Khuyên Anh Nên Sớm Thích Em

Chương 25



Mãi đến buổi trưa hôm nay, Phó Tranh mới ý thức được độ nghiêm trọng của sự việc.

Vốn cứ tưởng dì Tiêu nói đùa không ngờ lại thật sự trang điểm lộng lẫy xách hộp cơm xuất hiện...

Vậy mà bà ấy làm thật?

“Tiểu Phó à, nào, đây là đồ ăn tôi tiện tay nấu. Nghĩ lần trước cậu đi tán gẫu cùng tôi đã vất vả rồi, thử xem tay nghề của tôi đi.”

Dì Tiêu vẫn là người biết giữ chừng mực, bà đặt hộp cơm xuống, cũng không nói nhiều, cười cười, giả vờ có việc nói: “Ôi, câu lạc bộ nhảy quảng trường chúng tôi còn phải họp, tôi đi trước đây. Cậu ăn đi, ăn xong buổi chiều tôi đến lấy hộp cơm, thuận tiện đem chút hoa quả cho cậu.”

Nói xong những lời này, bà bỏ lại hộp cơm không cho nhiều lời, tự mình rời khỏi.

***

Dì Tiêu đi mất, Phó Tranh chỉ ngẩn người trừng mắt nhìn hộp cơm trước mắt.

Chỉ là Phó Tranh không nói gì, nhưng Ninh Uyển đã nói với: “Còn tiện tay nấu cơ? Dì Tiêu thực sự là một nhân tài mở mắt nói dối!” Ninh Uyển tấm tắc, dán mắt nhìn một vòng hộp cơm đồ sộ này, “7 tầng! Hộp cơm này có 7 tầng!”

Phó Tranh mím môi, Ninh Uyển lại giống như xem kịch hay thúc giục anh: “Nhanh, mở hộp cơm này ra xem có gì, lần đầu tiên tôi được mở mang nhìn thấy hộp cơm 7 tầng đấy!”

Thấy Phó Tranh không có động tĩnh, Ninh Uyển dứt khoát động tay chân giúp đỡ. Cô bày từng tầng từng tầng một ra trước mặt Phó Tranh.

Tầng đầu tiên là bào ngư, tầng thứ hai là chim câu non, tầng thứ ba là trứng xào sơn dược, tầng thứ tư là rau hẹ, tầng thứ năm là thịt dê, tầng thứ sáu là mộc nhĩ đen, tầng cuối cùng mới là cơm trắng...

Nói thật lòng, tay nghề của dì Tiêu quả thực không tệ. Mỗi món ăn từng tầng trước mắt đầy đủ sắc hương vị, chỉ ngửi thôi đã khiến người ta phải thèm thuồng. Dù sao đi nữa, được người khác theo đuổi luôn có thể khiến người ta cảm thấy bản thân tốt đẹp.

Đáng tiếc Phó Tranh không nhịn nổi kiêu ngạo vì sức quyến rũ của bản thân, nhưng lại nghe Ninh Uyển nhìn ngắm những món ăn này nói:

“Này! Bào ngư, chim câu non, rau hẹ, thịt dê, mộc nhĩ đen, đều là những thứ bổ thận tráng dương.” Giọng Ninh Uyển đầy ắp tiếng cười trên nỗi đau người khác bừng tỉnh ngộ: “Nói đi nói lại, dì Tiêu lại không chịu thừa nhận, trong lòng cuối cùng vẫn cảm thấy 30 tuổi hơi già, cần phải bồi bổ như vậy.”

Cô nhìn Phó Tranh: “Cuối cùng bà ấy vẫn hơi để ý tuổi tác của anh, sự quyến rũ nhân cách của anh hình như không mạnh đến nỗi xua tan đi những lo lắng của dì Tiêu.”

“...”

Trong nháy mắt Phó Tranh không cảm thấy bản thân tốt đẹp nổi, nhìn những món ăn bổ thận tráng dương trước mắt nhiều như vậy, nghe sự công kích của Ninh Uyển, dường như đến anh cũng cảm thấy 30 tuổi đã già rồi....

Ninh Uyển lại giậu đổ bìm leo: “Anh mau ăn nhân lúc còn nóng đi. Tuổi 30 tuy trong xã hội hiện đại coi là trẻ, nhưng cũng coi như sắp 40 tuổi rồi, đúng là nên bồi bổ.”

