Sau khi Phó Tranh nói xong, tuy ngoài mặt vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt vẫn hơi lộ ra tâm trạng của anh: Anh đang căng thẳng.
Phong thủy tuần hoàn, cho dù tài ăn nói có tốt, logic mạnh mẽ, năng lực thuyết phục đỉnh cao, nhưng giống như mối quan hệ giữa khách hàng và người bán hàng, trước khi móc tiền, khách hàng sẽ luôn chiếm quyền chủ động, bất kể bạn là tổng đại lý bán hàng hay nhân viên kinh doanh tài giỏi, chính cái vị thiên tài logic Phó Tranh này cũng không phải ngoại lệ.
Trong sự im lặng hồi lâu, cuối cùng Phó Tranh không chịu nổi, anh hắng giọng: “Ninh Uyển, em đồng ý ở bên anh không? Em… có điều gì muốn nói không?” Người đàn ông này bắt đầu dụ dỗ, “Chuyện gì cũng được, bây giờ em nghĩ thế nào?”
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, chàng trai Phó Tranh quả nhiên muốn biết trạng thái tâm lý của cô trước rồi mới kê thuốc theo bệnh.
Một khi đã bình tĩnh trở lại, quyền chủ động liền về tay Ninh Uyển, cô chớp mắt: “Anh thu lại máy bay không người lái trước đã.”
Phó Tranh giống như đấm một nắm đấm vào bông, nhưng vẫn mím môi gật đầu: “Được.”
Càng vào lúc này, ngược lại Ninh Uyển càng không vội tỏ thái độ, Phó Tranh rác rưởi, khi trước lừa cô khổ sở, mặc dù nói rằng anh đã tự tiếp thị mình rất thành công, nhãn dán trên người cũng dựa theo cô mà dán, khiến Ninh Uyển thật sự cảm động, nhưng Ninh Uyển nghĩ đến từng chuyện trong quá khứ, trong lòng vẫn có chút chưa bớt giận, người này từ đầu đến cuối ẩn náu bên cô xem kịch hay, nhìn cô chạy đôn chạy đáo, rất thú vị sao? Càng nghĩ càng cảm thấy không thể dễ dàng tha thứ cho anh.
Hơn nữa nếu không phải cho rằng anh là một luật sư thực tập lớn tuổi nghèo khổ, Ninh Uyển sao có thể ra tay với anh? Đây không phải lừa đảo thì cái gì mới là lừa đảo? Hại cô hết tỏ tình bằng anh đào lại tỏ tình bằng màn say rượu, cả con đường cảm xúc thăng trầm, còn chưa có tổn thất tinh thần sao?
Ninh Uyển cảm thấy, vì sự bình đẳng, ít nhất cũng phải khiến Phó Tranh trải nghiệm dao động cảm xúc mới được, cái vị đối tác cấp cao làm việc đâu ra đấy này quả thực thiếu loại kinh nghiệm giống vậy.
Hơn nữa, nếu cô lập tức đồng ý, quá mất mặt!
Bây giờ nhớ lại loạt hành động lúc đầu của Phó Tranh, Ninh Uyển mới bàng hoàng nhận ra anh là một bạch liên hoa nhiều tâm cơ như thế, nếu đã vậy, vậy lấy độc trị độc, lấy bạch liên hoa trị bạch liên hoa: Không trả lời, không tỏ thái độ, không chủ động!
Làm ngơ với Phó Tranh trước!
Nhưng… Nhưng cũng không thể để anh được hời rồi chạy mất! Món tổn thất tinh thần này, đương nhiên phải để anh chịu trách nhiệm đàng hoàng!
Đúng lúc Ninh Uyển hơi đói, vì thế lập tức nắm thời cơ: “Em đói rồi, em muốn ra ngoài ăn đã.”
Phó Tranh sững sờ, không ngờ Ninh Uyển sẽ lách nặng tìm nhẹ, anh trừng mắt hoài nghi nhìn Ninh Uyển: “Vậy rốt cuộc em suy nghĩ thế nào với anh? Lẽ nào không chuẩn bị chịu trách nhiệm với anh sao?”
