Lộ Tiểu Vũ lén lút như tên trộm đi kéo rèm cửa, chỉnh âm lượng về mức nhỏ nhất, bỏ đĩa vào máy.
Lộ Tiểu Vũ ngồi xổm trước tivi, thấy trên màn hình xuất hiện một chàng trai nhỏ nhắn, da trắng nõn đang bơi lội, sau đó một huấn luyện viên vóc người cao lớn tráng kiện bước đến, hai người nói với nhau vài câu, sau đó cùng nhau đi vào phòng thay quần áo.
Cảnh tiếp theo khiến Lộ Tiểu Vũ trợn mắt há hốc mồm, màn hình tivi chiếu đến rõ ràng, người huấn luyện viên kia nhét cái của mình vào trong chàng trai da trắng.
Cùng lúc đó, mặc dù âm lượng đã để rất nhỏ, song Lộ Tiểu Vũ vẫn nghe được tiếng rên rỉ hưởng thụ của chàng trai. Làn da trắng nõn của cậu ta bắt đầu ửng hồng, vẻ mặt sung sướng thỏa mãn.
Đột nhiên, sau lưng Lộ Tiểu Vũ vang lên giọng nói trầm thấp, “Thật hay giả cái gì?”
Lộ Tiểu Vũ quay phắt đầu lại, sợ gần như hồn phi phách tán, thấy Trầm Thiên Ảnh đang cầm chìa khóa đứng đằng sau nhìn mình.
Lộ Tiểu Vũ vội vàng quay lại tắt tivi, thế nhưng tiếng rên rỉ tiêu hồn “Ưm ưm a a…” của chàng trai vẫn vang lên, Lộ Tiểu Vũ gần như quỳ rạp xuống đất tìm nút tiếng để tắt.
Trầm Thiên Ảnh thấy Lộ Tiểu Vũ chân vội tay loạn, đầu cũng sắp bốc khói tới nơi, thế là đi về phía Lộ Tiểu Vũ tắt đầu DVD giúp cậu.
Âm thanh chấm dứt, Lộ Tiểu Vũ vẫn ngồi bệt dưới đất không dám ngẩng đầu lên.
Trầm Thiên Ảnh nhìn cậu chôn đầu cuộn mình thành một khối, chỉ lộ ra đôi tai đỏ bừng, anh nhất thời động tâm, ngồi xổm xuống khẽ nói bên tai Lộ Tiểu Vũ, “Là thật.”
Lộ Tiểu Vũ nghe không hiểu, quay đầu nhìn anh, “Thật cái gì cơ?”
Trầm Thiên Ảnh khẽ nói, “Thật sự rất thoải mái, em có muốn thử không?” Nói xong, Trầm Thiên Ảnh kìm không được hôn vành tai cậu một cái.
Lộ Tiểu Vũ trừng lớn mắt, nói cũng không rõ ràng, “Anh…Anh?”
Trầm Thiên Ảnh “Ừ” một tiếng, mắt không chớp nhìn Lộ Tiểu Vũ.
Lộ Tiểu Vũ ngượng ngùng nhìn anh, cúi đầu nói, “Đừng cười em…Em chỉ tò mò xem thôi.”
Trầm Thiên Ảnh vẫn như cũ “Ừ” một tiếng.
Lộ Tiểu Vũ không ngẩng đầu, lại biết Trầm Thiên Ảnh vẫn một mực nhìn cậu.
Trầm Thiên Ảnh hay nói đúng là Chu Minh Thiêm có một đôi mắt rất sáng, khuôn mặt cũng chín chắn tuấn mỹ. Thực sự hai điểm này rất giống với Trầm Thiên Ảnh trong ấn tượng của cậu, đồng thời cũng dần xua đi hình ảnh anh trai cún lông vàng đã tồn tại một thời gian dài thật dài, người anh kia không có nhiều biểu tình, còn hay giận dỗi, lúc không vui sẽ nheo mắt nhìn người ta, nếu giận, cũng chỉ có thể “Hừ” một tiếng không để ý người ta, người anh ấy, bây giờ đang bình tĩnh khẽ gọi “Lộ Tiểu Vũ”.
Bây giờ với trước kia có rất nhiều điểm khác nhau, ví như hiện giờ khi bị Trầm Thiên Ảnh nhìn như vậy, Lộ Tiểu Vũ liền cảm thấy hoảng hốt, từ một thú cưng vô hại biến thành một người đàn ông cao lớn đầy tính xâm lược, nhìn kiểu gì cũng không thấy giống nhau.
