Đến giờ ăn, Trầm Thiên Ảnh nhảy lên ghế dựa, Thương Tử Phàm phất tay đuổi anh xuống, “A Hoàng, đi xuống!”
Trầm Thiên Ảnh quay đầu đi không thèm nhìn anh ta.
Thế là Thương Tử Phàm tự quyết định đi mở tủ lạnh lấy đồ ăn cho chó còn thừa ra, đổ vào bát, đặt xuống dưới bàn, muốn dỗ Trầm Thiên Ảnh xuống.
Trầm Thiên Ảnh vẫn không nhúc nhích.
Thư Minh Viễn ngồi bên cạnh, hai tay chống đầu nhìn Thương Tử Phàm tốn công tốn sức dụ con cún lông vàng to bự chảng kia xuống, mà con cún kia thì hiển nhiên không buồn phản ứng Thương Tử Phàm, thậm chí khi để ý thấy ánh mắt xem náo nhiệt của hắn, cún bự còn vất vả nhịn không liếc mắt xem thường.
Thư Minh Viễn có chút đăm chiêu.
Thương Tử Phàm cảm thấy hơi mất mặt.
Đúng như Trầm Thiên Ảnh nói, nửa năm trước bọn họ đã chia tay, lần này trở về từ nước ngoài, Thương Tử Phàm tính xuống nước muốn tái hợp với Trầm Thiên Ảnh. Anh ta biết Trầm Thiên Ảnh tính tình không tốt, cũng đã chuẩn bị mặt dày vật lộn với anh, chỉ mong có một nơi tạm an thân.
Vốn tưởng tình huống xấu nhất là Trầm Thiên Ảnh có bạn trai mới, anh ta cũng không biết đến lúc ấy phải làm thế nào, nhưng không ngờ đến, Trầm Thiên Ảnh vậy mà đã không còn.
Nói không thương tâm chút nào là giả, song khi giây phút thương tâm qua đi, Thương Tử Phàm nhìn người gọi là em trai Trầm Thiên Ảnh kia, phản ứng đầu tiên chính là tại sao căn hộ này lại bị một người em chưa từng tồn tại trong quá khứ chiếm đi chứ? Nếu mình không biết cậu ta, vậy cậu ta hẳn cũng không nhận ra mình, Thương Tử Phàm thầm nghĩ trong lòng, ít nhất cứ ở lại đã rồi tính sau.
Nhưng giờ trong nhà này có ba người, hai người kia quen biết nhau, anh ta lại hóa thành người ngoài, chỉ còn lại con chó mà Trầm Thiên Ảnh nuôi vài năm là có thể chứng tỏ Thương Tử Phàm cũng là một chủ nhân của căn nhà này.
Đều đã làm thế rồi, sao A Hoàng còn không chừa mặt mũi cho anh ta?!
Thương Tử Phàm có chút lo lắng, dứt khoát thò hai tay xuống cẳng chân cún bự, muốn bế anh xuống, “A Hoàng ngoan, đi xuống ăn đi!”
Trầm Thiên Ảnh xù lông, nhưng ít ra anh vẫn nhớ mình không thực sự là một con chó, không nhe răng cắn Thương Tử Phàm, chỉ giẫm hai chân sau lên ghế làm tựa, hai chân trước đặt lên vai Thương Tử Phàm, đè cả người anh ta xuống.
Thương Tử Phàm ngã xuống đất, “Ui” một tiếng, hai má xinh đẹp bị hai cái móng cún ịn cho một phát.
Trầm Thiên Ảnh lắc lắc lông, bò lại lên ghế.
Thư Minh Viễn ngồi trên ghế, do dự vài giây, đứng dậy đi đỡ Thương Tử Phàm, “Anh không sao chứ?”
Thương Tử Phàm ngồi lên ghế, bắt đầu thút thít.