Còn chịu trách nhiệm? Khẩu khí này, ánh mắt này, nếu không phải Ninh Uyển đã xây dựng tâm lý cho mình, cô thật sự đã sinh lòng thương yêu mà lập tức đồng ý. Kỹ năng diễn xuất của người đàn ông Phó Tranh này thật tỉ mỉ, sự ấm ức vừa đủ trong mắt, sự tổn thương giống như bị phụ lòng, sự thấp thỏm chờ đợi đáp án, đúng là đắn đo không sai chút nào.
Ninh Uyển dời ánh mắt đi, cố ý không nhìn Phó Tranh, để tránh cảm xúc chịu ảnh hưởng dao động, cô khẽ ho, cố gắng bình tĩnh nói: “Chuyện xảy ra đột ngột, em cần suy nghĩ một chút, anh đừng có gấp gáp thúc giục em, hơn nữa chuyện này vốn là anh làm sai, cho anh đợi chờ cũng là bình thường thôi.”
Phó Tranh trông như càng ấm ức, nhưng thái độ của anh vẫn rất nhún nhường, anh không dùng ưu thế của một đối tác cấp cao gây sức ép, chỉ ngoan ngoãn nói: “Được, anh biết rồi, em nói đúng.” Mặc dù giọng điệu của anh rất bình tĩnh, nhưng nói ra nghe có chút đáng thương, “Mặc dù anh đã 30 tuổi, quả thực không còn trẻ, nhưng bởi vì lỗi của anh, em bảo anh đợi một năm anh cũng đợi, dẫu sao con người già đi, thời gian càng trôi nhanh hơn, cho dù là một năm qua cũng rất nhanh...”
“Nhưng nói gì đi nữa, người ta nói khoảng thời gian 30 tuổi đến 50 tuổi của con người cần phải được trân trọng, bởi vì đây là giai đoạn hoàng kim nhất của một người đàn ông.” Phó Tranh nhìn Ninh Uyển một cách ý tứ, “Thực ra anh đã sắp xếp xong kế hoạch năm năm của chúng ta, từ năm anh 30 đến 35 tuổi chúng ta có thể cùng nhau làm những gì đều đã lên kế hoạch xong hết. Đương nhiên, em cần anh chờ em suy nghĩ, anh cũng thấu hiểu, có vẻ như anh chỉ có thể lùi lại kế hoạch năm 30 tuổi.”
Ninh Uyển hắng giọng: “À... Anh vốn đã lên kế hoạch gì khi anh 30 tuổi?”
“Cũng không có gì, cũng chỉ là hai người cùng đi du lịch xem cực quang, xem sông băng ở Alaska, hoặc đến Thổ Nhĩ Kỳ ngồi khinh khí cầu, năm nay chỉ sắp xếp kế hoạch du lịch rất bình thường mà thôi.”
Cái này gọi là bình thường?
Bình thường Ninh Uyển bận rộn công việc, một là không kỳ nghỉ, hai là không tiền, mặc dù thèm muốn một cuộc sống đi đây đi đó, nhưng thực sự không có cơ hội thực hành. Vừa nghe Phó Tranh nói chuyện này, đương nhiên là động lòng, may mà kìm cương ngựa bên vực thẳm, cô nhanh chóng tỉnh lại trước khi suýt nữa bị Phó Tranh dẫn lạc lối.
“Không sao, em mới có hai mấy tuổi, em còn trẻ, sau này còn có nhiều cơ hội!”
Rõ ràng Phó Tranh không ngờ chiêu này của anh không hiệu nghiệm, anh mím môi, nhìn Ninh Uyển có chút mưu mô, Ninh Uyển bị anh nhìn đến mức tim phát hoảng, cũng không biết người đàn ông này lại ra chiêu tàn độc nào, may mà sau đó hình như Phó Tranh chưa nghĩ ra sách lược gì, chỉ có thể thuận theo chủ đề Ninh Uyển nói lúc nãy.
“Vậy chúng ta đi đâu ăn?”
Ninh Uyển nghĩ ngợi, đưa ra một cái tên nhà hàng Tây, brunch của nhà hàng này rất nổi tiếng, vào giờ này ăn sáng thì quá muộn, ăn trưa quá sớm, ăn một bữa brunch đúng lúc.
