Hai tháng sau, Tiếu Lăng Tiêu chính thức tham gia bộ phim đầu tiên của mình, tên là “Hổ Dữ”.
Hơn nữa còn là diễn cùng Chu Cẩn Sơ.
Bộ phim kể về một vụ án giết người.
Sau khi cảnh sát nhận được điện thoại chạy tới hiện trường, phát hiện trên mặt đất tổng cộng có hai thi thể đều có quan hệ với người báo án, một thi thể là vợ, thi thể còn lại là cấp dưới của người đó. Nửa giờ trước khi người báo án gọi điện thoại đã sa thải cấp dưới, người này cũng thừa nhận bản thân phạm phải sai lầm trong công việc nhưng lại đổ hết trách nhiệm lên cấp dưới rồi đuổi việc. Ngay lập tức, cấp dưới tính tình nóng nảy đã đến nhà thủ trưởng trả thù. Vợ của người báo án vừa mở cửa đã bị gã đâm chết, sau đó cùng người báo án đọ sức rơi lại vào thế hạ phong, người báo án thoát chết lập tức báo cảnh sát, nên có thể coi là tự vệ. Cảnh sát sau khi điều tra cũng cho ra kết quả tương ứng — người này xác thực đã xảy ra tranh chấp với cấp dưới, cấp dưới kia tính tình trước nay vẫn luôn nóng nảy như thùng thuốc súng.
Bất quá, vai chính cũng là một cảnh sát vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, vì ngày hôm đó cấp dưới khi tới nhà thủ trưởng còn cầm theo nước khoáng trên tay. Nếu như gã đã có ý định giết người, tại sao lại cầm theo chai nước vào nhà?
Vụ án được quyết định khép lại, nam cảnh sát này lựa chọn tự mình điều tra. Anh điều tra từ những chi tiết rất nhỏ, quả nhiên phát hiện rất nhiều điểm không hợp lý. Trong đó, manh mối quan trọng nhất bắt nguồn từ con chó nuôi trong nhà của người báo án. Anh phát hiện trong một tấm ảnh chụp hiện trường vụ án, trước ngực con chó có một vết máu, hơn nữa vết máu này tuyệt đối không phải do cọ phải rồi bị dính lên, mà do máu trực tiếp phun lên, nói cách khác, khi án mạng xảy ra, con chó này cách hiện trường rất gần. Nam cảnh sát vai chính hỏi thăm rất nhiều người, tất cả mọi người đều nói vì nó là chó cỡ lớn, nên khi có người lạ đến nhà, người báo án luôn nhốt nó trong phòng ngủ, không có khả năng xuất hiện trong phòng khách rồi bị máu bắn vào.
Vì hoài nghi, nam cảnh sát tiến hành điều tra kĩ càng hơn, phát hiện người báo án có một tình nhân nuôi bên ngoài. Y dự định ly hôn vợ, nhưng vợ y không đồng ý, còn muốn gièm pha cho mọi người biết. Ba mươi phút trước khi án mạng phát sinh, người báo án đã gọi điện thoại cho tình nhân, nói với cô ta rằng hai người sắp được ở bên nhau rồi. Sau khi tìm được nhiều manh mối, nam cảnh sát một lần nữa thăm dò thêm để tìm chứng cứ, ngay lúc này người báo án lại ra tự thú, thừa nhận mình là người giết vợ, cố ý chọc giận cấp dưới nóng tính, lại lấy lí do muốn giới thiệu công tác mới nhưng quá bận, hẹn cấp dưới này đến nhà nói chuyện, cũng giá họa cho gã là hung thủ vụ án.