Phó Tranh mím môi, cảm thấy cho dù anh chết đói, cũng không thể ăn bữa cơm này, anh ưỡn cổ, khô khan nói: “Tôi không đói.”

“Không đói sao? Đã 12 giờ rồi?”

Phó Tranh lạnh lùng kiên trì: “Không đói.”

Cái này sao ăn được? Ăn xong là có chuyện. Đàn ông có thể bị phê bình năng lực nghiệp vụ không ổn, nhưng tuyệt đối không thể bị phê bình phương diện đó không tốt.

Ánh mắt Ninh Uyển nhìn các món đầy nuối tiếc: “Vậy anh không ăn, lãng phí thì tiếc lắm!”

Phó Tranh nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không cần bồi bổ, nếu cần cô bồi bổ đi.”

Có lẽ Ninh Uyển chỉ chờ đợi câu nói này, nghe anh nói xong câu này, lập tức cầm đũa, bắt đầu tham ăn: “Tôi bồi bổ, bồi bổ. Tôi không cần tráng dương, tôi cần mạnh khỏe!”

“...”

***

Vì để phá vỡ định kiến “30 không ổn”, Phó Tranh vẫn cứ nghiến răng nghiến lợi không ăn cơm. Nhưng một người đàn ông trưởng thành cuối cùng vẫn cần năng lượng, đến một giờ chiều, Phó Tranh đói không chịu nổi. Vì để di dời sự chú ý, anh gọi điện cho Lục Phong.

Gần đây Lục Phong đi công tác, vì vậy chuyện của dì Vương sau đó vẫn không thể nói chuyện trực tiếp, Phó Tranh đành giải thích đơn giản ngọn nguồn câu chuyện trong điện thoại. Lục Phong vừa nghe đến không bị ép kết hôn nữa thở phào nhẹ nhõm, cũng thông tình đạt lý, lập tức đồng ý hòa giải không nhắc đến kiện cáo xâm quyền danh dự nữa.

“Nhưng chuyện căn nhà là thế nào? Tôi nghe không rõ lắm.”

Có lẽ Lục Phong đang ở trên phương tiện giao thông nào đó, tín hiệu không tốt lắm, Phó Tranh trong điện thoại cũng không có cách nói rõ sự việc, chỉ hẹn thời gian: “Vậy đợi sau khi anh đi công tác về sẽ trực tiếp nói chuyện với dì Vương, để tránh luật sư chúng tôi truyền đạt sai sót chỗ nào đó với tư cách bên thứ ba.”

Lục Phong được biết Vương Lệ Anh sẽ không bám lấy mình và xưng rằng họ yêu nhau bị ép kết hôn đã thở phào nhẹ nhõm. Như vậy đã an tâm rồi, cảm ơn thêm vài lần mới cúp điện thoại.

Lục Phong vui vẻ, nhưng Phó Tranh lại không vui vẻ nổi. Một khi anh không còn bận việc, cảm giác đói bụng ngày càng rõ ràng.

Nhưng đã cứng miệng nói không đói thì là không đói, Phó Tranh chấn chỉnh tinh thần, tiếp tục lạnh lùng ngồi đó. Anh nhìn Ninh Uyển tự nhiên được ăn một bữa lớn thì tinh thần sảng khoái, hoàn toàn không quan tâm sống chết của anh. Thấy không có điện thoại tư vấn vậy mà ngâm nga bài hát đi ra cửa.

Phó Tranh đang ghi nhớ việc xấu cô ra ngoài giữa giờ làm việc trong lòng, Ninh Uyển đã ngâm nga hát quay về, sau đó cô ném túi đồ cho Phó Tranh.

Phó Tranh đanh mặt: “Đây là gì?”

“Bánh rán vừa mua bên ngoài.” Ninh Uyển nháy mắt, bổ sung “Không có thứ tráng dương, anh mau ăn đi.”

Phó Tranh chau mày: “Sao tôi lại không nhớ bên ngoài có tiệm nào bán bánh rán nhỉ?”

“Mua ở quầy xe đẩy.”