Vào giờ này, nhà hàng không quá đông, sau khi Ninh Uyển tìm được một chỗ bên cửa sổ và ngồi xuống, liền bắt đầu gọi món: “Anh muốn ăn gì? Bữa này em mời anh.”
Phó Tranh lại chỉ cười: “Anh không cần.”
“Trên đường về đây đã ăn rồi sao?”
Phó Tranh lắc đầu: “Không.”
“Thế?”
“Ăn không nổi.” Phó Tranh điềm tĩnh đáp, “Đã 30 tuổi, còn chưa có bạn gái, rất lo lắng, không có khẩu vị gì cả.”
“...”
Ninh Uyển cũng thật phục anh, cô quyết định không nên hỏi Phó Tranh bất kỳ câu hỏi nào nữa, bởi vì bất luận cô nói gì, cuối cùng sẽ rơi vào bẫy của người đàn ông này.
Nhưng cho dù cô đã tự cảnh cáo trong lòng, Phó Tranh vẫn giả bộ đáng thương! Là đang giả bộ! Nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút tội lỗi vì lời nói của Phó Tranh, người đàn ông này đã 30 tuổi, thật sự không có đối tượng sẽ lo lắng thế sao? Đã ăn không ngon rồi?
May mà cuối cùng Ninh Uyển đã nghĩ ra cách, cô gọi cho Phó Tranh một suất bánh quế: “Anh vẫn nên ăn một chút đi, dù sao cũng đã 30 tuổi, còn nhớ lúc trước Trần Thước nói với em, đàn ông một khi đã qua 30, chức năng cơ thể xuống dốc khá nhanh, dù lo lắng vẫn phải ăn chút, anh không ăn như vậy dạ dày rất dễ bị bệnh, qua vài năm nữa cơ thể không khỏe cái này không khỏe cái kia...”
“...”
Lần này đến lượt Phó Tranh nghẹt thở, Ninh Uyển trong lòng vui sướng ngoài mặt bình tĩnh nhìn khuôn mặt đầy màu sắc của Phó Tranh, cảm thấy đây cũng là một trải nghiệm rất mới lạ. Nếu cái cớ 30 tuổi được Phó Tranh tự mang ra bán, vậy cô thuận nước đẩy thuyền cũng không sai chứ? Đúng là anh tự mang đá ra trước mới đập trúng chân mình.
Sau một cú vấp này, quả nhiên Phó Tranh đã an phận thủ thường hơn nhiều, không phát biểu thêm ngôn ngữ bạch liên hoa mới nào nữa, đón nhận bánh quế Ninh Uyển gọi cho một cách rất hiểu ý, im lặng ăn, thế nhưng ăn được một nửa, anh nhìn Ninh Uyển có chút thứ lỗi: “Có chút chuyện, anh đi nhận điện thoại.”
Ninh Uyển không coi là chuyện gì lớn, gật đầu, Phó Tranh bèn đứng dậy rời khỏi.
Cuộc điện thoại này anh nhận không lâu, không quá năm phút Phó Tranh đã quay lại.
Hai người tiếp tục ngồi xuống cùng dùng bữa.
***
Lúc Chu Oánh Oánh nhận điện thoại của Phó Tranh, cô vẫn đang ngủ nướng trong ổ, bỗng chốc thậm chí cho rằng mình đang sinh ra ảo giác.
Người anh họ “không có việc không thăm hỏi” lại chủ động gọi điện thoại cho mình?
Không thể nào!
Thế nhưng tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên cuối cùng cũng đánh thức Chu Oánh Oánh, nhìn lại quả thực là Phó Tranh.
“Alo, anh họ, chuyện gì thế?”
“Em nhanh dậy đi.” Giọng Phó Tranh bên kia khá lạnh lùng nghiêm túc, “Có chút chuyện, rất quan trọng.”
Sau đó Chu Oánh Oánh nghe anh nói tên của nhà hàng Tây có brunch nổi tiếng: “Nhìn đi, cách nhà em rất gần, qua đây trong vòng năm phút.”
Chu Oánh Oánh thực sự “lúng túng sờ đầu giống hòa thượng”: “Làm cái gì?”
“Em, diễn kịch, qua đây giả vờ làm người theo đuổi anh.”
???
