Còn chưa tới buổi tối, hai tên trộm cũng đã bị tóm —— hai đứa trẻ vị thành niên đến ga tàu của thành phố bên cạnh, mau vé tàu chuẩn bị về nhà, kết quả vừa tới cổng soát vé đã bị cảnh sát tóm gọn. Vụ án này được cảnh sát địa phương đề lên làm trọng điểm.
Chu Cẩn Sơ và Tiếu Lăng Tiêu nhận được điện thoại của cảnh sát, thông báo đến nhận diện tội phạm, còn phải ký tên lên một số giấy tờ khởi tố. Cảnh sát hình sự nói cho hai người, “kẻ tình nghi” sẽ bị tạm giam cho tới lúc khởi tố để tiến hành điều tra.
Kết quả, vừa đến trụ sở, Tiếu Lăng Tiêu liền nghe được khẩu cung của hai tên trộm, chúng nói mình được Tiếu Lăng Tiêu thuê, không hề có ý định trộm cắp, chúng chỉ đang “phối hợp diễn xuất” —— Tiếu Lăng Tiêu muốn nịnh bợ Chu Cẩn Sơ, để đối phương giới thiệu tài nguyên cho mình nên bày ra kế “anh hùng cứu mỹ nhân”, với mục đích lót đường cho sự nghiệp diễn xuất của mình càng trở nên thuận lợi. Chúng còn nói, ví dụ về kiểu “cứu” quý nhân được thăng quan tiến chức có không ít, vì vậy Tiếu Lăng Tiêu quyết định tự biên tự diễn một phen. Tiếu Lăng Tiêu hứa với chúng nhất định sẽ thả người, chỉ cần cả hai không trộm đồ vật, hắn sẽ ngăn đoàn làm phim báo án.
“Tụi nó có bệnh à?!” Tiếu Lăng Tiêu gào thét: “IQ quá thấp!”
Thảo nào đến diễn viên quần chúng cũng diễn không xong!
“Đừng nóng giận,” Chu Cẩn Sơ đứng bên cạnh an ủi Tiếu Lăng Tiêu: “Sẽ không khiến em chịu oan ức.”
“Trẻ con bây giờ bị lậm phim hết à?! Lại còn nghiện phim cảnh sát hình sự! Tưởng bắt chước là thoát được tội?!”
“Phải phải phải,” Chu Cẩn Sơ tiếp tục dỗ: “Đều bị lậm phim hết.”
“Em chỉ mong mình là khuyển yêu thật sự, cắn chết chúng nó!”
“Đừng,” Chu Cẩn Sơ: “Anh vẫn thích người bình thường hơn.”
“Ừm…” Tiếu Lăng Tiêu dùng vẻ mặt phức tạp đáp lại.
Cung Bình ngồi ở một bên, nhìn hai người nói chuyện không lên tiếng.
Cuối cùng, vì không có chứng cứ, cảnh sát không thể cưỡng chế buộc tội Tiếu Lăng Tiêu, vụ án không thể khởi tố.
Tiếu Lăng Tiêu mơ màng quay lại khách sạn, nằm trên giường ôm gối tức giận lăn qua lăn lại, suốt một buổi tối đều ngủ không ngon, Chu Cẩn Sơ khuyên thế nào cũng không được, vừa đến sáng hôm sau rời khỏi thành phố đáng ghét này.
—— khiến cho Chu Cẩn Sơ khá bất ngờ, ngau sau khi Tiếu Lăng Tiêu rời đi, Cung Bình lại đến phòng của y.
“……?”
“Cậu thấy thế nào?” Cung Bình trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Chu Cẩn Sơ sửng sốt một lát: “Cái gì mà “thấy thế nào”?”
“Cậu cho rằng tất cả chỉ là trùng hợp, hay là do Tiếu Lăng Tiêu tự biên tự diễn?”
“Hả?” Chu Cẩn Sơ nhìn người đại diện của mình: “Tại sao anh lại hỏi như vậy?”
“Nếu chỉ đơn thuần trải qua chuyện này, đương nhiên sẽ không có ai hoài nghi.” Cung Bình trả lời: “Thế nhưng, Tiếu Lăng Tiêu này, từ đầu tới đuôi nhìn thế nào cũng thấy kì quái.”
“……”
“Lí do khiến hắn tiếp cận cậu là do đoạn video lần đó. Nhưng cậu cẩn thận ngẫm lại xem, một đoạn video chúng ta làm cách nào cũng không thể tìm được, tại sao hắn lại “trùng hợp” có nó để cứu cậu? Chuyện lần này cũng vậy, hắn vừa tới đã có trộm, có phải trùng hợp một cách thái quá không? Kết quả là sau chuyện này cậu còn định nhận lời hắn. Lặp đi lặp lại nhiều lần…”
Chu Cẩn Sơ khẽ nhíu mày: “Ý anh là gì?”
“Tôi lo lắng hắn dùng mọi thủ đoạn lợi dụng cậu.”
“Không thể nào, em ấy rất đơn thuần.”
