Sau khi đồng ý lời cầu hôn của Phó Tranh, Ninh Uyển muốn dẫn Phó Tranh đến để mẹ mình gặp mặt.
Từ sau khi đón mẹ từ quê lên thành phố Dung, lúc đầu mẹ Ninh có chút không quen nhịp sống thành phố Dung, tính cách của bà hơi hướng nội, cũng không giỏi giao tiếp, mặc dù Ninh Uyển cố gắng ở bên bà nhiều nhưng dù sao vẫn phải làm việc. May mắn là Ninh Uyển đã thay đổi số điện thoại và các phương thức liên lạc của mẹ, bố Ninh Uyển không thể tìm thấy, thêm nữa vì trốn nợ cờ bạc, cũng không đến quấy rối trong một thời gian.
Thế nhưng có lẽ do trước đây ám ảnh tâm lý của mẹ Ninh Uyển quá nặng nề, khó có thể hoàn toàn mở lòng trong một thời gian, mặc dù Ninh Uyển có thể giúp đỡ và động viên bà, nhưng việc điều chỉnh tâm lý cần phải phụ thuộc vào chính mẹ Ninh Uyển, Ninh Uyển cũng đành bất lực.
Bởi vì căn nhà cô ở hiện tại quá nhỏ, Ninh Uyển cũng không đành lòng để mẹ mình trải chăn đệm ở phòng khách, vì thế cuối cùng cô đã tìm được một căn nhà nhỏ phù hợp trong cùng tiểu khu thuê cho mẹ ở, bình thường hai mẹ con cũng có thể chăm sóc nhau.
Thế nhưng lần này Ninh Uyển gõ cửa căn nhà thuê của mẹ, mẹ của cô lại không ở nhà. Theo lý mà nói, mẹ của Ninh Uyển sẽ không ra ngoài, Ninh Uyển hơi nghi ngờ, cầm điện thoại gọi cho mẹ: “Mẹ, con có chút chuyện muốn nói với mẹ, con muốn giới thiệu với mẹ...”
Kết quả vẫn chưa nói xong, mẹ của Ninh Uyển đã cắt lời, dường như bà đang ở ngoài, tiếng xung quanh khá ồn ào.
“Alo? Ninh Uyển? Mẹ đang ở ngoài, hơi bận! Lát nữa nói!”
Mẹ của cô hiếm khi đồng ý ra ngoài, trong lòng Ninh Uyển rất vui, chỉ là liên tiếp mấy lần không liên lạc được, chẳng thấy bóng dáng mẹ đâu, Ninh Uyển trở nên có chút thấp thỏm: “Chẳng lẽ là sa chân vào cái bẫy sản phẩm sức khỏe hay bị lừa vào tổ chức đa cấp nào rồi chứ?”
May mà cuối cùng, Ninh Uyển chờ mẹ rất lâu, cuối cùng cũng đợi được mẹ của mình. Lúc đó mẹ Ninh đang mặc một chiếc sườn xám mà Ninh Uyển chưa thấy bao giờ đang chuẩn bị ra cửa..
“Mẹ?”
Ninh Uyển gặp mẹ, bỗng chốc choáng váng, chưa nói đến mẹ của cô tại sao đột nhiên thay đổi phong cách mặc sườn xám, lúc này mái tóc mẹ không hề chau chuốt cũng được uốn xoăn rất thời thượng, khuôn mặt thậm chí còn trang điểm nhẹ, tô nhẹ chút son đoan trang.... Điều này.... Mẹ của cô hoàn toàn giống như đã thay đổi thành người khác!
Ánh mắt mẹ Ninh nhìn Ninh Uyển nhất thời có chút xấu hổ, bỗng chốc bà hơi mất tự tin và căng thẳng: “Con nhìn mẹ như vậy, có phải mẹ rất kỳ lạ không?”
“Không đâu!” Choáng váng xong, Ninh Uyển vui mừng từ sâu trong lòng, “Mẹ con siêu đẹp!”
