn nói: “Anh đừng xem thường Mocha.”
“Mocha vẫn tròn vo béo tốt, ngày nào cũng ăn nhiều như thế.” Trịnh Thừa Diễn xoay cổ tay, nắm chặt lấy hai tay của Văn Nhạn Thư, dụ dỗ anh tự cởi dây nịt dưới hông: “Nước rửa tay trong nhà vệ sinh đã chuẩn bị từ lâu lắm rồi thế mà bây giờ em mới nhìn thấy. Lần trước sau khi em vào tắm anh đã mua sản phẩm rửa gội không mùi để trong nhà tắm, em định bao giờ mới sử dụng đây?”
Văn Nhạn Thư không biết có chuyện này, trong giây lát thất thần dây nịt của anh đã bị gỡ ra, anh vội vàng ngăn Trinh Thừa Diễn lại: “Tối nay về nhà rồi dùng.”
“Thật ra phòng tắm bên trong phòng nghỉ cũng có chuẩn bị một bộ rồi.” Trịnh Thừa Diễn khều lưng quần của Văn Nhạn Thư: “Hay là dùng cái ở đây trước nhỉ?”
Một nụ hôn dịu dàng đặt lên sau gáy Văn Nhạn Thư, vốn dĩ rất ôn hòa dịu nhẹ, nhưng lại trở nên cuồng nhiệt vì hơi nóng nơi bàn tay hắn.
Từ sau lần trước bị Trịnh Thừa Diễn dùng dải lụa trói lại một lần, mỗi một lần sau đó Văn Nhạn Thư đều không kiềm được giao mình cho Trịnh Thừa Diễn mặc hắn điều khiển. Bàn tay anh chống lên cửa kính, giọng nói đè nén trầm thấp không phân biệt được đang vui sướng hay lạnh nhạt: “Đừng ở đây mà, về nhà.”
“Mưa lớn quá, không về được.” Lớp kén mỏng vẫn nằm trên ngón tay của Trịnh Thừa Diễn: “Nhạn Thư, anh đã nhìn thấy hai chữ em lén viết vào trong sổ của anh rồi.”
Tiếng mưa rơi lào xào, Văn Nhạn Thư không biết liệu mưa có nhỏ lại hay chưa, anh chỉ thấy vết nước trên lớp kính ngoài kia vội vàng trượt xuống rồi đọng lại ở một điểm.
Năm ngón tay chống trên cửa kính co lại, Văn Nhạn Thư cảm thấy may mắn hiện tại đang trong hoàn cảnh tối đen như mực đủ để giữ lại chút thể diện cho bản thân: “Hai từ không có chút dao động tình cảm nào cũng khiến anh khó chịu à?”
“Khi đó thư ký đang báo cáo công việc với anh, hai chữ đó đập vào mắt anh mà anh còn phải giả vờ bình tĩnh. Một buổi họp chín mươi phút anh phải tập trung gấp mười lần bình thường mới không tưởng tượng ra những hình ảnh ấy, sao anh có thể không khó chịu cho được?” Trịnh Thừa Diễn dùng một cách khác để truyền đạt áp lực sáng nay hắn phải chịu đựng để Văn Nhạn Thư có thể cảm nhận được: “Nhạn Thư, chính miệng em gọi cho anh nghe đi.”
Văn Nhạn Thư cắn răng, sợ một khi thả lỏng danh xưng ấy sẽ thốt ra khỏi miệng một cách hoàn chỉnh hoặc vụn vặt.
Nhưng Trịnh Thùa Diễn cố tình muốn bắt nạt anh, một tay của hắn ghì lấy mặt anh hôn lấy hôn để, để anh có thể cảm nhận được cảm giác ướt át của mưa đêm bên kia cánh cửa sổ giữa môi lưỡi đối phương. Hắn khẽ chạm vào môi anh, nhẹ giọng xấu tính dụ dỗ: “Em ngoan nào.”
Đôi mắt dần thích ứng với màn đêm, Văn Nhạn Thư nương theo ánh sáng mờ nhạt từ bên ngoài để nhìn rõ đường nét gương mặt hắn: “Chiêu này để dỗ Mocha mà.”
“Mocha vừa nghe một lần đã nghe lời rồi.” Trịnh Thừa Diễn chặn anh lại: “Còn em thì sao?”
Chất vải quần mềm mại trượt khỏi đầu gối, Văn Nhạn Thư không chịu nổi nữa, gọi hai chữ ấy bằng giọng mũi, nửa người trên nghiêng về phía cửa kính để tìm điểm tựa.
Trịnh Thừa Diễn còn chưa thấy đủ: “Nghe không được.”
Văn Nhạn Thư do dự một lúc tay phải khều hỏng mất nhẫn cưỡi nóng ấm trên tay Trịnh Thừa Diễn, anh tự thôi miên mình để tiếng mưa lớn ngoài kia ngăn cách mọi âm thanh: “Chồng ơi.”
Mọi giác quan trong phút chốc trống rỗng, Văn Nhạn Thư cảm thấy bản thân bị Trịnh Thừa Diễn ôm vào lòng, cũng như cùng hắn sa vào làn mưa giông.
Mấy năm trước, Văn Nhạn Thư dựa vào vài dòng miêu tả từ sách vở trong nước, vài cảnh phim quay cuồng sâu sắc, vài động tác nghệ thuật trong phim xxx để ảo tưởng hơi thở tình dục là như thế nào, từ đó chấp bút viết nên lời bình luận liên quan đến ái dục.
Nhưng trước sau anh vẫn còn thiếu việc trải nghiệm thực tế, cho đến khi Trịnh Thừa Diễn hôn lên chóp mũi của anh trong men say, dốc hết tình cảm trong lòng trên chiếc giường ở nhà, đến khi hắn dắt anh cảm nhận sóng biển cuồn cuộn ở Grasse, dụ hoặc anh từ bỏ mọi lý trí giữa đêm đen thành phố.
Hơi thở quen thuộc ấy nói với anh rằng, tình yêu là cam chịu sa lầy.
Quần áo rơi trên mặt đất bị giày dép đạp bẩn mất, cơn mưa ngoài kia cũng ngày một ngớt đi, cảnh đêm bắt đầu hiện rõ, chân của Văn Nhạn Thư bị Trịnh Thừa Diễn gập cong lại rời khỏi tấm kính.
Vị trí trống để đặt tài liệu chưa duyệt ban nãy được Văn Nhạn Thư lấp đầy. Anh sợ mình vô tình làm rơi hộp cơm hay bất cứ tệp tài liệu nào Trịnh Thùa Diễn đã xét duyệt xong, vì vậy hai cánh tay treo trên cổ đối phương suốt quá trình.
“Trước khi tan làm… nhớ phải lau sạch cửa kính.” Văn Nhạn Thư bị bắt nạt cũng không quên lo lắng: “Đừng có làm phiền thư ký của anh dọn dẹp.”
Trịnh Thừa Diễn nhịn cười đồng ý: “Ừm.”
“Quần áo anh phải nhặt về cho em, dơ rồi không mặc được nữa.”
“Ừm.”
“…nhưng em không còn quần áo để mặc nữa.”
“Ừm.”
Văn Nhạn Thư bất chợt siết chặt, cái giá phải trả là bị Trịnh Thừa Diễn véo đầu gối: “Nhạn Thư, em quên rồi sao, em còn chiếc áo khoác ca rô ở chỗ anh.”
“Lần trước anh mặc nó khoe khoang trong công ty suốt một thời gian rất dài.”