Màu ửng hồng trên khuôn mặt Lộ Tiểu Vũ chẳng những không tản bớt, trái lại càng đỏ tợn hơn, cậu cuộn tròn người, cho nên tai ghé rất gần tim, cậu có thể nghe rõ từng nhịp tim dồn dập của bản thân. Cậu bỗng thấy sợ hãi, nhưng lại không phải sợ Trầm Thiên Ảnh, bởi vì đã rất lâu rồi Trầm Thiên Ảnh không tổn thương cậu, song nếu bảo cậu suy nghĩ cẩn thận xem mình đang sợ gì, quả thật là có chút khó khăn.
Trầm Thiên Ảnh ngồi xổm bên cạnh Lộ Tiểu Vũ như đang áp bức cậu, cậu không dậy nổi, đành hạ thấp giọng gọi, “Anh.”
Trầm Thiên Ảnh nhéo nhéo vành tai cậu, “Sao?”
Lộ Tiểu Vũ, “Em muốn dậy.”
Trầm Thiên Ảnh trầm mặc một lát mới nói, “Em dậy đi.”
Lộ Tiểu Vũ đẩy đẩy anh, đẩy không được, “Vậy anh để em đứng dậy đi.”
Rốt cuộc, Trầm Thiên Ảnh cũng đứng lên, lùi về sau.
Lộ Tiểu Vũ đứng dậy, trộm nhìn anh một cái, đi vòng qua anh vào phòng vệ sinh.
Trầm Thiên Ảnh lấy thuốc lá trong túi ra, không châm lửa, cứ thế ngậm trong miệng nằm xuống sofa. Đây gần như là tư thế quen thuộc nhất của anh thời gian trước, miệng ngậm điếu thuốc không châm lửa, nằm trên sofa tự hỏi không biết bao giờ Lộ Tiểu Vũ mới về.
Mà giờ đã không cần như vậy nữa, châm thuốc cũng trở thành chuyện hết sức đơn giản, không cần phải đợi Lộ Tiểu Vũ về, nhưng Trầm Thiên Ảnh vẫn thích làm như vậy, anh nhắm mắt, ngửi mùi thuốc lá tỏa ra, chậm rãi bình ổn nôn nóng trong lòng.
Anh biết mình là một người nóng nảy hấp tấp, nhưng đối với Lộ Tiểu Vũ anh lại không thể nóng được, đã có một lần kinh nghiệm, anh sợ Lộ Tiểu Vũ sẽ lại trốn tránh mình.
Trầm Thiên Ảnh trở người nằm nghiêng, nhìn thấy A Quyển đang bám vào sofa, muốn nhảy lên trên, đáng tiếc bốn mẩu chân ngăn ngắn cố thế nào cũng không lên được. Trầm Thiên Ảnh tốt bụng kéo nó một cái, A Quyển lên được sofa liền cuống quýt vẫy vẫy đuôi quanh đầu Trầm Thiên Ảnh.
Trầm Thiên Ảnh lấy khói trong miệng đưa cho nó, “Hút thuốc không?”
A Quyển ngửi ngửi, quay đầu đi, nó muốn nhảy xuống đất mà không dám.
Trầm Thiên Ảnh lại tốt bụng một phen, xách cổ thả nó xuống.
Đến trưa, Trầm Thiên Ảnh lái xe đưa Lộ Tiểu Vũ ra ngoài ăn, A Quyển bị bỏ lại trông nhà.
Lộ Tiểu Vũ hỏi, “Anh không bận đi làm à?”
Trầm Thiên Ảnh liếc cậu một cái, “Bận chứ, về để bắt em thôi.”
Lộ Tiểu Vũ, “…”
Lộ Tiểu Vũ quyết định đổi đề tài, “Em đã dọn giường rồi, tối anh có thể về ngủ.”
Trầm Thiên Ảnh không trả lời cậu, hỏi, “Trước kia em chưa xem bao giờ à?”
Lộ Tiểu Vũ không để ý đến anh.
Trầm Thiên Ảnh nói, “Là lỗi của anh, sau này anh sẽ xem cùng em.”
Lộ Tiểu Vũ, “…Cũng không phải chưa xem bao giờ, chẳng qua chưa xem loại như thế thôi.”
Trầm Thiên Ảnh cười cười, “Loại như thế là loại gì?”
Lộ Tiểu Vũ tức tối, “Ai bỏ mấy thứ đó dưới gầm giường hả?!”
Trầm Thiên Ảnh, “…Giấu dưới gầm giường cũng bị em lôi ra được, em lợi hại thật đấy, Lộ Tiểu Vũ.”