Mặc dù đã để mẹ chuyển đến thành phố Dung, tạm thời tách rời bố của Ninh Uyển, nhưng mấy lần thăm dò, mẹ Ninh Uyển vẫn giữ thái độ lưỡng lự với chuyện ly hôn, bà vẫn rất thận trọng dè dặt, suy nghĩ vẫn truyền thống, nhiều lần bà bày tỏ sau này không sống chung nữa là không sao, vẫn chưa thể hạ quyết tâm kết thúc triệt để.
Thế nhưng từ trước đến giờ, mẹ Ninh vẫn không có cách nào tiếp nhận cuộc sống mới, Ninh Uyển thấy vậy vừa sốt ruột vừa bất lực, bây giờ nhìn thấy những thay đổi của mẹ, Ninh Uyển bỗng nhiên cảm thấy đã có hy vọng.
“Rất đẹp! Cực kỳ hợp với mẹ, bộ sườn xám này đẹp quá!”
Mẹ của cô vất vả cả một đời, trước giờ giản dị cũng không hiểu chăm chút cho mình, giờ mẹ cô thay đổi diện mạo thế này, Ninh Uyển mới phát hiện mẹ của cô rất đẹp.
Được Ninh Uyển khen sườn xám, mẹ Ninh bỗng nhiên vui mừng, vẻ mặt giãn ra: “Đúng không? Lúc mua người ấy cũng nói như vậy, nói hợp với mẹ, nhất định bảo mẹ mua, mẹ còn lo bọn trẻ các con nhìn cách mặc này cảm thấy mẹ kỳ lạ cơ...”
“Người ấy?” Ninh Uyển dò hỏi, “Mẹ đã quen bạn bè gì sao? Nam hay nữ?”
“Một người chị em.” Mẹ Ninh nói đến chuyện này tâm trạng cũng phấn chấn hẳn lên, “Mẹ vừa mới quen, bà ấy cũng ở gần đây, đặc biệt dễ nói chuyện, lớn hơn mẹ năm tuổi, tính cực kỳ tốt, dạy mẹ rất nhiều thứ, ở đâu có quần áo vừa đẹp vừa rẻ, còn cái gì mà trang điểm, tận tay chỉ dạy nữa...”
Mẹ Ninh rõ ràng vô cùng hài lòng với người chị em này, trong thời gian trò chuyện Ninh Uyển mới biết, cái vị chị em mẹ Ninh khen không ngớt lời này thực ra quen mẹ Ninh mới có một tuần, thế nhưng người mẹ luôn từ tốn của mình vậy mà khi nhắc đến người chị này đã rất quen thuộc và thân thiết, bà cũng thoáng mang chút ngưỡng mộ.
“Bà ấy rất lợi hại, cái gì cũng biết, gì mà Taobao, tiktok, weibo đều biết, còn mốt hơn cả thanh niên, dạy mẹ nhiều thứ lắm.”
“Thân hình cũng tốt, đã tuổi này rồi nhưng chẳng có sẹo, nói là tập yoga quanh năm, mấy ngày nữa hẹn mẹ đi trải nghiệm, bảo mẹ đi theo cùng với bà ấy, nói là ngoài giữ dáng tốt còn tốt cho sức khỏe nữa.”
“Hôm qua vừa dẫn mẹ đi dưỡng da mặt, mẹ mới biết thì ra rửa mặt, mặt nạ còn có rất nhiều cách như vậy...”
I
“Còn nữa, mẹ còn đi theo bà ấy mát xa Thái Lan gì đó, cái đó thật sự quá thoải mái, cô gái người Thái nhéo vai và cổ cho mẹ, lúc ấn vào hơi đau, nhưng sau khi nhéo thật sự thư giãn và thoải mái, cái tên mát xa hơi kỳ lạ, gọi là ‘tử ba’* gì đó, con nói xem, đúng là không cát lợi...” Mẹ Ninh nói đến đây, cười với Ninh Uyển, “Con làm luật sư, cả ngày ngồi trong văn phòng, vai chắc chắn cũng dễ khó chịu, lần sau đi thử cái ‘tử ba’ này đi, thật sự rất tốt, mẹ mới phát hiện những thứ mát xa này cũng không hoàn toàn là lừa gạt, có vài thứ thật sự rất hữu hiệu...”