“Đơn thuần cái quần què,” Cung Bình nói tiếp: “Tất cả sở thích và thói quen của cậu hắn đều biết, bao gồm cả thích hay không thích ăn gì! Thằng nhóc đó làm thế quái nào mà biết được? Rất nhiều thứ đến cả tôi còn không biếu rõ! Hắn có quen Thâu Tổ Uy không? Cậu với Thâu Tổ Uy vẫn… hiểu rõ nhau nhất. Đừng có nói với tôi đây là cái khỉ gì mà tâm ý tương thông, có thể hắn còn quen biết cả Thâu Tổ Uy, chỉ có người này mới thân thiết với cậu đến mức biết rõ mấy cái này.”
“……” Đại khái thì, vẫn là tâm ý tương thông thôi.
“Nếu hắn quen biết Thâu Tổ Uy, sự kiện video kia cũng cần xem xét lại. Bạn thân của cậu lại chuẩn bị nhiều năm, dùng trăm phương ngàn kế hại cậu? Mà không phải do người khác cố ý lợi dụng? Biết đâu video vốn do fan trung thành của cậu tìm được thì sao! Tôi cũng cảm thấy khẳ năng do mình nghĩ quá lên, nhưng sự kiện “anh hùng cứu mỹ nhân lại xảy ra lần thứ hai. Từ trước đến nay cậu chưa từng cần ai cứu, sao tự nhiên lại gặp nạn những hai lần, lại còn là cùng một người giải quyết? Lần trước cậu chưa quen hắn, trước chuyện này mối quan hệ của hai người không có tiến triển.” (Tin em đi, là do bà tác giả đấy =)))))
Chu Cẩn Sơ đột nhiên nở nụ cười: “Cung Bình, anh còn biết xâu chuỗi sự kiện cơ đấy, muốn làm thám tử?”
“Tôi đây là quan tâm cậu đấy!” Cung Bình tức đến nổ phổi: “Tôi vẫn cảm thấy thằng nhóc ấy có bí mật gì đó, giác quan thứ sáu của tôi chưa bao giờ sai.”
“……”
“Tất nhiên, tôi không nói hai chuyện này đều do Tiếu Lăng Tiêu tự biên tự diễn, có thể do tôi tưởng tượng hơi quá. Tôi chỉ cảm thấy, hành vi tin tưởng hắn không hề lí do của cậu rất cực đoan và không lí trí. Tôi biết cậu rất thoải mái khi ở bên cạnh hắn, về mặt tình cảm không hề có ngăn cách nào, nhưng biết đâu hắn không phải loại người như cậu nghĩ thì sao?”
“Cung Bình,” Chu Cẩn Sơ nói: “Anh cảm thấy em ấy kì quái, nói giác quan thứ sáu của anh rất mạnh. Nhưng mà… giác quán thứ sáu của tôi cũng mạnh, tôi thấy em ấy rất tốt.”
“……” Cung Bình trả lời: “Tôi cũng chỉ có thể nhắc nhở cậu đến đây thôi.”
* * *
—— một tháng sau, bộ phim đóng máy.
Tiếu Lăng Tiêu muốn hẹn gặp Chu Cẩn Sơ ngay sau khi đối phương quay về, suy nghĩ một lát lại cảm thấy quá gấp rút, nhắn tin hẹn sang hôm sau. Không ngờ Chu Cẩn Sơ lại trả lời: “Ngay hôm đó cũng được, chuyến bay của anh hạ cánh buổi trưa, buổi tối đi ăn cùng nhau, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Ừ…… Hì hì.” Tiếu Lăng Tiêu thầm nghĩ: cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại ôm ôm ấp ấp nam thần rồi! Trước đây hắn vẫn luôn lo lắng cẩn thận, sợ Chu Cẩn Sơ không thích mình, chỉ có bản thân ỷ vào nhan sắc liều mạng tấn công.
Giờ hẹn ăn tối hơi muộn, là bảy giờ, cho dù vậy Chu Cẩn Sơ vẫn tới muộn một lát.
Tiếu Lăng Tiêu nhìn khuôn mặt vẫn còn ửng hồng của đối phương, biết Chu Cẩn Sơ là vội vàng chạy đến đây. Tuy không phải chạy bộ đến đây như phim Hàn Quốc, nhưng đoạn đường từ nơi gửi xe đến bàn ăn người này chắc chắn rất vội vàng.
“Không sao không sao, chờ anh cả đời cũng được!” Tiếu Lăng Tiêu bắt đầu lời ngon tiếng ngọt: “Nhưng không phải máy bay hạ cánh buổi trưa sao? Có chuyện gì vậy?”
“À,” đôi mắt của Chu Cẩn Sơ lộ ra vài tia ảm đạm: “Hôm nay có một nhà động vật học người Mỹ tới tham gai một buổi hội nghị học thuật, bác sĩ của Trung Khuyển giúp anh giới thiệu, anh ang đưa Trung Khuyển tới gặp chuyên gia, nhờ ông ấy kiểm tra cho Trung Khuyển, ông ấy chỉ dừng chân ở thành phố B có một ngày.”