Vừa nghe đến chỗ này Phó Tranh lập tức từ chối: “Đó đều là dầu bẩn, hơn nữa không có giấy phép an toàn vệ sinh thực phẩm, ai biết người bán hàng bánh rán có rửa tay không, trên cái bánh rán này có vi khuẩn E. coli hay vi khuẩn tụ cầu hay không? Tôi không ăn.”

...

Nhưng cả đời Phó Tranh chưa từng đói, không ngờ sức mạnh đói bụng lại lớn đến thế...

Nửa tiếng sau, Phó Tranh cắn bánh rán, cảm thấy bực bội, đây đều là quỷ kế của Ninh Uyển. Rõ ràng bản thân anh còn trụ được, chính là cô nhiều chuyện, mua một cái bánh rán nóng hôi hổi đặt trước mặt mình, mùi thơm dụ người, làm anh càng thêm đói, cuối cùng không nhịn được nữa...

Nhưng một cái bánh rán xuống bụng, Phó Tranh quả thực cảm thấy khá hơn không ít. Thế nhưng cảm giác này không kéo dài quá lâu, bởi vì 5 phút sau, dì Tiêu lại đến.

Lần này, ngoài việc bà mang hoa quả sau bữa ăn đến như đã nói, lại ôm theo một bó hoa bách hợp phương Đông...

Bà nhìn hộp cơm được quét sạch trống rỗng, vô cùng vui mừng: “Xem ra Tiểu Phó rất thích, ngày mai tôi lại làm cho cậu! Đúng rồi, bó hoa này là khi nãy tôi thuận tay mua, tôi cảm thấy ngôn ngữ và âm đọc của bách hợp đặc biệt may mắn.”

Dì Tiêu mím môi cười e thẹn, đặt hoa và hoa quả xuống, cầm hộp cơm, trước khi Phó Tranh từ chối đã hẹn gặp lại và thu dọn rời đi.

Phó Tranh cảm thấy mình hơi ghét cái mùi hoa bách hợp này, cảm thấy mũi hơi ngứa, chau mày nhìn hoa: “Ngôn ngữ và âm đọc của loại hoa này là gì?”

Ninh Uyển tra điện thoại: “Tình yêu vĩ đại? Trăm năm hòa hợp?”

“...”

Ninh Uyển lướt đi lướt lại điện thoại vài lần, mới ngẩng mắt lên từ màn hình, chỉ là không nhìn thì không biết, vừa nhìn đã giật mình. Lúc này Phó Tranh đang đứng trước mắt mình dán mắt vào bó bách hợp phương Đông, hốc mắt đều đỏ. Anh chớp mắt, giọt nước mắt lấp lánh rơi xuống từ hốc mắt, lúc này Ninh Uyển mới phát hiện, mũi anh hơi ửng đỏ, giống như cố gắng kiềm chế cái gì, khẽ nghẹt mũi...

My god! Tình yêu vĩ đại của dì Tiêu vậy mà đã làm Phó Tranh cảm động rớt nước mắt?

Sợ rằng sai sót của cô tạo nên một đoạn tình yêu quên tuổi tác mỹ mãn?

Xem ra nữ theo đuổi nam “cách tầng sa” quả thật không lừa cô!

* ( chỉ nữ khi theo đuổi nam, khoảng cách chỉ cách nhau một tấm vải)

Cùng lúc cô cảm khái trong lòng, không biết tại sao thấy hơi hụt hẫng phức tạp. Sớm biết Phó Tranh dễ theo đuổi như vậy, tặng một cái “tình yêu vĩ đại” đã có thể khóc thành thế này thì cô chớp thời cơ trước, dẫu sao phù sa sống không thể chảy ruộng ngoài, Phó Tranh thực sự đẹp trai! Lúc đầu Ninh Uyển cảm thấy trai đẹp cấp độ này không dễ theo đuổi, kết quả không ngờ người đàn ông có diện mạo như này lại dễ bị lừa đến tay như vậy? Tặng bó hoa, đem vài món ăn tráng dương là được?

Nhưng hụt hẫng là hụt hẫng, Ninh Uyển còn thông minh hiểu ý rút ra tờ giấy ăn, đưa cho Phó Tranh: “Lau đi nào, anh yên tâm, tôi sẽ chúc phúc cho hai người.”

