Khứu Giác Mất Linh

Chương 46



Tấm thiệp nhỏ màu sâm panh được Trịnh Thừa Diễn kẹp vào kẹp giấy, đặt ở vị trí dễ thấy nhất trên bàn, mỗi ngày về phòng làm việc ngồi có thể dễ dàng thấy được từ ánh nhìn đầu tiên.

Hôm nay Trịnh Thừa Diễn lại đang nhờ hai hàng chữ ngắn ngủi làm giảm mệt mỏi do đọc báo cáo tài vụ hết cả buổi sáng, cùng lúc đó hắn cũng suy nghĩ, câu đố Văn Nhạn Thư để lại cho hắn có vẻ càng dễ dàng cướp lấy sự tập trung của hắn.

Hắn vẫn còn đang bối rối bởi cụm “nhận sai.” Suýt nữa đã cào mất lớp sơn bên ngoài cây bút.

Nhận biết sai ư, sai ở đâu? Vì sao lại xảy ra sai sót?

Trịnh Thừa Diễn thường xuyên phải phân tích văn án quảng cáo của nhiều nhóm trong bộ phận sáng tạo, lúc này hắn cũng đang sử dụng logic y hệt để phân tích lời trên tấm thiệp nhỏ. Văn Nhạn Thư so sánh hắn với mùi hương, chắc chắn là vì hắn và hương đều không thể thiếu trong cuộc sống của anh.

Như mở ra được chân trời mới, Trịnh Thừa Diễn ngừng giày vò cây bút, thuận lợi tiếp tục mò mẫm sâu hơn, mũi của Văn Nhạn Thư có thể phân rõ được mấy ngàn thậm chí là mấy chục ngàn hương thơm khác nhau, thế nhưng lại bế tắc trước hắn. Lỗi lầm độc nhất này khiến Văn Nhạn Thư không ngừng nghiên cứu về hắn, trong quá trình dần hiểu về hắn hơn, càng dấn càng sâu, không tiếc trao cả cơ thể lẫn trái tim cho mình.

Trịnh Thừa Diễn dựa vào lưng ghế, chỉ dựa vào suy đoán vô cùng chính xác của bản thân đã có thể tìm được niềm vui. Vốn dĩ hắn còn định tối nay hỏi thử Văn Nhạn Thư mình là mùi hương thế nào, bây giờ không cần nữa, dù sao thì Văn Nhạn Thư chỉ dám viết lời yêu không dám nói ra thành thư tình mà thôi, sao anh lại chịu thành thật giải thích cho hắn được.

Để tránh sau này Văn Nhạn Thư gặp khó khăn trên con đường nghiên cứu về bản thân, hắn chỉ đành giúp Văn Nhạn Thư nhiều hơn, nói chuyện nhiều hơn với Văn Nhạn Thư.

Văn Nhạn Thư không biết mình chỉ vô tình viết một câu thôi đã bị Trịnh Thừa Diễn suy diễn thành câu đố khó giải. Anh đang chở Khương Nhĩ đến nơi tổ chức hoạt động điều chế nước hoa liên hợp. Trên đường đi lúc dừng đèn đỏ, anh gác tay lên cửa xe qua loa nhắc đến vài kiến thức về điều chế nước hoa để kiểm tra xem mức độ chuyên nghiệp của cậu ta có tiến bộ hơn hay không.

Hoạt động diễn ra ở tầng mười ba khách sạn Quốc Tế trên đường Bạch Đường, không ít người điều chế từ các công ty nước hoa trong nước đang bồi hồi đứng trước dãy băng ngăn cách. Từ cổng vào đã thấy được nhân viên đang sắp xếp trang trí, dạng bàn tròn dành để điều chế nước hoa tương tự cái ở đại sảnh trong hội trường trải nghiệm Molynell, trên bàn các chai lọ nguyên liệu được xếp ngay ngắn, số lượng nhiều hơn hội trường trải nghiệm rất nhiều.

Giám khảo đến từ ba nước Đức, Ý, Pháp mang theo người phiên dịch tham quan bên trong, Văn Nhạn Thư có quen một trong số đó, đợi sau khi người đó đi dạo gần đến cổng, Văn Nhạn Thư vẫy chào quý ông nước ngoài mắt xanh sau dải băng ngăn cách.

Sau khi hai người trò chuyện mấy phút bằng tiếng Pháp, bắt tay tạm biệt nhau, Khương Nhĩ mới hỏi: “Tổ trưởng Văn, anh quen người đó ạ?”

“Có thể gọi là thầy của tôi.” Văn Nhạn Thư nói: “Tác phẩm đầu tiên tôi điều chế lúc tốt nghiệp do ông ta chấm điểm.”