Vụ án đến đây vốn nên kết thúc viên mãn, ai ngờ ba tháng sau, bình địa lại dậy sóng. Vai chính trong lúc vô tình phát hiện, quần áo người báo án mặc khi gây án, trên thực tế lại là quần áo của con trai y! Cuối bộ phim, chân tướng cuối cùng cũng lộ ra — hóa ra hung thủ chân chính sát hại vợ của người báo án là con trai y. Người vợ cũng không phải mẹ đẻ của đứa con trai này, sau khi người báo án tái hôn, vợ y cùng con trai ở chung không hợp nhau, đây cũng là một lí do làm y muốn ly hôn. Ngày hôm đó, sau khi cãi vã, con trai nhất thời kích động, thất thủ giết người. Người cha vì thay con trai mình che giấu chân tướng lựa chọn giết thêm một người, chính là vị cấp dưới kia. Vì lo lắng âm mưu bị cảnh sát vạch trần, y cố ý để lại một lời nhắn cho tình nhân, vạn nhất cảnh sát hoài nghi cũng sẽ thuận lý thành chương cho rằng y là hung thủ, sẽ không điều tra con trai y. Người cha trong phim, sau khi biết con trai mình giết người, vì “bảo vệ” con, trong phòng ba mươi phút làm được đến mức này, một kế lại một kế, hoàn toàn bỏ qua nhân tính, thậm chí là tính mạng của bản thân.
Vai diễn của Chu Cẩn Sơ là vai người cha.
Mà vai diễn của Tiếu Lăng Tiêu, chính là con chó trong nhà người cha và đứa con.
Đầu phim, con chó này có vai trò làm một thú cưng bình thường, góp phần xây dựng bầu không khí gia đình ấm áp, làm nổi bật sự đối lập trong kết thúc của bộ phim.
Đến cuối phim, nó sẽ xuất hiện một lần nữa. Một gia đình tan nát, còn dư lại cũng chỉ có một con chó này.
Hơn nữa, khán giả sẽ không ngờ tới nó còn có tác dụng then chốt khiến nam cảnh sát vai chính hoài nghi người báo án.
***
Nghi thức khởi động máy cùng buổi họp báo gì gì đó, Tiếu Lăng Tiêu đương nhiên sẽ không tham gia.
Hắn xuất hiện trong đoàn làm phim chỉ để đóng phim.
Chỉ là hắn không ngờ tới, hắn vừa có mặt liền làm bộc phát một trận gào thét tưng bừng.
“Trung Khuyển lão sư*! Trung Khuyển lão sư đến rồi!” Tất cả nữ giới đều chạy tới vây quanh Tiếu Lăng Tiêu, “Thật đáng yêu thật đáng yêu!” (lão sư: thầy, bậc tiền bối)
“…” Nhìn một đống bàn tay muốn sờ đầu mình, Tiếu Lăng Tiêu vô cùng có ‘cẩu’ cách lập tức chạy vòng quanh Chu Cẩn Sơ.
Bất quá, có chạy cũng vô dụng, hắn vẫn bị vuốt rụng mất mấy sợi lông.
“…” Không còn chỗ trốn, Tiếu Lăng Tiêu trong chớp mắt nhanh trí, chen đầu vào giữa hai chân dài của Chu Cẩn Sơ, khiến Chu Cẩn Sơ kẹp lấy cổ của hắn.
“…” Quả nhiên, không ai dám đưa tay đến giữa hai chân Chu Cẩn Sơ để sờ sờ hắn.
Cảnh quay hôm nay vô cùng đơn giản, chính là cảnh người một nhà đi dạo, địa điểm quay ngay trên một cây cầu.
Nam nhân anh tuấn, nữ nhân mỹ lệ, đứa con xinh xắn, thú nuôi đáng yêu, mọi người đều vui vẻ thoải mái, thoạt nhìn thật hạnh phúc mỹ mãn, không ai biết đằng sau có phải đều là bằng mặt không bằng lòng hay không.
Tiếu Lăng Tiêu cần phải sung sướng chạy nhảy theo mọi người đi dạo.
“A…” Sung sướng chạy nhảy…
Tiếu Lăng Tiêu theo sau “các chủ nhân”, hai chân cong lại, “vèo” một cái nhảy lên cao.
Hắn lại nhún một cái, nhảy lên thật cao.
Hắn như một con chó có tính đàn hồi, trái một cái, phải một cái, nhảy tung tăng.
“Dừng lại một chút.” Hắc đạo diễn lên tiếng: “Trung Khuyển cướp mất màn ảnh rồi… Hơn nữa trông rất giả, không chân thật…”
Nhân viên hậu trường cũng toàn bộ mờ mịt.
Hắc đạo diễn lại nói: “Nó nhất định phải nhảy cao như vậy sao?! Nó không thể chạy nhảy bình thường như những con chó khác à?!”