Kết quả rõ ràng Phó Tranh đang khóc, nhưng lại nghiến răng nghiến lợi trợn mắt nhìn Ninh Uyển hung dữ: “Cô chúc phúc cái gì? Trước kia vì vụ án cô bảo tôi đi tán gẫu với người ta, bây giờ lẽ nào còn muốn bảo tôi đi “hòa thân”?”

Ninh Uyển hơi thì thầm: “Không phải anh cảm động phát khóc sao? Tôi tưởng anh chấp nhận dì Tiêu rồi...”

Kết quả vừa nói, vẻ mặt anh giống như sắp qua đời tại chỗ: “Tôi bị dị dứng! Dị ứng! Cái “tình yêu vĩ đại” làm tôi dị dứng! Mau mang hoa đi!”

Mà giống như muốn nghiệm chứng lời anh nói là sự thật, Phó Tranh vừa nói xong liền bắt đầu hắt hơi điên cuồng…

***

Tình yêu của dì Tiêu vĩ đại bao nhiêu Phó Tranh không biết, điều anh biết là chỉ chỉ mấy phút sau, cái mũi chỉ thấy ngứa khi nãy bắt đầu không ổn, muốn hắt hơi, mắt cũng không bình thường, bắt đầu chảy nước mắt giống như cái vòi nước tự động, cũng là lúc này Phó Tranh mới phát hiện không ngờ mình bị dị ứng bách hợp.

Cũng may Ninh Uyển nhanh chóng mang hoa đi xa, triệu chứng của Phó Tranh mới từ từ giảm dần.

Nhưng dì Tiêu và “tình yêu vĩ đại” của dì đi rồi, tâm tình Phó Tranh lại không bình tĩnh nổi. Nhìn điệu bộ của dì Tiêu, anh bắt đầu cảm thấy sự việc có chút tồi tệ.

“Ninh Uyển, tôi như này có tính là hiến thân vì sự nghiệp không?” Phó Tranh khẽ ho, không tự nhiên nói, “Bây giờ xảy ra chuyện rồi, có phải cô cần giúp tôi giải quyết hậu quả không?”

Ninh Uyển cười nhìn Phó Tranh: “Không phải vừa nãy anh vẫn kiên cường muốn tự mình giải quyết sao? Tôi bảo anh lịch sự lễ phép đi với dì Tiêu trò chuyện, không bảo anh phát huy quá phi thường như vậy.”

Ninh Uyển còn muốn phê bình, kết quả vừa ngẩng đầu, đυ.ng trúng ánh mắt tội nghiệp của Phó Tranh, anh rũ sạch sự kiêu ngạo lạnh lùng trước đó, thể hiện dáng vẻ bị tổn thương, nhìn Ninh Uyển giống như một con chó lớn bị bỏ rơi: “Cô sẽ giúp tôi đúng không? Người chính nghĩa như cô sẽ không nhìn tôi bị quấy rối bởi loại chuyện này đúng chứ?”

Ninh Uyển bỗng chốc không hung dữ nổi, Phó Tranh vừa yếu đuối như này, cô liền không có cách nào nhẫn tâm, chỉ có thể di dời ánh mắt, giả vờ ho một cách tự nhiên: “Được thôi, ai bảo tôi là giáo viên hướng dẫn của anh chứ? Nhưng sau này anh phải cho tôi nhàn rỗi chút, anh phải nghe lời của tôi, biết chưa?”

Phó Tranh gật đầu ngoan ngoãn.

Việc không thể chậm trễ, đã nhận việc này rồi Ninh Uyển cũng không muốn trì hoãn. Lập tực cầm lọ Lamer, hẹn dì Tiêu đến một quán cà phê gần đây.

Cô vốn tính cảm động dì Tiêu dựa trên nguyên tắc chân thành thẳng thắn, khiến bà đánh bay suy nghĩ theo đuổi Phó Tranh, hơn nữa trả lại lọ Lamer đắt tiền. Thế nhưng Ninh Uyển nói nửa tiếng đồng hồ miệng đắng lưỡi khô, dì Tiêu lù lù bất động.

“Không được, tôi không “thương thiên hại lý”, theo đuổi tình yêu của mình cũng trái pháp luật sao?” Dì Tiêu càng nói càng ấm ức, “Lẽ nào tôi lớn tuổi rồi thì không xứng được hưởng quyền lợi của một người phụ nữ sao? Tôi thích cậu ấy, tôi muốn Tiểu Phó xuất hiện trong sổ hộ khẩu của nhà tôi, người gan lớn cỡ nào, gia sản nhiều cỡ đó, có mơ ước mà không đi làm, sao biết không thể thực hiện?”