Anh nói với giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng cậu ta nghe xong lại cảm thấy bất ngờ: “Tổ trưởng Văn khi đó được bao nhiêu điểm ạ?”

“Nhất ngành.” Văn Nhạn Thư không cho rằng thành tích là thước đo duy nhất của mọi thứ. “Nhưng thực ra mỗi một tác phẩm trong cuộc thi đó đều rất đặc biệt, được hạng nhất với kết quả suýt soát có thể là do nguyên liệu và cách phối của tôi hợp ý giáo viên chấm điểm hơn thôi, không thể nói rằng những tác phẩm khác vì vậy mà mất đi nổi bật.”

Khương Nhĩ vuốt mũi, ngập ngừng nói: “Nhưng nếu như tác phẩm tham gia cuộc thi có thể đúng lúc hợp với khứu giác của giám khảo, cũng là một sự may mắn nhỉ?”

“Không được có tâm lý ăn may.” Văn Nhạn Thư gằn giọng: “Trong giới điều chế nước hoa từ trước đến nay cạnh tranh luôn công bằng và khách quan, huống hồ lần này chủ đề thi thống nhất, mời giám khảo từ bốn nước tham gia để tránh việc chấm điểm chủ quan, loại đi nguy cơ độ chuyên nghiệp không đủ, không ai có thể chiếm được ưu thế tuyệt đối.”

Trên đường rời khỏi khách sạn Quốc Tế, Khương Nhĩ không hề nói thêm gì, Văn Nhạn Thư tự biết giọng điệu của mình khi nãy hơi nghiêm khắc, lúc gần về đến Nafeli, anh lên tiếng phá vỡ không khí yên ắng trong xe: “Sao rồi?”

Khương Nhĩ cười ngại ngùng, cũng không định giấu giếm: “Em chưa từng thấy anh dữ như vậy bao giờ.”

Văn Nhạn Thư siết chặt bánh lái: “Hết Tết là bắt đầu thi rồi, đừng suy nghĩ lung tung, tin tưởng vào tác phẩm của mình.”

Kỳ nghỉ bắt đầu đúng dịp, Văn Nhạn Thư bỏ lại mọi chuyện phiền lòng, quay về phòng điều chế dọn dẹp đồ đạc cẩn thận rồi tan làm về nhà.

Ngược lại, Trịnh Thừa Diễn không được nhẹ nhàng như thế. Kỳ nghỉ đối với hắn cũng chỉ là dời phòng làm việc ở công ty về nhà mà thôi, sau bữa tối bước vào phòng làm việc ở nhà là không ra ngoài nữa.

Trước đây Mocha bên cạnh bầu bạn Trịnh Thừa Diễn tăng ca quen rồi, khoảng thời gian trước kết thúc chiến tranh lạnh xong cũng không ngại hiềm khích khi trước lại quấn lấy hắn. Văn Nhạn Thư một mình xem phim trong phòng khách cũng không thấy vui, thầm nghĩ muốn xem thử Mocha có làm phiền Trịnh Thừa Diễn làm việc hay không, anh ngồi dậy đến phòng làm việc.

Trịnh Thừa Diễn đang dựa theo thông tin về hướng đi của thị trường để kế hoạch chiến lược phát triển tương lai của công ty, hắn nhấp lưu văn kiện, rời mắt khỏi màn hình, nhìn thấy người kia đang đứng dựa vào cửa cách đó vài mét.

“Sao em không vào?” Trịnh Thừa Diễn hỏi.

Văn Nhạn Thư hất cằm về phía Mocha đang ngủ gật ở góc tường: “Ngủ say quá, không nỡ làm phiền nó.”

Trịnh Thừa Diễn biết tính của Văn Nhạn Thư, miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo, hắn vô tình vạch trần: “Không nỡ làm phiền nó, hay là sợ quấy rầy anh?”

Văn Nhạn Thư ngửi được mùi cà phê lạnh trong không khí, anh hỏi: “Anh muốn uống không, em lấy giúp anh.”

Trịnh Thừa Diễn để con chuột sang một bên, vươn tay về phía Văn Nhạn Thư: “Anh mỏi tay, em lấy cho anh một cái gối đi.”

Gối ôm phải lên phòng ngủ ở lầu hai lấy, Văn Nhạn Thư đứng ở trước cửa phòng lâu cũng mỏi chân lười đi lên đi xuống, vậy nên anh bước đến trước mặt Trịnh Thừa Diễn, kề eo sát bên cánh tay của đối phương: “Xài tạm đỡ đi.”

