Khuyển Ảnh Đế Giới Giải Trí

Chương 52: Quay phim (12)



Edit: 笑顔Egao.

“Tất nhiên là không giống rồi.” Nhân viên nữ của đoàn làm phim cười hì hì: “Bởi vì bó hoa này là do đàn ông chọn, những bó trước đây đều là chị đi chọn.” Những bó hoa được tặng cho diễn viên trước đây kì thực cũng rất đơn giản, thường là hoa hồng màu vàng hoặc hồng phấn phối với lá cây, tuy giản dị nhưng bề ngoài nhìn vẫn rất đẹp.

“Đàn…đàn ông?” Tiếu Lăng Tiêu có chút mờ mịt.

“Đúng thế,” cô nàng nhân viên bĩu môi: “Chỉ có điều, Chu lão sư nói, đây là lần đầu tiên cậu đóng phim, hơn nữa cũng rất cố gắng, anh ấy muốn cảm ơn cậu, nói muốn tự mình đặt hoa, tiền cũng do anh ấy tự trả nốt.”

“Chu… Chu lão sư tự mình đặt hoa?!” Trong nháy mắt, bó hoa vài giây trước còn thấy xấu bỗng trở nên tươi tắn vô cùng, nhìn thế nào cũng đẹp. A, Tiếu Lăng Tiêu nghĩ:  mắt thẩm mỹ của Chu Cẩn Sơ xem ra là loại phải nhìn lâu mới thấy đẹp, ngay từ đầu cũng không thấy có gì đẹp, nhưng càng nhìn lâu sẽ cảm thấy được sự độc đáo, độc nhất vô nhị… ầy, cũng không biết có phải hắn lại tình nhân trong mắt hóa Tây Thi hay không.

Tiếu Lăng Tiêu còn đang mải nhăn nhó, đương sự đã tới rồi.

“Chu Cẩn Sơ,” Tiếu Lăng Tiêu vẫn gọi y đầy đủ họ tên theo thói quen: “Nhân viên đoàn làm phim nói, bó hoa này là anh chọn…”

“Ừ, là anh chọn, làm sao vậy?”

“Vì lí do gì?” Tiếu Lăng Tiêu gảy gảy cánh hoa, từ đầu ngón tay truyền lại cảm giác trơn nhẵn mềm mại, Tiếu Lăng Tiêu quả thực cảm thấy yêu thích đến mức không muốn buông tay.

“Em từng nói chưa bao giờ nhận được hoa.” Chu Cẩn Sơ trả lời.

“……..?” Kì thực câu Tiếu Lăng Tiếu nói là “xem như chưa bao giờ được nhận hoa”. Ở hình dạng con người hắn chưa từng nhận được hoa, nhưng khi biến thành chó, Chu Cẩn Sơ đã từng tặng cho hắn. Trong tập năm của gameshow 《Thú cưng tiến lên! 》, phần thử thách “Dùng đạo cụ hấp dẫn thú cưng”, Chu Cẩn Sơ đã từng rất phong độ lựa chọn hoa hồng – đạo cụ được cho là vô dụng nhất, cũng thành công dùng hoa hấp dẫn được hắn, khi ôm hắn còn đem hoa đặt trong miệng cho hắn ngậm.

“Thực ra cũng không có gì, chỉ là anh nghĩ, dù gì đây cũng là lần đầu tiên em được nhận hoa, không thể làm cho có lệ được. Nhân viên chọn hoa rất bình thường, về cơ bản khi chọn đều không dụng tâm. Những diễn viên trước đều đã nhận hoa vô số lần, có khi còn chưa tới cửa nhà đã đem hoa vứt đi, nhưng em thì khác, nên lưu lại chút kỉ niệm.”