“Nhìn qua thấy em mạnh nhất, cho nên tìm em, cụ thể làm gì chút nữa anh sẽ nhắn vào điện thoại của em, em bắt xe qua đây, trên đường đến đây đừng lãng phí thời gian, trong vòng năm phút trang điểm đàng hoàng ăn mặc đắt tiền chút, trông càng có sức cạnh tranh càng tốt.”
Không phải chứ? Tại sao mình phải giả vờ theo đuổi Phó Tranh? Cho dù Phó Tranh không phải anh họ cô, Chu Oánh Oánh cảm thấy mình mù mắt mới theo đuổi loại đàn ông như Phó Tranh, vừa cao ngạo vừa tự mãn, ngoài diện mạo không tệ còn điểm gì tốt?
“Em...”
Kết quả Chu Oánh Oánh vừa muốn từ chối liền nghe thấy Phó Tranh tiếp tục nói: “Anh biết gần đây em muốn đi học lặn, dựa trên tình nghĩa anh em họ giữa chúng ta, không phải anh không thể tài trợ cho em bộ công cụ lặn, bao tất cả chi phí trong thời gian em học như phí huấn luyện, địa điểm lặn ở nước ngoài, vé máy bay khứ hồi và các phương tiện đi lại, chỗ ăn ở... Dẫu sao anh là người vô cùng yêu thương anh chị em của mình, cũng rất trọng tình thân, lúc họ gặp khó khăn luôn vươn tay giúp đỡ.”
Được rồi đó! Còn yêu thương anh em! Đấy không phải điều kiện kèm theo sao?
Quả nhiên là vậy, Phó Tranh dừng một chút, không đợi Chu Oánh Oánh mở miệng, đã bổ sung điều kiện kèm theo: “Đương nhiên, tất cả tình cảm đều từ đôi bên, thấy hiện giờ anh gặp khó khăn, em họ của anh sẵn sàng vươn tay giúp đỡ anh chứ?”
Nhưng sức hút bao trọn quá trình học lặn quá lớn, bố mẹ Chu Oánh Oánh chê học lặn quá nguy hiểm, không ủng hộ quyết định của Chu Oánh Oán, vì thế không cung cấp hỗ trợ tài chính cho cô ấy, mà gần đây cô ấy mua sắm hơi quá đà, quả thực đang rỗng túi...
Vì thế, Chu Oánh Oánh gần như không thèm nghĩ đã đổi sang trạng thái nịnh nọt: “Anh họ yên tâm! Anh họ của em, sao lại không giúp? Em họ đã ra tay, mọi chuyện đều dễ dàng! Anh đợi đấy, em mau chóng qua. Nhất định cho anh một cô gái xinh đẹp xuất chúng!”
***
Ninh Uyên không biết Phó Tranh giở quỷ kế gì sau lưng cô, chỉ phát hiện sau khi Phó Tranh nhận điện thoại xong càng trở nên yên lặng, có thể cô không trả lời anh thật sự khiến anh hơi buồn rầu, cả người Phó Tranh trông có vẻ không tập trung, cứ vô thức nhìn cửa sổ bên cạnh bàn mấy lần.
Nhìn anh như vậy, Ninh Uyển sắp không chịu nổi, vừa muốn mở lời làm bầu không khí sôi nổi hơn, gợi ý Phó Tranh câu trả lời của mình, kết quả vừa ngửi thấy một mùi nước hoa nữ thì bên bàn đột nhiên xuất hiện một đôi giày cao gót xinh đẹp.
“Xin hỏi...”
Ninh Uyển ngẩng đầu, phát hiện người đến là một cô gái trẻ xinh đẹp thời thượng, ăn mặc có thể nói không giàu thì sang, trang điểm tinh tế, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương, còn có chút quen mắt.
Mà đối phương vừa mở lời, Ninh Uyển liền nhận ra đã gặp cô ấy ở đâu, cô ngẩng đầu nhìn đối phương, chỉ vào tấm thẻ trên bàn: “Mật khẩu wifi ở đây, không cần hỏi chúng tôi.”
“...”
Cô gái đó rõ ràng sững sờ, có lẽ không ngờ Ninh Uyển nhận ra cô ấy, gương mặt cô ấy lộ ra vẻ bỗng dưng tỉnh ngộ, sau đó nhìn Phó Tranh bằng ánh nhìn trìu mến: “Thật trùng hợp quá, vậy mà gặp lại, tôi vừa mới nhận ra hai người.”
