Khứu Giác Mất Linh

Chương 6



Vẫn như thường ngày, khoảng chín giờ tối, Trịnh Thừa Diễn tắm rửa xong sẽ pha một cốc cà phê rồi bưng đến phòng khách để làm việc. Hắn chỉ uống cà phê đen. Nếu uống mocha, mèo sẽ lần theo mùi thơm mà nhảy lên bàn làm việc rồi hất đổ cốc cà phê của hắn đi.

Hôm nay công việc cần phải xử lý không nhiều, Trịnh Thừa Diễn chuyên tâm ngồi trước máy tính xem tài liệu một tiếng đồng hồ. Cốc cà phê đã thấy đáy, hắn cũng không định vào bếp rót thêm. Lấy ra một cuốn sổ tay còn nguyên bao bì, Trịnh Thừa Diễn xé bỏ lớp bóng kính.

Lật trang đầu tiên, Trịnh Thừa Diễn nhấc bút viết xuống dòng chữ thảo như rồng bay phượng múa: một hộp cánh gà tươi, một con cá hố, một chai rượu gia vị, còn lại xem tình hình.

Viết xong thì cảm thấy hai hàng trống này viết không đủ chữ rất lãng phí giấy, móng tay Trịnh Thừa Diễn gõ lên thân bút máy. Hắn nhớ trước khi chưa thuê người làm thì ngày nào hắn cũng tự mình đi mua thức ăn, tối mai là lần đầu tiên hắn đi với Văn Nhạn Thư.

Thế là hắn viết thêm lên trang giấy: Nhớ dẫn theo Văn Nhạn Thư.

Trên tầng, Văn Nhạn Thư cũng đang trầm tư trước cuốn sổ công thức. Thiết kế nước hoa phải suy xét đến ba nốt hương đầu – giữa – cuối. Nốt đầu là ấn tượng ban đầu, thông thường chỉ có thể lưu lại trong vài phút. Nốt giữa là chủ đề của nước hoa, sẽ kéo dài mấy tiếng đồng hồ. Mà nốt hương cuối giống như dư âm vẫn còn dang dở, có khi sẽ lưu hương lên tới vài ngày.

Những chú thích về cách phối chế tinh dầu bánh kem lúc trước đã bị anh nhẫn tâm gạch bỏ. Cuối cùng anh vẫn chưa quyết được phải điều chế nốt hương nào, nhưng Văn Nhạn Thư đã xác định rõ mùi hương mình muốn không phải là nốt hương ẩm thực.

Rốt cuộc tình yêu và ham muốn là cái gì? Đầu tiên anh viết một từ lãng mạn, rồi lại thêm hai chữ điên cuồng nhưng dù thế nào cũng không thể diễn tả được cảm giác khi anh nhìn từ cửa sổ xuống lúc tối nay.

Nghĩ đến đây, ngòi bút đột nhiên dừng trên mặt giấy.

Văn Nhạn Thư lại nhận ra một sự mâu thuẫn mới.

Sao anh có thể kiên quyết cho rằng khoảnh khắc đó đại diện cho tình yêu chứ?

Mạch suy nghĩ đến đây thì bị kẹt lại, bộ phim trả phí buổi chiều chẳng hề đem lại chút hiệu quả nào. Văn Nhạn Thư không dồn mình vào ngõ cụt nữa. Anh gập sổ lại, quyết định cho mình nghỉ ngơi.

Trước khi đi ngủ, anh cầm cốc sữa vừa uống xong vào bếp để rửa, lúc lướt qua phòng sách, bên trong đã tắt đèn rồi.

Tiếng nước chảy ào ào lấn át hết những tiếng động gần như là nhỏ nhất. Văn Nhạn Thư nhìn chằm chằm những giọt nước đang bắn tung tóe. Khi có thứ gì đó mềm mại cọ vào bắp chân, tim anh chỉ giật thót trong giây lát sau đó anh đóng vòi nước, lấy khăn ra lau tay.

Chắc vì chẳng còn ngửi được mùi bánh kem trên người anh nên Mocha không còn điên cuồng cọ vào đũng quần anh nữa, chỉ đi qua đi lại bên chân, ngay cả ống quần cũng không thèm chạm.

Văn Nhạn Thư nhân tiện ra kiểm tra ban công, trong bát ăn cho mèo vẫn còn thức ăn. Như chợt hiểu ra điều gì đó, anh ngồi xổm xuống gãi cằm Mocha: “Có phải là nhóc muốn ở gần anh không?”