“Cảm ơn. Em sẽ giữ nó cẩn thận.” Tiếu Lăng Tiêu cúi đầu nhìn kĩ một chút, vẫn tò mò muốn biết về kiểu phối hoa kì lạ này, dù sao từ trước đến nay hắn chưa từng gặp ai lại bó hoa như thế này, vì vậy lại ngẩng đầu hỏi Chu Cẩn Sơ: “Bất quá…có thể cho em biết lí do vì sao lại phối hoa như vậy được không?”

Bó hoa này của Chu Cẩn Sơ bao gồm rất nhiều chủng loại hoa. Khác với những bó hoa bình thường chỉ có hai ba loại, bên trong lớp giấy gói phải có tới vài loại hoa khác nhau, màu sắc cũng lòe loẹt đủ màu, có hồng có xanh lá có vàng thậm chí cả xanh dương, liếc một cái đã thấy rực rỡ hoa cả mắt. (Cái gu thẩm mỹ gì thế này =)))))

“À,” Chu Cẩn Sơ đáp: “Anh cảm thấy, quan trọng nhất vẫn là tặng loại hoa gì. Em là lần đầu tiên nhận hoa, chắc chắc sẽ nhớ rất kĩ, anh phải cân nhắc xem muốn cho em nhớ kĩ điều gì rồi mới chọn.”

“Thứ phải nhớ kĩ… hình như hơi nhiều…”

“Đại loại vậy,” Chu Cẩn Sơ thừa nhận: “Rất nhiều loại hoa đều có hoa ngữ rất đặc biệt, anh thấy loại nào cũng có ý nghĩa đặc thù, đều thích hợp mang đi tặng lần này.”

“…” Cho nên, phải gộp tất cả các loại hoa ngữ vào với nhau hả… Tiếu Lăng Tiêu cúi đầu nhìn, bỗng cảm thấy cửa hàng hoa làm ăn cũng thật vất vả, bó hoa này chẳng khác gì thách thức tài nghệ cắm hoa của chủ cửa hàng.

Tiếu Lăng Tiêu cẩn thận phân biệt từng loại hoa, phát hiện có cả loại hắn không biết tên, hỏi lại: “Thế hoa ngữ từng loại là gì?”

“Về nhà tự tra đi, nói ngay bây giờ kiểu gì em cũng sẽ quên.” Chu Cẩn Sơ đáp: “Đi thôi, ra chụp ảnh, mọi người trong đoàn làm phim đều đang chờ chúng ta.” Ý nghĩa của những bông hoa kia, có yêu thương, có trân trọng, có bên nhau, có vĩnh viễn, có hạnh phúc.(Các mẹ tự ghép lại với nhau nha:)))

“Được rồi…!”

Tiếu Lăng Tiêu cầm hoa đi chụp ảnh với từng người, đầu tiên là chụp cùng đạo diễn, phó đạo diễn, quay phim, sau đó là các diễn viên khác.

Sau khi chụp chung cùng Chu Cẩn Sơ, Tiếu Lăng Tiêu lấy điện thoại của mình ra: “Chu Cẩn Sơ, chúng ta selfie vài kiểu được không?”

“…”

“Được không?”

“Được.”

Tiếu Lăng Tiêu điều chỉnh lại khoảng cách cầm máy: “Chưa được… phải gần hơn chút nữa”, “Anh bị lệch ra khỏi màn hình rồi, dịch sang đây một chút”, “Anh nhìn em làm cái gì? Nhìn camera cơ mà!”.

Tiếu Lăng Tiêu chụp ảnh rất nghiêm túc, ảnh xấu đều xóa hết, chỉ để lại những ảnh hắn thích.

Sau đó, Chu Cẩn Sơ bỗng nhiên mở miệng: “Gửi cho anh đi.”

“Anh cũng cần?”

“Ừ, gửi qua email cho anh đi, có thể lưu trữ vĩnh viễn, lúc nào cũng có thể tìm được, gửi qua wechat dễ bị trôi mất.”

