Linh hồn Tiếu Lăng Tiêu phản phất như hỗn loạn trong trong gió, đầu óc loạn như một đống hồ dán.
Cần “Gâu” một tiếng để thừa nhận sao? Mình có nên gâu một cái để thừa nhận hay không?
Chu Cẩn Sơ nhanh chóng dời tay: “Mình đang nghĩ cái quái gì vậy… Lẽ nào cũng bị bệnh luôn rồi sao?”
Tiếu Lăng Tiêu: “…”
Chu Cẩn Sơ đứng lên từ ghế sofa, bước tới nhà bếp cầm một lon bia: “Vậy mà lại nghĩ ra cái ý tưởng đó, làm sao có thể có chuyện như vậy được… Người là người, chó là chó, không thể cõ chuyện người chó tráo đổi cho nhau được.”
“…” Tiếu Lăng Tiêu nhớ rõ nếp sống của Chu Cẩn Sơ rất tốt, từ trước đến nay không bao giờ động chạm tới thuốc lá rượu bia, ít nhất là khi ở một mình sẽ không bao giờ đụng tới, hiện tại lại bắt đầu uống bia —— bia nào cũng đắng, Tiếu Lăng Tiêu cũng không hiểu uống nó có gì ngon.
“Trung Khuyển,” Chu Cẩn Sơ lên tiếng: “Bây giờ vừa nhìn đến mày, tao lại nhớ đến chuyện hôm đó, tao chỉ sợ một ngày nào đó, đến mày cũng không dám nhìn.”
“…” Lần này Tiếu Lăng Tiêu xác định, Chu Cẩn Sơ đang cảm thấy hổ thẹn. Đối phương nhất định nghĩ rằng, hắn bị đả kích nên mới bị bệnh tâm thần.
Hắn nằm nhoài trên ghế sofa, nghĩ thầm: đợi ngày mai quay xong tin vắn dưới lốt chó, mình phải biến trở lại ngay thôi…
Việc làm giải trí cho đại chúng, là việc của nhưng con chó thông minh như hắn.
Làm MC… chắc cũng không khó lắm đâu nhỉ?
………
Ngày hôm sau, Chu Cẩn Sơ dẫn Tiếu Lăng Tiêu ghi hình chương trình.
Lúc ở nhà, Chu Cẩn Sơ đã cùng Tiếu Lăng Tiêu luyện tập biểu cảm. Khi ấy Chu Cẩn Sơ lệnh cho Tiếu Lăng Tiêu ngồi ngay ngắn, không được chạy loạn, sau đó lấy ra một đống vật phẩm đặt trước mắt Tiếu Lăng Tiêu, quan sát phản ứng của hắn. Chỉ cần Tiếu Lăng Tiêu có phản ứng chính xác, hắn sẽ nhận được một ít đồ ăn vặt làm phần thưởng, nếu làm sai lại dạy lại một lần nữa. Sau vài lần, Tiếu Lăng Tiêu nhìn thấy cục xương sẽ le lưỡi đung đưa đuôi, thấy tinh dầu sẽ trợn tròn mắt không dám động, thấy bức ảnh của một con chó hung dữ sẽ che mắt lại, nhìn thấy ảnh con mèo sẽ bày ra vẻ mặt lạnh lùng… Sáng sớm ngày ghi hình, Chu Cẩn Sơ còn giúp Tiếu Lăng Tiêu luyện tập lại một lần nữa.
Tiếu Lăng Tiêu ngồi trước bàn, mặc âu phục, còn đeo trên mặt một cặp kính không độ, nhìn lướt qua rất giống môt MC chuyên nghiệp.
Không lâu sau đó, chương trình bắt đầu ghi hình.
Âm thanh tuyền tới không phải âm nhạc quen thuộc trên chương trình thời sự, mà một đoạn nhạc dạo khá thông dụng trên mạng, nghe rất nhẹ nhàng hài hước. Cùng lúc đó, để thể hiện những tin tức có trong chương trình, màn hình lớn sau lưng Tiếu Lăng Tiêu hiện ra rất nhiều hình ảnh.
Tiếu Lăng Tiêu ngồi ở một góc màn hình lớn, thân thể chắn mất một phần màn hình. Như vậy, khán giả vừa không bị che mất thông tin trên màn hình, cũng không bỏ lỡ vẻ mặt của Trung Khuyển.