Mocha chớp chớp mắt, Văn Nhạn Thư vuốt ve nó: “Anh có phân biệt đối xử đâu? Anh là một người rất nhàm chán. Anh chẳng có sự nhiệt tình với cái gì ngoài việc điều chế nước hoa, hay là nhóc dạy anh làm sao để thể hiện tình yêu đi?”

“Gần đây anh cũng đang nghĩ ngợi về vấn đề này. Thích, yêu, ham muốn, không biết ba thứ này có thể trở thành ba nốt hương của nước hoa không nhỉ?” Văn Nhạn Thư ngập ngừng, giơ tay ra trước mặt Mocha: “Sau này có thể cọ vào ống tay của anh, anh về phòng đổi cái khác là được.”

Mocha chợt kêu một tiếng về phía sau lưng anh. Văn Nhạn Thư xoay người nhìn, Trịnh Thừa Diễn đang đứng cách cửa sổ sát sàn khoảng nửa mét, dáng vẻ lười nhác: “Sao còn chưa ngủ?”

“Ngủ ngay đây, tôi vừa đổ cho nó thêm ít thức ăn.” Văn Nhạn Thư không rõ Trịnh Thừa Diễn có nghe thấy mấy lời mình nói với Mocha hay không. Anh đứng dậy bước tới cạnh bức tường: “Để đèn cho Mocha hay tắt?”

“Tắt đi, tôi ra đây để đưa nó về phòng mình ngủ, tránh cho việc nó cào cửa lúc nửa đêm.” Trịnh Thừa Diễn cúi người búng tay một cái, Mocha ngay lập tức vui vẻ chạy đến. Hắn đang định dẫn mèo lên lầu, đi được hai bước thì quay đầu lại: “Em cũng đừng thức đêm nữa, ngủ sớm đi.”

Tiếng bước chân dần đi lên tầng hai, Văn Nhạn Thư đóng cửa sổ sát sàn xong, đèn cảm ứng từ cầu thang tới hành lang sáng lên rồi tắt, hai cánh cửa phòng ngủ cũng lần lượt đóng lại.

Trịnh Thừa Diễn ngồi dựa vào đầu giường. Màn hình của chiếc ipad đặt trên chăn vẫn đang sáng. Nửa sau bộ phim <Nước hoa> còn đang ở trạng thái tạm dừng, nhân vật chính mang tội ác bị kết án tử hình nhưng hàng nghìn người đang vây xem quanh quảng trường lại hít phải nước hoa hắn điều chế. Họ đang bất chấp tất cả để đắm mình trong dục vọng, đã quên mất đâu là tội ác.

Một mảng da thịt nông sâu lẫn lộn hiện lên, Trịnh Thừa Diễn đẩy Mocha đang định tới gần ipad ngã xuống. Sau khi ấn tắt màn hình xong hắn xoa bụng cho nó: “Ý của em ấy là đang mông lung giữa tình yêu và ham muốn sao? Còn bảo mày dạy nữa chứ, mày có hiểu cái quái gì đâu.”

Như đang lẩm bẩm một mình, Trịnh Thừa Diễn lại nói: “Không hiểu rõ ham muốn của bản thân, thế lúc xem mấy đoạn đó trên phim em ấy tua luôn à? Vậy chẳng phải càng không hiểu sao?”

Mocha được hắn vuốt ve liền lim dim buồn ngủ, Trịnh Thừa Diễn thì vẫn giữ được cái đầu tỉnh táo để phân tích lý do tại sao dạo này hắn lại quan tâm đến Văn Nhạn Thư như thế.

Là vì chuyện trong phòng tắm hôm trước khiến hắn nảy sinh ham muốn với Văn Nhạn Thư sao?

Nhưng ham muốn đâu thể chi phối tình cảm được?

Vì hình tượng ban đầu sụp đổ rồi nên Văn Nhạn Thư mới lộ ra những dáng vẻ khác với tiêu chuẩn bạn đời trước mặt hắn?

Nhưng hắn không hề yêu cầu Văn Nhạn Thư phải thay đổi gì mà.

Có lẽ vì nhiều lần chạm mặt trùng hợp đến khó tin mà trong cuộc hôn nhân hợp đồng này, hắn đã là người đầu tiên đi lệch hướng, và hắn cũng tưởng rằng mình có thể gánh chịu hậu quả của việc đó.