“…” Chu Cẩn Sơ cúi người xuống, nắm lấy hai móng vuốt nhỏ của Tiếu Lăng Tiêu để nâng hắn đứng lên, sau đó không hề buông tay, cứ như vậy kéo hai móng vuốt dẫn hắn đến gần Hắc đạo diễn: “Trung Khuyển, mày quá mức khát vọng ống kính, quá mức khát vọng được chú ý.”
Tiếu Lăng Tiêu: “…”
“Làm thế nào khiến mày nổi bật là chuyện của người quay phim, không phải của mày.”
“…”
Chu Cẩn Sơ nói: ” Trung Khuyển, trên thực tế, mày cần quên đi ống kính máy quay, không nên để ý đế ý đến nó. Mày cần coi bây giờ là sinh hoạt chân thực, còn mày chính là một nhân vật trong đó. Trước đây từng có một diễn viên nói với tao, mỗi lần đóng phim, cô ấy đều tự cho rằng mình là một người xuyên qua, thân phận mới chính là nhân vật của cô ấy, từ động tác, đến ngôn ngữ đều bộc lộ một cách tự nhiên, chứ không phải cố chấp dựa vào kịch bản để diễn một cách máy móc. Mày ngẫm lại xem, một con chó bình thường được chủ nhân dẫn đi dạo sẽ có dáng vẻ như thế nào?”
“…”
“Ai, có nói mày cũng không hiểu. Nói tóm lại, không được nhảy như vậy nữa.”
Trước đây, hắn luôn cảm thấy, diễn xuất là một loại hành động cố ý, càng cố gắng, càng phát huy, hành động sẽ càng khiến người ta chú ý.
Hắn luôn nỗ lực làm cho động tác, ngôn ngữ trở nên “tiêu chuẩn”, khi nói lời thoại đều nói thật rõ ràng, tuyệt đối không nuốt mất một âm nào, thực hiện động tác cũng như vậy, hắn bước đi luôn chú ý không để chân cùng cánh tay vung loạn xạ, bưng bát cơm cũng luôn chú ý tư thế… cẩn thận nghiêm túc mà đi, lại cẩn thận nghiêm túc mà ăn.
Mỗi lần hắn thử kính đạo diễn đều nói hắn diễn kém, sau đó hắn lại càng căng thẳng, càng để tâm lại càng “diễn” không tốt.
Hóa ra là như vậy…
Tiếu Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng: tự nhiên một chút… tự nhiên một chút…
Đúng vậy, trong lòng hắn nghĩ: mình có thể nhập diễn vào nhân vật.
Mình vốn là chó của Chu Cẩn Sơ, trong phim cũng là chó của nhân vật y diễn, rất đơn giản, mình cứ như bình thường là tốt rồi, cần gì phải cố ý làm như không phải? Cố ý không phải cũng không giống một con chó nha.
Nghĩ thông suốt, Tiếu Lăng Tiêu… vẫn bị đạo diễn NG rồi.
Quay lại… lại NG.
Lần thứ ba… vẫn NG.
Đạo diễn nói với Chu Cẩn Sơ: “Lần này chạy nhảy rất tốt… nhưng Trung Khuyển không thể chỉ nhảy nhót xung quanh cậu được, cũng phải động chạm những người khác nữa.”
Tiếu Lăng Tiêu: “…”
Hắn không vui.
Hắn ghét phải chạm vào những người khác ngoài Chu Cẩn Sơ.
Huống hồ nữ diễn viên kia cả người nồng nặc mùi nước hoa, khiến cho mũi chó của hắn vô cùng khó chịu.
“Trung Khuyển,” Chu Cẩn Sơ lại nhấc hai móng Tiếu Lăng Tiêu để hắn đứng lên: “Tao biết mày nhập diễn vào nhân vật, mày coi chính mình là con chó trong phim.”
“…”
“Nhưng mà, chính mày lại không ý thức được, trên thực tế mày vẫn mang theo tình cảm chủ quan.”
“…”
“Trung Khuyển, diễn viên chuyên nghiệp ngoài khả năng cá nhân, cần thả lỏng một chút, bỏ đi dáng vẻ bình thường của bản thân.”
