Khuyết Ấn/Dương Bình Nhi - Quyển 1: Bắc Thành Sụp Đổ

Chương 14: Cậu Ấy Là Thái Tử



Trùng Đèn Chuông không chiếu sáng được tới tận dưới lòng chảo toàn đá tảng mấp mô này, không khéo chúng đã bị đá đè chết hết rồi. Tôi tập trung quan sát kẻ bí ẩn đang có mặt bất thường ở trong lòng chảo. Lòng chảo này vừa mới được tạo thành, hắn chắc chắn không bị rơi xuống cùng tôi và Dương Dương, Vương tử. Nhưng nếu hắn ở dưới lòng chảo này từ trước thì thật kỳ lạ, trận sạt lở vừa rồi dữ dội như vậy hắn chẳng thể không hề hấn gì. 


Hắn rốt cuộc là thứ gì mà vẫn lặng lẽ cười quỷ dị trong bóng tối?


Hắn cứ "đậu" ở trên vách lòng chảo rất lâu, nụ cười mỗi lúc thêm nham hiểm. Lúc này Dương Dương và Vương Tử đều mất nhiều sức lực rồi, họ chỉ có thể ngồi thở chứ chẳng làm gì được, nếu hắn tấn công thì cả ba chỉ còn cách dắt tay nhau sang thế giới bên kia.


Dương Dương thì thào hỏi: "Em nhìn thấy gì ở phía đó vậy?"


Tôi nét mặt vẫn rất cảnh giác nhìn về phía hắn.


"Ở đây có người lạ." Tôi khẽ trả lời.


"Người lạ? Sao em nhìn được mà ta lại không thấy gì?" Dương Dương hỏi tôi, đồng thời anh cũng nhìn sang Vương tử ý hỏi có thấy gì không thì Vương tử lắc đầu.


Tôi chưa vội giải thích, điệu cười ma mãnh của kẻ lạ mặt làm tôi không dám rời mắt dù chỉ một giây. 


Lúc sau Dương Dương lại hỏi: "Em thấy hắn thế nào? Liệu hắn có làm gì chúng ta không?"


"Em làm sao mà biết, anh hỏi hắn kia kìa." Tôi căng thẳng.


"Nếu ở đó có người mà nãy giờ hắn không rời vị trí thì không có việc gì đâu." Vương tử lên tiếng làm tôi có chút yên tâm hơn. Trong mọi tình huống Anh Nhi luôn nhìn nhận mọi việc khách quan nhất.


Tôi nhìn sang Dương Dương thì thấy anh đã nắm chắc vũ khí trong tay, vừa định nói gì đó thì hắn đã lên tiếng trước: "Thật không ngờ lại là mấy người?"


Cả ba chúng tôi quay ra nhìn nhau ngơ ngác, hắn có quen chúng tôi sao? Tôi đâu có quen.


Hắn không rời vị trí, vẫn "đậu" nguyên trên vách nói tiếp: "Đã lâu không gặp, Anh Nhi."


Giọng hắn có vẻ hớn hở, nghe càng thấy quái gở.


"Gã này quen anh kìa." Tôi nhấp nhỉ với Vương tử.


Vương tử vẫn bình thản: "Cậu... là Thái tử?" 


Đột nhiên Vương tử hỏi bâng quơ như thế làm tôi với Dương Dương đều không khỏi ngỡ ngàng. Thái tử nào chứ? Sao lại có Thái tử ở đây?


Kẻ bí ẩn "đậu" trên vách kia lại cười lạnh nhưng không trả lời.


"Khẩu ngữ này đúng là gã Thái tử kiêu căng ngạo mạn tôi đã gặp mấy năm trước." Vương tử tiếp.


"Quả nhiên Vương tử là người rất thông minh, chúng ta chỉ gặp đúng một lần mà ngươi vẫn còn nhận ra ta." Hắn vẫn bất động trong bóng tối mà cười khẩy.


