Khuyết Ấn/Dương Bình Nhi - Quyển 2: Phá Cửu Kỳ Môn Trận

Chương 55: Nguyện cầu dưới vực thẳm 10



"Cút đi, Anh Nhi!" Bờ môi sưng vù của Thái tử vẫn không ngăn nổi những lời lẽ ngạo mạn vốn có. Lòng kiêu hãnh không cho phép Thái tử nhận sự giúp đỡ của kẻ khác, nhất là từ người anh mà cậu ta vô cùng căm ghét. 


Thái tử ngang bướng lên giọng: "Ngươi mau biến khỏi đây... và đưa luôn Bảo Bình đi cùng đi. Ta không muốn nhìn thấy hai người nữa."


Tôi phải thừa nhận là cái miệng Thái tử chẳng dễ thương chút nào. Cậu ta sĩ diện không phải lối và khiến người khác phát bực. Cậu ta khó chịu vì anh trai đang phải hạ mình cầu xin cho cậu ta, chuyện này tôi có thể hiểu được, nhưng với tôi cậu ta còn ra cái vẻ kiêu ngạo đó để làm gì. Cái thái độ xin lỗi mà lại làm mình làm mẩy không dám nhìn mặt đó thực không vừa mắt tôi. Đối diện với tôi trong hoàn cảnh này khiến sự kiêu hãnh của Thái tử càng bị dìm thê thảm. Tên này có biết mình đã khiến bao nhiêu người phải hao tổn sức lực và mạng sống chỉ vì cái suy nghĩ ích kỉ đó không?


"Nghe thấy không Anh Nhi. Mau cút khỏi đây đi!" Thái tử cố gồng người lên để quát tháo, và rồi máu lại trào ra từ cuống họng, kéo theo là cơn ho dài cùng nhiều tiếng than nhẹ.


Vương tử chẳng mấy để ý tâm tình của Thái tử. Anh là cực chẳng đã mới chấp nhận nói ra bí mật của Phụng Xà Tiễn, nhưng anh vẫn còn đang cân nhắc về những gì đang diễn ra trước mắt. Việc Phụng Xà Tiễn tự phát, biến thành yêu linh như kia thật không bình thường. Phụng Xà Tiễn cơ bản chỉ là một linh khí như Kiếm Tiên sau khi hoàn chỉnh, còn đâu nó chẳng khác gì những mũi tên bình thường. Hiện tại, Phụng Xà Tiễn lại biến thể thành con rắn khổng lồ không đầu không đuôi gặm nhấm Thái tử. Cách thức biến thể giống như Kiếm Tiên hóa thành Hoàng Nhãn Long khi uống máu của Vương tử và tôi. Mũi Phụng Xà Tiễn đầu tiên bị Thái tử đem ra sử dụng khi chúng tôi còn ở trong bụng Lão Quy Tổ thì đã biến mất, theo như Vương tử nói, nếu Phụng Xà Tiễn bị sử dụng sai cách sẽ tự quay về nơi trú ẩn, chờ đợi được đánh thức lần nữa. Quận chúa cũng đã sử dụng một mũi Phụng Xà Tiễn để đào tẩu khỏi Tinh Kết Giới, nhưng vì Phụng Xà Tiễn đang trong giai đoạn 'trưởng thành' cho nên chỉ phần xác của cô ta thoát ra được, còn linh hồn chính vẫn bị giam trong đó. Sức mạnh và ma pháp của Quận chúa cũng vì thế mà thuyên giảm, bằng không, cô ta đã có thể làm cho hòn đảo Cửu Kỳ Môn Trận này biến mất vĩnh viễn từ đời nào rồi.