*Chết đi.
Lúc đầu Ninh Uyển còn rất vui, nhưng nghe nữa nghe nữa liền cảm thấy có gì đó sai sai, cô dò hỏi mẹ: “Mẹ, chuyện này… mẹ đi trải nghiệm những thứ này, đã tiêu bao nhiêu tiền?”
Không phải mẹ cô đã gặp phải tội phạm lừa đảo rồi chứ? Đầu tiên giả dạng một phụ nữ giàu có, đưa mẹ cùng đi hưởng thụ, sau đó bắt đầu vở kịch điển hình: “Em à, việc kinh doanh bỗng nhiên không thể quay vòng, em có thể tạm thời cho chị mượn một chút không?”
Mẹ Ninh giận dữ liếc Ninh Uyển một cái: “Mẹ biết con gái mẹ muốn nói gì, mẹ cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, biết thế nào là lừa đảo biết thế nào là người không nên tin, người chị em này tốt lắm, mẹ làm những thứ này không tiêu một đồng nào hết, đều là bà ấy chi tiền! Nói là hội viên của ‘tử ba’ đó...”
....
Nhưng đáng tiếc Ninh Uyển càng nghe không những không thả lỏng, ngược lại càng căng thẳng. Ngay từ đầu không để cho mẹ cô tiêu một đồng nào, vậy cái người chị em này khá có dã tâm, chuẩn bị sau này lừa một khoản lớn từ mẹ mình sao? Trên thị trường không phải có danh từ riêng ‘bàn giết heo’ cho loại lừa đảo này à? Nạn nhân chính là heo trong mắt tội phạm lừa đảo, đầu tiên tiếp cận heo để nuôi lớn nuôi béo heo, sau đó lại giết heo, nói là con heo nuôi càng lâu, sau này giết càng nhẫn tâm, xét cho cùng lông cừu mọc trên thân cừu, thiên hạ này còn có thể có loại chuyện tốt bỗng nhiên một người chị em từ trên trời rơi xuống tiêu tiền cho bạn, dẫn bạn đi mua sắm, làm spa, làm dưỡng da mặt, hưởng thụ cuộc đời sao?
Ninh Uyển trở nên cảnh giác, những chuyện chung thân đại sự và giới thiệu Phó Tranh vốn muốn nói với mẹ mình đều bị vứt sang một bên: “Mẹ, bây giờ mẹ ra ngoài là để gặp người chị em đó à?”
Mẹ Ninh gật đầu: “Không nói với con nữa, mẹ hẹn bà ấy đi xem phim, còn không đi sẽ đến trễ.”
“Mẹ, hôm nay đúng lúc con rảnh, con đưa mẹ đi nhé! Vừa hay cùng mẹ đi gặp dì đó, hôm nay xem phim lại là dì đó mời sao?”
“Đúng thế, nhất định muốn mời mẹ đi xem phim....”
“Thế sao được? Chúng ta làm bạn với người ta chắc chắn phải có đi có lại đúng không nào? Như này đi, đúng lúc con đi cùng mẹ, cùng đi xem phim, xem xong con mời khách, mời mẹ và bà ấy ăn bữa cơm nha, chúng ta cũng phải thể hiện thành ý của chúng ta mà!”
Mẹ Ninh lúc đầu hơi do dự, nhưng Ninh Uyển đã nói như vậy, bà cũng bị thuyết phục: “Cũng đúng, mẹ cũng muốn mời bà ấy, nhưng bà ấy luôn không chịu, nói mẹ không có lương hưu, bảo mẹ đừng lãng phí tiền, mẹ dẫn theo con để con mời, bà ấy chắc chắn sẽ đồng ý. Con làm luật sư, bà ấy còn rất có hứng nữa, hỏi mẹ mấy lần chuyện của con, vừa hay giới thiệu cho hai người làm quen.”
Làm thì phải làm cho trót, Ninh Uyển theo mẹ Ninh ra ngoài, cô muốn biết nhân vật quý bà này là yêu ma quỷ quái nào?