Tiếu Lăng Tiêu không có công phu nghe tin tức cẩn thận. Hắn nhìn chằm chằm Chu Cẩn Sơ, dứa theo chỉ thị của y cố gắng làm đúng phản ứng cần thiết.
Loại công việc thử thách tốc độ như thế này, ngay cả con người muốn làm cũng không phải chuyện dễ dàng.
Chương trình kéo dài mười phút, thông báo tổng cộng năm tin tức. Cứ mỗi hai tin tức sẽ chiếu hình ảnh một lần, vì vậy năm tin tức có thể chia ra làm năm phần để ghi hình. Tốc độ đọc tin là 200 chữ một phút, Tiếu Lăng Tiêu mỗi phút lại phải thay đổi vẻ mặt hai lần. Có hai lần hắn làm một lần là qua, ba cái còn lại phải quay lại vài lần. Chương trình chỉ vỏn vẹn có mười phút, nhưng thời gian ghi hình lại tốn tới hai tiếng đồng hồ. Bọn họ đến trường quay từ tám giơ, chín giờ bắt đầu ghi hình, đợi đến khi xong việc đã là giữa trưa.
Chu Cẩn Sơ số ruột muốn tới bệnh viện, vội vàng chào tạm biệt: “Nếu như cồn có lần sau, tôi không có cách nào đi cùng nó. Tôi sẽ mang nó tới đây, mọi người chỉ cần làm theo phương pháp vừa rồi của tôi là được, Trung Khuyể nó rất ngoan.”
“Như vậy nếu còn có lần hợp tác tiếp theo, trước khi đi phiền anh cùng chúng tôi luyện tập với nó một lần.”
“Được.”
“Chương trình sẽ phát sóng vào tám giờ tối nay, tin tức đều phải nóng hổi, đợi đến khi hết hot sẽ không có hiệu quả, đến lúc đó mong anh giúp đỡ share bài trên weibo. Phần tin phía sau còn có một đoạn khác, chủ yếu là khảo sát thực tế, một đội quay phim khác đang quay bên ngoài, buổi chiều sẽ ghép lại.”
“Được.” Chu Cẩn Sơ gật đầu: “Có điều… trong chương trình liệu có tin tức nào… hơi thô tục không?” Cảm giác như tin tức đều là những chuyện không quá quan trọng, chỉ vì có chút hiếm lạ mà được đại chúng chú ý.
“Có,” đối phương phẩy phẩy tay: “Chương trình không chỉ dành riêng cho giới trí thức —— mỗi ngày đều lượn lờ trên mạng, nhìn thấy có gì mới lạ đều phải click vào xem thử, phần lớn người xem đều là người rảnh rỗi, đều thích xem gì đó thô tục một chút, ha ha.”
“…” Chu Cẩn Sơ không hề tiếp lời, ôm Tiếu Lăng Tiêu lên xe, sờ sờ lông của hắn, nói: “Tao nghĩ… lần sau cũng không nên đến nữa.”
“… Gâu!” Tiếu Lăng Tiêu nghĩ: may quá, hắn cũng sắp biến trở lại thành người.
—— tám giờ tối, Trung Khuyển một lần nữa nổi tiếng.
Trung Khuyển trở lại màn ảnh sau một thời gian dài vắng bóng, khiến rất nhiều fan của Trung Khuyên vô cùng cảm động.
“Đã lâu không vào Weibo,” Chu Cẩn Sơ thấp giọng nói: “Không ngờ lại có nhiều tin nhắn như vậy.”
Hơn nữa, tin nhắn còn đang không ngừng tăng nhanh —— mỗi lần y load lại màn hình đềi có thể nhìn thấy tin nhắn mới.
Sau khi chương trình được phát sóng, rất nhiều người đề tỏ ra yêu thích Trung Khuyển.
Phần lớn tin nhắn đều chưa được mở ra, nhưng có một tin lại hấp dẫn sự chú ý của y.
Nội dung tin nhắn này là: “Biểu cảm của Trung Khuyển thật phong phú, đáng yêu cực kỳ! Cảm giác có thể đứng nganh tài ngang sức với bộ stikers meme Husky! Em cũng thích cả con chó kia… Hoàn toàn không phải photoshop! Nếu có thời gian anh nhớ đi xem thử, nhìn rất giống Trung Khuyển, siêu đáng yêu!”