"Sau lần gặp mặt đó chuyện gì đã xảy ra với cậu?" Vương tử rất bình thản đối đáp lại. 


Hai người họ cứ đấu khẩu qua lại, tôi và Dương Dương không chen vào được, bao tò mò cũng phải nén lại, đành ngồi im làm thính giả.


"Ồ, ngươi phải hỏi cô Quận chúa yêu quý của ngươi chứ. Cô ta bắt nhốt ta ở nơi này, còn dùng Linh Ảnh để thay thế ta. Cô ta có cả âm mưu lớn, trong âm mưu đó Vương tử ngươi chắc chắn không còn sống mà tới nổi nơi này gặp ta. Thật không ngờ còn thấy ngươi ở đây. Mệnh ngươi cũng lớn lắm đấy!" Hắn lạnh giọng, xen lẫn nụ cười xếch thường trực trên môi.


Tôi thầm lo lắng về cái cô Thánh nữ Thu Sa kia, cô ta sao chuyện gì cũng làm được thế, cả Thái tử cũng bắt nhốt được. Thật quá lợi hại!


"Quận chúa có âm mưu gì?" Vương tử cơ hồ chưa hiểu.


Nghe Vương tử hỏi tôi lại nhìn sang Dương Dương xem phản ứng của anh. Quả nhiên nét mặt anh có chút xao động.


"Lão cha gian xảo của ngươi chết rồi phải không?" Hắn cười đểu.


"Quốc Vương đã băng hà." Vương tử giọng trầm xuống.


"Làm sao mà chết?" Hắn thoáng ngạc nhiên.


"Bị cậu giết."


"Sau đó thì sao?" Hắn có chút biến sắc.


"Ta gánh tội giết cha thay cho cậu để tránh bất hòa gây chiến tranh hai miền Nam Bắc."


"Ngươi khá lắm, vẫn cái bản chất mưu mô tính toán giống cha ngươi, có khi ngươi còn hơn cả lão già quỷ quyệt đó. Thảo nào đến giờ Quận chúa vẫn không làm gì được ngươi."


"Cô ấy muốn làm gì?" Vương tử nét mặt có vẻ căng thẳng khi hỏi câu này.


"Diệt trừ thứ nghiệt chủng khủng khiếp là ngươi. Kẻ từ khi sinh ra đã là ác quỷ như ngươi là mối đe dọa của nhân loại."


"Ồ! Ta nổi tiếng vậy sao?" Vương tử cười nhạt.


"Bên cạnh ngươi chẳng phải là ác quỷ đầy mùi máu tanh đấy sao?" Hắn hướng về phía tôi nói đầy mỉa mai. Tên này lợi hại thật, biết cả chuyện của tôi. Tôi có hứng thú với máu của hắn rồi đấy.


Dương Dương lúc này bực dọc lên tiếng: "Đừng có nói Bảo Bình như vậy, cô ấy không phải là ác quỷ. Ngươi có giỏi thì lộ diện đi."


Sao khi không Dương Dương lại mạnh miệng bênh vực tôi vậy, thực làm tôi cảm động quá. Tôi tưởng Dương Dương sẽ khó chịu khi hai người kia nói những lời không tốt về Quận chúa chứ...


Kẻ lạ mặt lại cười gian xảo: "Ngươi là Vương tử tộc Tiên mà lại giao du với lũ ác quỷ kia là phạm vào đại kỵ đấy. Trách nhiệm của tộc Tiên là tiêu diệt lũ ác quỷ mà giờ đây ngươi lại nhiễm đầy thứ mùi tà khí bẩn thỉu ấy. Thật buồn nôn!"


Hắn cảm thấy buồn nôn... khi ngửi thấy mùi tà khí của tôi? Nghe đến đây tôi thực không kiềm chế được cơn ấm ức. Nói về tôi như vậy xem chừng bụng dạ hắn cũng ung thối rồi. Tôi thực muốn xem bộ dạng đó của hắn. Tôi sẽ khiến cho hắn nôn luôn cả ruột gan ra. 