Bởi vậy, mũi Phụng Xà Tiễn bị Quận chúa sử dụng ắt hẳn cũng đã biến mất sau lần đó. Ở đây chỉ còn một mũi Phụng Xà Tiễn cuối cùng và bằng cách nào đó nó bị biến thể. Vương tử nghi ngờ rằng Phụng Xà Tiễn có liên quan mật thiết đến Thái tử, và tác nhân khiến nó biến thể cũng là do Thái tử mà ra. Quận chúa không thể gây ra chuyện này, bởi cô ta sẽ không hành động ngu dại rồi để 'sổng' mũi tên thần cuối cùng - tia hi vọng giải thoát linh hồn cho cô ta. Phải hàng trăm năm sau mới có thể tìm ra Phụng Xà Tiễn, ở nơi có cực kì nhiều nọc độc rắn tôi luyện nên chúng. Quận chúa đã tốn bao nhiêu công sức và mưu kế để tìm ra Phụng Xà Tiễn, bằng cách lợi dụng trí thông minh của Vương tử cùng một chút sự phá rối chuyên nghiệp của tôi, bây giờ cô ta sẽ không hành động vội vã, rồi để công sức của mình đổ bể dễ dàng như vậy.


Quận chúa Thu Sa vốn tinh thông thuật pháp. Cô ta cũng luyện vài bí thuật. Giờ thì cô ta biết ít nhiều loại ma pháp. Có thể cô ta đã cẩn trọng hơn trong việc sử dụng Phụng Xà Tiễn, nhưng vẫn chưa thể điều khiển được nó. Vương tử không chắc chắn về những khả năng hiện tại của Thu Sa, cô ta có thể làm nên nhiều chuyện tồi tệ hơn nữa. Xét theo tình hình hiện tại thì Phụng Xà Tiễn có vẻ như đã vượt khỏi dự tính của Quận chúa nên cô ta mới phải nhọc công gài bẫy, dùng bọn Tâm Nhân Ảnh dẫn dụ tất cả mọi người tới mộ phần Đại hoàng tử. Quận chúa đã sử dụng Phụng Xà Tiễn mở thông đạo mới vào được tận trong này, nhưng do Phụng Xà Tiễn đã biến hình rồi cuộn chặt lấy Thái tử cho nên cô ta không thể trở ra được nữa. Quận chúa ắt hẳn đã dùng nhiều cách để lấy lại Phụng Xà Tiễn, sau cùng nó vẫn cứ cuộn chặt lấy Thái tử không rời. Nếu những gì đã xảy ra đúng như vậy thì thực sự Phụng Xà Tiễn biến thành như kia là do Thái tử.


Dù Quận chúa muốn đạt được mục đích gì thì việc dẫn dụ chúng tôi tới đây cũng đã cho cô ta ít nhiều lợi lộc. Ngoài kia, tộc Bạch Tượng đang chật vật giao chiến với Tâm Nhân Ảnh, thương vong không kể xiết. Xét một cách sâu xa thì Quận chúa đã bẻ gãy cánh tay trái, lực lượng trợ thủ cuối cùng cho Thái tử phục vị. Không còn Tượng Binh của tộc Bạch Tượng, không còn một binh một tốt nào trong tay, Thái tử Việt Quốc sẽ trở thành kẻ vô dụng. Trong mộ phần thì kết cục đã rõ, chúng tôi muốn trở ra thì chỉ còn cách hoàn thiện Phụng Xà Tiễn, nếu không sẽ chết chung với nhau. Thu Sa đã tính toán rất kỹ, dùng Thái tử để làm mồi nhử, khiến tất cả chúng tôi đều lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Kể cả người thông minh như Anh Nhi cũng lâm vào thế bất khả kháng. Dù Anh Nhi chẳng ham muốn mũi tên thần cũng như mong mỏi cứu Thái tử thì cũng phải dốc sức tìm cách hoàn thiện Phụng Xà Tiễn mới có thể thoát ra ngoài. Điều đó đồng nghĩa anh sẽ phải chấp thuận thực hiện ý đồ của Thu Sa, rồi cô ta sẽ 'ngư ông đắc lợi'.


Tuy nhiên, Thu Sa không hề hay biết trong tay Vương tử đã nắm giữ Kim Bảo Chứng Tụ Huyết. Trong trường hợp bất đắc dĩ anh có thể khai ấn của nó để tìm đường thoát ra ngoài. Tuy việc đó đương nhiên sẽ phải trả cái giá khá đắt. Kim Bảo Chứng Tụ Huyết với tôi mà nói thì chẳng khác gì khế ước cho vay nặng lãi, đời đời kiếp kiếp cũng không trả hết.