Lộ Tiểu Vũ bưng đồ ăn vào phòng thấy Thương Tử Phàm lẳng lặng khóc đến đỏ con mắt, tưởng anh ta lại nhớ đến Trầm Thiên Ảnh, nhất thời tim mềm nhũn, cậu đặt đồ ăn xuống bàn, hai tay lau tạp dề, khuyên nhủ, “Anh đừng quá đau lòng, anh tôi mà nhìn thấy anh như vậy cũng sẽ rất khổ sở.”
Mũi cún của Trầm Thiên Ảnh hừ một tiếng to thiệt là to.
Bữa cơm này làm Lộ Tiểu Vũ vô cùng khó xử, Trầm Thiên Ảnh chờ cậu đút cơm, Thương Tử Phàm một mình cầm giấy ăn lau nước mắt, Thư Minh Viễn thì im lặng ăn cơm, thế nhưng thỉnh thoảng lại cứ liếc hai anh em Lộ Tiểu Vũ, nhìn đến mức cậu phát hoảng.
Cuối cùng Lộ Tiểu Vũ không chịu nổi ánh mắt oán giận của Trầm Thiên Ảnh, bưng cơm đút cho anh, đến nỗi Thương Tử Phàm đang sụt sùi cũng phải kinh ngạc nhìn cậu, Thư Minh Viễn chống đầu vẻ mặt nghiêm túc tự hỏi, song Lộ Tiểu Vũ không còn sức đi để ý.
Ăn xong, Lộ Tiểu Vũ đi rửa bát.
Trầm Thiên Ảnh không nhịn được, ngồi với Thư Minh Viễn và Thương Tử Phàm trong phòng khách xem tivi.
Ngón tay Thư Minh Viễn thuận theo cằm Trầm Thiên Ảnh đi xuống ngực, xong lại mò lên cằm anh.
Trầm Thiên Ảnh, “??”
Thương Tử Phàm cũng không hiểu gì, “Có bọ chó à?”
Thư Minh Viễn giải thích, “Tôi xem xem nó có dây kéo không.” (Chỗ này mình suy đoán là bạn Viễn thấy anh Ảnh khôn quá nên nghi ngờ anh là con gì đấy giả vờ khoác lốt milu chăng =]])
Thương Tử Phàm nhất thời ngơ ngác.
Trầm Thiên Ảnh cũng sửng sốt một hồi, rồi bỗng cứng ngắc nhích nhích qua bên cạnh.
Đợi đến khi Lộ Tiểu Vũ rửa bát xong, Thư Minh Viễn chủ động cáo từ. Thương Tử Phàm không có ý đi, ngồi trên sofa làm bộ xem tivi, trong lòng chỉ sợ Lộ Tiểu Vũ lên tiếng đuổi mình đi.
Thực ra Lộ Tiểu Vũ không hề có suy nghĩ ấy. Trước khi ăn cơm Thương Tử Phàm đã đau lòng khóc một tràng, làm Lộ Tiểu Vũ nhìn mà khổ sở theo, tính tình và cách xử sự của Trầm Thiên Ảnh không tốt, vậy nhưng tới khi mất rồi lại có người vì anh ấy mà thương tâm tới vậy, khiến ngay cả Lộ Tiểu Vũ cũng cảm thấy hiếm có khó tìm.
Còn Trầm Thiên Ảnh thì chỉ muốn đuổi anh ta đi, đáng tiếc lòng có thừa mà lực không đủ.
Lộ Tiểu Vũ gọi Trầm Thiên Ảnh đi tắm, Trầm Thiên Ảnh liền nhảy phắt xuống sofa đi vào phòng tắm.
Thương Tử Phàm muốn làm thân với Lộ Tiểu Vũ một chút để không bị đá ra ngoài, thế là cũng vào theo, tựa cửa nhìn Trầm Thiên Ảnh tắm rửa, miệng nói, “Chẳng mấy khi A Hoàng ngoan ngoãn tắm rửa thế này.”
Lộ Tiểu Vũ không biết trả lời thế nào, mơ hồ “Ừm” một tiếng.