Ninh Uyển ôm suy nghĩ vạch mặt kẻ lừa đảo này ra khỏi nhà, kết quả không ngờ, lúc đến địa điểm mẹ Ninh hẹn đối phương, gặp người thật vị chị em tốt đó, lại khiến cho Ninh Uyển sững sờ.
Đối phương quả thực, từ đầu đến chân, trong mỗi sợi tóc đều tràn đầy hơi thở “Quý bà”.
Chỉ riêng chiếc Hermes đối phương đang khoác trong tay kia, Ninh Uyển đã nghe nói, giá cả này có lẽ… bằng một căn nhà...
Quá ảo! Thật sự quá ảo!
Suýt nữa Ninh Uyển bật cười tại chỗ, mặc dù biết kẻ lừa đảo chắc chắn sẽ mua hàng fake loại A để khoe mẽ, nhưng người “phụ nữ giàu có” trước mặt thật sự làm hơi quá, vậy mà mang đến một chiếc túi trị giá vài triệu, quá phóng đại, thật sự diễn rất giỏi!
Nhưng không thể không khen ngợi, hào quang và khí chất từng cái giơ tay nhấc chân của bà cô này thật sự giống một người phụ nữ giàu có, mẹ của cô nói không sai một điểm, vóc dáng của người chị em này thực sự rất tốt, dưỡng nhan cũng không tệ, vẻ ngoài khá đẹp, thậm chí có chút quen mắt.
Cũng không biết có phải đối phương chột dạ hay không, sau khi gặp cô, vị quý bà này khá nhiệt tình, lén lút quan sát cô từ đầu đến chân vài lần, có lẽ đang tính toán xem cô có dễ lừa như mẹ cô hay không, bà ấy lại nhìn cô, lại nhìn mẹ Ninh.
“Con gái bà xinh đẹp quá!”
Xinh đẹp thì sao chứ? Lẽ nào chủ ý đã chuyển đến cô muốn bán cô đi không bằng?
“Từ ánh nhìn đầu tiên tôi liền thấy thích, chẳng trách...”
Chẳng trách gì chứ? Từ ánh nhìn đầu tiên của bà thì sao chứ? Ninh Uyển giận dữ nghĩ ngợi, còn cô từ ánh nhìn đầu tiên đã thấy không vừa mắt cái vị quý bà này chỗ nào!
Cũng may là vì phim sắp chiếu, đối phương không vương vấn chuyện của Ninh Uyển nữa, chỉ là vẫn không ngừng quan sát cô, mỗi lần Ninh Uyển quay đầu đều có thể nhìn thấy đối phương cười híp mắt nhìn mình với nét mặt âu yếm, ánh mắt phảng phất là lạ...
Trong lòng Ninh Uyển căng thẳng, cả quá trình nghĩ làm thế nào để vạch mặt đối phương. Lúc mới chiếu phim cô không tập trung, thế nhưng qua một lúc cô dần bị nội dung của phim thu hút. Bộ phim này kể về cuộc đời của một người phụ nữ, từ đầu bị bố chèn ép, bị sắp đặt hôn nhân, bị chồng chèn ép, hy sinh ước mơ, đến cuối cùng kiên định làm chính mình, lao ra một mảnh trời riêng cho cuộc sống của mình.
Đến cuối cùng xem xong, cả Ninh Uyển cũng thấy vô cùng cảm động, mà cô xoay người nhìn mẹ mình, mới phát hiện trong mắt mẹ vẫn còn nước mắt chưa thu lại. Câu chuyện này quá xúc động, mẹ cô có thể đã nhập tâm vào nhiều tình tiết về nhân vật chính...
Mặc dù “quý bà” lừa đảo này chẳng ra làm sao, nhưng chọn bộ phim này lại rất hay, bình thường Ninh Uyển cũng muốn kể với mẹ vài câu chuyện người phụ nữ tìm kiếm bản thân, thế nhưng cũng không biết bắt đầu thế nào, mà bộ phim ngày hôm nay đã dùng một phương thức tự nhiên để truyền tải những gì Ninh Uyển muốn bày tỏ với mẹ mình qua ống kính mà không đột ngột bất ngờ.
