Khuyển Ảnh Đế Giới Giải Trí

Chương 22: “Hổ Dữ” (8)



Edit: 笑顔Egao.

Những ngày chờ đợi phim điện ảnh được công chiếu có thể nói là vô cùng gian nan.

Tiếu Lăng Tiêu mỗi ngày đều mong ngóng mình xuất hiện trên màn ảnh rộng, chỉ hận không thể rút ngắn khoảng thời gian này.

Sau khi quay xong cảnh cuối cùng, đoàn làm phim còn phải cắt cảnh, biên tập, lên chip*, phối âm, chỉnh màu, tổng hợp, duyệt nội dung, duyệt kỹ xảo… Ngoại trừ lên chip, mỗi phân đoạn đều tốn rất nhiều thời gian, có đôi khi Tiếu Lăng Tiêu cảm thấy mình sắp đợi đến mức biến thành tượng chó đá luôn rồi. (lên chip: đại khái là khâu ghép lại các cảnh quay đã qua chỉnh sửa thành một tập phim, giống như các bạn có sẵn hình dán và ô dán chỉ việc paste nó vào là xong ấy. Không biết khâu này tiếng Việt gọi là gì nên tớ để nguyên nha.)

Tiếu Lăng Tiêu quá mức hi vọng được thấy mình trên màn ảnh, cũng quá mức khát khao được nghe khán giả đánh giá về mình.

May mắn, trước khi Tiếu Lăng Tiêu sắp biến thành cẩu tinh chuẩn bị xuống núi diệt thiên, đợt tuyên truyền của bộ phim lục tục ra mắt.

Hắn từ trong một đống tuyên truyền tìm hình ảnh của mình, chỉ cần nhìn thấy cái bóng cũng sẽ vui vẻ đung đưa cái đuôi liên tục.

Tuy trọng điểm tuyên truyền là vai chính cảnh sát và người cha của hung thủ, nhưng Tiếu Lăng Tiêu cũng chiếm được một góc ống kính, hơn nữa, dùng ngôn ngữ của Chu Cẩn Sơ mà nói phải là “vẫn rất ăn hình”.

Làm hắn càng vui mừng chính là những bình luận có liên quan đến hắn trên internet.

【Tui là fan của Trung Khuyển, tui muốn xem Trung Khuyển diễn nhất】Có người nói như vậy.

Cũng có không ít người phụ họa theo: 【 Tui cũng vô cùng thích Trung Khuyển~~】

***

—— Tiếu Lăng Tiêu không ngờ Chu Cẩn Sơ sẽ mang hắn đến buổi công chiếu lần đầu tiên ra mắt phim.

“Nhà sản xuất muốn mày xuất hiện.” Từ trong giọng nói của Chu Cẩn Sơ cũng không nghe ra được thái độ của y là gì.

“… Gâu!” Làm một con chó nổi tiếng được người người yêu mến, Tiếu Lăng Tiêu đương nhiên vô cùng tình nguyện.

Buổi công chiếu đầu tiên được diễn ra ở một trung tâm tổ chức sự kiện.

Tiếu Lăng Tiêu không cần phải ký tên hay chụp ảnh, được nhân viên công tác trực tiếp dẫn vào hội trường.

Hắn nhàm chán chờ đợi sau sân khấu đến tám giờ tối. Cho đến khi đã nghe tiếng video tuyên truyền đến phát chán, hắn rốt cuộc cũng nghe được âm thanh truyền đến từ sân khấu của MC.

Cô nàng MC mở màn một cách ngắn gọn, sau đó giới thiệu những người tham gia buổi công chiếu, cùng lúc đó dựa theo kịch bản hỏi khách mời những vấn đề khán giả quan tâm.

Người Tiếu Lăng Tiêu muốn nghe, chỉ có Chu Cẩn Sơ.

Vấn đề đầu tiên MC hỏi Chu Cẩn Sơ là: “Lần quay phim này có điều gì đặc biệt không?”