Sau một hồi ngẫm nghĩ, Vương tử buông giọng mệt mỏi, khẩn khoản mong Quận chúa đừng giết Thái tử, cũng đừng tra tấn cậu ta thêm nữa. Nếu muốn Phụng Xà Tiễn thì anh chấp nhận hợp lực cùng Quận chúa để hoàn thiện nó. Đây là sự nhượng bộ hết sức từ phía Vương tử. Từ trước tới nay, chưa bao giờ tôi thấy Anh Nhi chấp nhận thỏa hiệp, dù với bất kì chuyện hệ trọng nào. Anh Nhi luôn là người làm chủ bản thân và sự việc. Gương mặt anh lúc này vẫn mang cái biểu tình ơ hờ đó nhưng tôi biết thẳm sâu trong lòng anh thực sự rất xem trọng Thái tử. Không giống kiểu lòng trung thành với người sẽ gánh vác giang sơn, Anh Nhi đang thể hiện mình là một người anh trai thực thụ.


"Im đi Anh Nhi!" Thái tử gằn giọng. "Ai cần ngươi... cầu xin ả ma nữ này tha cho ta. Ta tuyệt đối không có liên quan gì tới ngươi hết."


Vương tử khẽ nhíu mày, dù hành động chỉ thoáng qua...


Biểu tình này là sao?


Vương tử rất bận tâm tới Thái tử?


Thái tử là điểm yếu của Vương tử?


Việc để tâm tư lộ liễu như vậy sẽ gây bất lợi cho Vương tử. Thu Sa nắm bắt được điểm yếu của anh sẽ gây khó dễ cho anh. Nghĩ vậy, tôi liền cắn vào tay Linh Ảnh rồi giả bộ vùng vẫy quyết liệt, hòng gây sự chú ý của Quận chúa. Linh Ảnh không khoan nhượng, lên gối thúc tôi một cú rất mạnh vào bụng. Tôi đau đến nỗi đang lơ lửng giữa không trung cũng phải cúi gập đôi người lại. Gương mặt của Ngô Thông chưa bao giờ khiến tôi dễ chịu cả, dù ai đang giả dạng hắn cũng khiến tôi tức muốn hộc máu. Tuy chẳng liên quan tôi cũng rủa xả Ngô Thông tới bến, tôi nguyền rủa cái nơi quái quỷ này, cả mấy con cóc xấu xí kia cũng bị tôi đem ra chửi bạt mạng.


Linh Ảnh lầm rầm than vãn gì đó. Sau cùng Linh Ảnh và Quận chúa không chấp nhận cuộc thương lượng.


Việc Thu Sa dùng ảo ảnh Thái tử để câu dẫn tất cả tới nơi này thì tôi hiểu. Bởi tôi là con cá cắn câu đầu tiên.


Thật bất cẩn làm sao. Tôi tuy có ra-đa nghe nhìn vô cùng lợi hại, nhưng tôi không có phép, cũng không am hiểu tà thuật, thành ra bị chính khả năng đặc biệt của mình chơi xỏ. Tôi càng nhìn được xa, nghe được nhiều thông tin bao nhiêu thì càng dễ bị đánh lừa bấy nhiêu. 


Có điều, tôi thực sự không hiểu, tại sao lại phải vào tận trong này, trung tâm mộ phần của Đại hoàng tử tộc Giáng Long mới có thể luyện được Phụng Xà Tiễn? Đại hoàng tử thì có liên quan gì với Phụng Xà Tiễn? Hay thứ liên quan mờ ám ở đây lại là Đại hoàng tử tộc Giáng Long và Thái tử Việt Quốc?


Thái tử càng bực bội:


"Chết tiệt Anh Nhi! Ngươi và cô ta... cùng một giuộc... ám hại ta, còn ra cái vẻ nghĩa hiệp gì kia chứ."