“...”

Nghe nói nhảy quảng trường là giang hồ tàn sát khốc liệt. Có thể trở thành dẫn đội nhảy quảng trường ít nhất cũng là trưởng môn của một môn phái trong thế giới võ hiệp cổ đại, thực lực không che đậy. Ninh Uyển nói miệng đắng lưỡi khô lại không ngờ, hoàn toàn không thuyết phục nổi dì Tiêu đừng phát cuồng vì yêu.

Cũng may Ninh Uyển đã sớm có chuẩn bị, cô mím môi, nét mặt thâm thúy nhìn dì Tiêu: “Chị Tiêu, có những lời không thể nói quá rõ ràng. Không biết chị nghe một câu nói này chưa? Có những người, không cùng giới tính, không thể yêu đương.”

Dì Tiêu chau mày: “Điều này có ý gì?”

Ninh Uyển cũng không trả lời, chỉ nhìn dì Tiêu: “Chị Tiêu, lần trước nghe nói chị có đứa con trai 22 tuổi?”

Dì Tiêu mù tịt không hiểu: “Đúng vậy, sao thế? Nhưng không sao cả, con trai tôi sẽ không can thiệp chuyện tôi có mùa xuân thứ hai, còn cổ vũ tôi tìm bạn trai nữa.”

“Ôi, như vậy thật tốt, chứng tỏ tư tưởng chàng trai này rất bao dung. Chị xem nếu chị đã thích Phó Tranh như vậy, có chết cũng muốn điền tên anh ấy vào sổ hộ khẩu nhà chị, chi bằng đổi suy nghĩ khác, hay là giới thiệu con trai chị cho Phó Tranh làm quen thì thế nào? Suy cho cùng không phải khả năng chấp nhận của chàng trai này rất lớn sao?” Ninh Uyển cười tế nhị, “Tuy trong nước không thể cho vào sổ hộ khẩu, nhưng rất nhiều nơi ở nước ngoài điều này là hợp pháp....”

Lúc đầu dì Tiêu có chút không theo kịp tiết tấu, nhưng rất nhanh, càng nghe sắc mặt càng không tốt nổi, bà đè thấp giọng, nhìn Ninh Uyển: “Cô nói Tiểu Phó...”

Ninh Uyển gật đầu, vẻ mặt xót xa: “Đúng vậy dì Tiêu, Phó Tranh anh ấy.... Tóm lại, xin chị giữ bí mật cho anh ấy, cũng.... xin nén bi thương.”

Dì Tiêu im lặng, dì Tiêu khóc rồi, mùa xuân thứ hai của dì Tiêu chỉ mới bắt đầu đã tan thành mây khói rồi...

Bà thở dài đau đớn: “Không sao, Tiểu Phó trong mắt tôi vẫn rất xuất sắc, tôi sẽ không kỳ thị cậu ấy, tôi nhất định sẽ giữ bí mật cho cậu ấy...”

Trong bầu không khí bi thương này, giống như Phó Tranh đã cưỡi hạc về Tây thiên, tiếp theo sẽ đốt giấy cho anh...

Dì Tiêu bi thương tuyệt vọng: “Mặc dù duyên đậm, nhưng biết thế nào khi tình mỏng. Không ngờ tôi.... tôi lại chỉ có phúc phận được là chị em với Tiểu Phó...”

Hừm...

Nhưng dù sao đi nữa, tuy thủ đoạn này có chút không bình thường, Ninh Uyển cũng coi như đã không phụ sứ mệnh, chém đứt tình cảm của dì Tiêu.

***

Phó Tranh đợi vài tiếng trong phòng làm việc, cuối cùng cũng đợi được Ninh Uyển trở về.

“Đã xong!” Ninh Uyển giơ tay OK với Phó Tranh, nhìn thời gian, “Ôi, sắp tan làm rồi, đi thôi. Tối nay đến nhà tôi ăn cơm, công việc bao cơm chính thức bắt đầu!”