“Nếu em thực sự mang một cái gối cho anh, cái đó mới gọi là xài đỡ.” Cánh tay của Trịnh Thừa Diễn vòng qua, nhẹ nhàng ôm lấy Văn Nhạn Thư ngồi lên đùi: “Ngồi lên.”

Dép bông của Văn Nhạn Thư rơi trên đất vang lên tiếng “lạch cạch” khiến bé mèo chưa sâu giấc phía xa tỉnh dậy. Mocha mở mắt ra nhìn, cái đuôi khẽ vẫy, nghiêng đầu về phía tường rồi lại nằm xuống.

“Mocha càng ngày càng tự giác hơn rồi.” Trịnh Thừa Diễn đỡ lấy bờ mông của Văn Nhạn Thư qua lớp áo choàng ngủ mỏng tanh, nếu không phải nhờ áo choàng khá dài, có lẽ bàn tay của hắn phải chui vào trong mới chịu dừng.

Văn Nhạn Thư không có hề có ý thức của người đang được vuốt ve, anh ngồi ngay ngắn trên đùi Trịnh Thừa Diễn, dường như dưới mông chỉ là một cái đệm ngồi, giọng điệu cũng nhàn nhạt: “Nó tự giác không có nghĩa là anh có thể làm bậy trước mặt nó.”

“Em cũng ngầm đồng ý rồi cơ mà.” Bàn tay đè mạnh xuống phần sau eo, ôm sát cơ thể anh vào lòng: “Anh mệt quá, để anh ôm lát.”

Ôm dường như đã trở thành cách dỗ dành tốt nhất dành cho nhau giữa hai người họ, Văn Nhạn Thư không giỏi bày tỏ tình cảm qua lời nói, phương thức không cần sắp xếp ngôn từ này khiến anh cảm thấy thoải mái.

Cổ của anh nóng bừng bởi hơi thở của Trịnh Thừa Diễn, trên mũi thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ của dầu gội vương trên từng kẽ tóc của người kia. Bầu không khí lên men tuyệt diệu khiến anh không kiềm được vươn tay vuốt tóc Trịnh Thừa Diễn: “Còn phải làm bao lâu nữa?”

Trịnh Thừa Diễn ngẩng đầu nhìn anh: “Anh còn chưa bắt đầu mà.”

Văn Nhạn Thư nghiêm túc: “Ý em là công việc.”

“Công việc sắp xếp trong tối nay không còn bao nhiêu.” Trịnh Thừa Diễn vỗ lưng anh: “Em trò chuyện với anh một lát nhé.”

Đột nhiên được yêu cầu mở lời trước là một chuyện rất khó, Văn Nhạn Thư không nghĩ ra được nên nói gì, đành kể lại đoạn đối thoại lúc sáng của anh và Khương Nhĩ cho hắn nghe.

Trịnh Thừa Diễn nói: “Thật ra hành vi muốn đọc vị của cậu ta rất thường thấy trong các cuộc thi, ví dụ như bọn anh làm về quảng cáo, sau khi nhận được yêu cầu từ khách hàng muốn nâng cao tỉ lệ thành công của phác thảo sơ bộ, ngoại trừ việc phải điều tra thị trường và vắt kiệt trí óc, ngoài việc trao đổi thêm với khách hàng bọn anh còn phải thăm dò và phân tích thẩm mỹ với sở thích của nhân viên đánh giá bên họ.”

Văn Nhạn Thư khẽ nhíu mày: “Vậy những lời em nói hôm nay có phải hơi nặng nề quá không?”

Sao Trịnh Thừa Diễn có thể thấy vợ mình sai được, hắn hôn lên môi Văn Nhạn Thư rồi nói: “Đương nhiên là không rồi, suy cho cùng thì cạnh tranh trong ngành điều chế nước hoa vẫn có sự khác biệt với bên kinh doanh chứ. Nếu ai cũng lấy sở thích của giám khảo thì đâu còn tính đa dạng của mùi nước hoa nữa.”

Văn Nhạn Thư thả lỏng: “Cảm ơn anh hiểu cho em.”

Trịnh Thừa Diễn cong môi cười: “Có thể không hiểu được sao? Anh cũng căng đầu lắm đấy.”

Văn Nhạn Thư khẽ khựng lại, sau đó cũng mong môi mỉm cười.