Tôi đứng phắt dậy, đi về phía kẻ có nụ cười quỷ dị kia, thật rất muốn bóp méo cái miệng xảo quyệt đó.


Hắn nhìn thấy tôi đang hầm hố tiến lại liền buông giọng miệt thị nhưng đầy thách thức: "Loại ác quỷ như cô có giỏi cứ qua đây!"


Dương Dương vội giữ tôi lại, anh nói quanh hắn có Kết Giới Sát Tinh, lợi hại hơn Kết Giới Âm nhiều, tôi lại gần sẽ hóa cát bụi ngay tức khắc. Cái kết giới kinh khủng như vậy đúng là chỉ có kẻ độc ác như Quận chúa mới nghĩ ra. Nhưng tôi sợ chắc, ngoài ánh sáng tôi không sợ thứ gì có thể biến tôi thành tro bụi cả. Tôi thật muốn nhìn bộ dạng nôn mửa của tên hợm hĩnh kia.


Dương Dương bất lực không cản được tôi đành đứng im, còn tôi thì hầm hầm hố hố đi một mạch đến chỗ hắn.


Tôi đã tiến đến rất gần chỗ hắn, tuy cũng có chút hồi hộp, cái thứ Kết Giới Sát Tinh quái gở này tôi chưa chuột bạch bao giờ.


Tôi có chút mừng thầm khi nét mặt của hắn đang biến chuyển, từ ngạo nghễ sang bất ngờ. Đúng như tôi nghĩ, tôi đi qua kết giới mà chẳng bị sao cả, tay chân và toàn thân đều còn nguyên vẹn. Dương Dương thì không qua được Kết Giới Sát Tinh, mặt anh méo mó nhìn tôi. Loại kết giới này có thể làm khó được người tộc Tiên ắt hẳn không phải loại bình thường. Quận chúa là đã có tính toán từ trước. 


cân nhắc một lúc tôi đành dừng lại kéo Dương Dương đi cùng tôi. Vương tử từng nói tôi có phong ấn Hỏa Kỳ Lân thì có thể hóa giải kết giới. Có lẽ lúc này kết giới đã tan hết rồi. Dương Dương qua đây cũng sẽ không có việc gì nữa.


Tôi vừa với tới tay Dương Dương thì toàn bộ kết giới biến mất một cách khó hiểu. Dương Dương nhìn tôi cơ hồ không tin nổi, chỉ có Vương tử là chẳng ngạc nhiên chút nào. Vương tử có tầm nhìn xa, có lẽ đã biết tại sao tôi có thể đi qua kết giới và làm suy yếu nó, dù là loại kết giới gì. Tôi bây giờ cũng khá lợi hại mà, không phải tất cả năng lực đều vô dụng.


Tôi như mọc thêm chục lá gan, càng ngang ngược tiến sát để nhìn thật rõ bộ mặt kiêu ngạo đang hết sức ngỡ ngàng kia. Hắn không thể nào ngờ tôi có thể đi qua kết giới và hóa giải nó dễ dàng đến thế.


Tuy nhiên tôi vẫn có chút dè chừng khi định chạm vào hắn. Dù bao quanh hắn là kết giới thì chẳng phải vừa bị tôi hóa giải rồi sao, giờ hắn vẫn 'đậu' trên vách như thế liệu còn bẫy gì chăng?Tôi giơ bàn tay lên kiểm tra một chút rồi mới nhìn sang Dương Dương đầy gian xảo, rõ là tôi không bị gì cả. Dương Dương nhìn bộ dáng lưu manh của tôi đương nhiên không hiểu tôi định làm gì. Chẳng đợi anh hỏi tôi đã giáng một cái tát rất mạnh vào bộ mặt đáng ghét kia. Dám xúc phạm Vương tử với Dương Dương này, thằng nhãi ranh, bà cô đây không phải dễ bị khinh thường thế đâu nhé.