Quận chúa cơ hồ không tin nổi Vương tử lại đang ra sức bảo vệ Thái tử. Chuyện khó hiểu hơn là Vương tử không bao giờ hạ mình trước kẻ anh vô cùng oán hận như Quận chúa. Sự thay đổi này của Vương tử khiến Quận chúa không hài lòng. Cô ta cố tình nhắc lại những việc Thái tử đã làm trước đây, luôn ganh ghét và đố kị với Vương tử, thậm chí còn cài mật thám kè kè bên cạnh hòng ám hại anh. Thái tử đã nghiễm nhiên cướp đoạt mọi thứ vốn là của Vương tử...


"Không được giết Thái tử!" Vương tử lạnh lùng cắt lời Quận chúa.


Tôi thấy tay Quận chúa có chút hụt hẫng. Gương mặt không có biểu cảm nhưng ngôn ngữ cơ thể của cái xác kia quá rõ ràng, Quận chúa ắt hẳn rất bất ngờ.


Linh Ảnh nói:


"Cái đầu huynh có vấn đề thật sao?"


"Đừng giết!" Vương tử kiên nhẫn nhắc lại.


Thu Sa ngừng đánh Thái tử, quay người đi thẳng về phía Vương tử, cô ta bước đi trong không trung như thể đi dưới đất vậy. Linh Ảnh của cô ta lập tức cắp tôi nhảy phốc lên một dải thạch nhũ chạy ngang sườn động, và nó hơi chếch một chút so với khe núi chỗ Vương tử. Dải thạch nhũ này nhỏ, dài tựa như con đèo hẹp ven núi vậy, chạy đứt quãng nhưng gần như là vòng quanh động. Linh Ảnh có vẻ không thể duy trì mãi tình trạng lơ lửng bởi sẽ hao tổn rất nhiều thể lực, trong khi cái xác vô hồn kia nãy giờ cũng sử dụng rất nhiều pháp lực một lúc rồi. Để duy trì và điều khiển thể xác với phần linh hồn bị tách rời cùng lúc mà vẫn mạnh như vậy thì quả thực chỉ có Quận chúa Thu Sa mới làm được. Cho đến tận lúc này tôi phải thừa nhận mình hoàn toàn không phải là đối thủ của cô ta.


Quận chúa cúi xuống, ôm ghì lấy Vương tử, biểu tình lạnh lẽo, mà giọng thì lại phát ra từ Linh Ảnh:


"Rốt cuộc huynh đang có quỷ kế gì vậy? Cố tình quên muội sao? Nói chuyện với muội như kẻ xa lạ... Chuyện này là không đúng, Anh Nhi của muội không phải kẻ vô dụng, cũng không phải người lãnh đạm thế này. Anh Nhi, huynh vốn không cùng đẳng cấp với bọn họ, chỉ có muội là người duy nhất hiểu huynh cũng như xứng đáng với huynh. Cũng chỉ muội mới có thể đưa huynh lên ngai vàng. Chúng ta đã từng hẹn ước sẽ bên nhau mãi mãi, cùng nhau xây dựng một Việt Quốc hùng mạnh. Muội cho đến giờ chưa bao giờ bội ước với huynh. Muội làm tất cả những chuyện này cũng vì huynh. Còn huynh... huynh đang cố gắng giữ mạng cho kẻ đã cướp đoạt mọi thứ của huynh. Huynh quên những ngày tháng sống bị người ta coi thường, miệt thị rồi sao? Huynh quên bọn họ đã làm gì huynh rồi sao? Cánh tay huynh, hai chân và đôi mắt của huynh..."


"Vậy thì sao?" Vương tử lạnh giọng. 


"Thì sao ư?" Quận chúa có chút bần thần.


"Muội cần ta phải đầy đủ tay chân ư? Muội không chấp nhận nổi cơ thể tàn tạ này sao? Ta có nên cân nhắc lại xem muội trân trọng ta hay xúc phạm ta không? Muội đang cố gắng thực hiện lời hứa với ta hay chỉ theo đuổi ham muốn của mình?" Vương tử gay gắt nói. "Đừng phủ nhận sự thật nữa Thu Sa. Con đường muội chọn đã bỏ lại ta quá xa rồi. Muội bắt ta thành mục tiêu nhưng ta không thể chiều theo nguyện vọng đó của muội được."