Văn Nhạn Thư từng nhắc đến chuyện điều chế nước hoa liên hợp với Trịnh Thừa Diễn khi còn ở Grasse, sau đó cũng không nhắc đến chủ đề này nữa. Do công việc mà mấy năm nay Văn Nhạn Thư tham gia vô số hoạt động, Trịnh Thừa Diễn tưởng rằng lần này cũng chỉ là như có như không với Văn Nhạn Thư mà thôi, đêm nay nghe Văn Nhạn Thư nhắc lại hắn mới biết hoạt động này có lẽ cũng có chút sức nặng trong lòng anh: “Em đã chuẩn bị xong công thức mang đi tham dự cuộc thi kì này chưa?”

Khi hắn đang tràn đầy mong đợi muốn nghe Văn Nhạn Thư tiết lộ bí mật lấy hắn làm cảm hứng sáng tác thì Văn Nhạn Thư lại lắc đầu: “Thật ra em… không có đăng ký.”

Chuyện này Văn Nhạn Thư từ đầu chỉ nói với cấp trên, Trịnh Thừa Diễn là người thứ hai biết được.

Nafeli tổng cộng có hai người điều chế nộp đơn đăng ký, một người là nhân viên lâu năm có kinh nghiệm làm việc tám năm trong nước, người còn lại là người học việc Khương Nhĩ vừa vào làm không bao lâu nhưng có tiềm năng mạnh mẽ.

Để đảm bảo độ nhạy bén của khứu giác cho giám khảo, hoạt động được chia ra tổ chức trong bốn ngày, khu vực thí sinh Trung Quốc được xếp vào ngày thứ hai.

Thứ tự được sắp xếp bằng rút thăm, Nafeli được xếp vào buổi chiều nhưng buổi sáng đã phải đến điểm danh.

Văn Nhạn Thư là tổ trưởng, buổi sáng tiễn hai thành viên trong nhóm của mình ra cửa lớn Nafeli rồi dặn dò cổ vũ vài câu theo lệ, Khương Nhĩ vẫn còn đang đắm chìm trong bất ngờ Văn Nhạn Thư không tham gia cuộc thi, vừa bước khỏi bậc tam cấp vừa quay đầu lại liên hồi nhìn về phía anh.

Văn Nhạn Thư hiếm thấy cổ vũ người khác: “Đi đi, năng lực của cậu không thành vấn đề.”

Hai người đó càng đi càng xa, Văn Nhạn Thư quay người trở về, cô tiếp tân thấy sắc mặt của anh không ổn, vội vàng quan tâm hỏi liệu có phải anh đang thấy không khỏe hay không.

Văn Nhạn Thư phất tay tỏ vẻ không sao, anh đi thang máy về tầng mười hai. Ngồi thả hồn trước bàn điều chế một lúc lâu, sau cùng anh lật cuốn công thức trên bàn ra, từ từ xé đi tờ giấy viết đầy số liệu, toan để vào máy cắt giấy thì chợt dừng lại, rồi vò thành một cục ném vào thùng rác dưới bàn.

Tập trung hoàn thành công việc buổi sáng, Văn Nhạn Thư dành buổi chiều rảnh rỗi đến địa điểm thi liên hợp.

Các dãy băng đã được tháo xuống, có nhân viên đứng canh trước cổng, những người không phận sự không được phép vào trong.

Văn Nhạn Thư không định nhờ cậy quan hệ để vào, anh cho tay vào túi đứng cạnh cổng, nhìn lên màn hình lớn, tên công ty và danh hiệu của các nhà điều chế nước hoa lần lượt xuất hiện, bốn vị giám khảo lần lượt đưa ra bình luận.

Không biết đã đứng đấy bao lâu, Văn Nhạn Thư không nhúc nhích dù chỉ là nửa bước, cho đến khi hai chữ Trung Anh Nạp Phỉ Lợi/ Nefelibata xuất hiện trên màn hình lớn, anh mới rút tay ra khỏi túi, tay siết thành nắm đấm.

Thành tích của nhân viên tám năm kia không tệ, Văn Nhạn Thư cũng nhẹ nhõm hơn một chút, đến khi tên của Khương Nhĩ hiện lên, trái tim vừa mới nhẹ xuống lại căng thẳng hẳn.

Phần đưa ra nhận xét vẫn là vừa ngửi vừa bình luận, lúc màn hình chợt tắt, khu vực giám khảo xảy ra tranh cãi, giám khảo người Pháp mắt xanh dằn mạnh bình thủy tinh lên bàn, nổi giận đùng đùng mắng một câu.

Văn Nhạn Thư nghe thấy rõ mồn một, ông ta nói: “Đây là cái quái gì vậy!”

Có một số lời dù nghe không hiểu được nhưng cũng có thể nhận ra qua vẻ mặt, cả hội trường phút chốc ồn ào hẳn.

Văn Nhạn Thư đứng yên tại chỗ, thất vọng lắc đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.