“…” Xuất phát từ suy nghĩ chung của các chủ chó “tui không tin trên đời này có con chó nào đáng yêu bằng con tui”, Chu Cẩn Sơ tìm kiếm bộ meme Husky.
Quả nhiên, trang weibo có hai vạn fan này có rất nhiều ảnh chụp.
Vừa phóng to bức hình đầu tiên lên, Chu Cẩn Sơ lập tức sợ ngây người.
Y sợ tấm hình kia không đủ rõ, liên tiếp lật thêm nhiều hình khác.
Đúng là… Trung Khuyển…
Người khác không nhận ra đó là cùng một con chó, nhưng làm chủ nhân của nó, Chu Cẩn Sơ chỉ cần nhìn một lần là nhận ra.
Ánh mắt kia, vẻ mặt kia, kích thước lỗ tai, ba vạch trắng giữa lông mày, lông trắng đen đan xen trên cổ… Chính là Trung Khuyển.
Bối cảnh trong ảnh… chính là thư phòng.
Tuy bối cảnh chỉ là tường trắng, nhưng Chu Cẩn Sơ biết, nơi đó chính là thư phòng của y, đến vết bẩn cũng giống nhau.
Hô hấp của Chu Cẩn Sơ bông nhiên trở nên gấp gáp.
Một con chó, chắc chắn không thể có chuyện tự lập một cái weibo.
Chu Cẩn Sơ cẩn thận nhớ lại Trung Khuyển hai ba năm qua, y phát hiện, thời gian nó bỗng nhiên trở nên thông minh không giống một con chó vừa khớp với lần đầu tiên phát bệnh và khỏi bệnh của Tiếu Lăng Tiêu. Bệnh án của em ấy ghi rõ lần chẩn đoán đầu tiên chính là sau khi y thu dưỡng Trung Khuyển được hai, ba ngày… Mà thời gian nhập viện lại một lần nữa, chính là ngày Trung Khuyển khôi phục hai tuần trước.
Chu Cẩn Sơ lại nhớ tới Tiếu Lăng Tiêu khi cuống lên lỡ miệng nói “gâu gâu”, còn thỉnh thoảng có những động tác như chó con, cùng với khi Tiếu Lăng Tiêu thể hiện ra mình hiểu rất rõ y, còn nhiều lần hỏi y có thể chấp nhận một con khuyển yêu được hay không, còn có… ngày hôm đó người kia dùng ánh mắt khổ sở nói ” Trung Khuyển như bây giờ không phải vẫn giống một con Husky bình thường hay sao? Nếu đã bình thương, như vậy cũng không cần tìm kiếm nguyên nhân khiến nó thay đổi nữa phải không”…
Không thể nào…
Trái tim Chu Cẩn Sơ nhảy tùng tùng, dùng động tác cứng ngắc nhìn về phía Tiếu Lăng Tiêu.
“…?” Tiếu Lăng Tiêu ngẩng đầu lên nhìn về phía Chu Cẩn Sơ.
Phải rồi… Nhìn thấy cặp mắt kia, Chu Cẩn Sơ chợt nhận ra: y cuối cùng cũng hiểu rõ, tại sao mình yêu thích ánh mắt của Tiếu Lăng Tiêu nhưu vậy, vì sao mình vẫn luôn cảm thấy nó thật quen thuộc.
Tiếu Lăng Tiêu vẫn mang vẻ mặt hoang mang.
Cuống họng Chu Cẩn Sơ phát ra từng tiếng khàn khàn: “Lăng Tiêu, là em sao?”
“…. Ngao ngao???!!!” Tiếu Lăng Tiêu lập tức bối rối. Chu Cẩn Sơ làm sao thế, đột nhiên lại nói… Hắn rất sợ hãi…
“Lăng Tiêu, nếu đúng là em, biến trở lại đi.”
“…” Tiếu Lăng Tiêu nghĩ: biến trở lại cũng không dễ dàng gì…
Chu Cẩn Sơ lại lên tiếng: “Nếu như em sợ tỉnh lại không thấy được anh… Anh lập tức tới bệnh viện chờ em.”
“…”
“Anh đến bệnh viện chờ em. Nếu như em biến trở lại thành người… Anh sẽ hôn môi em.”