“Được rồi…” Tiếu Lăng Tiêu mở album ảnh, chọn vài tấm, bấm nút gửi: “A, email của anh là gì? Hay là anh tự gõ đi.”

“Ừ,” Chu Cẩn Sơ đáp ứng, nhận điện thoại từ tay Tiếu Lăng Tiêu, gõ một dãy kí tự, sau đó ấn “Gửi đi”.

Chỉ là, sau khi gửi xong, Chu Cẩn Sơ cũng không trả điện thoại lại cho Tiếu Lăng Tiêu, mà mở mấy tấm ảnh vừa chụp ra xem một hồi, chọn một tấm y cảm thấy đẹp nhất, không hề ngần ngại trực tiếp cài đặt thành ảnh nền điện thoại của Tiếu Lăng Tiêu, thậm chí không chỉ ảnh nền mà còn cài cả màn hình khóa.

“A? Gì đây?” Vừa mở khóa điện thoại đã thấy tấm hình này, mặt Tiếu Lăng Tiêu bắt đầu đỏ: “Anh làm gì?”

“… Không làm gì hết.” Chu Cẩn Sơ nói: “Đạo dễn nói hôm nay có khả năng sẽ quay tới tối muộn, không mời em đi ăn được, đợi đến ngày tổ chức tiệc mừng đóng máy anh đến đón em đi.”

“Cũng được.” Tiếu Lăng Tiêu không để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này, dùng hai móng vuốt giơ điện thoại của mình lên: “Chu Cẩn Sơ, anh cài cho em tất này làm hình niền điện thoại, nhưng lại chỉ có một mình em cài…. Có vẻ không công bằng… Không, thực sự là không công bằng… anh, cả anh nữa, anh cũng đổi hình nền sang cái này được không? “

“…”

“Có được hay không?”

“Ừ.”

“Đến cùng là có được hay không.”

“Anh nói ‘ừ’ rồi mà.”

” ‘ừ’ có nghĩa là đồng ý rồi đúng không?” Hai mắt của Tiếu Lăng Tiêu sáng lấp lánh, chớp cũng không chớp một cái, nhìn chằm chằm vào người đối diện.

Chu Cẩn Sơ: “Đừng hỏi nữa.”

Tiếu Lăng Tiêu cúi đầu, vừa có chút vui vẻ cũng có chút khó chịu, nhìn chằm chằm mũi chân mình: “Nhưng mà, đợi đến lúc quay xong phim mới gặp mặt, còn rất lâu.” Phần diễn của hắn trong phim tuy không tính là ít, nhưng thực chất cũng không nhiều, nhẩm tính một chút chắc cũng có thể lên hình hai mươi phút. Hắn biết rõ, đoàn làm phim còn không ít cảnh quay phảo hoàn thành, thậm chí phim trường cũng phải thay đổi mấy lần. Chu Cẩn Sơ là nhân vật chính, tối thiểu cũng phải đi quay hai tháng nữa, cả đoàn làm phim đều rất bận, phỏng chừng muốn lén lút gặp nhau cũng không thể. Nói cách khác, Chu Cẩn Sơ phải đi đóng phim, mà hắn lại không thể đi cùng, phải ở một mình suốt hai tháng trời. Nhắc đến cũng kỳ quái, khi còn là chó Chu Cẩn Sơ cũng thường gửi hắn ở nhà chị gái, lúc ấy hắn cũng không khó chịu như bây giờ, cũng có thể là tình cảm giữa người với người dễ gây lưu luyến hơn giữa người với chó đi.

Chu Cẩn Sơ nhìn thấy Tiếu Lăng Tiêu ủ rũ, nở nụ cười: “Em cũng có thể đến thăm trường quay, đạo diễn sẽ không nói gì đâu.”

“A? Em đến cũng được?”

“Đương nhiên, nếu có người hỏi em cứ nói là anh mời em tới.”