Cô ấy cũng mặc kệ Phó Tranh không quan tâm cô ấy, nhìn chằm chằm vào Phó Tranh bằng ánh mắt tham lam, qua một lúc, mới chia rời ánh mắt cho Ninh Uyển: “Mạo muội hỏi hai vị là bạn trai bạn gái sao?”
Ninh Uyển cảm thấy bầu không khí trong nhà hàng có lẽ không đủ thông thoáng, có chút bí bách, đến cả dùng dĩa chọc hoa quả cạnh bánh quế cũng không thuận tay.
Có phải bạn trai bạn gái hay không, liên quan gì đến người này? Bây giờ người qua đường cũng quản nhiều chuyện vậy sao?
Kết quả việc khiến cô càng khó chịu là lần này Phó Tranh lại mở lời, anh nhìn cô gái kia, trả lời ngắn gọn: “Không phải.”
Ninh Uyển xiên một quả việt quất giống như dùng lực xiên một con cá chết như đang trút giận.
Trong lòng cô có chút bực bội, nhưng cô cũng biết không có chỗ nào trút giận, dù sao Phó Tranh nói cũng không sai, hiện giờ quan hệ giữa cô và anh trở nên mập mờ, không xác định, cô vẫn chưa trả lời Phó Tranh mà.
Kết quả cô gái này nhận được tín hiệu, trở nên tham lam không đáy, cô gái vừa ngượng ngùng vừa mạnh dạn tỏ tình: “Vậy anh độc thân đúng chứ? Anh đẹp trai quá! Lần trước gặp em gặp anh đã cảm thấy thế, còn cố ý chụp lén anh, còn lấy ảnh anh làm màn hình khóa một thời gian, cảm giác yêu từ cái nhìn đầu tiên! Em còn lên mạng đăng tìm người muốn tìm anh, thật sự cảm thấy anh quá đẹp trai, quá khí chất... Nếu đã… Nếu cô gái này không phải bạn gái anh, thế anh vẫn còn độc thân, vậy có để ý chuyện cho em phương thức liên lạc không?”
Cô gái này giải thích: “Em là nhiếp ảnh gia, có chút bệnh nghề nghiệp đối với vẻ đẹp của người khác, không có sức kháng cự, anh thật sự là người đẹp trai nhất gần đây em thấy, anh không có ý với em về mặt kia cũng không sao, nếu tiện có thể cho em chụp ảnh anh không? Đợi đến khi em đăng ảnh trên mạng, anh sẽ nổi tiếng! Nếu như độc thân, sẽ có cực kỳ nhiều cô gái theo đuổi anh yêu chết anh, còn có thể giải quyết vấn đề độc thân nữa...” Cô gái chắp hai tay lại, “Xin anh xin anh đấy, tiện cho em phương thức liên lạc không?”
Đến mức này rồi, bánh quế trong miệng Ninh Uyển cũng không ngọt nữa, cô kiềm chế cả buổi, cuối cùng không nhịn được nữa, cô đập chiếc dĩa kêu “bộp” một tiếng: “Không tiện.”
“Tại sao không tiện? Cô đâu phải bạn gái của anh ấy...”
Ninh Uyển trừng mắt nhìn cô gái trước mặt: “Lúc nãy không phải, bây giờ thì phải, người đàn ông này, là của tôi.”
Gần như vào khoảnh khắc cô nói xong, ánh mắt của Phó Tranh phía đối diện giống như đã sáng lên, anh nhìn cô bằng ánh mắt vừa thâm thúy vừa chăm chú, trong mắt giống như vĩnh viễn không còn thứ nào lọt vào mắt.
Sau đó anh nhìn cô gái đến bắt chuyện: “Xin lỗi cô, tôi đã có bạn gái rồi, xin cô tự trọng, tôi cũng không thích con gái chủ động đến bắt chuyện.”