“Đương nhiên là có.” Chu Cẩn Sơ trả lời: “Lần này tôi và Trung Khuyển cùng nhau quay phim. Cho dù không có cảnh quay của mình nó vẫn một mực đi theo tôi, từ góc độ này mà nói, tôi cảm thấy rất yên tâm, đây cũng là lần quay phim có trạng thái tốt nhất trong vòng một năm qua.” Trước đây gửi Trung Khuyển ở nhà tỷ tỷ, mỗi ngày đều cảm thấy lo lắng.

“Như vậy,” MC hỏi vấn đề thứ hai: “Đối với anh mà nói, vai diễn lần này có khó không?”

“Ừm,” Chu Cẩn Sơ vẫn tỏ ra lạnh nhạt như trước: “Có.”

“Có thể nói cụ thể hơn không?”

“Vai diễn lần này cần biểu hiện tình cảm sâu nặng với con trai, nhưng tôi lại không có con, lĩnh hội hơi khó khăn một chút, hơn nữa bản thân tôi cũng không có cảm giác đặc biệt với trẻ con, chưa bao giờ cân nhắc qua vấn đề này.”

“Ồ?” MC hỏi: “Không tưởng tượng viễn cảnh mình có con sẽ như thế nào sao? Giống như phái nữ chúng tôi, thời đi học đều sẽ thử tượng tượng.”

Chu Cẩn Sơ trầm mặc một lát, trả lời ngắn gọn: “Không.”

“… Ồ?” Tiếu Lăng Tiêu đang chờ sau sân khấu nghĩ: tui cũng không tưởng tượng đâu!

Bất quá, sau một giây, hắn nhớ ra lí do mình không tưởng tượng, vì hắn là gay.

Có… Lẽ nào… Chu Cẩn Sơ… thích đồng tính?!

Tui… tui là đồng tính nè! (… senpai please notice me~ =)))

Suy đoán này làm hai cái tai chó của Tiếu Lăng Tiêu đều đỏ.

Bất quá, hắn nhanh chóng nghĩ, Trung Quốc có bảy trăm triệu nam giới, toàn thế giới… có tới ba tỷ.

Phỏng chừng không tới phiên hắn đâu.

Phía bên kia, MC lại hỏi Chu Cẩn Sơ: “Nói vậy sinh hoạt gia đình trong tưởng tượng của anh cũng chỉ có hai người?”

“Cũng không nghĩ đến, cứ để thuận theo tự nhiên đi.” Chu Cẩn Sơ đáp: “Tôi là một người rất lười, cũng không có khát vọng thay đổi cuộc sống vốn có, hiện tại tôi sống cùng Trung Khuyển cũng rất tốt.”

Đến lúc này, hai lỗ tai chó của Tiếu Lăng Tiêu đã nóng tới mức có thể ăn luôn. (ý là lỗ tai của bạn ý đã nóng đến chín luôn rồi:)))

Đầu của hắn không ngừng hồi tưởng lại câu nói vừa rồi: “Tôi cảm thấy hiện tại tôi sống cùng Trung Khuyển cũng rất tốt… Tôi cảm thấy hiện tại tôi sống cùng Trung Khuyển cũng rất tốt… “

Bất kể thế nào, đối với Chu Cẩn Sơ mà nói, mình hiện tại vẫn là một người đặc biệt.

Sau này biến trở lại thành người, đây sẽ là một đoạn hồi ức đáng được lấy ra thưởng thức  nhiều lần.

Haiz, vẫn là không biết làm thế nào mới có thể biến lại thành người…

***

Sau khi kết thúc phỏng vấn, hội trường bắt đầu tiến hành một vài hoạt động.

“Được rồi,” một nhân viên công tác nói với Tiếu Lăng Tiêu: “Mày cũng nên ra sân khấu rồi.”

“A?”

Hắn đang định tao nhã bước lên sân khấu làm chói mù con mắt khán giả bên dưới, bỗng dưng cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, hóa ra là được người phía sau bế lên.