Bị tôi đánh bất ngờ khiến tên hợm hĩnh kia không kịp phản ứng, chính xác thì hắn không thể nào mà ngờ tôi lại dám ra tay manh động như thế, tôi còn nghe thấy cả tiếng giật mình của Dương Dương bên cạnh. Chưa hả giận tôi còn ra tay thêm một chưởng nữa khiến bộ mặt phẫn nộ của gã hợm hĩnh lên đến cực điểm, mắt hắn phút chốc đỏ sọng lên như con thú dữ điên tiết muốn cắn xé con mồi. Tuy cơn tức giận của hắn đã thể hiện hết lên khuôn mặt nhưng toàn thân hắn không thể cử động gì cả. Hắn gầm lên giận dữ, tôi thì lại càng hả hê trong lòng.


Tôi vừa xem xét bộ dáng hắn sao kỳ quái như thế vừa châm chọc: "Hóa ra chú em càn quấy quá nên mới bị Quận chúa nhốt lại, phong ấn kiểu này rất hợp với chú em đấy. Hôm nay để bà chị ác quỷ này giải thoát cho chú em. Thích chị cắt lưỡi, cắt gân hay hút sạch máu đây?"


Dương Dương cười phá lên khi nghe thấy tôi buông những lời hăm dọa trẻ con ấy. Anh làm tôi thực bất mãn. Anh không để tôi thành ác quỷ được à? Anh cũng chờ đấy, đến khi tôi thành ác quỷ, tôi sẽ bắt anh phải khóc. Còn kẻ hợm hĩnh thì khỏi phải nói bộ mặt lúc này đã méo mó đến độ nào. 


Vương tử vẫn ngồi im từ xa quan sát, mặt không để lộ là đang biểu cảm gì.


Tên hợm hĩnh này bị phong ấn rất cẩn thận, bị tôi xúc phạm đến mức ấy mà tuyệt nhiên không phản ứng nổi. Tôi không hiểu hắn bị phong ấn kiểu gì nữa. Bộ dáng "đậu" trên vách kỳ quái của hắn nom thật tức cười. 


Dương Dương nói phong ấn đó khiến anh không chạm được vào hắn, nhưng tôi thì còn có thể tát hắn hai cú trời giáng. Vậy thì càng tốt. Hắn sẽ không thể đánh trả tôi...


Ác quỷ như tôi thật lợi hại, tôi thầm cười mỉa mai hắn: "Ngửi rõ thứ tà khí kinh tởm rồi mà sao ngươi chưa nôn, mau nôn hết ruột gan của ngươi ra cho ta xem nó thối đến mức nào rồi." Mồm nói tay làm tôi còn nhân tiện đá cho hắn thêm mấy phát nữa vào bụng làm hắn kêu lên đau điếng, cái đồ Thái tử kệch cỡm, hách dịch.


Dương Dương thấy tôi hăng quá không tiện can ngăn, cứ để mặc tôi thỏa sức xả giận. Anh đương nhiên không muốn bị vạ lây rồi.


Vương tử ngồi đằng xa khẽ thở dài gọi với sang phía tôi: "Em còn đá nữa cậu ta sẽ chết vì tức giận đấy. Đừng tranh thủ lúc người ta đang yếu thế."


"Em phải cho thằng nhóc này biết ác quỷ thực sự như thế nào." Tôi ngang bướng chưa muốn dừng lại chút nào.


Nhưng nhìn tên nhóc này đúng là cũng chẳng thể làm được gì tôi, tôi ra tay như vậy quả là có chút không phải. Đánh nhau mà chỉ có một phía thì chẳng thú vị chút nào. Thôi thì nể mặt Vương tử tha cho hắn. Tôi nhân tiện vừa nghiến răng vừa nhéo hai má tên hợm hĩnh, đến khi hắn mắt long sòng sọc, không chịu nổi mà hét lên tôi mới chịu buông tha.