Mặt Tiếu Lăng Tiêu bắt đầu ửng hồng: “Dạ! Nhưng về sau mọi người còn quay ở nơi khác nữa đúng không? Em phải lấy lịch quay để còn săn vé máy bay giá rẻ!”

“…..” Chu Cẩn Sơ nhéo nhéo bên má Tiếu Lăng Tiêu: “Anh trả cho em.”

“Không cần.” Tiếu Lăng Tiêu nói: “Theo đuổi người khác phải dùng tiền của mình, sao có thể để anh trả ngược lại như vậy?” Ở trong lòng Tiếu Lăng Tiêu, hắn muốn đưa những thứ tốt nhất cho Chu Cẩn Sơ, chưa từng mong muốn phải nhận được gì từ đối phương. Hắn dùng hết tiền của mình mua quà đi tặng, nhưng tuyệt đối sẽ không tính toán đến việc đối phương tặng lại hắn cái gì. Hắn không đồng ý để Chu Cẩn Sơ mua vé máy bay cho mình, vì trong lòng hắn, đối phương đã đủ tốt rồi, chỉ là là người đó, chỉ cần là phần tình cảm ấy, cũng có thể coi là quà tặng quý giá nhất đối với hắn rồi. Hắn không dám đòi hỏi điều gì, nó chỉ chứng tỏ hắn là kẻ không biết thỏa mãn, kẻ như vậy nhất định sẽ bị ông trời lấy mất thứ gì đó, để trừng phạt những kẻ có lòng tham không đáy.

“…”

“Vậy thì,” Tiếu Lăng Tiêu nói tiếp: “Sau khi bộ phim này kết thúc… nếu anh đi quay những bộ phim khác… em cũng có thể đến tìm anh sao? Có thể bị đuổi đi hay không?” Bộ phim này hắn cũng tham gia nên có thể nhận được một ít đãi ngộ, vậy sau này thì sao? Chẳng lẽ chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng nỗi sầu tương tư?

“Có thể.” Chu Cẩn Sơ nhịn cười: “Chỉ cần đạo diễn không phải là đạo diễn Chung, là người khác đều không thành vấn đề.”

Tiếu Lăng Tiêu không vui vẻ nổi: “Người này lại vẽ ra chuyện gì?” Trong mắt Tiếu Lăng Tiêu, điểm tốt đẹp duy nhất của đạo diễn Chung Dương chính là chơi gay công khai với đạo diễn Nghiêu, đối xử công bằng, có ưu tiên cũng có trách phạt, khiến rất nhiều người trong giới có thêm dũng cảm tiến về phía trước. (Hình như có gì đó sai sai…?!)

“Đạo diễn Chung không thích có người đến thăm đoàn làm phim, đã từ bị phóng viên chỉ đích danh phê bình.”

“Đúng là ăn no rửng mỡ không biết người khác đói,” Tiếu Lăng Tiêu nói: “Anh ta là đạo diễn, chỉ biết àm theo ý mình, căn bản không hiểu gì về nhu cầu của diễn viên.”

“….. Anh ta cũng là diễn viên.”

“Em biết.” Tiếu Lăng Tiêu ngắt lời Chu Cẩn Sơ: “Nhưng anh ta chỉ nhận đóng phim của đạo diễn Nghiêu, lão bà ngay bên cạnh, tất nhiên không thể hiểu nổi tâm tình của những người không có lão bà bên cạnh.” (“lão bà” là từ nguyên gốc tiếng Trung, nhưng tớ khá thích từ này nên sẽ không trực dịch mà để nguyên nhé, các truyện sau này cũng vậy:3)

“Lão bà?’ Chu Cẩn Sơ cười hỏi: “Em nói em muốn dùng thân phận gì đến thăm anh?”

“A….”  Nghe thấy câu hỏi của đối phương, Tiếu Lăng Tiêu trợn tròn mắt: “Anh…”

“Anh cái gì mà anh?”