Lời nói của Phó Tranh có hơi nặng nề, quả nhiên như vậy, anh vừa nói xong, cô gái đối diện có thể không ngờ mình sẽ bị từ chối thành thế này, khuôn mặt cô gái lộ vẻ thật sự ngỡ ngàng, thậm chí nếu nhất định phải phiên dịch biểu cảm của cô ấy, có là chính là: Tôi là ai? Tôi ở đâu? Tôi đang làm gì thế này?
Một lúc sau, cô gái này mới coi như đã phản ứng lại, trừng lớn mắt nhìn Ninh Uyển, sau đó lại nhìn Phó Tranh, khuôn mặt một lời khó nói và khó lòng chấp nhận: “Tôi? Bảo tôi tự trọng?”
“Phải.” Phó Tranh lạnh lùng nói, “Phiền cô đừng làm phiền đôi tình nhân chúng tôi hẹn hò dùng bữa.”
“...”
Ninh Uyển thấy rất rõ ràng, cô gái phía đối diện bỗng chốc thậm chí nổi lên sát niệm, nhưng cũng không biết cuối cùng điều gì khiến cô ấy áp chế sự bốc đồng muốn đánh Phó Tranh, tóm lại, sự nhiệt tình cùng ngưỡng mộ trong mắt cô ấy không còn chút nào, sau đó cô gái nhìn Ninh Uyển và Phó Tranh đầy ẩn ý: “Là tôi đường đột làm phiền, chúc hai vị hạnh phúc, nhất định phải trăm năm hòa hợp, sớm ngày kết hôn, không chừng sau này còn có cơ hội gặp lại nữa.”
Nói xong, cô gái cũng không tiếp tục ở lại nhà hàng, đến mật khẩu wifi cũng không còn, xách túi, giẫm giày cao gót, khí thế hùng hổ đẩy cửa rời đi.
***
Tập phim vừa kết thúc, Ninh Uyển liền có chút hối hận, cuối cùng cô như vậy không được, sao bị khích tướng một chút liền đồng ý như thế ngay được? Quá được lợi cho Phó Tranh rồi!
Hai người dùng bữa xong, lại quay về nhà Ninh Uyển như cũ.
Cả hành trình Ninh Uyển khoanh tay trước ngực suy nghĩ, cô nghĩ rốt cuộc phải xử lý thế nào mới hợp lý, hành vi vừa rồi của cô vừa hợp lý vừa phóng khoáng. Dù sao cô miễn cưỡng cũng coi như là một luật sư thâm niên, không thể mất mặt! Cuối cùng vì ghen tuông đã lập tức đồng ý!
Kết quả thái độ của cô như vậy, Phó Tranh lại có chút căng thẳng: “Lúc nãy em nói đồng ý rồi, lần này là đã chắc chắn câu trả lời đúng không?”
Ninh Uyển vừa về nhà, cảm thấy đi có chút mệt, trực tiếp nằm trên sofa, chớp chớp mắt nhìn Phó Tranh.
Thế nhưng dáng vẻ không tỏ thái độ của cô, Phó Tranh lại càng mù mờ hơn, anh nhìn Ninh Uyển một chút, bởi vì không nhận được câu trả lời, truy hỏi một lần nữa: “Cho nên em vẫn muốn chia tay với anh? Khi nãy chẳng qua vì không bình tĩnh mới nói bừa?”
Dáng vẻ này của Phó Tranh, hoàn toàn đánh mất vẻ bình tĩnh ngày thường, cũng không giống một người đàn ông chín chắn 30 tuổi, có chút căng thẳng và bốc đồng, bọc gói những cảm xúc thanh xuân không tương xứng với tuổi của anh, sự hoảng loạn thấp thỏm thậm chí còn ấu trĩ, thế nhưng Ninh Uyển không cảm thấy có gì không ổn, ngược lại còn cảm thấy vô cùng cảm động, là một sự cảm động hoàn toàn không che giấu.
Chân thành đổi lấy chân thành, khi Phó Tranh dâng trái tim chân thành không giữ lại chút gì đứng trước mặt cô, Ninh Uyển cảm thấy cô không có phần thắng nào cả.
Trái tim cô đập dữ dội vì người đàn ông trước mặt, cho dù trong lòng không thừa nhận thế nào, nhưng sự thật thắng hùng biện, cô thích kiểu người như Phó Tranh, cô thích Phó Tranh, cho dù anh là một luật sư thực tập lớn tuổi gia cảnh sa sút, hay là một đối tác cấp cao, cô thích chính là con người của anh, không dính dáng gì đến bất cứ ràng buộc nào.