Tiếu Lăng Tiêu chưa bao giờ đứng trên sân khấu lớn như vậy, dưới sân khấu là một mảnh đen như mực, tất cả đều là đầu người, trong nháy mắt hắn cảm thấy thật căng thẳng.

Bất quá, hắn nhanh chóng phát hiện, ở đây không chỉ có mình hắn, trên sân khấu trừ mình thậm chí có thêm bốn con Husky nữa xếp hàng ngang, tính từ phía cầu thang hắn là con đầu tiên. Dây thừng của hắn cùng bốn con khác đều ở trong tay một người đứng phía sau, Tiếu Lăng Tiêu không nhìn thấy người cầm dây, nhưng hắn phát hiện năm cái dây giống hệt nhau.

“…” Tiếu Lăng Tiêu từ lúc đợi sau sân khấu đã nhìn thấy chúng nó, cũng biết chúng nó được ôm đi trước mình. Chỉ có điều là một con chó cao lãnh, Tiếu Lăng Tiêu sau khi hỏi thăm chúng nó vài câu cũng không trò chuyện thêm. Hắn chỉ cảm giác được có hai con trong số đó hắn đã từng thấy, hình như là “chó số sáu” cùng “chó số bảy” hồi quay quảng cáo “Bát Thất Lang”. Haiz, Tiếu Lăng Tiêu có chút chua xót nghĩ: xuất đạo* sớm thì sao, chó số sáu chó số bảy đã đóng phim nhiều năm như vậy vẫn bị dắt tới đây trợ trận cho một con chó “thiên tài” mới chỉ quay một bộ phim. (xuất đạo: vào nghề sau khi tốt nghiệp)

“Được rồi,” Tiếu Lăng Tiêu nghe thấy MC nói: “Diễn viên chó của chúng ta đã lên sân khấu, tên là Trung Khuyển, là thú cưng của Chu Cẩn Sơ. Ây, chính là một trong năm con chó đằng kia ~ hiện tại tôi muốn mời vài vị khán giả lên đây, thử xem có thể dựa vào cảnh quay trong phim tìm ra Trung Khuyển hay không, mọi người thấy thế nào? Nào, ai muốn lên sân khấu hãy giơ tay lên…”

Nửa phút sau, MC gọi năm người lên sân khấu.

Trên màn hình lớn phát một cảnh quay đáng yêu của Trung Khuyển, một con chó được quay lại lung linh như thiên sứ.

Trên ghế khán giả lập tức truyền tới tiếng cảm thán “Thật đáng yêu”.

Tiếu Lăng Tiêu ngồi nghiêm chỉnh, nỗ lực tỏa ra “khí chất vương giả” khác những con chó còn lại.

“A…” Người thứ nhất nhìn một lúc lâu, chỉ vào con chó bên cạnh Tiếu Lăng Tiêu: “Hình như là con này.”

“…” Thật ngốc, Tiếu Lăng Tiêu lườm một cái. Hắn nghĩ: tui đây lanh lợi thế này mà không nhận ra à?

Người thứ hai thông minh hơn một chút, cẩn thận so sánh lông mao trên trán và trước ngực, chỉ vào Tiếu Lăng Tiêu nói: “Chắc là con này đi, lông trên trán và trước ngực đều giống…”

Ba người sau đó được gợi ý từ người trước đều không đoán sai, năm người bao gồm cả người đoán sai đều được nhận một phần quà nhỏ.

“Chu Cẩn Sơ,” MC nói: “Chúng tôi cũng muốn anh tham gia.”

“…”

“Thử xem vị chủ nhân là anh có thể nhận ra thú cưng nhà mình hay không.”

“…”

“Nhưng mà, anh không được nhìn kĩ, phải đứng cách xa ít nhất hai mươi mét.”

Chu Cẩn Sơ gật đầu.

“Vậy thì trước tiên mời anh xoay người~”

Chu Cẩn Sơ ngoài đời cũng không nhiệt tình, đa số thời gian đều yên lặng, nhưng cảm giác tồn tại của y vẫn rất mạnh.

Tiếu Lăng Tiêu bị bắt đổi vị trí với con chó bên cạnh.