Dương Dương và Vương tử cũng chỉ còn bó tay với tôi.


(...)


Tôi xem xét kỹ lại thật cẩn thận rốt cuộc tên hợm hĩnh này bị nhốt kiểu gì. Nếu là phong ấn thì tôi không thấy có cách nào giải, bởi chẳng có biểu tượng, phù điêu hay dấu hiệu nào cả. Nếu bị điểm huyệt thì chắc cũng không phải, hắn sẽ không thê thảm thế này. Nếu là kết giới thì càng nan giải, tôi chỉ qua được kết giới chứ không biết cách phá, cùng lắm cũng chỉ làm nó suy yếu.


Vừa nãy tôi cũng chỉ hóa giải được Kết Giới Sát Tinh bao quanh Thái tử. Dương Dương đi qua nó mà nãy giờ mặt mũi cứ nhăn nhó, lại cũng không dám manh động gì là biết anh vẫn bị kết giới này ảnh hưởng. Còn phong ấn trên người Thái tử thì Dương Dương hoàn toàn không có cách nào tiếp xúc. Cái cách bắt nhốt người kiểu này đúng là tàn nhẫn quá!


Dương Dương bất lực đành khoanh tay đứng cạnh tôi chờ đợi. Anh đã cố thử nhiều cách cũng không thể lại gần Thái tử.


Kết giới này rốt cuộc này là thứ gì mà miễn nhiễm với cả người lợi hại như Dương Dương. Cái cô Quận chúa đó tỉ mỉ thật, đã chu đáo tính toán hết đường thả Thái tử ra rồi. Tôi thầm chửi rủa ả phiền phức đó, cộng thêm cứ phải nhìn bộ mặt bất mãn của tên Thái tử hợm hĩnh càng khiến tôi khó chịu.


Xem xét hồi lâu tôi đành nói với Vương tử rằng chẳng có gì khả quan, phong ấn này quá lợi hại. Vương tử im lặng một lúc rồi hỏi: "Thu Sa đã làm gì cậu?"


Gã Thái tử định lờ đi không trả lời Vương tử. Điệu bộ đó rất ngứa mắt, tôi bèn nhéo má hắn, bắt hắn phải nói. Hắn chịu thua rồi hậm hực phân bua: 


"Ta không biết, khi tỉnh lại ta đã bị như này rồi, không cử động được. Bên ngoài cô ta còn tạo Kết Giới Sát Tinh, từ lúc đó đến giờ cũng không thấy quay lại."


"Xem ra Thu Sa quyết không cho cậu thoát ra khỏi đây, cũng không cho ai có thể tìm thấy cậu mà còn sống trở về." Vương tử đáp.


"Nhưng chắc cô ta không ngờ lại có kẻ có thể đi qua kết giới của cô ta dễ dàng như này," Hắn hất hàm về phía tôi, "cái thứ này ở đâu ra vậy? Không chỉ thế, thứ này còn nhìn xuyên qua kết giới mà thấy được ta trong bóng tối dễ dàng."


"Ta còn có thể hút cạn máu ngươi đấy." Tôi nghiến răng, thực chỉ muốn bóp chết tên này luôn cho rồi. 


Vương tử vẫn rất kiên nhẫn: "Đừng gọi Bảo Bình là cái thứ này. Cậu thân là Thái tử, sao lại ăn nói hàm hồ thiếu tự trọng vậy? Ta hỏi lại sau khi gặp ta, chuyện gì đã xảy ra? Quận chúa đã làm gì? Nếu chỉ nhốt cậu ở đây để Linh Ảnh thay thế cậu ám sát Quốc Vương thì cần gì phải mất công thế, trong đầu cậu vốn đã muốn giết cha ta rồi. Cứ để cậu tự hành sự rồi ngư ông đắc lợi có phải tốt hơn không? Hay cậu đã biết bí mật gì của Quận chúa?" Vương tử dừng lại ngẫm nghĩ một lúc mới nói tiếp: "Thật khó hiểu, nếu cậu biết điều gì đó thì cứ thủ tiêu cậu luôn rồi để Linh Ảnh thay thế cậu cho đỡ phiền toái, nhốt cậu ở đây đâu được lợi gì?"