Tuy trước kia cô đúng là có chút thẹn quá hóa giận trong lòng, nhưng nhìn dáng vẻ thấp thỏm của Phó Tránh trước mặt, Ninh Uyển cảm thấy có cảm xúc gì chăng nữa, cũng đã tiêu hết rồi.
Vì thế cô cũng không còn căng thẳng nữa, nhìn Phó Tranh căng thẳng như vậy, ngược lại cười thầm, lờ mờ cảm thấy mình giống như một phú bà đang chọn tiểu bạch kiểm, hỏi ngược lại Phó Tranh: “Tại sao em phải chia tay với anh?”
Quả nhiên Phó Tranh sững sờ, dáng vẻ có chút không biết làm sao: “Gì cơ?”
“Em nói, tại sao em phải chia tay chứ?” Ninh Uyển hắng giọng, nhìn Phó Tranh, người đàn ông này không lâu trước đây còn sử dụng logic giờ đây chóng mặt, nhưng giờ phút này vẻ mặt anh yên lặng chờ phán xét, cho dù có nhiều đạo lý có tài ăn nói đến đâu nhưng kết quả cuối cùng, quyền chủ động vẫn nằm trong tay Ninh Uyển, cô có thể nói không, cũng có thể nói được.
Nghĩ đến những chuyện xấu hổ mà cô làm vì bị Phó Tranh gây hiểu lầm trong quá khứ, tâm lý lúc này của Ninh Uyển có chút cảm giác ưu tú lâng lâng, cô nhìn Phó Tranh một cái: “Thực ra anh bình tĩnh suy nghĩ một chút, tại sao anh cảm thấy em nhất định muốn chia tay với anh?”
Vẻ mặt của Phó Tranh hơi mù mờ: “Anh đã lừa em...”
“Đúng, là anh đã lừa em, nhưng phân tích hợp lý một chút, mặc dù thân phận của anh là giả, nhưng học vấn là thật, tướng mạo cũng chưa từng chỉnh sửa, người cao không phải vì đi lót giầy, chỉ là từ một luật sư thực tập lớn tuổi nghèo khổ biến thành một đối tác cấp cao giàu có màu thôi, cho nên tại sao em phải chia tay?”
“Phó Tranh, cách anh thuyết phục em đâu đâu cũng rất logic, nhưng quay về chính anh, tại sao không bình tĩnh phân tích đi?”
Ninh Uyển cảm thấy giờ là lúc cô thể hiện sự logic tuyệt vời của mình cho Phó Tranh thấy: “Đúng, lúc đầu biết thân phận thật của anh em rất sốc, cũng có chút giận, nhưng em học luật cơ mà! Còn là một luật sư xuất sắc nữa, bình tĩnh phân tích điểm lợi điểm hại, rất dễ rút ra kết luận. Đối tác cấp cao bá đạo yêu thương em, em tại sao phải chia tay? Trên thế giới này lẽ nào còn có chuyện người chê giàu yêu nghèo sao?”
“Anh trở nên giàu có, cũng trở nên mạnh mẽ, còn chưa hói đầu! Đây là chuyện tốt bao nhiêu! Tại sao em lại chia tay chứ? Còn nữa, căn nhà cũ đó của anh tăng lãi nhiều như vậy, em thực sự không thể để người phụ nữ khác được hời! Đây là căn nhà em tự tay chọn đó! Em còn cho anh mượn tiền nữa! Nếu như anh tìm người khác, vậy quá không hợp lý!”
Ninh Uyển nói hùng hồn đầy lý lẽ: “Nghĩ đi nghĩ lại, chắc hẳn sự chân thành của em đã khiến ông trời cảm động ban cho em một đối tác cấp cao như vậy, tại sao em phải từ chối! Đây là phần thưởng của ông trời tặng em! Đại Par quyến rũ yêu thương em, đây không phải là sự khẳng định với sức hút của em sao? Có gì mà em không vui chứ? Mặc dù quá trình anh lừa gạt em là không đúng, nhưng về kết quả, em có gì đáng tổn thất đâu?”