Ninh Uyển nghĩ một cách công bằng, kẻ lừa đảo này cũng coi như đã làm một chuyện tốt, lát nữa cô cảnh cảo bà ấy tự lo cho mình là được rồi, cũng không báo cảnh sát bắt bà ấy.
Sau khi bộ phim kết thúc, đối phương cũng chấp nhận lời mời dùng bữa của Ninh Uyển một cách suôn sẻ, đợi đến khi gọi xong món, trong thời gian mẹ Ninh đi vệ sinh, Ninh Uyển không giả vờ nữa, quyết định chơi lớn.
“Dì à, gia đình cháu rất khó khăn, cũng rất nghèo. Cháu ấy, gần đây đầu tư thất bại, đầu cơ tương lai, lỗ sạch rồi, còn mượn một khoản vay nhỏ, không trả nổi nữa. Những chuyện này cháu không dám nói với mẹ, dì tốt như vậy, có thể... có thể cho cháu vay chút tiền sống qua thời gian này không?”
So với việc chờ đợi bị đối phương lừa tiền, chi bằng chủ động xuất kích, hỏi mượn tiền đối phương trước!
Chỉ cần chiêu này, chưa kể kẻ lừa đảo tiếp tục hành vi lừa gạt, hận không thể tránh xa cô còn không kịp!
Ninh Uyển cảm thấy cô nói hết những lời này, sau đó “quý bà” từ chối, dùng bữa xong, sẽ không đến tìm mẹ cô nữa.
Chỉ là điều khiến Ninh Uyển bất ngờ là quý bà này không những không bị hù dọa rồi từ chối, vậy mà còn trực tiếp lấy ra chiếc ví giả cao cấp từ trong chiếc túi giả cao cấp của mình: “Cháu thiếu bao nhiêu tiền?”
???
Diễn biến này, không đúng lắm....
Không đợi cô mở lời, người phụ nữ lật lật ví tiền rồi rút ra mấy tờ tiền trăm nhân dân tệ: “Dì chỉ có một chút tiền mặt thôi, đưa cho cháu trước.” Nói xong lại rút ra một tấm thẻ, cứng rắn nhét vào tay Ninh Uyển, “Cháu cầm tấm thẻ đen này đi dùng đi, dì viết cho cháu mật khẩu, đừng khách khí! Tiểu Ninh, sau này thiếu tiền thì đến tìm dì, thứ dì có là tiền.”
???
Một tay Ninh Uyển cầm nhân dân tệ, một tay cầm thẻ đen, có chút hoảng hốt, lẽ nào bây giờ lừa đảo đều to gan như vậy, đến nhân dân tệ cũng dám làm giả?
...
Chỉ với bữa ăn này, Ninh Uyển không biết cô đã ăn như nào, nhưng trong bữa ăn, cái người chị em tốt của mẹ mình không những mỉm cười với cô, còn chăm sóc cô chu đáo, lúc thì gắp thức ăn cho cô, lúc lại rót trà cho cô. Ninh Uyển nghĩ đến tiền và tấm thẻ ngân hàng bị bà ấy cứng rắn nhét vào tay mình trong túi xách của cô, trong lòng trở nên hoảng hốt...
Hay là sau khi dùng bữa xong cô đi báo cảnh sát nhỉ?
“Quý bà” này có vẻ không đúng lắm, lại niềm nở vồn vã vô cớ như thế....
Có vấn đề, rất có vấn đề.
Sau khi dùng bữa với đối phương xong, Ninh Uyển kéo mẹ Ninh đi, đầu tiên cô chạy đến ngân hàng, kết quả quầy ngân hàng nói với cô một cách vô cùng lịch sự.
“Những tờ nhân dân tệ này là tiền thật.”
Ninh Uyển không tin vào cái ác: “Thế tấm thẻ này là thẻ đen do ngân hàng bạn phát hành?”
“Đúng ạ, xin hỏi có vấn đề gì có thể giúp chị không?”
“Không… Không còn...”