“…………” Tiếu Lăng Tiêu cũng ngẫm nghĩ lại trong lòng, nhưng mà…còn không dám trực tiếp gọi người ta là lão công.

“Bất quá, công việc lần tới không cần em tới thăm cũng có thể ở cạnh nhau.” Chu Cẩn Sơ nói tiếp: “Công việc tiếp theo của anh… là phim ngắn, trong đó có môt vai rất thích hợp với em.”

“….  Phim ngắn?”

“Phải, là một đoạn phim quảng cáo. Game online anh đang đại diện dự định ra một phim ngắn kỉ niệm mười năm ra mắt game, công ty đã viết xong kịch bản, cụ điện ảnh cũng đã thông qua. Bây giờ còn chưa khởi công, dự định năm sau mới ra mắt.”

“Vậy, nhân vật thích hợp với em, là kiểu nhân vật gì?”

“Cái này thì,” Chu Cẩn Sơ dùng đi động mở ra một văn bản word, đưa cho Tiếu Lăng Tiêu: “Chuyện kể về một thợ rèn đao thời hiện đại, vì vũ khí kinh điển của trò chơi kia tên là Trảm Nguyệt Đao, khách hàng yêu cầu nội dung phải liên quan đến thanh đao, chủ đề là từ tò mò suy nghĩ đến ý chí không ngừng theo đuổi, cuối cùng là thăng qua đạt được vinh quang.”

“Oa…”

“Vai chính là một thợ rèn đao tính cách quái đản, không chịu bán đao cho những người hắn đánh giá là không hiểu về đao. Hắn cho rằng đao không phải vật sưu tầm để đem ra khoe khoang, vì vậy nên dù hắn có tài nghệ cao siêu vẫn nghèo rớt mùng tơi. Cùng lúc đó, trong thôn cũng có một thợ rèn đao khác, gã rất thức thời hòa nhập vào xã hội hiện đại, rèn ra đao kiếm nhắm vào thị trường là các thương nhân và những người quyền cao chức trọng, tiếng tăm càng ngày càng lớn, thành biểu tượng của nghề rèn đao. Một ngày nọ, có một triển lãm đao quốc tế mời gã tham gia, điều kiện tiên quyết là thanh đao tham gia nhất định phải thông qua kiểm nghiệm, đảm bảo chất lượng mới có thể được trưng bày ở triển lãm. Thợ rèn đao nổi tiếng tự mình biết mình, gã đã hoang phế tài nghệ hai năm, không có khả năng thông qua kiểm nghiệm, nhưng nếu gã từ chối tham gia, thanh danh của hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng, gã không dám đánh cược. Bất đắc dĩ, gã đánh chủ ý lên người vị thợ rèn quái gở kia, chũng là nhân vật chính. Hắn biết trong nhà kho của nhân vật chính có một thanh đao tốt, tên là Trảm Nguyệt Đao, do nhân vật chính tiêu tốn mấy năm tâm huyết mới rèn được, nhất định có thể trưng bày được ở triển lãm. Gã hẹn con trai của nhân vật chính ra, nói với nó nếu có thể trộm mang Trảm Nguyệt Đao cho hắn mượn mười ngày, gã sẽ cho đứa con trai rất nhiều tiền, sau khi kết thúc triển lãm gã sẽ đem thanh đao trả lại nguyên vẹn, cha của nó sẽ không phát hiện ra. Gã biết con trai của nhân vật chính đang đi làm ở thành phố, cần một số tiền lớn để mua nhà ở… Đứa con trai đồng ý.”

“…….. A?!”