Đèn tường đã tắt. Để tránh Mocha bị đè phải, Trịnh Thừa Diễn chỉ nằm nghiêng ở một bên giường. Tiếng khò khè nhè nhẹ của mèo vang lên bên tai, Trịnh Thừa Diễn tựa vào gối đầu, hỏi ý kiến của thành viên gia đình còn lại kia: “Em ấy không hiểu tình yêu và ham muốn, vậy để tao dạy em ấy được không nhỉ?”

Làm việc cả ngày dài vốn đã kiệt sức, quyết định xong Trịnh Thừa Diễn liền yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Phim chưa xem xong nhưng hắn đã biết kết cục bộ phim sau khi lướt qua bình luận. Kết cục của hắn và Văn Nhạn Thư cũng đã định sẵn rồi, nhưng hắn bỗng nhiên muốn làm cho quá trình trở nên thú vị hơn.

Hai người đều không ăn sáng ở nhà, vì thế, khoảng thời gian sau khi thức dậy đều tiêu tốn cho việc ăn mặc. Văn Nhạn Thư theo đuổi sự thoải mái, dù gì vào phòng điều chế cũng phải thay áo blouse trắng. Trịnh Thừa Diễn lâu hơn một chút. Hắn đi đi lại lại trong phòng thay đồ, mặc vest chỉnh tề rồi chọn cà vạt và ghim cài, xong xuôi còn phải ngẫm nghĩ xem cái đồng hồ nào đeo thì hợp.

Tối qua đã đồng ý sẽ đưa Văn Nhạn Thư đi làm, nghe thấy tiếng bước chân đi lại vang lên mấy lần, hắn bỏ luôn cà vạt xuống, bước tới mở cửa phòng ra: “Nhạn Thư, vào đây chọn giúp tôi một chút.”

Văn Nhạn Thư nhấc tay lên xem đồng hồ, hẵng còn sớm, anh theo Trịnh Thừa Diễn đi vào phòng thay đồ: “Hôm nay phải gặp khách hàng?”

“Chọn cho thứ Sáu.” Trịnh Thừa Diễn giơ hai chiếc cà vạt lên so sánh: “Tối qua quên nói với em, thứ sáu này tôi không ăn cơm tối ở nhà.”

“Có tiệc xã giao?” Ngoài lựa chọn tinh dầu ra thì cái khác Văn Nhạn Thư rất dứt khoát: “Chiếc này đi, nó thắt nút Pratt, vừa lịch sự lại dễ cởi.”

Trịnh Thừa Diễn cất chiếc còn lại đi: “Tại sao phải dễ cởi?”

“Trong những bữa tiệc xã giao ở Trung Quốc, rất ít người muốn nghiêm túc từ đầu đến cuối, sẽ không thoải mái.” Văn Nhạn Thư lại nhìn thời gian, tự quyết định chọn sơ mi giúp Trịnh Thừa Diễn: “Anh muốn mặc màu trắng không?”

“Màu tím đi, màu trắng dễ đụng hàng quá.” Trịnh Thừa Diễn tựa vào một bên, lẳng lặng “bẫy” Văn Nhạn Thư: “Không phải tiệc xã giao, là tiệc rượu.”

Bàn tay đang lưu luyến lướt giữa những chiếc sơ mi màu sắc khác nhau của Văn Nhạn Thư chợt dừng lại: “Tiệc rượu do công ty giải trí Hi Hòa tổ chức à?”

“Đúng vậy.” Trịnh Thừa Diễn nói: “Công ty em cũng trong danh sách được mời à?”

Tham gia tiệc rượu thì không thể tránh khỏi việc phải nhấp chút rượu. Văn Nhạn Thư từng lo lắng làm sao để không chạm mặt nhau ở những nơi thế này, bây giờ lại thả lỏng hơn: “Công ty cử tôi tham gia, đến khi đó chúng ta cùng đi nhé?”

“Được.” Trịnh Thừa Diễn đạt được mục đích, đầu ngón tay vỗ mu bàn tay Văn Nhạn Thư, không để đối phương mất thời gian chọn lựa nữa: “Tôi nhớ ra rồi, tháng trước cái áo sơ mi màu xanh duy nhất của tôi bị bắn dầu ớt tung tóe nên tôi vứt đi rồi, vừa hay tối nay tan làm về thì đi mua cùng tôi nhé?”