"Cô ta đã làm gì với đầu óc ngươi vậy?" Thái tử càng lộ rõ vẻ bực tức, đôi lông mày nhíu lại, " ngươi không nhớ gì à?" 


"Không nhớ rõ lắm..." Vương tử lãnh đạm nói, "vì thế ta mới hỏi cậu."


"Cô ta có phải đã lấy cắp ký ức của ngươi phải không?" Thái tử nở nụ cười méo xệch, bờ môi giật giật như đang gặm phải đá.


"... Thu Sa còn ra tay hạ sát ta." Vương tử rất thẳng thắn trả lời không để cho gã Thái tử kịp nghi ngờ.


"Thảo nào... Quận chúa vốn không thể lấy cắp ký ức của ngươi, nếu ngươi không suy yếu đến mức không còn khả năng chống cự thì cô ta tuyệt nhiên không làm gì được ngươi. Ngươi rất yêu Quận chúa nên khi bị cô ta phản bội, lại còn tự ra tay giết ngươi, ngươi đau lắm phải không?" Thái tử cười khẩy.


"Ý cậu nói Quận chúa bày ra đủ trò như vậy là muốn làm Vương tử mất hết khả năng kháng cự để đánh cắp ký ức của anh ấy?" Tôi bất mãn, không kiềm nổi mà chen ngang.


Thái tử lại cười. Tôi thực khó chịu với cái kiểu ngạo mạn này, chỉ muốn tát thêm mấy cái vào bộ mặt đó thôi. Nếu chỉ để lấy ký ức của Vương tử thì Quận chúa phong ấn chúng vào cánh tay anh ấy làm gì chứ, chẳng lẽ cô ta cố tình để lại những quả cầu ký ức đó như ám hiệu hay lời nhắn gì đó? Nếu đúng là thế thì chúng có nghĩa gì chứ? Còn những ký ức đã bị lấy đi là gì?


Vương tử cũng nghĩ giống tôi, anh trầm ngâm rồi vẫn bình tĩnh dẫn dắt vấn đề: 


"Thu Sa để Linh Ảnh dẫn bọn ta tới đây với mục đích gì? Nếu chỉ vì Phụng Xà Tiễn thì không hợp lý, nếu để tìm thấy và giải cứu cậu thì càng khó hiểu."


"Các ngươi đã lấy được Phụng Xà Tiễn? Làm sao có thể? Thứ đó bị phong ấn bởi máu bất tử, không có máu bất tử sao có thể phá phong ấn chứ? Máu bất tử không thể tồn tại trên một vật thể sống?" Gã Thái tử nói đầy vẻ kinh ngạc.


Tôi chợt mơ hồ nhận ra điều gì đó. Tôi nhìn sang Vương tử đúng lúc anh cũng đang nhìn tôi. Quận chúa bày đủ mọi cách như vậy không phải là để tìm kẻ có máu bất tử như tôi chứ? Chúng tôi cứ đi tìm đáp án nhưng thực ra là đang gián tiếp giải đố ô chữ giúp cô ta.


Mọi thứ đều được Quận chúa sắp đặt sẵn rồi cô ta ngồi chờ chúng tôi bước vào và chơi trò giải đố. Nhưng tôi đóng vai trò gì trong chuyện này? Tôi chỉ là pháp lực hỏng ngẫu nhiên, nếu không có sự cố đó thì không có tôi, chẳng phải mọi mưu đồ của cô ta đều thành công cốc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.