“Ngay trước buổi triển lãm, gã thuận lợi trộm được thanh đao. Thợ rèn đao nổi tiếng rút đao ngay dưới ánh trăng, phát hiện thân đao rất rắn chắc, lưỡi đao mỏng mà sắc, quả nhiên là một thanh đao tốt —— hắn rất vui vẻ, mang thanh đao về nhà. Nhưng đến sáng hôm sau, khi hắn kiểm tra lại đao lần thứ hai, bất ngờ phát hiện ra nó là một thanh đao gãy! Đêm qua vì quá phấn khởi, ánh trăng lại tối tăm nên gã không phát hiện ra —— hắn vừa giận vừa sợ, hẹn con trai của thợ rèn quái gở ra, chất vấn hắn đây là chuyện gì. Đứa con trai nói với gã: đao cũng như người, cha của tôi nhờ tôi nhắn với ông, ông không phải một người hoàn hảo, không xứng đáng được cầm một thanh đao hoàn mỹ.”

“Ồ…”

“Thợ rèn đao nổi tiếng nghe xong vô cùng xấu hổ. Ngay lúc này đối phương lại nói: Cha của tôi còn nói, vì vinh quang của làng này và đất nước, cha có thể cho ông mượn Trảm Nguyệt Đao, ông tự đến chỗ cha tôi lấy đi. Gã thợ rèn nổi tiếng tự nhiên không còn mặt mũi đi lấy đao, gã viết cho ban tổ chức triển lãm một bức thư, nói mình không thể tham gia triển lãm, nhưng muốn giới thiệu một vị thợ rèn đao trình độ cao tham gia… Cuối phim ngắn là hình ảnh Trảm Nguyệt Đao được đặt trong phòng triển lãm, nhận được sự quan khán của những người hiểu đao chân chính, mà nhân vật chính cũng nhờ vào buổi triển lãm này nhận được sự quan tâm của rất nhiều người, không còn vẻ cô độc quái gở như trước nữa.”

“…….A?”

Chu Cẩn Sơ mỉm cười: “Chỉ là phim quảng cáo thôi, đến cùng vẫn không giống phim điện ảnh. Kết thúc phim ngắn là tất cả cùng HE —— thợ rèn đao nhận được vinh quang, đồng thời cũng có của cải, nếu đây là phim điện ảnh, khẳng định sẽ không kết thúc như vậy.”

“Ha ha… Vậy là, em diễn vai đứa con trai?”

“Anh sẽ đề cử em.” Chu Cẩn Sơ nói: “Anh diễn vai người xấu —— vai chính là một người đại diện khác của game, tuổi lớn hơn anh một chút, thực ra cũng không già lắm.”

“Vậy…vậy nhờ anh đề cử em…” Tiếu Lăng Tiêu nói: “Em muốn diễn cùng với anh.”

Chu Cẩn Sơ gật đầu: “Được.”

* * *

Theo sắc dời dần tối, Tiếu Lăng Tiêu tháo lớp hóa trang, lại chụp thêm một ít ảnh với mọi người.

Đạo diễn Thi ôm hắn thật chặt: “Nghỉ ngơi một thời gian, đến lúc công chiếu đến phiên cậu bận rộn.”

“Dạ…” Tiếu Lăng Tiêu ngập ngừng một lát, cau mày hỏi: “Đạo diễn…ừm, cái kia, hai lỗ tai với đuôi chó ấy, tôi có thể cầm về làm kỷ niệm không?”

“Sao cậu không nói sớm?” Đạo diễn Thi tựa hồ không ngờ Tiếu Lăng Tiêu sẽ đưa ra yêu cầu này: “Có người khác hỏi xin nên tôi đã đồng ý cho người ta mất rồi.”

“Hả? Cái này mà cũng có người xin?”

“Tôi cũng lấy làm lạ…”

“Thôi được rồi,” Tiếu Lăng Tiêu rầu rĩ: “Cho tên…kia đi.”

Hắn vốn định nói “Cho tên khốn nạn kia đi.”

Cũng thật là, đến tai đuôi chó của hắn mà cũng lấy, ai mà kỳ cục vậy?!! (Đoán xem =)))

Ầy, xem ra đời này của hắn không còn cơ hội gặp lại cặp tai đuôi chó kia rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.