“…” Hắn cảm thấy, hoạt động này chỉ cần ngồi là xong, hoàn toàn không show được chỉ số IQ cao của hắn.

Chu Cẩn Sơ được phép quay người lại, y chỉ nhàn nhạt nhìn qua một lượt liền vươn tay chỉ vào Tiếu Lăng Tiêu: “Đằng kia, con thứ hai từ bên trái qua.”

“Cái này…” MC nói: “Giống như chẳng có chút độ khó nào nhỉ?”

Tiếu Lăng Tiêu tặng cho cô nàng một cái liếc mắt.

Hắn nghĩ: cách 20 mét thì làm sao. Chẳng lẽ tui sẽ nhận lầm Chu Cẩn Sơ đứng cách xa 20 mét thành Hắc đạo diễn sao?

“Nếu vậy chúng ta cần tăng độ khó.” MC nở nụ cười thần bí: “Chỉ dựa vào sờ để nhận ra thú cưng.”

Xem ra đây mới là phần chính.

Chu Cẩn Sơ không lên tiếng.

MC lấy ra một miếng vải trùm mắt, che hai mắt của Chu Cẩn Sơ. Ngay sau đó, người giữ dây của Tiếu Lăng Tiêu dắt cả đàn chó lên giữa sân khấu để Chu Cẩn Sơ sờ từng con, bộ phận y được sờ là đầu.

“…” Tiếu Lăng Tiêu lại ghen. Hắn cảm thấy, chỉ chạm một cái cũng tính là có quan hệ, sờ sờ khắp nơi như thế này lại càng không được.

May mà Chu Cẩn Sơ chỉ chạm vào chó số bảy và số tám được một giây đã rụt tay lại. (Nguyên văn là số bảy và số tám đó, tớ ko nhầm đâu:<)

Cuối cùng, y tìm thấy Tiếu Lăng Tiêu, khóe miệng lộ ra một nụ cười: “Con này.” Nói xong, y hạ tay xuống, lòng bàn tay ngửa lên trên, dùng ngón tay gãi gãi cằm Tiếu Lăng Tiêu.

Được gãi gãi như mong đợi, Tiếu Lăng Tiêu phát ra tiếng ư ử.

“… Không được,” MC giống như quyết tâm phải khiến Chu Cẩn Sơ thua một lần: “Không sờ đầu, chuyển sang sờ móng vuốt.”

Chu Cẩn Sơ không nhúc nhích.

Lần này Tiếu Lăng Tiêu là con thứ ba được dắt lên. Hắn vẫn như trước muốn dùng túi nylon bịt kín móng vuốt của hai con chó đằng trước, hoặc bắt Chu Cẩn Sơ đeo găng tay. Nhưng trên thực tế, hắn chỉ có thể đứng nhìn.

Chu Cẩn Sơ chỉ cầm một lát liền nhẹ nhằng dắt Tiếu Lăng Tiêu ra ngoài, nói: “Là nó.” Cùng lúc đó dùng ngón tay gãi gãi đêm thịt của Tiếu Lăng Tiêu như trước đây.

“…” Tiếu Lăng Tiêu được cầm móng vuốt, cảm giác như nhiệt độ từ lòng bàn tay đang truyền thẳng vào đáy lòng.

“Thật thần kỳ… Quá thần kỳ!” MC thở dài: “Có thể tiết lộ chúng khác nhau ở chỗ nào không?” Vừa nói cô nàng vừa sờ sờ móng vuốt của đàn chó: “Căn bản cũng không khác nhau mà.”

“Tôi cũng không nói được khác nhau ở chỗ nào.” Chu Cẩn Sơ trả lời: “Chỉ là… nếu là cô, khi đụng tới nó sẽ có cảm giác rất quen thuộc, lúc ấy cô sẽ biết đây là nó.”

“…”

“Cho dù điều kiện có nghiêm khắc hơn nữa, chỉ cần để tôi nhìn thấy, để tôi chạm vào, tôi đều có thể nhận ra nó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.