Trầm Thiên Ảnh không thích có người nhìn anh tắm, lông khắp người đều ướt nhẹp có đẹp đẽ gì đâu, anh nhảy ra khỏi bồn đi ra dùng móng giữ cửa.
Thương Tử Phàm không hiểu gì bị một con cún nhốt bên ngoài, há hốc miệng đứng tại chỗ nửa ngày không có phản ứng.
Lộ Tiểu Vũ vừa kì cọ một thân đầy bọt xà phòng của Trầm Thiên Ảnh, vừa do dự nói, “Hôm nay em thấy anh ta thật sự rất thương tâm.”
Trầm Thiên Ảnh không ừ hử gì.
Lộ Tiểu Vũ nói tiếp, “Anh ta khóc thành vậy, anh bảo em đuổi anh ta đi thế nào.”
Trầm Thiên Ảnh bị Lộ Tiểu Vũ cọ cho hơi lảo đảo, móng giẫm trên bọt biển trơn trượt muốn chết.
Lộ Tiểu Vũ lại nói, “Dù sao em cũng không có cách nào, không thì anh tự đi nói đi.”
Trầm Thiên Ảnh muốn lườm cậu một cái, tự dưng mũi lại hắt xì, thế nên cũng chẳng phản ứng Lộ Tiểu Vũ nữa.
Lộ Tiểu Vũ bỗng nhớ tới một câu tục ngữ xưa kia, “Chó hắt xì trời không quang”, cậu vô thức nhìn ra cửa sổ, thấy sắc trời quả thật ảm đảm, nói, “Trời sắp mưa rồi thì phải.”
Lộ Tiểu Vũ ngồi trên sofa sấy lông cho Trầm Thiên Ảnh, thấy Thương Tử Phàm ngồi bên cạnh có vẻ bất an không yên lòng, muốn an ủi anh ta, lại không biết rốt cuộc Trầm Thiên Ảnh có ý gì, cúi đầu nhìn anh.
Trầm Thiên Ảnh bị cậu nhìn một lúc mà phát cáu, dứt khoát nhảy lên lắc lắc lông, đi vào phòng Lộ Tiểu Vũ.
Lộ Tiểu Vũ thở phào, nói với Thương Tử Phàm, “Anh vào phòng anh tôi nghỉ ngơi đi.”
Thương Tử Phàm vội vàng gật đầu.
Lộ Tiểu Vũ về phòng, thấy Trầm Thiên Ảnh đang nằm trên giường ngậm một điếu thuốc chưa châm, cậu kéo chân anh ra tới bên giường, đầu hướng ra ngoài rồi mới châm lửa cho anh.
Trầm Thiên Ảnh phiền chết, chờ Lộ Tiểu Vũ xoay đi, anh lại lết lết về, song cũng biết quy củ rung tàn thuốc rơi xuống gạt tàn để ở đầu giường.
Lộ Tiểu Vũ không biết anh ngậm gạt tàn vào từ lúc nào, cậu ngồi trước bàn mở máy tính bắt đầu thống kê số liệu.
Trầm Thiên Ảnh hút xong, ngồi bên cạnh nhìn vào màn hình theo cậu một lúc, rồi nâng móng vỗ vỗ bả vai cậu.
Lộ Tiểu Vũ đang tập trung vào công việc, đầu cũng không quay lại, “Sao?”
Trầm Thiên Ảnh lại vỗ cậu, lần này còn đứng thẳng người lên, hai móng đặt trên vai cậu, nhàm chán cọ trái cọ phải.
Lộ Tiểu Vũ sắp xếp xong một nhóm tư liệu, quay đầu nhìn Trầm Thiên Ảnh, nghĩ có lẽ anh đang nhàm chán, tùy tay mở một bộ phim trên cửa sổ nhỏ, đặt ở một góc màn hình, “Anh xem phim đi, hôm nay em phải xử lý xong hết chỗ tư liệu này.”
Cuối cùng Trầm Thiên Ảnh cũng an tĩnh, ngồi trên giường xem phim.