Họ chần chừ trong phòng thay đồ một hồi lâu, lúc này ra ngoài thì cũng muộn mất rồi. Đến dưới trụ sở của Nafeli, Văn Nhạn Thư mở cửa xuống xe, vừa đặt một chân ra lại thu về.

“Quên gì à?” Trịnh Thừa Diễn hỏi.

Văn Nhạn Thư nói thẳng: “Tối nay không cần mang đồ ăn cho tôi nữa.”

Trịnh Thừa Diễn vịn cửa cười: “Sợ về nhà lại bị Mocha quấn à?”

Văn Nhạn Thư gật đầu, không nói rằng thật ra mình không thích đồ có mứt hoa quả.

Lúc vào cửa công ty lại chạm mặt Quan Nhung của phòng tiếp thị, đối phương liếc sang bên đường, hóng hớt nói: “Tổ trưởng Văn, nghe nói anh đang thiết kế một loại nước hoa mới cho lễ tình nhân phải không?”

Văn Nhạn Thư ấn mở cửa thang máy, nghiêng người nhường Quan Nhung vào trước: “Tin vịt này đã truyền qua bao nhiêu cái miệng và cái tai tới đây vậy?”

“Chưa quá mười người.” Quan Nhung nói: “Nếu xoay quanh chủ đề này thật thì tổ trưởng Văn thuận lợi quá rồi còn gì?”

Nhưng trên thực tế thì lại hoàn toàn trái ngược. Văn Nhạn Thư nhìn chằm chằm số tầng đang nhảy lên trên màn hình điện tử, giọng điệu không rõ cảm xúc: “Tại sao?”

“Nhìn quan hệ giữa anh và chồng là biết.” Quan Nhung nói: “Lúc nào cũng đúng giờ đưa đón anh đi làm, nhất là tối qua còn đứng đợi anh từ sớm. Tiểu Đường bên lễ tân bảo bạn trai cô ấy trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt nhất cũng chưa từng kiên nhẫn như vậy.”

Thang máy kêu “Ting” một tiếng, Văn Nhạn Thư ấn nút giữ, nhắc nhở: “Tầng của cô đấy.”

Đến tận khi về đến phòng điều chế, ngồi xuống rồi Văn Nhạn Thư mới ngẩn người nhìn đống chai lọ thủy tinh trên bàn điều chế. Một lúc lâu sau mới móc cuốn sổ công thức từ trong túi ra, lật mở một trang mới trắng tinh.

Anh chia từng dòng tương ứng với nốt đầu, giữa và cuối lần nữa, sau đó viết ra cảm xúc muốn diễn tả đằng sau dấu hai chấm của nốt đầu: gió chiều, ánh đèn, bóng cây, lịch sự, kiềm chế, thấu hiểu.

Đó là sự quan tâm không vượt quá giới hạn, cũng khiến cho người ta có một cảm giác vừa an tâm vừa gây nghiện.

Một nhà điều chế nước hoa cao cấp cần làm hàng trăm thí nghiệm, sửa đổi công thức tinh dầu hàng trăm lần mới có thể tạo ra được chai nước hoa. Thậm chí, Văn Nhạn Thư còn chưa tìm ra được nhóm nguyên liệu đầu tiên, chỉ mới có một ít linh cảm thôi mà đã như trút bỏ được biết bao mệt mỏi. Chính vì thế ngày hôm nay trôi qua rất nhanh đối với một Văn Nhạn Thư chìm ngập trong tâm trạng thoải mái.

Lúc ánh chiều tà đã nhuộm đỏ cả bầu trời, Văn Nhạn Thư thu dọn xong đống bừa bãi trên bàn, cởi áo blouse rồi đi vào phòng vệ sinh rửa tay.

Rửa xong bước ra ngoài thì vừa hay đến giờ tan làm. Anh không vội rời đi mà đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới. Quả nhiên chiếc Bentley màu đen đã đợi sẵn ở đó, cảnh anh thấy được, cảm nhận được, giống hệt như tối hôm qua.

Sợ rằng hương vị ấy lại nhanh chóng trôi đi mất, Văn Nhạn Thư cứ đứng tại chỗ không nhúc nhích, rồi anh rút di động ra bấm số Trịnh Thừa Diễn.

Chỉ sau một giây đầu bên kia đã nhấc máy, Văn Nhạn Thư đứng cách mười hai tầng lầu, mắt khóa chặt ánh đèn pha trên nóc chiếc xe màu đen: “Anh có thể xuống xe rồi ngẩng đầu lên nhìn không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.