Ninh Uyển đưa mẹ về nhà xong, về nhà của cô mà có chút hoảng hốt, lúc này mới nhớ đến Phó Tranh, cùng lúc điện thoại của Phó Tranh gọi đến.
Đầu điện thoại bên kia, Phó Tranh khá tủi thân: “Hôm nay em đã nhắc với mẹ chuyện của anh chưa?”
Bởi vì cái vị chị em tốt giàu có của mẹ Ninh, hôm nay Ninh Uyển hoàn toàn quên mất nói với mẹ chuyện của Phó Tranh, vì thế lúc này nhận điện thoại của Phó Tranh hơi chột dạ: “Chuyện đó, hôm nay em vẫn chưa kịp nói...”
“Lúc nào anh có thể gặp mẹ em đây? Mẹ của anh đã gặp em rồi, lúc nào thì đến lượt anh chứ....”
“Trong hai ngày này thôi! Lát nữa em lập tức nói với mẹ!” Ninh Uyển vừa bảo đảm xong, bỗng nhiên nhận ra có gì đó không đúng, “Khoan đã, mẹ anh gặp em lúc nào chứ? Em không gặp mẹ anh mà.”
“Gặp rồi mà, mẹ anh nói đã tặng em lì xì gặp mặt rồi.”
???
!!!
Ninh Uyển sững sờ vài phút, cuối cùng mới phản ứng lại: Người phụ nữ giàu có kia là mẹ của Phó Tranh! Người ta thật sự là một quý bà giàu có!!! Chẳng trách cô nhìn thấy có chút quen mắt!!!
Trong điện thoại Phó Tranh vẫn tố cáo bằng ngôn ngữ trà xanh: “Em đã nhận được lì xì gặp mặt rồi, còn anh thì sao? Đến danh phận anh cũng không có, lẽ nào là anh không xứng sao?”
Ninh Uyển cảm thấy mình cần yên tĩnh: “Anh để em bình tĩnh chút...”
Ninh Uyển đã tưởng tượng rất nhiều lần cảnh tượng cô gặp mẹ của Phó Tranh, nhưng chưa từng nghĩ đến sẽ như thế này… khiến người nghẹt thở....
Cô vừa định gọi cho mẹ hỏi bình thường mẹ có nói gì về cô với người chị em này không, kết quả tin nhắn của mẹ Ninh đã đến.
Ninh Uyển lấy ra xem, đó là một tin nhắn rất dài, đầu tiên cô cười, tiếp đó lại muốn khóc....
“Mẹ đã suy nghĩ đàng hoàng, cảm thấy bộ phim nói đúng, phụ nữ cũng phải sống cho mình, hôm nay cái người chị em đó vẫn động viên mẹ, bảo mẹ phải tranh thủ sống những ngày tháng tốt đẹp, không thể cúi đầu nhẫn nhục nữa, mẹ nghĩ ngợi, mẹ cũng đã tuổi này, những ngày tháng tương lai không muốn lại luôn hốt hoảng lo sợ nhìn sắc mặt bố con nữa, con cũng đã lớn, không có gì cần mẹ lo lắng nữa, sau này mẹ cũng muốn mẹ sống tốt, cùng chị em đi du lịch, làm “tử ba”, dạo phố, mẹ đã thông suốt, mẹ muốn ly hôn với bố con, nếu con không có ý kiến gì có thể làm luật sư cho mẹ không?”
Ninh Uyển bỗng nhiên cảm thấy quà gặp mặt mẹ Phó Tranh tặng cô không chỉ là nhân dân tệ và thẻ đen trong túi hiện giờ, mà đó là thứ càng trân quý hơn.
Cô thật may mắn biết bao vì có thể trở thành người nhà tương lai của một người như vậy!
Ninh Uyển lau nước mắt trên khóe mắt, lập tức đứng dậy, bây giờ cô phải ra ngoài, phải đích thân nói với mẹ mình, cô không những muốn làm luật sư đại diện ly hôn cho mẹ, hơn nữa còn sắp gả cho con trai của người chị em tốt của mẹ, muốn giới thiệu Phó Tranh với mẹ một cách trịnh trọng.