Sau vài giây sững sờ, Thu Sa cười khẩy:


"Muội vẫn đi trên con đường huynh chọn... Chúng ta vốn thuộc về nhau, và mãi mãi như vậy. Huynh muốn giành lại vương quyền, muội sẽ giúp huynh đạt được nó. Trên đời này còn ai tốt với huynh hơn muội? Còn ai hiểu huynh hơn muội? Anh Nhi, đừng quên Thái tử đã cướp đoạt và hủy hoại tất cả mọi thứ của huynh. "


"Không phải Thái tử." Vương tử cố tình nhấn mạnh vào hai chữ Thái tử.


Thu Sa siết chặt lấy cổ Vương tử:


"Huynh dám thay đổi? Muội không cho phép... Vì cô ta phải không? Chính cô ta đã khiến huynh lầm lạc. Thái tử là kẻ thù của huynh. Hãy nhớ kĩ điều đó."


Tôi đã hết kiên nhẫn khi cứ phải nghe ả ma nữ này lải nhải những chuyện không đâu. Tình yêu của cô ta là sự đày đọa với Vương tử. Cô ta rốt cuộc định ngang bướng tới bao giờ?


Thu Sa cười điên dại, dường như đã không còn kiểm soát được cảm xúc:


"Trong lòng huynh chỉ được phép có một mình muội thôi, Anh Nhi. Muội đã vì huynh mà sống không ra sống, chết không ra chết, vậy mà huynh lại nhẫn tâm với muội như vậy. Muội làm tất cả những chuyện này cũng chỉ vì muốn được ở bên cạnh huynh, huynh sẽ không bao giờ cô đơn như trước kia nữa. Muội biết huynh rất cô độc trong thế giới thối nát này."


"Muội... thực sự biết ta nghĩ gì sao?" Vương tử giọng càng chán chường. "Ta cô đơn thật nhưng không có nghĩa ta cần sự thương hại của muội."


Thu Sa nét mặt sa sầm. Càng yêu thì càng hận, và với những lời công kích nãy giờ từ Vương tử, Quận chúa vì yêu có thể sẽ giết chết anh. Cô ta suýt thì đã bẻ gãy cổ anh nhưng tay lại run rẩy không làm nổi.


"Được lắm Anh Nhi. Với huynh Thái tử quan trọng vậy à? Kẻ đầy tà khí kia cũng quan trọng? Vậy thì cả hai đều phải chết. Muội muốn xem vẻ mặt tan nát của huynh."


"Không được!" Anh Nhi gay gắt. "Phụng Xà Tiễn, ta có thể lấy nó cho muội."


Nhưng Thu Sa đã không còn để tâm tình nghĩa với Vương tử nữa. Cô ta cười đầy cay đắng:


"Phụng Xà Tiễn giờ còn ý nghĩa gì nữa khi huynh không còn cần muội. Muội chỉ vì muốn trở về bên huynh, để huynh không còn cô đơn nữa... Khà... Khà... được huynh cầu xin ta thấy cũng không tệ. Hãy cầu xin ta đi. Xin ta tha mạng cho một trong hai người họ. Chỉ một người thôi."


Vương tử điếng người khi nghe yêu cầu của Quận chúa.


Thu Sa cười đầy dã tâm, giọng mỉa mai:


"Huynh cũng chỉ có một mạng thôi đúng không? Một mạng đổi một mạng. Chọn một trong hai kẻ mà huynh sẵn sàng đánh đổi tính mạng của mình để bảo vệ đi Anh Nhi. Ta đã nói rồi, không ai hiểu huynh bằng ta. Huynh đã tàn nhẫn như vậy, đã gây ra cho ta bao nhiêu đau đớn đến thế, có giết sạch ba người cũng không trả đủ. Nhưng ta sẽ để huynh chứng kiến từng người huynh xem trọng rời bỏ huynh. Khi huynh chỉ còn lại một mình, huynh sẽ biết cuộc sống này tàn khốc nhường nào. Chọn đi!"


Tôi và Thái tử không ai bảo ai cùng quay ra nhìn nhau. Chưa kịp thốt lên lời thì Vương tử vấp váp nói: "Hãy... giết... Thái tử."


LND


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.