“Trung… Trung Khuyển?” Nghe đến cái tên này, Tiếu Lăng Tiêu bắt đầu chột da: “Trung Khuyển làm sao vậy?”
“…” Chu Cẩn Sơ do dự trong chốc lát, quyết định nói cho Tiếu Lăng Tiêu: “Thực ra đã rất lêu rồi, Trung Khuyển trở nên khác hẳn so với trước đây.”
“Khác, khác hẳn là sao…”
“Ừ,” Chu Cẩn Sơ nói: “Nó không thông minh như trước kia, cũng không còn hiểu chuyện như ngày trước, đến tính cách cũng thay đổi, không còn hoạt bát nữa. Gần đây Trung Khuyển không nghe hiểu anh nói gì, luôn phá phách đồ dùng, có vẻ rất nóng nảy, còn tránh xa con người hễ có người tới gần nó lại vô cùng sợ hãi, anh cũng không rõ nó đang sợ cái gì.”
Tiếu Lăng Tiêu: “…………………………………”
“Anh dẫn nó đi kiểm tra não bộ rất nhiều lần, kết quả đều bình thường. Điều trị tâm lý khá nhiều lần cũng không có hiệu quả đáng kể.” Chuyện của Trung Khuyển, ngoại trừ bác sĩ, Chu Cẩn Sơ không nói cho người khác biết, kể cả chị gái lẫn Cung Bình, mặc dù chị gái cũng đã ngờ ngợ nhận ra. Giờ phút này, ngồi trước mặt Tiếu Lăng Tiêu, người y cho rằng mình có thể chia sẻ mọi vui sướng đau buồn, y cuối cùng cũng nói hết ra.
“……” Tiếu Lăng Tiêu nói: “Anh cũng đừng lo lắng cho nó quá…”
Tiếu Lăng Tiêu đương nhiên biết chuyện gì đã xảy ra, nhìn thấy Chu Cẩn Sơ muốn chữa cho Trung Khuyển trở lại bình thường, hắn rất đau lòng, vì sự cố gắng này đã được định trước là không có kết quả. Nhưng Tiếu Lăng Tiêu không dám nói ra sự thật, vì Chu Cẩn Sơ đã biểu thị không ít hơn một lần, y thích người bình thường chứ không phải người kì quặc như khuyển yêu linh tinh, hắn muốn chờ đến lúc ổn định tình cảm mới nói ra.
“Thì, chính là,” Trong lòng Tiếu Lăng Tiêu loạn tùng phèo, không biết phải nói sao: “Trung Khuyển như bây giờ, không phải vẫn giống một con Husky bình thường hay sao? Nếu đã bình thường, không nhất thiết bắt nó biến trở lại thành một con chó thông minh không được sao? Dù nó là dạng gì cũng vẫn tốt mà… Nếu không chữa được, vậy từ bỏ thôi… Anh yêu quý nó nhiều như vậy, sẽ dần dần khỏi thôi. Không nên quá lo lắng cho Trung Khuyển, phải rồi, sức khỏe của anh càng quan trọng hơn.”
Sau khi nói xong, Tiếu Lăng Tiêu cảm thấy lời mình nói không ổn, nhưng hắn lại nghĩ, chỉ cần vẫn là ý này, cũng không có cách nào nói êm tai được.
Nhìn Chu Cẩn Sơ mỗi ngày cất vả ngược xuôi, nghi hoặc, khổ sở, hắn không có cách nào khiến mình trơ mắt đứng nhìn.
Chu Cẩn Sơ sững sờ nhìn người ngồi phía đối diện.
Y không thể ngờ tới, Tiếu Lăng Tiêu lại phản ứng như vậy.
Y vốn nghĩ rằng, Tiếu Lăng Tiêu nhất định sẽ hỏi tỉ mỉ tình trạng của Trung Khuyển hiện nay, giúp y nghĩ cách, chia sẻ tâm tình cùng y.
Nhưng lại không nghĩ tới, Tiếu Lăng Tiêu sẽ nói —— đừng chữa cho Trung Khuyển.
Y không thể kiềm chế suy nghĩ của bản thân, cảm thấy có chút thất vọng.
Chu Cẩn Sơ lần đầu tiên cảm thấy do dự.
Cũng không phải coi người không bằng chó, địa vị của Tiếu Lăng Tiêu không bằng Trung Khuyển, mà chính y cũng bắt đầu hoài nghi, linh hồn của hai người cũng không phù hợp nhiều đến mức y từng nghĩ.
Ở một số việc quan trọng, ý nghĩ của bọn họ trái ngược nhau.
Chu Cẩn Sơ bỗng nhớ tới lời của Cung Bình: “Biết đâu hắn không phải loại người như cậu nghĩ thì sao?”
“Vậy…” Cảm thấy bầu không khí có chút lúng túng, Tiếu Lăng Tiêu ngượng ngùng nở nụ cười: “Chu Cẩn Sơ, anh bảo có chuyện muốn nói với em, là chuyện gì?”
“À,” Chu Cẩn Sơ cúi đầu nhìn lướt qua tách trà, do dự một hồi lâu, cuối cùng cười cười lắc đầu: ” Cũng không có chuyện gì.”