Chu Cẩn Sơ cũng không hiểu tại sao bản thân lại muốn lải nhải như vậy. Trên lý thuyết y biết Trung Khuyển không thể nghe hiểu, nhưng y lại thường xuyên có ảo giác Trung Khuyển có thể hiểu được.
Tiếu Lăng Tiêu tự nhủ, không được phép chỉ chú ý vào Chu Cẩn Sơ.
Trước khi bắt đầu, hắn đọc thầm nhiều lần “Tui là diễn viên chuyên nghiệp”.
Lần này cuối cùng cũng thông qua.
Trong phim, người vợ nhìn đứa con cùng thú cưng, nói với chồng mình: “Anh còn nhớ lúc chúng ta vừa mới hẹn hò không? Anh nghe nói nếu như một người có thể cõng người kia đi hết cây cầu này là có thể vĩnh viễn bên nhau. Lúc ấy anh liền cõng em thử đi đến cuối cây cầu, nhưng đi tới một nửa anh đã bất động…”
Tiếu Lăng Tiêu: “…?!”
Hắn hình như cũng từng nghe nói, cây cầu ở thành phố này cũng có một lời đồn như thế.
***
Cảnh quay bên ngoài quay gần hết một ngày, Hắc đạo diễn cảm thấy trời đã muộn, hơn nữa cơm hộp buổi trưa cũng đã nguội lạnh.
“Kết thúc công việc, giải tán giải tán.” Đoàn người đi tới đầu cầu, Hắc đạo diễn nói: “Ngay mai quay nốt.”
“Cảm ơn.” Chu Cẩn Sơ lạnh nhạt nhưng lại lễ phép đáp lại một tiếng, cúi đầu nhìn Tiếu Lăng Tiêu nói: “Đi thôi, Trung Khuyển.”
“Gâu~” Tiếu Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn Chu Cẩn Sơ, đột nhiên hạ hai chân ngồi xổm, leo lên người Chu Cẩn Sơ.
“…Hả?” Chu Cẩn Sơ vươn tay đỡ lấy hắn.
Sau đó, Tiếu Lăng Tiêu bắt đầu di chuyển một cách khó khăn, hắn dùng chân đạp lên cánh tay Chu Cẩn Sơ, từng chút từng chút dịch ra sau lưng đối phương.
Bất quá chỉ bằng sức hắn thì không thể làm được. Tiếu Lăng Tiêu vung chân chó khắp nơi vẫn không tìm được chỗ đặt chân.
May là Chu Cẩn Sơ hiểu được ý của Trung Khuyển, y đưa hai tay ra sau lưng để Tiếu Lăng Tiêu đạp lên rồi ngồi xuống.
“…Gâu.” Tiếu Lăng Tiêu nhìn Chu Cẩn Sơ, móng vuốt chỉ chỉ phía trước.
“…?” Chu Cẩn Sơ kinh ngạc nhìn chó nhà mình, sau đó lại đưa mắt nhìn một đôi tình nhân đang cõng nhau tới cuối cầu, hỏi: “Mày muốn học theo bọn họ.”
“…Gâu.”
Chu Cẩn Sơ bật cười: “Đó là tình nhân, không giống chúng ta.”
Tiếu Lăng Tiêu mặc kệ, hắn gầm gừ vài tiếng, nhất quyết phải học theo người ta.
Sau đó hắn thậm chí còn lè lưỡi, liếm liếm vành tai Chu Cẩn Sơ.
Chu Cẩn Sơ cảm thấy lỗ tai có chút ngứa, y hơi lắc lắc đầu, giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Được rồi được rồi, đừng làm nũng. Tao cõng mày đi qua được chưa?”
“…Gâu.”
Suốt quãng đường hắn nằm nhoài trên lưng Chu Cẩn Sơ, thỉnh thoảng liếm vành tai của đối phương.
Hắn không giống phái nữ có thể ôm cổ đối phương để giảm bớt trọng lượng, Chu Cẩn Sơ chỉ có thể dùng hai cánh tay nâng hădn lên, sau khi đi hết cầu Chu Cẩn Sơ mệt tới mức đến tay cũng không nhấc lên nổi.