Nhưng tiếc là đối với sự nhiệt tình của Ninh Uyển, nội tâm Phó Tranh lại cự tuyệt: “Bao cơm thì thôi đi.” Anh nhìn Ninh Uyển, điềm tĩnh đáp, “Gần đây tôi không kẹt tiền nữa, có một khoản nhỏ, không cần phiền cô đâu.”

“Nhưng nhà anh không trả nợ nước ngoài sao? Không phiền đâu, đến nhà tôi ăn, ruồi nhặng có nhỏ thì cũng là thịt, có thể tiết kiệm vài trăm cũng là tiền mà.”

Lúc này Phó Tranh chỉ trách bản thân lúc trước tạo nhân vật quá đà, bây giờ để từ chối khéo một năm ăn cơm của Ninh Uyển, anh chỉ có thể cố gắng tìm cách: “Doanh nghiệp trước đây của gia đình đột nhiên có chút khởi sắc, cũng may đã trả xong nợ nước ngoài, còn dư chút tiền, cũng sắp đủ mua nhà mua xe rồi, cho nên cũng không thiếu tiền như vậy.”

Anh nhìn Ninh Uyển cười, thể hiện nét mặt mạnh mẽ: “Cô cũng biết đàn ông nên gánh vác, bây giờ tôi không khó khăn như vậy nữa, không nên tiếp tục nhận ý tốt của cô. Trên thế giới này, còn nhiều người khó khăn hơn tôi lắm.”

“Thế tối nay anh ăn cơm ở đâu?”

Phó Tranh mím môi cười: “Cô yên tâm, hôm qua tôi đã tự làm mấy món thanh đạm, về nhà hâm nóng một chút là được, giá rẻ nhưng tươi ngon, càng sạch sẽ hơn ăn bên ngoài. Đứa trẻ nhà nghèo sớm chăm lo gia đình, tôi cũng phải sớm học chăm sóc bản thân, không cần lo lắng.”

Nói ra lý do từ chối này, cuối cùng mới chấm dứt lời mời nhiệt tình của Ninh Uyển.

Ninh Uyển quả thực dễ bị lừa, tóm lại cuối cùng, cô không chỉ tin lý do từ chối của Phó Tranh, thậm chí còn vô cùng cảm động bởi tác phong không ngừng cố gắng của anh, cổ vũ anh thêm hai câu, lúc này mới tạm biệt anh.

***

Từ sau khi mẹ Phó Tranh phẫu thuật thành công, hồi phục tốt luôn du lịch bên ngoài, đến mức Phó Tranh đã quay về thành phố Dung, mẹ của anh vẫn ở nước ngoài du ngoạn sơn thủy. Ngoài Cao Viễn tiếp đón hoan nghênh anh, những người thân thích khác đều đi nghỉ ở những nơi khác trên thế giới, không có một người rảnh rỗi hoan nghênh anh.

Bởi vì mẹ anh đi vội vàng, thậm chí còn không để chìa khóa nhà cho anh. Những căn nhà khác không phải chưa sửa chữa xong thì cũng là bỏ không, vốn không có đồ dùng sinh hoạt cần thiết. Do đó anh dứt khoát tạm thời dừng chân ở khách sạn, lần ở này rất lâu. Cũng may tối nay mẹ anh ngồi chuyến bay tối trở về thành phố Dung, Phó Tranh cuối cùng cũng có thể tạm biệt cuộc sống khách sạn.

Nhưng thực ra tối nay anh đã hẹn một người.

Em họ anh Chu Oánh Oánh cuối cùng cũng đi trượt tuyết ở Hokkaido trở về, trước khi ra sân bay đón mẹ anh, Phó Tranh đã hẹn em họ cùng ăn bữa cơm

Địa điểm hẹn ở một nhà hàng Tây nhỏ, ông chủ là bếp trưởng Michelin 3 sao, tuy giá cả đắt đỏ nhưng môi trường nhà hàng nho nhã, khách khứa không đông.

Phó Tranh đến sớm hơn Chu Oánh Oánh, đành ngồi xuống trước lật menu, không để ý xung quanh. Vì thế hoàn toàn không biết hình bóng của mình đã lọt vào mắt của một người quan tâm.

Ninh Uyển đang đứng ngoài cửa kính của nhà hàng nhỏ cao cấp này, trừng mắt gắt gao nhìn anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.